Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phi Đao

2544 chữ

Tại khoảnh sân nhỏ trong một tòa nhà yên tĩnh, Tiêu Phàm hai tay chắp sau lưng đang từ từ dạo bước.

Chu Đại Luân giới thiệu loại “khách sạn gia đình” này, Tiêu Phàm cảm thấy rất hài lòng. Chắc hẳn ở trong mắt đại đa số người trẻ tuổi, loại khách sạn gia đình này quá mức bình thường, hơn nữa lại là ở nước ngoài, cùng sinh sống một chỗ với một gia đình Đông Đảo vốn không quen càng thêm không thể thích ứng. Nhưng rất đúng với khẩu vị của Tiêu Phàm.

Đảo Phương bắc mặc dù là đảo lớn thứ hai trong lãnh thổ nước Đông Đảo, nhưng dù sao chỗ cực bắc này khí hậu lạnh giá, trên đảo người ở thưa thớt, toàn bộ nhân khẩu trên đảo phương bắc cộng lại vẫn chưa tới một nửa so với nhân khẩu ở thủ đô Đông Đảo. Bởi vậy thành phố Bắc Điền cũng coi như khá hoang vắng, cái khách sạn gia đình này có một đình viện thật to, khiến Tiêu chân nhân rất quyến luyến. Nữ chủ nhân khách sạn chuẩn bị bữa sáng nhẹ và cơm trưa cũng rất hợp khẩu vị của Tiêu Phàm.

Ăn cơm trưa xong, Tiêu Phàm đi dạo một chút ở trong sân.

Trong khoảng thời gian này việc luyện tập “Hợp hoan thức” rất không thuận lợi. Ngay từ đầu chỉ trong quá trình luyện tập, bị hữu tình dục kích động, xâm nhập tu luyện, loại kích động này càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí hóa thân thành một cỗ liệt hỏa, tán loạn ở bên trong kinh mạch của Tiêu Phàm. Dù Tiêu Phàm rất am hiểu, trình độ cao thâm, nhưng tình huống như vậy cũng là lần đầu thấy. Sau khi cùng Nhị sư huynh Văn Thiên bàn bạc qua, ban đầu Tiêu Phàm vốn định đi Lĩnh Nam một chuyến, đem về một ít loại dược liệu dùng chung, nhằm luyện chế một lò đan dược để giải quyết vấn đề này. Không ngờ dị biến nổi lên, một cú điện thoại của Liễu Sinh Hùng đã đưa Tiêu Phàm “điều” đến đảo phương bắc này, hoàn toàn vào thế nam chuyển bắc lùi.

Tiêu Phàm rơi vào đường cùng, đành phải vận dụng chân nguyên bản mạng, áp chế cổ tà hỏa đang tán loạn kia xuống, để sau khi chuyện bên này bình ổn sẽ từ từ nghĩ cách điều trị.

Buổi tối hôm qua, tại phòng khách trong khách sạn nhà đình yên tĩnh này, Tiêu Phàm lại thử tu luyện “Hợp hoan thức”, nhưng lại bị nó cắn trả cực kỳ mãnh liệt. C nguyên bản mạng vừa mới buông lỏng để áp chế dục niệm tà hỏa trong người, lập tức liền xông ra, thẳng hướng trên đỉnh đầu. Tựa hồ những ngày qua nó bị cưỡng ép áp chế nên cỗ dục niệm tà hỏa này chẳng những chưa bị tiêu trừ, ngược lại càng thêm phần mạnh mẽ, Tiêu Phàm do vội vàng mà không kịp chuẩn bị, nội tức thiếu chút nữa bị chia rẽ kinh mạch. Dưới sự kinh hãi của Tiêu chân nhân, không thể không đem cổ tà hỏa này áp chế thêm một lần nữa. Nhưng lần này vận dụng chân nguyên bản mạng, rõ ràng nhiều hơn so với lần trước.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, trừ phi Tiêu Phàm hoàn toàn từ bỏ tu luyện “Hợp hoan thức”. Nếu không cổ trầm tích dục niệm tà hỏa này càng ngày càng lợi hại. Đây là một ngưỡng đạo không thể vòng qua được.

Việc này khiến Tiêu chân nhân hơi phiền não.

