Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam tử hán đại trượng phu, phải có trách nhiệm

2346 chữ

Tiêu Phàm nhận được điện thoại của thư ký Thôi ở tứ hợp viện.

- Trưởng phòng Tiêu, có bận không?

Trong điện thoại, thư ký Thôi rất khách khí. Từ sau khi ông cụ bình phục, thái độ khác thường, trở nên vô cùng sinh động, phân lượng của thư ký Thôi trở nên quan trọng hơn. Tuy nhiên thái độ đối với Tiêu Phàm cũng càng ngày càng khách khí.

Đương nhiên đây là bởi vì nguyên nhân Tiêu Phàm thay đổi trong địa vị ở Tiêu Gia, chẳng những ông cụ, bao gồm Tiêu Trạm thậm chí Diệp Khí Vân và bên trong tiêu hệ đại tướng, thái độ đối với Tiêu Phàm cũng thay đổi rất lớn. Lục Hồng và Phương Lê cũng đã tỏ vẻ rõ ràng và ý đồ thân cận Tiêu gia. Lúc này Tiêu Gia, thậm chí tiêu hệ đều đang trong phát triển và khuếch trương cao.

Người ngoài không biết ngọn nguồn, nhưng làm nhân viên công tác bên cạnh ông cụ, thư ký Thôi tự nhiên vô cùng rõ ràng, tạo nên sự biến hóa này, chính là Tiêu Phàm mà vôn ai cũng không coi trọng, bị kinh sư hào môn thế gia coi như trò cười.

Thậm chí có một lời đồn đại, nói Phương Lê cố ý muốn Tiêu Phàm làm con rể. Chỉ có điều trở ngại là con gái ông ta tuổi còn nhỏ, tạm thời không làm rõ được chuyện này.

Chức vụ của Phương Lê, mặc dù mới chỉ là cấp Thứ trưởng. Nhưng thực lực toàn bộ nhà họ Phương ở kinh thành lại không nhỏ. Cho dù còn chưa nói tới là quyền quý nhất, nhưng cũng được cho là gia đình có thế lực rồi.

Không ngờ coi trọng Tiêu Phàm như vậy, “Đạo sĩ” phải chăng vận khí đã đến rồi sao?

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười nói:

- Chú Thôi.

Thư ký Thôi đã nói:

- Trưởng phòng Tiêu, thủ trưởng mời cậu đến đây ngay, ông ấy có một số việc cần cậu chứng thực... Ồ, đúng rồi, bộ trưởng Tiêu lập tức sẽ đến.

Xem ra bộ phận an ninh đã thông báo với cha con Tiêu lão gia và Tiêu Trạm về tình huống này, cha con Tiêu gia nhất thời liền ngồi không yên.

Nói đùa gì vậy?

Để Tiêu Phàm một mình đi đến Đông đảo chiến đấu với phần tử tội phạm quốc tế sao?

- Được, chú Thôi, cháu tới đó liền. Chú Thôi, mẹ cháu có đến không sao?

Việc này giải thích với ông cụ và cha cậu là một cách. Nếu có Giản Tú Hoa ở đó, thì lại có cách giải thích khác.

Thư ký Thôi nói:

- Theo tin tức chú có được thì bộ trưởng Tiêu một mình đến đây. Chủ nhiệm Giản khả năng không có thời gian đi.

Tự nhiên nói khách khí như vậy, kỳ thật chính là muốn lừa Giản Tú Hoa. Nếu Giản Tú Hoa đã biết chuyện này, vậy căn bản cũng không có bất kỳ đường thương lượng gì. Nếu Tiêu Phàm có thể đi ra ngoài một bước mới là lạ.

Cắt điện thoại với thư ký Thôi, Tiêu Phàm đứng dậy từ biệt Văn nhị thái gia.

- Sư đệ, muốn đánh phải cân nhắc, không nên làm việc tùy tiện.

Văn nhị thái thực sự nghiêm trọng nói.

- Vâng, đệ biết rồi.

