Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trao đổi con tin

2370 chữ

- Cảnh sát Sơn Khẩu, phiền ngươi gọi điện thoại cho Liễu tiên sinh.

Tiêu Phàm bình tĩnh nói với tên cảnh sát Sơn Khẩu.

Hắn có số điện thoại của Liễu Sinh Hùng, nhưng lúc này gọi cho Liễu Sinh Hùng bằng điện thoại của Sơn Khẩu vẫn hay hơn. Cho dù Cát Đằng Tú Xuyên cũng tốt, đám cảnh sát Sơn Khẩu cũng được, kiểu “quấy rầy” mức độ này cũng không gây uy hiếp lớn cho Tiêu Phàm. Nhưng lúc nào cũng không thuận lợi như vậy thì Tiêu chân nhân cũng khá phiền phức, một khi tâm trạng bị ảnh hưởng thì có khi sẽ gây lú lẫn.

...

Gã Sơn Khẩu chỉ liếc nhìn Tiêu Phàm, không nói câu nào, tay trái lấy điện thoại trong túi, cổ tay phải đã ướt đẫm máu, không còn chút sức lực.

Thấy sự chú ý của Tiêu Phàm đều dồn vào gã Sơn Khẩu, một tên cảnh sát sau lưng gã Sơn Khẩu chầm chậm khom người, muốn nhặt khẩu súng lục rơi dưới đất lên.

Năm tên cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng vây bắt một tên tội phạm. Kết quả là người kia không cần ra tay, cả đám người đã u mê “giao nộp vũ khí”, thật sự là quá mất mặt, nhất là vẻ mặt ung dung, cao cao tại thượng của người đó, thật làm người ta không chịu nổi.

Cái người đó, lúc nào cũng có thể cục súc hò hét như thế trước mặt người Đông Đảo sao?

Biểu hiện của cảnh sát Sơn Khẩu cũng quả thật làm người ta nhìn mà nín thở, thế nào mà có thể người kia “nói gì nghe nấy” ? Cho dù là chết thì cũng phải phản kháng.

Thấy đâù ngón tay đã chạm vào súng, tên cảnh sát thậm chí còn cảm thấy hơi thở quen thuộc trên đó, tim bất giác đập rộn lên. Chỉ cần đợi thêm tích tắc nữa, tình thế sẽ hoàn toàn đảo ngược. Cho dù không thuận dùng súng tay trái, nhưng người kia chỉ gần trong gang tấc, tùy tiện bóp cò đã có thể làm nổ tung đầu hắn.

Gần rồi, lấy được rồi..

Sau đó, tiếng kêu bi thảm bỗng vang lên.

Không một dấu hiệu, đầu tên cảnh sát đúng lúc đó nổ tung, giống như một quả dưa hấu vỡ toác, máu và óc bắn tung tóe cả người tên đồng nghiệp bên cạnh.

- Có tay súng bắn tỉa...

Ba tên cảnh sát Đông Đảo khác lập tức hét lên, sắc mặt trở nên trắng bệnh thảm hại.

Không phải nói bắt một người Hoa Hạ thôi sao?

Thế nào, thế nào bây giờ lại xuất hiện tay súng bắn tỉa?

Còn tên cao thủ đó còn đáng sợ hơn những tay súng bắn tỉa, đến bây giờ cũng chưa nhìn rõ được là nam hay nữ!

Hàng lông mày Tiêu Phàm hơi nhíu lại, nói vẻ không hài lòng:

- Cảnh sát Sơn Khẩu, ngươi hãy trói bộ hạ của mình, hãy biết quý tính mạng mình. Đây là hoa viên của Phạn Đảo tiên sinh và Phạn Đảo phu nhân, ta không muốn chỗ này biến thành lò sát sinh.

- Tất cả không được nhúc nhích...

Sơn Khẩu vội vàng quay lại phía ba tên cảnh sát còn lại kêu lên.