Tuy nhiên hiện tại, Tiêu chân nhân tạm thời không có thời gian chú ý vấn đề có liên quan đến “Tu La đạo Hợp hoan thức”.

Cái khách sạn gia đình này thật thanh tĩnh, dù sao cũng không phải thực sự nằm ở thế giới bên ngoài, vẫn trong phạm vi quản lý của thành phố Bắc Điền. Nếu Liễu Sinh Hùng không nói đến quy tắc mà vận dụng sự giúp sức của lực lượng cảnh sát. Cảnh sát tìm tới tận cửa là chuyện đương nhiên.

Tiêu Phàm vào ở trong cái khách sạn gia đình này, vẫn là dùng hộ chiếu của tên Tiêu Nhất Hành.

Tiêu Phàm đang lúc thưởng thức cảnh đẹp của đình viện, một trận tiếng cãi vã hỗn loạn vang lên, lập tức nữ chủ nhân của khách sạn gia đình liền vội vã chạy vào nội viện, hướng Tiêu Phàm kêu lên:

- Tiêu tang, Tiêu tang...

Nữ chủ nhân của khách sạn gia đình này là một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi. Diện mạo dáng người cũng không tệ lắm, chỉ có điều giờ phút này vẻ mặt hoảng loạn, dường như bị kinh động không nhỏ, miệng gọi hắn cũng rất gấp, nhưng vẫn dừng bước cách Tiêu Phàm mấy thước, không dám tới gần.

Vừa rồi cảnh bộ Sơn Khẩu nói rất rõ, có một người tên là Tiêu Nhất Hành, là một tên “Ma quỷ” giết người không chớp mắt. Tối hôm qua ở một quán rượu, đã giết một lúc năm người. Nhưng vị Tiêu tang này nhìn qua thật sự không giống cái gọi là “Ma vương giết người” kia, nhưng người thiếu phụ vẫn nửa tin nửa ngờ. Dù sao cảnh bộ Sơn Khẩu hoàn toàn không giống như đang nói đùa, có cảnh sát nào lại dẫn theo bảy tám người vai súng vác, đạn lên nòng sáng sớm chạy đến trong nhà nàng để nói đùa chứ?

Tiêu Phàm dừng bước, mắt nhìn vị nữ chủ nhân này, thần sắc vô cùng ôn hòa.

Ánh mắt ôn hòa và thần thái điềm tĩnh đã ngăn lại lòng nghi ngờ của nữ chủ nhân.

Nhất định là cảnh sát đã lầm.

Một nam tử tao nhã như vậy. Vừa thấy chính là kinh luân đầy mình, tại sao có thể là hung thủ giết người?

- Phạn Đảo thái thái, không nên tới gần hắn.

Không đợi nữ chủ nhân nghĩ thông, trong viện liền truyền đến một tiếng hét to. Một gã cảnh sát hơn bốn mươi tuổi đi nhanh đến, hai tay nắm chặt súng lục, họng súng đen ngòm chỉ về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc đề phòng.

Theo sát phía sau là bốn gã cảnh sát khác, cũng là thần thái và động tác như vậy.

Năm khẩu súng cảnh sát thẳng tắp chĩa vào Tiêu Phàm.

Còn có ba gã cảnh sát canh ở bên ngoài, đều là súng vác vai, đạn lên nòng.

- Tiêu Nhất Hành tiên sinh, chúng tôi là cảnh sát Bắc Điền, tôi thuộc cảnh bộ Sơn Khẩu. Anh bị nghi ngờ là giết người, bắt cóc, hiện tại mời anh cùng chúng tôi về đồn cảnh sát phối hợp điều tra!

Cảnh bộ Sơn Khẩu cao giọng quát.

- Không được có ý đồ phản kháng, anh là nghi phạm giết người, chúng tôi đã được trao quyền, nếu anh dám cả gan phản kháng sẽ bị giết chết tại chỗ!

Nói xong, năm tên cảnh sát đồng loạt nắm thật chặt súng trong tay.

Tiêu Phàm khóe miệng hiện lên một nụ cười chế nhạo.

