Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh lén

2447 chữ

Tĩnh Xuyên sơn cách thành phố Bắc Điền khoảng hai mươi km về phía đông bắc. Rừng núi xanh um tươi tốt, cây cối cao vút trời, một màu xanh phủ rộng khắp.

Độ che phủ rừng cây ở nước Đông Đảo vốn rất cao, nhất là Bắc Đảo, đất rộng người thưa, từng vùng từng vùng rừng nguyên thủy. Tất nhiên, diện tích của riêng Bắc Đảo, rừng nguyên thủy trên đảo kéo dài rộng khắp, không thể so sánh với rừng nguyên thủy của Đông Bắc nước Hoa Hạ. Nhưng đối với bất cứ người nào hay đoàn khách du lịch nào mà nói, thì rừng nguyên thủy hàng trăm ngàn ki-lo- mét vuông đã quá đủ rộng lớn.

Công viên Tĩnh Xuyên thật ra là cổng vào rừng nguyên thủy của Tĩnh Xuyên sơn, phong cảnh cực kỳ xinh đẹp.

Đang là tháng bảy, thời tiết nắng ráo, quang cảnh Bắc quốc, trời xanh ngàn dặm.

Không xa cổng vào công viên Tĩnh Xuyên có một quảng trường lớn lát đá xanh, chạm trổ một vài hình vẽ cổ xưa, và một số thiết bị vui chơi giải trí. Đây là nơi người dân thành phố Bắc Điền đến thư giãn vào ngày nghỉ, không ít khách du lịch nước ngoài cũng đến tham quan công viên Tĩnh Xuyên. Vì vậy, công viên Tĩnh Xuyên cũng được xem là một trong những thắng cảnh du lịch của thành phố Bắc Điền.

Thu Tử phỏng đoán, đây cũng là nguyên nhân khiến Tiêu Phàm đồng ý ngay việc trao đổi con tin ở công viên Tĩnh Xuyên.

Thắng cảnh du lịch, trong tưởng tượng của người bình thường, lúc nào cũng đông người, không quá vắng vẻ yên tĩnh. Trao đổi con tin ở nơi đông đúc như vậy, có thể tránh được sự uy hiếp bắn tỉa từ xa một cách hiệu quả.

Một khi bị tấn công bất ngờ, cố gắng chạy về phía đông người nhất.

Đây là kiến thức phổ thông!

Người đông, cục diện hỗn loạn, tay súng bắn tỉa không dễ dàng để hoảng sợ, tiếp tục ngắm đúng mục tiêu trong đám người chạy đó.

Nhìn quảng trường công viên Tĩnh Xuyên vắng ngắt yên tĩnh, Thu Tử khẽ nhếch mép, lộ ra một nụ cười chế nhạo.

Người nước ngoài rốt cuộc không thể hiểu tình trạng thật sự của công viên Tĩnh Xuyên. Công viên Tĩnh Xuyên đương nhiên là thắng cảnh du lịch, nhưng thật sự thu hút khách du lịch là đền chùa miếu mạo và các cảnh quan tự nhiên khác trong núi sâu, chứ không phải quảng trường mà con người xây dựng. Phần lớn khách du lịch chỉ xem quang trường như một bãi đỗ xe, sau đó trực tiếp men theo đường mòn ven rừng vào núi.

Quảng trường công viên rộng lớn, nhưng chẳng có mấy người.

Địa thế xung quanh không chỗ che chắn, ẩn nấp là nơi lý tưởng nhất để bắn tỉa. Chỉ cần Tiêu Phàm dám xuất đầu lộ diện, cho dù hắn có hóa thành chim cũng tuyệt đối không thoát được ba tay súng bắn tỉa thiện nghệ!

Thu Tử lái chiếc xe ô tô việt dã nội địa của Đông Đảo quốc, từ từ dừng lại ở một góc tối của quảng trường.

Thu Tử lúc này không còn mặc trang phục ki-mô-nô dịu dàng nữa, mà mặc một bộ thể thao xen kẽ màu xanh lục, chân đi giày leo núi, mái tóc dài kẹp sau gáy, nhét gọn trong chiếc mũ lưỡi trai cũng màu xanh lục, nhìn vô cùng khỏe khoắn, nhanh nhẹn.