Cái người này, bề ngoài nhã nhặn lại thật sự là “ma vương giết người”, từ giọng nói của hắn, thần thái đến ánh mắt đều có thể đoán được, trong mắt hắn, những người Đông Đảo thật sự chẳng khác gì dê chờ giết thịt. Chỉ cần ai có hành động bất thường, tay súng bắn tỉa thần bí nấp trong bóng tối kia sẽ bóp cò không chút do dự, khiến đầu của kẻ manh động đó tan thành quả dưa thối.

Tiêu Phàm tuyệt đối không có ý định giết hết bọn chúng.

Bị kích động hoảng sợ như vậy, động tác của Sơn Khẩu lại nhanh nhẹn lên, mau chóng lấy di động, nhanh chóng gọi cho Liễu Sinh Hùng. Trong khoảnh khắc kết nối điện thoại, sắc mặt cảnh sát Sơn Khẩu vừa sợ hãi vừa xấu hổ, muốn bao nhiêu thú vị thì có bấy nhiêu thú vị.

- Sơn Khẩu quân, thế nào, tìm thấy chỗ Tiêu Phàm ở chưa?

Điện thoại bên kia, vang lên giọng Liễu Sinh Hùng nhẹ nhàng điềm tĩnh.

- Gia chủ..

Đám cảnh sát Sơn Khẩu hận không có kẽ nứt mà chui xuống.

- Thế nào, có bất trắc sao?

Liễu Sinh Hùng lập tức thấy có gì không ổn, hơi kinh ngạc hỏi.

Tiêu Phàm đưa tay về phía tên Sơn Khẩu.

Tên Sơn Khẩu đưa di động cho Tiêu Phàm giống như phản xạ có điều kiện. Người Đông Đảo có một đặc điểm, đó chính là đặc biệt tôn sùng kẻ mạnh. Cục diện bây giờ hoàn toàn nằm trong tay Tiêu Phàm, tên Sơn Khẩu không mảy may kháng cự, không còn lòng dạ chống đối tất cả mệnh lệnh của Tiêu Phàm một cách rất tự nhiên. Nhưng sau khi đưa di động cho Tiêu Phàm, tên Sơn Khẩu mới ý thức được, mình chưa giải thích trước với gia chủ.

- Liễu Sinh tiên sinh!

Tiêu Phàm chậm rãi nói, giọng nói ngưng lại.

- Tiêu tang..

Liễu Sinh Hùng cười khổ.

Không cần phải nói. Tiêu Phàm lại thắng rồi, Sơn Khẩu đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.

- Liễu Sinh tiên sinh, trò chơi này ta đã chán rồi. Bây giờ mới có một tên cảnh sát thiệt mạng. Nhưng ta không bảo đảm lần sau bọn còn may mắn vậy đâu. Liễu Sinh tiên sinh, ta cần lập tức nhìn thấy Trần Dương.

- Tiêu tiên sinh dựa vào cái gì cho rằng có thể ra lệnh cho ta?

Giọng Liễu Sinh Hùng cũng trầm lại

- Rất đơn giản, ta lấy Cát Đằng tiên sinh và đám cảnh sát Sơn Khẩu trao đổi con tin với ngươi. Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ xử tử bọn chúng, sau đó trực tiếp tấn công Liễu Sinh trang viên..

Tiêu Phàm bình tĩnh nói.

Đám cảnh sát Sơn Khẩu lạnh người, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Cho dù đây là Đông Đảo quốc, thành phố Bắc Điền ở ngay trong lãnh địa của gia tộc Liễu Sinh, nhưng đám Sơn Khẩu không chút nghi ngờ rằng Tiêu Phàm thật sự sẽ làm như vậy!

Tiêu Phàm không phải đang uy hiếp Liễu Sinh Hùng mà đang nói kế hoạch của mình. Trừ phi Liễu Sinh Hùng đồng ý trao đổi con tin, nếu không thì không ai ngăn cản được Tiêu Phàm, đám Sơn Khẩu gã chết chắc rồi.

Liễu Sinh Hùng đúng là không chút do dự đành đồng ý.

- Được, ta đồng ý trao đổi con tin.

- Địa điểm?

- Tiêu tiên sinh, địa điểm do ta định, ngươi sẽ yên tâm chứ?