Súng lục mà cảnh sát nước Đông Đảo dùng trong mắt hắn thật sự không phải là vũ khí lợi hại. Loại súng lục này có ổ quay lắp năm viên đạn, thiết kế của nó không chú trọng lớn tới lực sát thương, mà mục tiêu chủ yếu là ngăn phạm tội lại. Bởi vì súng lục cảnh dụng và súng lục quân dụng có mục đích sử dụng khác nhau, để phòng tránh làm bị thương người dân xung quanh nên lực sát thương của súng lục cảnh dụng thua xa súng lục quân dụng, tầm bắn càng bị giới hạn.

50m là giới hạn sát thương xa nhất của loại súng lục cảnh dụng này.

Cho dù lực sát thương của súng lục cảnh dụng không cao, nhưng Tiêu chân nhân cũng không muốn lấy thân xác máu thịt để đi đối kháng một phen. Nói như vậy, Tiêu Phàm căn bản cũng sẽ không cho người ta có cơ hội móc súng ra trước mặt hắn. Hiện tại tình huống này đã xảy ra, chỉ có thể giải thích một vấn đề, Tiêu Phàm cho rằng để bọn họ móc súng ra trước mặt mình cũng không cần lo lắng.

Trên thực tế, đám người Sơn Khẩu cũng không có cơ hội bóp cò.

Nhiều đạo hàn quang hiện lên, đón nắng gắt phía chân trời, khi mấy đạo hàn quang này bắn ra từ trên cây nha bên cạnh Tiêu Phàm, cảnh bộ Sơn Khẩu và bốn gã dưới tay y gần như không phát hiện ra.

Tiêu Phàm đang đứng ở hướng đón thái dương, ánh mặt trời chói mắt, ở góc độ này đám người Sơn Khẩu nhìn một người to cao như Tiêu Phàm còn mơ mơ hồ hồ, chớ đừng nói chi đến tốc độ cực nhanh của loại ám khí nhỏ này.

“Ai nha...”

“A...”

Vài tiếng kêu la đau đớn truyền đến, cảnh bộ Sơn Khẩu và năm tên cảnh sát gần như đồng thời trúng chiêu, trên cổ tay cắm một thanh Phi Đao hình lá liễu chói lọi, máu tươi đầm đìa, súng lục đồng loạt rơi xuống trên mặt đất.

- Trời ơi...

Cảnh bộ Sơn Khẩu tay trái nắm chặt cổ tay phải đang bị thương, đứng thẳng lên tru lớn một tiếng, tiếng kêu lập tức đột nhiên dừng lại.

Không biết từ khi nào Tiêu Phàm đã đứng ở trước mặt gã, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nhìn gã.

Cảnh bộ Sơn Khẩu lại cảm thấy cổ mình bị một vật gì đó bóp chặt, há to mồm mới có thể thở dốc, nửa câu đều nói không nên lời, vẻ mặt kinh hoảng muốn chết.

Gã là gia tướng của gia tộc Liễu Sinh, so với cảnh sát bình thường mà nói, võ nghệ cao cường hơn, tối hôm qua cũng đã nhìn thấy hiện trường ở khách sạn Bản Điền máu chảy đầm đìa, biết tên họ Tiêu này là một tên “Ác ma” giết người không chớp mắt, bởi vậy gã đã rất cẩn thận dẫn theo bốn gã bộ hạ cùng nhau đi tới đây.

Họ Tiêu này dù lợi hại tới đâu, võ thuật Phương Đông thần kỳ đến bao nhiêu cũng không thể nhanh hơn so với năm khẩu súng.

Ngoại trừ ngoan ngoãn bị trói, Sơn Khẩu không nghĩ ra được Tiêu Phàm còn có con đường thứ hai có thể đi.

Tiêu Phàm phạm phải chính là trọng tội, bọn họ hoàn toàn không nhất định cần phải bắt sống hắn, chỉ cần hắn dám phản kháng, lập tức nổ súng giết chết. Đây là pháp luật hoàn toàn cho phép đấy. Việc bắt giữ này không giống lúc bình thường, năm người năm khẩu súng, như vậy là đủ rồi. Huống chi, bên ngoài còn có ba người canh giữ cũng mang ba khẩu súng.

Cho dù Tiêu Phàm có thể hóa thân thành một chú chim nhỏ, hắn cũng không thoát khỏi “Thiên la địa võng” này.

