Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bản lĩnh đàn ông

2316 chữ

Mặt trời từ từ lặn, điện thoại của Thu Tử vang lên.

Là tổ quan sát thứ nhất ở ngoại thành báo cáo, có một chiếc xe buýt nhỏ mang biển du lịch vừa chạy khỏi nội thành, hướng về phía công viên Tĩnh Xuyên. Theo quan sát thì chiếc xe buýt đầy hành khách. Thu Tử trả lời, cũng không chú ý lắm.

Tiêu phàm chắc hẳn không ngồi trên chiếc xe buýt nhỏ này.

Đã thương lượng trao đổi con tin, trong đó còn có đám cảnh sát, Tiêu Phàm dù hống hách khoác lác cũng không thể ném đám cảnh sát Sơn Khẩu và Cát Đằng Tú Xuyên lẫn lộn lên xe buýt với một đám khách du lịch. Phải hiểu hắn bây giờ đang là tội phạm giết người bị truy nã. Nếu trong phạm vi nước Hoa Hạ, với thế lực nhà Tiêu gia, cái gọi là lệnh truy nã của nước Đông Đảo này, chẳng là cái đinh gì, bất cứ một sở cảnh sát nào, bất cứ một tên cảnh sát nào của nước Hoa Hạ, cũng không quan trọng lệnh truy nã này. Nhưng đây là nước Đông Đảo, là thành phố Bắc Điền, người Tiêu Phàm tạm giữ chính là cảnh sát đương nhiệm của thành phố Bắc Điền.

Đông Đảo được gọi là đất nước cảnh sát, lực lượng trang bị cảnh sát rất hùng mạnh.

Hơn nữa, trời bây giờ còn chưa tối, lúc này mà Tiêu Phàm đến công viên Tĩnh Xuyên thì chắc chắn đâm đầu vào chỗ chết.

Quả nhiên, không lâu sau, chiếc xe buýt nhỏ đến quảng trường công viên Tĩnh Xuyên, dừng bên đường, một đoàn khách du lịch bước xuống, dưới sự dẫn dắt của hướng dẫn viên du lịch vẫy cờ, men theo con đường nhỏ sau quảng trường vào núi. Đi hơn mười mét theo con đường đó sẽ dẫn tới một tòa tháp cổ, là nơi các du khách thường đến tham quan du lịch.

Mặc dù biết ít có khả năng Tiêu Phàm ngồi trên chiếc xe buýt này, nhưng Thu Tử vẫn cẩn thận nằm xuống, nâng súng lên, quan sát nhất cử nhất động của đám du khách qua ống nhòm, cho đến khi toàn bộ bọn họ vào núi, biến mất ngoài tầm quan sát, Thu Tử mới thở nhẹ.

Nửa giờ sau, tổ quan sát báo cáo, lại một chiếc minibus chạy về phía công viên.

Sự thật chứng minh, vẫn là “báo động giả”, Tiêu Phàm vẫn chưa có mặt trên chiếc xe này. Cùng lúc đó, tin tức từ đại bản doanh truyền đến, nói đã mất tín hiệu điện thoại di động của đám cảnh sát Sơn Khẩu, xem ra cái tên Hoa Hạ đó đã chuẩn bị rồi.

Muốn hoàn toàn mất tín hiệu điện thoại di động thì tắt máy chưa đủ, nhất định phải lấy pin điện thoại ra mới không lần theo được.

Trời tối dần.

Khi đám người trên chiếc xe thứ ba cũng biến mất ngoài tầm ngắm của ống nhòm, Thu Tử thở phào, bỏ khẩu PSG-1 khỏi vai, ngồi dậy, dựa người vào sau, thở phào.

Ngắm bắn, mai phục không chỉ là kỹ thuật mà cũng là việc hao tốn thể lực.

Những người không có kinh nghiệm này, nếu chỉ nhìn những tay bắn tỉa mai phục trong các tác phẩm nghệ thuật hoặc trong các tác phẩm truyền hình thì trong suy nghĩ chỉ xuất hiện hai từ, đó là: Phong cách.

Tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng, mai phục lâu dài là cực khổ thế nào.

Những tay súng bắn tỉa cũng không phải người được tạc bằng gỗ mà là người sống có máu có thịt. Trong quá trình ẩn nấp mai phục cũng cần thả lỏng và nghỉ ngơi hợp lý.

Thấy trời đã sắp tối hẳn, Thu Tử đoán chừng Tiêu Phàm cũng sắp hành động, đây chắc là lần nghỉ cuối cùng, sau lần nghỉ này thật sự không thể thả lỏng nữa, phải dốc toàn lực ứng phó.

Thu Tử khẽ xoay khớp cổ tay, cầm bình nước bên cạnh lên, ngước mặt uống một ngụm.

Sau đó, vẻ mặt thư thái bỗng chốc khẩn trương.

Một cảm giác nguy hiểm bất giác tràn ngập trong lòng.

Không có tiếng động, nửa tiếng động cũng không hề nghe thấy.

Nhưng bản năng Ninja có thể cho Thu Tử biết, có người tiếp cận, hơn nữa còn là một người cực kỳ cực kỳ nguy hiểm, thậm chí trực tiếp đe dọa tính mạng của cô.

Thu Tử vụt quay đầu lại, liền thấy một bóng người

Một người đàn ông!

Dù trong rừng cây đã rất tối, Thu Tử vẫn có thể nhìn thấy diện mạo người đó vô cùng tuấn tú, sắc mặt hơi trắng xanh, thậm chí nhìn còn nho nhã ôn hòa hơn Liễu Sinh gia chủ.

Tiêu Phàm!

Thu Tử đã xem ảnh Tiêu Phàm, sắc mặt vụt thay đổi, miệng lập tức há to hình chữ O, nhưng không kêu nổi một tiếng.

Ngay sau đó, Thu Tử cuối cùng cũng có phản ứng, hai tay chộp lấy khẩu súng.

Tiêu Phàm khẽ lắc đầu.

Hai tay của Thu Tử lập tức cứng lại, chỉ một lúc, từ từ thu về, ngoan ngoãn để ở bụng mình, hơi khom người về phía Tiêu Phàm, hạ giọng nói:

- Tiêu tiên sinh...

Đầu óc hoạt động thật nhanh.

Cô mặc dù lần đầu gặp Tiêu Phàm, nhưng cũng biết nếu Tiêu Phàm đã đối mặt với cô thì có muốn cầm súng lên phản kháng rõ ràng không có nhiều khả năng. Tiêu Phàm có thể xuất hiện trước mặt cô không một tiếng động, khoảng cách gần như vậy, cô không thể có một chút cơ hội nào.

Đám cảnh sát Sơn Khẩu đã nói rất rõ ràng, bốn tên ninja thuộc hạ của Cát Đằng Tú Xuyên gần như bị giết cùng một lúc.

Chỉ một chiêu, bốn tên Ninja được huấn luyện bài bản, kinh nghiệm dày dạn đồng loạt mất mạng. Trước kia Thu Tử không nói là đã thấy, đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ. Trong suy nghĩ của Thu Tử, đó không phải khả năng con người có thể làm được mà thuộc về lĩnh vực thần thánh.

Bây giờ, vị “Thiên thần” đứng trước mặt cô, đứng trên cao nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lại càng bình thản, không hề lộ chút sát khí.

Nhưng Thu Tử hiểu rất rõ, mình không thể có hành động khác thường.

Nếu không, trận địa ngắm bắn đơn binh này chính là nơi kết thúc cuối cùng cuộc sống của mình.

Điều này, Thu Tử không chút nghi ngờ.

Tiêu Phàm xem ra cũng không phải người có tính cách dễ kích động, không nắm chắc mười phần, hắn sẽ không đối mặt với cô. Khi cô chưa phát giác tung tích của hắn, thì hắn đã có hơn chục cơ hội lấy mạng cô.