Bộ thể thao, mũ lưỡi trai đều xen kẽ màu xanh lục. Không nghi ngờ gì nữa, trong khu rừng nguyên thủy thì đây là màu ngụy trang tốt nhất.

Xe việt dã dừng hẳn trong góc, Thu Tử nhẹ nhàng nhảy xuống xe, kéo một cái túi vải buồm màu đen từ băng ghế sau vác lên vai, thân mình khẽ chuyển động mấy cái đã biến mất trong con đường dẫn vào rừng. Trang phục trên người hòa lẫn với rừng cây, thật khó phân biệt.

Mấy phút sau, Thu Tử đã xuất hiện trên ngọn núi nhỏ cách đấy không xa.

Ngọn núi nhỏ bao quanh rừng cây dày đặc, không có cảnh vật gì, cũng không có bất kỳ công trình nào do con người xây dựng. Trong hoàn cảnh bình thường, tuyệt đối không có khách du lịch hay người nào khác chạy lên ngọn núi này.

Đối với địa hình vùng này, Thu Tử đã quá quen thuộc.

Những vòng chung kết trong nội bộ gia tộc Liễu Sinh, ít nhất đã hai lần tổ chức ở đây, Thu Tử đã thuộc làu làu địa hình xung quanh quảng trường công viên. Cho dù trước đây cô chưa bao giờ đến quảng trường công viên, đứng ở lối vào quảng trường nhìn sơ qua cũng có thể tìm được vị trí bắn tỉa vô cùng thích hợp. Đây là bản lĩnh cơ bản của một tay súng bắn tỉa ưu tú.

Lưng Thu Tử vác túi vải dù màu đen, bước chân nhẹ nhàng, vượt qua đỉnh núi, thân người nhanh chóng biến mất sau đống đất nhô lên.

Sau đống đất này, “có một thế giới khác”.

Nếu người có kinh nghiệm bắn tỉa đến đây, nhìn qua là có thể thấy, nơi này là một trận địa ngắm bắn đơn độc đơn giản.

Thu Tử gật gật đầu hài lòng.

Trận địa ngắm bắn đơn độc ở đây chính là do chính cô tự tay sắp xếp khi thi đấu trong nội bộ gia tộc lần trước. Đã mấy tháng trôi qua, nơi đây vẫn giữ hình dạng như trước, xem ra không cần phải gia công tu bổ mà có thể tiếp tục sử dụng luôn.

Thu Tử ngồi xổm sau đống đất, mở cái túi vải dù, lộ ra một vali dài màu đen bên trong, lấp lánh ánh sáng kim loại, cực kỳ mê hoặc.

Mở vali, Thu Tử lấy ra từng linh kiện của súng ngắm, lắp thành một cây súng bắn tỉa hoàn chỉnh, vẻ mặt chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ.

Cô còn thời gian, không vội.

Gia chủ mới nói chuyện điện thoại với Tiêu Phàm, cô gần như lập tức di chuyển đến đây. Cái tên Hoa Hạ đó có lợi hại cũng là người nước ngoài, sợ là ngay cả công viên Tĩnh Xuyên nằm ở vị trí cụ thể nào, hắn cũng phải tìm xem bản đồ hoặc hỏi người khác mới biết được, tất nhiên không thể đến công viên nhanh hơn cô được.

Hơn nữa vừa rồi trên đường đi, gia chủ lại gọi cho cô báo đám cảnh sát Sơn Khẩu vẫn còn ở trong thành phố. Đây là thông tin tình báo biết được nhờ vào việc dò sóng điện thoại của đám Sơn Khẩu.

Cái tên người Hoa Hạ ngông cuồng tự cao tự đại đó vẫn chưa tắt máy hoặc vứt di động của đám Sơn Khẩu đi.