Tiêu Phàm gật gật đầu.

Tứ hợp viện của Văn nhị thái gia cách tứ hợp viện của Tiêu lão gia không xa. Chiếc xe Mercedes Benz cua vài vòng, chừng mười phút đồng hồ đã đến. Theo lẽ thường, Tân Lâm ở trong xe. Đối với bề trên Tiêu gia mà nói, Tân Lâm là “Không tồn tại”, bây giờ toàn bộ nhà lão Tiêu, biết được sự tồn tại của Tân Lâm, chỉ có Tiêu Thiên.

Tiêu Phàm chậm rãi đi về phía tứ hợp viện quen thuộc từ xưa.

Ở Khánh Nam dưỡng thương nửa năm, sau khi khỏi bệnh về kinh, Tiêu Phàm lại thường xuyên sang đây thăm ông cụ. Tuy rằng Nghịch Thiên Cải Mệnh không hoàn toàn thành công, thất bại trong gang tấc, “Càn Khôn Đại Hoàn đan” vẫn phát tác dụng nhất định, ít cũng đã qua một năm, thể trạng ông cụ coi như không tệ. Tuy nhiên Tiêu Phàm cũng có thể nhìn ra được, sau lần xuất viện đó,, thần khí của ông cụ tự nhiên kém hơn một chút rồi. Dù sao so với diện mạo tuổi 80 ~ 90 của người già mà nói, tự nhiên không thể tránh nổi quy luật của người già. Sống nhiều thêm được một ngày, cũng là rất quý rồi.

Nhưng không khí trong tứ hợp viện hôm nay có chút xơ xác tiêu điều.

Tự nhiên, cũng chỉ có Tiêu Phàm có được giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén mới có thể cảm thấy được.

Tiêu Trạm đã tới trước hắn một bước, ngồi cùng ông cụ ở trong phòng. Sắc mặt ông cụ cũng coi như bình thản, trái lại Tiêu Trạm sa sầm mặt mày, vẻ mặt thật là không vui.

Trước đó không lâu, bên trên đã tìm ông nói qua, dựa theo nghị định lúc trước, ông sắp bàn giao chức Bộ trưởng, đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy. Ai ngờ đúng lúc này lại có người báo cáo với ông, nước Đông đảo có phần tử khủng bố, chỉ mặt gọi tên con của ông phải đi Đông đảo cứu người.

Lộn xộn cái gì!

Đối với Tiêu Trạm mà nó, tin tức này quả thực không ra sao cả.

Tiêu Phàm tại sao lại có quan hệ với phần tử khủng bố ở nước Đông Đảo?

Giữa phòng Tôn Giáo và nước Đông Đảo, vốn không có ảnh hưởng gì lẫn nhau, tác động qua lại. Phần tử khủng bố nước Đông Đảo thế nào lại chỉ nhằm vào Tiêu Phàm? Tại sao lại phát sinh tình huống này?

Nhưng thông báo với Tiêu gia tình huống này, chính là tổng cảnh giam của bộ phận an ninh, tương đương vị trí của Tiêu Phàm, tin tức đáng tin cậy không có gì nghi ngờ. Một vị lãnh đạo cấp tỉnh cấp bộ chắc chắn như núi như vậy, sao có thể lấy chuyện như vậy để đùa giỡn với Tiêu Phàm chứ?

Bản thân Tiêu Phàm cũng là tính tình uy nghiêm, nói năng thận trọng.

Thư ký Thôi dường như cũng biết sự tình không phải đơn giản. Đưa cho Tiêu Trạm một chén nước trà, liền lui ra ngoài cửa phòng chờ. Y tá Trương cũng lui ra ngoài, trên thực tế từ thời gian đó đến nay, ông cụ cũng không có bệnh gì, lượng công việc của y tá Trương so với trước kia giảm đi không ít.

Nhìn thấy Tiêu Phàm đã đi đến, thư ký Thôi vội vàng đón tiếp, hạ giọng nói:

- Trưởng phòng Tiêu, đến rồi à? Ai nha, chuyện này làm sao đây? Sau khi ông cụ nghe báo cáo, rất tức giận, ném cả chén trà...