Nhưng Sơn Khẩu thật không ngờ tới, hắn còn có “Ám khí”!

Gã là gia tướng của gia tộc Liễu Sinh, “Ám khí” cái thứ này đối với gã mà nói cũng có chút rất cổ xưa. Có loại ám khí siêu cấp là “Súng” này, Phi Đao còn có thể làm gì chứ?

Nhưng mà hiện tại, Sơn Khẩu rốt cục ý thức được chính mình đã mắc sai lầm rồi, sai lầm rất lớn.

Sơn Khẩu vốn còn muốn xoay người nhặt súng lục lên đấy, Tiêu Phàm đã đứng trước mặt gã, gã cũng không dám tùy tiện manh động. Cảnh tượng gã đã chứng kiến buổi tối hôm qua trong gian phòng xa hoa tại khách sạn Bản Điền giờ chợt lóe lên trước mắt Sơn Khẩu.

Bốn gã Ninja đồng loạt gục ở đó, bốn cán đao võ sĩ hàn quang chói mắt...

Cơ bản có thể đoán ra, bọn họ bị người ta giết chết trong nháy mắt.

Đều là gia tướng của gia tộc Liễu Sinh, cảnh bộ Sơn Khẩu biết rất rõ bản lĩnh của mấy vị Ninja này, đơn đả độc đấu, từng người đều không thua kém mình. Ở trước mặt tên họ Tiêu này, bốn người cùng liên kết cũng không chống đỡ được.

Như vậy Tiêu Phàm muốn giết mình, hoặc là muốn đoạt đao của năm tên này, giết chết hơn phân nửa cảnh sát, cái này cũng chỉ là tiện thì ra tay mà thôi.

Chính mình không có chút cơ hội kháng cự.

Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên, Sơn Khẩu cảm giác được thần chết cách mình gần như thế.

Thiếu phụ Phạn Đảo thái thái sớm hét lên một tiếng, ngã xuống đất cả người lạnh run, vẻ mặt trắng bệch, không mang theo nửa phần huyết sắc.

Đám người Sơn Khẩu, Phạn Đảo thái thái, và còn có một vị tay mang súng ẩn núp trong bóng tối đều giật mình trợn mắt há hốc mồm. Vị tay súng bắn tỉa đang ở tại lầu ba của khách sạn gia đình, từ trên cao nhìn xuống quan sát toàn bộ đình viện, một khẩu súng bắn tỉa tinh xảo được đặt tại cửa sổ, ẩn núp rất kín đáo.

Khi đám người Sơn Khẩu hai tay dương súng hùng hổ chỉ về hướng Tiêu Phàm, tay súng bắn tỉa vốn đã chuẩn bị nổ súng, không ngờ vẫn là chậm một bước.

Thật không ngờ tới, trên cây nha sớm có người mai phục, hơn nữa là nhất đẳng cao thủ.

Cho dù trong tay mình đang cầm chính là một khẩu súng bắn tỉa đời mới, nhưng tuyệt đối không có biện pháp trong cùng một lúc phế bỏ năm tên cảnh sát Đông Đảo. Cho dù động tác của y có nhanh chừng nào, thì việc “Điểm danh” mấy tên cảnh sát Đông Đảo cũng phải có trước sau.

Ở điểm này, súng bắn tỉa của y thật sự không bằng Phi Đao.

Loại thủ pháp ám khí “Thiên Nữ Tán Hoa” này nhất định chỉ có thể dùng ở Phi Đao thời cổ, mà không thể dùng ở trên súng bắn tỉa, súng bắn tỉa dù tiên tiến đều không dùng được!

Thời điểm đám người Sơn Khẩu đang thất kinh, một trận run rất nhỏ trên cây nha khiến tay súng bắn tỉa nhìn thấy rõ một đạo nhân cực kỳ nhanh nhẹn rời khỏi tán cây rậm rạp, chợt lóe lên rồi không thấy tăm hơi đâu nữa.

Lập tức, ngoài cửa lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

Ba gã cảnh sát Đông Đảo canh giữ bên ngoài đã bị giải quyết hết.

Cảnh bộ Sơn Khẩu trong phút chốc mặt biến sắc.

371-phi-dao/1162078.html

371-phi-dao/1162078.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 479

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.