Nếu trao đổi con tin thì cái tên Hoa Hạ đó chắc chắn phải mang đám Sơn Khẩu và Cát Đằng Tú Xuyên đi cùng. Cho dù gia chủ có thật sự muốn trao đổi con tin với hắn hay không, nhưng vì an nguy của bạn gái, Tiêu Phàm chỉ có thể lựa chọn là tin tưởng thành ý của gia chủ.

Cái tên Hoa Hạ đó thật ngu ngốc!

Biết rõ Liễu Sinh gia chủ muốn gây bất lợi cho hắn, nhưng vì một người con gái còn thật sự chạy đến Bắc Điền tìm cái chết.

Bản thân Thu Tử tuy là con gái, nhưng lại ăn sâu bén rễ tư tưởng “trọng nam khinh nữ”. Giống như phần lớn đàn ông Đông Đảo, không có khái niệm khác, Thu Tử đang nghĩ, đừng nói là vì “bạn gái”, cho dù có vì vợ cũng không đáng để mạo hiểm tính mạng.

Nếu có một ngày, mình bị bắt cóc, thì Liễu Sinh gia tộc chắc chắn sẽ không mạo hiểm đến cứu cô. Cho dù Liễu Sinh gia chủ có bằng lòng mạo hiểm như vậy, thì Thu Tử cũng tuyệt đối không đồng ý.

Không đáng!

Bây giờ đã là buổi chiều, Thu Tử phỏng đoán, Tiêu Phàm chỉ cần không phải tên ngốc thật sự, hẳn sẽ chọn trao đổi con tin khi trời tối. Bất kể nói thế nào, ban đêm mãi mãi là kẻ thù lớn nhất của những tay súng bắn tỉa. Mặc dù có màn hình nhiệt hồng ngoại và dụng cụ ngắm chuẩn, nhưng lại rất khó nhận ra mục tiêu trong bóng đêm. Thật sự muốn ngắm bắn thành công, cách đảm bảo nhất chính là bắn chết toàn bộ người của đối phương.

Nhưng cứ như vậy, thì khó khăn lại càng nhiều.

Ngoài ngắm bắn cự ly xa, với thân thủ thay đổi bất thường của đối phương, nếu đánh gần, cho dù gia chủ có đích thân ra tay, e là cũng chưa chắc có thể chiếm nhiều lợi thế.

Nhưng cho dù tính toán là trao đổi con tin vào buổi tối, Thu Tử vẫn cho rằng tỷ lệ Tiêu Phàm có thể thoát được bắn tỉa thật sự không lớn. Đêm tối dĩ nhiên có thể đem đến sự bảo vệ khá tốt, nhưng đó chỉ là trong những hoàn cảnh bình thường, không như hoàn cảnh mà Thu Tử bố trí, là một sát trận liên hoàn.

Chính Dã và Cao Điền đều là những tay bắn tỉa dày dạn kinh nghiệm. Hai người đều đã từng là bộ đội tinh nhuệ trong đội tự vệ, đảm nhiệm vị trí tay súng bắn tỉa trong quân ngũ. Bọn Tiêu Phàm chỉ cần không quá đông người, dưới sự tấn công hỏa lực đan xen của ba người, có thể sống sót chỉ có thể nhờ vào may mắn.

Ngoài ra, Thu Tử còn sắp xếp bốn tổ quan sát hai bên đường phía trước công viên Tĩnh Xuyên, đồng thời có nhiệm vụ yểm trợ cho những tay súng bắn tỉa. Bốn tổ quan sát này tất nhiên không chuyên nghiệp như ba người họ, nhưng cũng không phải gà mờ, kỹ năng ngắm bắn có thể chưa chính xác hoặc chưa đủ lực. Nhưng bọn chúng ngồi trên xe tấn công trực tiếp Tiêu Phàm, thì tỷ lệ ngắm trúng mục tiêu vẫn rất lớn.

Hơn nữa, tổ chịu trách nhiệm trao đổi con tin với Tiêu Phàm cũng không phải ngồi không. Mỗi người đều được trang bị súng tấn công, tiểu liên nhập khẩu từ Isarel, hỏa lực cực mạnh, lực sát thương ghê gớm.