Tiêu Phàm cũng giật mình kinh hãi.

Tính cách ông cụ vẫn không màng danh lợi. Mặc dù vào thời điểm trước, cũng rất ít khi nổi giận. Lần này không ngờ quăng cả chén trà đi, bởi vậy có thể thấy được thái độ của ông cụ đối với chuyện này.

- Tiêu Phàm!

Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, đã vang lên tiếng ông cụ gọi từ trong phòng.

Xem ra ông cụ vẫn chú ý động tĩnh ở ngoài cửa. Chuyện này đối với ông cụ mà nói, thật sự không phải là nhỏ, thậm chí so với cái gọi là đại sự quốc gia còn quan trọng hơn nhiều.

Bất kế như thế nào, Tiêu Phàm cũng là cháu của lão, huống chi Tiêu Phàm bây giờ không còn là ‘Người xuất gia’ lúc trước bị người ta cười nhạo nữa. Trong suy nghĩ của ông cụ, Tiêu Phàm mơ hồ trở thành nhân tài xuất hiện trong gia tộc của lão, tương lai là trụ cột của lão Tiêu gia.

Thư ký Thôi liền bắt tay to thật chặt, không nói thêm lời nào, đi cùng hắn vào trong phòng.

- Ông nội, cha!

Nhìn qua, sắc mặt ông cụ coi như bình thản. Tuy nhiên ánh mắt lợi hại như đao, quét thẳng qua.

Tiêu Trạm hẳn là không còn bình thản như vậy rồi. “Hừ” một tiếng trực tiếp hỏi:

- Sao lại thế này? Con giải thích rõ xem nào!

Tiêu Phàm cười nói:

- Cha, Bộ trưởng thông báo tình hình với cha như thế nào, thì sự việc chính là như vậy.

Tiêu Trạm vung tay lên, vẻ mặt càng thêm phẫn nộ:

- Không đúng. Thứ nhất, Trần Dương kia, rốt cuộc có quan hệ như thế nào với con? Tại sao cha không biết con có một người bạn gái? Thứ hai, vì sao phần tử khủng bố Đông Đảo kia chỉ mặt gọi tên con đi qua bên đó?

Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một chút nói:

- Cha, Trần Dương là bạn con, tuy nhiên không phải là bạn gái. Con với cô ấy có sự qua lại khác...

- Cái gì mà có qua lại khác?

Tiêu Trạm trời sinh tính tình cẩn thận, nghiêm túc, nói nước đôi lập lờ như vậy, có thể không ứng phó được với ông ấy. Hơn nữa vào thời điểm quan trọng như vậy, một câu Tiêu Trạm cũng sẽ không bỏ qua.

Tiêu Phàm dừng lại một chút, mới lên tiếng:

- Quan hệ thầy trò, con dạy cho cô ấy một chút phương pháp tu luyện nội công.

Tiêu Trạm liền choáng một chút.

Mặc dù đã từng chứng kiến một chút “Pháp thuật” thần kỳ của Tiêu Phàm, nhưng trong suy nghĩ của Tiêu Trạm, cái gọi là “Nội công” thật đúng là cái danh từ ngạc nhiên cổ quái, chỉ xuất hiện ở trong các tác phẩm nghệ thuật không hoàn toàn đáng tin cậy. Trong một số công văn của chính phủ lúc rảnh rỗi cũng có thể gặp phải từ ngữ này. Nhưng mà Tiêu Trạm muốn liên hệ “Nội công” với con mình với nhau, vẫn tương đối khó khăn.

- Vậy, cái phần từ khủng bố Đông Đảo kia? Tên là Liễu Sinh Hùng... Gã lại xảy ra chuyện gì? Ừ, con ngồi xuống trước đi, ngồi xuống rồi nói.

Lão Tiêu gia bây giờ nói, giọng điệu có chút ôn hòa.