- Nói đi.

- Được.. Địa điểm ta chọn là quảng trường công viên Tĩnh Xuyên của Bắc Thành. Nơi đó người ở thưa thớt, tầm nhìn rộng rãi, là nơi lý tưởng để trao đổi con tin.

- Được, khi nào gặp?

- Tiêu tiên sinh, ngươi chọn thời gian đi. Ta lập tức đưa Trần cảnh quan đi công viên Tĩnh Xuyên Sơn, bất kể lúc nào ngươi đến gọi điện thoại cho ta là được, ta sẽ luôn ở đó chờ ngươi hạ cố.

Liễu Sinh Hùng nói rất rộng lượng.

Tiêu Phàm lập tức tắt điện thoại.

- Đám cảnh sát Sơn Khẩu lại thất thủ sao?

Thu Tử nhìn Liễu Sinh Hùng, hoảng hốt hỏi.

Đám cảnh sát Sơn Khẩu về trình độ võ thuật và Ninjutsu (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja) chưa hẳn đã giỏi hơn Cát Đằng Tú Xuyên, quan trọng gã là cảnh sát, không phải một người hành động đơn độc, một đám cảnh sát có súng, sao có thể thất thủ?

- Ừ, việc này cũng bình thường. Ta vốn không trông đợi Sơn Khẩu thật sự bắt được Tiêu Phàm. Nếu Tiêu Phàm bị Sơn khẩu bắt, e là ta sẽ vô cùng thất vọng.

Liễu Sinh Hùng khẽ mỉm cười, vẫn ung dung như trước, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay gã.

- Dù nói thế nào thì mục đích ta muốn Sơn Khẩu chọc giận hắn cũng đạt rồi.

Thu Tử hỏi:

- Chúng ta thật sự phải đến công viên Tĩnh Xuyên trao đổi con tin với hắn sao?

Liễu Sinh Hùng liếc nhìn cô, cười cười, nói:

- Công viên Tĩnh Xuyên chắc chắn là phải đi, nhưng trao đổi con tin hay không thì chưa chắc.

Thu tử vội vàng nói:

- Cáp Y, gia chủ, tôi cũng nghĩ như vậy. Công viên Tĩnh Xuyên chỗ đó tầm nhìn thoáng, ngắm bắn rất tốt, đặc biệt thích hợp ngắm bắn cự ly xa.

Nếu như đánh giáp lá cà đã không phải là đối thủ của Tiêu Phàm, đến hai đám người kết hợp cả võ thuật cả vũ khí cũng đều bị hắn tiêu diệt, thì ngắm bắn cự ly xa như vậy dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Thậm chí Thu Tử cho rằng, việc hẹn ở công viên Tĩnh Xuyên để trao đổi con tin là việc không cần thiết. Tên Tiêu Phàm kia chẳng phải nói sẽ trực tiếp tấn công Liễu Sinh trang viên sao? Vậy thì cứ để cho hắn đến. Liễu Sinh trang viên mới là nơi tốt nhất ngắm bắn hắn, thích hợp hơn so với công viên Tĩnh Xuyên. Không phải người sống lâu ở Liễu Sinh trang viên, có thể không bị lạc trong hành lang gấp khúc ở đây đã tốt lắm rồi, sao có thể phòng bị ở một nơi còn không biết nấp vào góc nào để tránh bị bắn lén?

Ở Liễu Sinh trang viên, thiên thời địa lợi nhân hòa đều hội tụ, thì có lý do gì mà không thắng?

Đừng nói là một tên Hoa Hạ, cho dù cả một đám người Hoa Hạ đến cũng chắc chắn chết luôn.

Nhưng Liễu Sinh Hùng không sắp xếp như vậy, Thu Tử cũng không tiện nói ra. Hơn nữa Tiêu Phàm cũng nói rất rõ ràng trong điện thoại, nếu Liễu Sinh Hùng không đồng ý trao đổi con tin, hắn sẽ trực tiếp xử chết Cát Đằng Tú Xuyên và đám cảnh sát Sơn Khẩu đó.