- Tiểu thư Thu Tử?

Tiêu Phàm cứ đúng trước mặt Thu Tử như vậy, mỉm cười hỏi, bình tĩnh như không.

Thu Tử kinh ngạc:

- Tiêu tiên sinh, ngài biết tôi sao?

Thu Tử mặc dù là một tay súng cực kỳ xuất sắc, cũng là một Ninja xuất sắc, nhưng trong nội bộ gia tộc Liễu Sinh, cô chỉ là một nữ hầu bên cạnh Liễu Sinh Hùng, địa vị hèn mọn. Những gia thần như Cát Đằng Tú Xuyên, thân thủ có thể không bằng cô, nhưng địa vị thì cao hơn cô rất nhiều. Thu Tử tuân thủ rất nghiêm ngặt những quy tắc cũ, bình thường cứ lặng lẽ phục vụ Liễu Sinh Hùng, thỏa mãn mọi yêu cầu của gã, thậm chí rất ít khi xuất đầu lộ diện ra ngoài, duy chỉ có khi tổ chức đại hội trong gia tộc, mới có thể vô tình mà lộ mặt.

Nhưng với bên ngoài, thì cô đúng là vô danh.

Tên Hoa Hạ từ xa đến kia, mở miệng đã gọi đúng tên cô rồi. Từ đó có thể biết Tiêu Phàm đã tìm hiểu gia tộc Liễu Sinh, không phải đơn giản như cô tưởng tượng mà đã tìm hiểu cực kỳ sâu xa rồi.

- À, Cát Đằng tiên sinh có nói với ta một số chuyện liên quan đến tiểu thư Thu Tử.

Tiêu Phàm vẫn nói rất nhẹ nhàng

- Cát Đằng quân?

Thu Tử lại giật mình kinh hãi, vẻ mặt bỗng lộ đầy tức giận.

- Cát Đằng lại dám là phản đồ sao?

Điều này đối với Thu Tử mà nói gần như là không thể tưởng tượng.

Cát Đằng Tú Xuyên bị Tiêu Phàm đánh đại bại không tốn chút sức lực, không lập tức “mổ bụng tạ tội” đã là một kẻ nhát gan, lại còn đầu hàng Tiêu Phàm, chủ động cung cấp những thông tin cụ thể trọng nội bộ gia tộc Liễu Sinh?

Quả thực là vô sỉ!

Tiêu Phàm khẽ lắc đầu nói:

- Cát Đăng tiên sinh không làm phản đồ, nhiều khi chính hắn cũng không thể khống chế đầu óc mình, càng không khống chế được miệng mình.

Thu Tử lập tức hiểu ra, nói:

- Các người dùng thủ đoạn thôi miên Cát Đằng sao?

Tuy lời nói như thế, nhưng sắc mặt càng lộ vẻ hoảng sợ.

Dùng thủ đoạn thôi miên để bức cung quả nhiên là tốt nhất, nhưng cũng rất khó khăn, nhất là sử dụng thuật thôi miên để hỏi han đối với một ninja dày dạn kinh nghiệm như Cát Đằng Tú Xuyên thì lại vô cùng khó. Khả năng của một ninja có thể cao thấp khác nhau, nhưng có thể trở thành một ninja thì bản thân phải chịu đựng nỗi đau đớn mà người thường khó mà tưởng tượng được, tâm trí kiên định, không thể nghi ngờ.

Người có ý chí càng cao, thì càng khó thôi miên.

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Ta có một người bạn, rất giỏi thuật thôi miên.

Trong tuyệt kỹ “Ngự hương” của thất đại tuyệt kỹ Thất Diệu Cung cũng gồm cả “mê hồn thuật” cực kỳ cao minh, cũng chính là tên mà phương Tây vẫn gọi là “thuật thôi miên”. Mỗi lần mang hắc lân lên máy bay, Tân Lâm đều phải can thiệp với nhân viên quản lý, nói một vài câu đã thuyết phục được đối phương, nhưng thủ đoạn bề ngoài của “mê hồn thuật” cũng chỉ là chuyện nhỏ như giết gà mổ trâu mà thôi.