- Vâng, cảm ơn ông nội.

Tiêu Phàm nghe lời ngồi xuống một bên, đối diện ông cụ và Tiêu Trạm.

- Liễu Sinh Hùng, nghiêm chỉnh mà nói, không phải phần tử khủng bố, thân phận thật của gã, hẳn là nhân viên tình báo của nước Đông Đảo. Trần Dương bị gã bắt cóc, không chừng cũng là quyết định của cơ quan tình báo cao cấp của nước Đông Đảo. Về phần quan hệ giữa Liễu Sinh Hùng với con, quả thật có chút ân oán cá nhân. Trước đó không lâu, Liễu Sinh Hùng vừa tới quốc nội chúng ta...

Tiêu Phàm liền đem chuyện so tài ở quán Judo nói đơn giản rõ ràng một chút.

Đối với ông cụ và cha, tạm thời hắn chỉ có thể nói như vậy. Cũng không thể nói cho bọ họ biết, vệ sĩ của mình từng giết chết một Ninja của Đông Đảo, bởi vậy mới kết thù kết oán? Như vậy nội dung vở kịch “Võ hiệp”, ông cụ còn dễ nói, chỉ sợ Tiêu Trạm tuyệt đối không thể chấp nhận.

- Cũng vì chuyện này?

Tiêu Trạm có chút nửa tin nửa ngờ.

Thật nếu như vậy, Liễu Sinh Hùng kia cũng không tránh khỏi thua không chịu nổi. Tuy nhiên sự lo lắng của Tiêu Trạm trái lại buông lỏng đến hơn phân nửa. Chỉ cần là “Luận bàn”, so với phần tử khủng bố còn đỡ hơn nhiều. Về phần chuyện của Trần Dương, tự nhiên do bộ phận an ninh đi giải quyết. Nhân viên đặc công ở hải ngoại bị bắt, hoặc là tình huống bí mật, diễn ra vô số, đại đa số cuối cùng đều lấy phương thức “Trao đổi” để giải quyết.

- Tiêu Phàm, rốt cuộc con muốn giấu diếm chúng ta cái gì?

Ông cụ nhìn hắn, thần sắc ôn hòa, hỏi lại một cách nghiêm túc.

Ông cụ là loại người, nếu rơi vào tay Tiêu Phàm như vậy liền nói qua, cũng không tránh khỏi rất khôi hài rồi.

Tiêu Phàm thở dài nói:

- Ông nội, kỳ thật lần này Trần Dương đã bị vạ lây, tên Liễu Sinh Hùng người Đông Đảo kia là nhằm vào cháu. Nếu lần này không giải quyết triệt để vấn đề này, chẳng những Trần Dương sẽ hi sinh vô ích, phiền toái như trước sẽ vẫn còn, cháu từng giây từng phút đều phải đề phòng. Nếu sự việc do cháu gây ra, cháu đây vốn không có làm rùa đen rụt đầu. Quỷ khiêu chiến với cháu, dù sao cũng phải dạy cho gã một bài học.

Ông cụ lập tức bát đầu trầm mặc.

Mặt mày Tiêu Trạm lại càng nhăn nhó.

- Cháu đi đi!

Lát sau, ông cụ chậm rãi nói.

- Bộ phận an ninh kia, ông sẽ đốc thúc họ, bảo bọn họ trợ giúp tốt nhất cho cháu.

- Bố!

Tiêu Trạm kinh ngạc kêu lên.

Ông cụ khoát tay áo, nói:

- Giải Phóng, nam tử hán đại trượng phu, phải có trách nhiệm! Nếu là chuyện của mình, phải tự mình giải quyết, không để con gái người ta hy sinh.

Tiêu Trạm lập tức nghẹn lời.

Tiêu Phàm đứng dậy, cúi thật sâu vái ông cụ

364-nam-tu-han-dai-truong-phu-phai-co-trach/1162071.html

364-nam-tu-han-dai-truong-phu-phai-co-trach/1162071.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 562

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.