Dưới hỏa lực đã được thiết lập đan xen cả cự ly xa với cự ly gần, tấm lưới này mà trùm xuống, cho dù Tiêu Phàm có thật sự là “Thiên thần hạ phàm”, Thu Tử cũng không cho rằng hắn có thể sống xót ra khỏi công viên Tĩnh Xuyên.

Thu Tử chưa bao giờ tin có chuyện hoang đường, càng không tin có kỳ tích.

Về phần Cát Đằng Tú Xuyên và đám cảnh sát Sơn Khẩu thì nói thật là Thu Tử thật sự không suy nghĩ nhiều. Tuy rằng cô không đến mức nói những lời vô tình trước mặt Liễu Sinh gia chủ, nhưng cũng không ngại ngần mà thực hiện kế hoạch như vậy.

Đã là gia thần của Liễu Sinh gia chủ, thì bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần hi sinh vì gia chủ.

Thu Tử cuối cùng cũng lắp xong khẩu súng bắn tỉa.

Theo dáng dấp của mình, Thu Tử không chọn súng quá cồng kềnh, cũng không quá oai phong lẫm liệt như khẩu Barett 50 hạng nặng, đạn 12.7mm, có khả năng sát thương hơn 2.000m. Dĩ nhiên đầu ruồi của khẩu barrets hạng nặng không thích hợp cho Thu Tử sử dụng, càng không phù hợp với nhiệm vụ bắn lén hôm nay.

Thu Tử cần khẩu súng tầm bắn không xa như vậy, tầm sát thương không phải thay đổi như vậy, nhưng có thể nhả đạn liên tục trong khoảng thời gian ngắn.

Tay súng bắn tỉa dù dũng mãnh cũng không thể cam đoan sử dụng thiết bị ngắm bắn hồng ngoại ngắm trúng mục tiêu khi khả năng quan sát cực thấp vào ban đêm.

Vì thế, khẩu súng Thu Tử chọn là PSG-1 Cole đen “súng trường chính xác” do công ty Koch sản xuất.

Sự tinh vi cẩn thận của người Germany thể hiện vô cùng tinh tế trên khẩu súng này. Súng trường PSG-1 được coi là một trong những khẩu súng bán tự động chính xác nhất trên thế giới, có thể bắn liên tục năm mươi viên đạn vào vòng tròn đường kính không quá 8cm ở cự ly trên 300m.

Dù súng PSG-1 cũng nặng đến tám kg, nhưng so với mười ba kg của súng hạng nặng Baretts thì vẫn nhẹ hơn rất nhiều.

Thu Tử nâng khẩu súng đen được chế tạo từ nhựa cao phân tử lên, bắt đầu quan sát tình hình quảng trường qua gương ngắm.

Tầm nhìn tốt, tầm ngắm cũng rất tốt.

Ở vị trí của Thu Tử đang đứng hiện tại, những tay súng bắn tỉa trong tay cô có thể che phủ toàn bộ quảng trường công viên.

Thu Tử gác súng trước trận địa đơn binh, mở máy bộ đàm, bắt đầu gọi Chính Dã, Cao Điền và mấy tổ khác. Chính Dã và Cao Điền đã vào trận địa thiết lập sẵn, báo cáo vị trí của mình, những tổ khác cũng trả lời đã chuẩn bị xong.

Thu Tử nheo mắt, khóe miệng thoáng nét cười.

Chính Dã và Cao Điền không hổ là bạn nối khố của cô, chọn vị trí ngắm bắn cực tốt, vừa khéo kết hợp với cô tạo thành hình tam giác cân đối, hỏa lực tấn công đan xen không còn góc chết.

Tốt lắm!

Bây giờ chỉ còn đợi tên Hoa Hạ đến để tiễn hắn chầu trời!

Trong đầu Thu Tử hiện ra câu tục ngữ xưa của người Hoa Hạ – mọi sự đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội.

Nền văn minh của người Hoa Hạ bắt nguồn từ xa xưa, nhưng võ công của bọn họ, thật sự là quá kém..

Khóe miệng Thu Tử hiện rõ nét cười chế giễu.

373-danh-len/1162080.html

373-danh-len/1162080.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 493

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.