Bất kể là Cát Đằng Tú Xuyên hay đám cảnh sát Sơn Khẩu thì quan hệ giữa Thu Tử và bọn họ đều rất bình thường. Không phải thờ ơ với sự sống chết của bọn họ, thì ít nhất cũng không phải quan tâm như vậy, Quan trọng ở chỗ, về bản chất, cô và Cát Đằng Tú Xuyên đều cùng dòng tộc, gia thần của Liễu Sinh gia. Nếu tự mình mở miệng nói không quan tâm đến sự sống chết của Cát Đằng Tú Xuyên và đám cảnh sát Sơn Khẩu, chẳng khác gì tự đào huyệt chôn mình. Tiền lệ này vừa mở, chỉ sợ có một ngày, nếu cần thiết, gia chủ sẽ không chút khách khí mà hi sinh cả bản thân mình.

Liễu Sinh Hùng khẽ gật đầu, nói:

- Thu Tử, cô chuẩn bị chút, qua đó trước đi.

- Cáp y!

Thu Tử cúi thấp người.

- Gia chủ, để thận trọng tôi đề nghị dẫn theo Chính Dã và Cao Điền Quân cùng đi. Tên Hoa Hạ đó rất lợi hại, ba người chúng ta cùng ra tay, chắc chắn phải mạnh hơn hắn.

Thu Tử nói một cách vô cùng quan trọng.

Người ngoài bất luận như thế nào đều không thể biết cô gái nhìn xinh đẹp lung linh, dịu dàng thanh thoát này, dường như ngoài việc thỏa mãn Liễu Sinh Hùng trên giường thì chẳng có sở trường nào khác, thật ra tiểu thư Thu Tử là tay súng bắn tỉa số một trẻ nhất của gia tộc Liễu Sinh. Cô có khả năng thiên phú vô cùng xuất sắc trong việc sử dụng các loại súng, cho dù là bắn ở cự ly gần hay bắn tỉa cự ly xa, Thu Tử đều có giác quan thứ sáu như thần. Trong rất nhiều lần quyết đấu, những Ninja của gia tộc Liễu Sinh đều không thoát khỏi tay súng của Thu Tử.

Cho dù như thế, Thu Tử cũng tuyệt đối không có đối thủ.

Ngoài cô, Liễu Sinh Chính Dã và Cao Điền Nhất Lang là hai tay súng bắn tỉa giỏi nhất của gia tộc Liễu Sinh.

Ba người, ba tay súng bắn tỉa cừ khôi, lại thêm tầm nhìn tốtcủa công viên Tĩnh Xuyên, chỉ cần người Hoa Hạ tên gọi Tiêu Phàm này không phải “Thiên thần” hạ giới, thì thời điểm hắn xuất hiện ở quảng trường công viên Tĩnh Xuyên, chính là giờ chết của hắn.

Liễu Sinh Hùng khẽ cười, nói:

- Chính Dã và Cao Điền đã sớm đến đó rồi!

- Đã sớm đến đó rồi?

Thu Tử sững người, chẳng lẽ gia chủ biết trước được, Tiêu Phàm phải trao đổi con tin với gã ở công viên Tĩnh Xuyên nên đã sớm sắp xếp rồi?

- Thu Tử, người Hoa Hạ có câu nói: Giang hồ hiềm ác. Thật thà quá tất sẽ chịu thiệt thòi.

Liễu Sinh Hùng bất giác thở dài, lắc đầu nói.

Hai mắt Thu Tử mở to.

- Thu Tử, dù Tiêu Phàm có chủ động đề nghị trao đổi con tin hay không, chẳng lẽ ta không thể khiến hắn đến công viên Tĩnh Xuyên sao? Chỉ cần Trần Dương ở trong tay ta, quyền chủ động mãi mãi thuộc về ta. Ngươi đã hiểu chưa?

- Cáp y!

Thu Tử lại cúi người thật thấp, khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã cực kỳ sùng bái.

372-trao-doi-con-tin/1162079.html

372-trao-doi-con-tin/1162079.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 480

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.