Thu Tử không nói gì, vẫn đối mặt với Tiêu Phàm, không chút sợ sệt.

Chắc chắn rằng, trong tình huống này, Tiêu Phàm hoàn toàn chiếm thế thượng phong, hoàn toàn nắm trong tay thế cục, nhưng muốn Thu Tử khuất phục người đàn ông Hoa Hạ mới là khó. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Thu Tử đã biết mình là nô tì của Liễu Sinh gia chủ, cuộc đời này sống vì gã, chết cũng cần phải chết vì gã.

Bao nhiêu năm nay không ngừng nhấn mạnh, quan niệm này đã từ lâu khắc sâu tâm khảm, xương cốt, khó có thể thay đổi.

- Tiêu tiên sinh, ngươi định xử lý ta thế nào?

Đối mặt hồi lâu, Thu Tử lạnh lùng hỏi.

- Tiểu thư Thu Tử, cô là người hiểu rõ, không cần nói cô cũng biết, cái gọi là trao đổi con tin ở Công viên Tĩnh Xuyên chẳng qua chỉ là một trò bịp bợm của Liễu Sinh Hùng. Trần Dương vốn dĩ không ở đây, đúng không?

Tiêu Phàm chậm rãi hỏi.

- Đúng vậy. Vì thế Tiêu tiên sinh nếu muốn bắt ta làm con tin trao đổi với Liễu Sinh gia chủ, e là kết quả sẽ làm Tiêu tiên sinh vô cùng thất vọng. Những người như bọn ta hoàn toàn không cùng đẳng cấp so với kế hoạch của Liễu Sinh gia chủ. Liễu Sinh gia chủ tuyệt đối sẽ không vì sự an nguy của mấy người chúng ta mà thương lượng với Tiêu tiên sinh đâu.

Thu Tử nhẹ giọng nói, dường như chuyện đang nói không phải chuyện sống chết của bản thân. Cái kiểu bình tĩnh thản nhiên đó, làm người ta thấy khó hiểu?

Tiêu Phàm cười khẽ, khóe miệng thoáng nét giễu cợt, nói:

- Tiểu thư Thu Tử, ta nghĩ cô hiểu nhầm rồi. Ta khác chủ nhân của cô, lấy nữ nhân ra uy hiếp người khác, thủ đoạn hạ lưu này ta khinh không thèm dùng.

Hai gò má của Thu Tử ửng đỏ, nhưng không phải vì bản thân cô mà vì cảm thấy đỏ mặt xấu hổ thay cho Liễu Sinh gia chủ. Người đàn ông Hoa Hạ này dùng hành động thực tế của mình để nói cho Thu Tử biết cái gì gọi là bản lĩnh đàn ông đích thực, cái gì gọi là khí phách lớn đích thực.

- Vậy, ngươi muốn thế nào?

- Rất đơn giản, ta muốn để chủ nhân của cô biết ta đã ở đây, hơn nữa đã bị cô bắt giữ, ít nhất phải tạo ảo giác như vậy cho gã.

Thu tử lại cười.

- Tiêu tiên sinh, ngươi cảm thấy ta sẽ hợp tác với ngươi sao?

- Tiểu thư Thu Tử, không phải ta thương lượng với cô, cũng không phải ta muốn cô hợp tác. Ta chỉ nói để cô biết thôi.

Tiêu Phàm lắc đầu, nói khẽ.

Thu Tử còn chưa hiểu rõ đã cảm thấy trước mặt tối đen, tri giác lập tức trở nên mơ hồ, rất nhanh không còn biết gì nữa.

374-ban-linh-dan-ong/1162081.html

374-ban-linh-dan-ong/1162081.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 458

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.