Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân oán năm đó

2442 chữ

- Anh thật sự muốn đi Đông đảo sao?

Lên ghế lái chiếc xe Mercedes Benz, Tân Lâm không vội lái xe, quay đầu nhìn Tiêu Phàm hỏi, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc thế.

- Ừ.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng vuốt cằm.

- Đó là một cái bẫy.

Tân Lâm thoáng cao giọng một chút.

- Anh biết. Mục tiêu đầu tiên của Liễu Sinh Hùng là anh, anh đi Đông đảo rồi, gã sẽ thể hiện tất cả lực lượng ra. Muốn tiêu diệt bọn họ, đây là cơ hội tốt nhất. Lần này không đi, lần sau không biết gã sẽ đưa ra yêu cầu gì. Tân nhi, chỉ có đạo lý ngàn ngày làm trộm cướp, chứ không có ngàn ngày đề phòng trộm cướp.

Trong xe bình tĩnh trở lại một chút, Tân Lâm thản nhiên nói:

- Em cùng đi với anh.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười gật đầu.

Tân Lâm lái xe đithẳng đến căn nhà cấp bốn của Văn Nhị Thái gia.

Chuyện này, Tiêu Phàm khẳng định phải thương lượng với Nhị sư huynh một chút. Mặc dù Liễu Sinh Hùng nói chỉ một mình Tiêu Phàm đến. Nhưng việc này, sao có thể để bọn quỷ đó khống chế hoàn toàn như vậy?

- Có việc này?

Văn Nhị Thái vừa nghe, đôi lông mày trắng như tuyết dựng lên.

- Sư đệ, đệ sao lại gây thù với Liễu Sinh Hùng vậy? Nếu chỉ là bàn luận một lần, quyết không đến tình trạng như thế này!

Khóe miệng Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười khổ nói:

- Sư huynh, thật sự đệ vẫn không nghĩ ra.

Mấy năm nay trên giang hồ Tiêu Phàm trải qua không ít chuyện, nhưng đa số đều là lúc ở trong nước. Làm sao ở nước Đông đảo này cũng có được, quả thật không rõ cho lắm. Nhìn tư thế này của Liễu Sinh Hùng, là muốn đập chết hắn rồi.

Hai hàng lông mày Tân Lâm nhíu lại, bỗng nhiên nói:

- Lần trước ở thị trấn Dương Tây, có một Ninja Đông đảo, tự xưng là truyền nhân của phái Vụ Ẩn, bị em giết.

Trong trường hợp này, Tiêu Phàm cũng biết, lúc ấy trong phòng chữa bệnh cho Uyển Thiên Thiên, bỗng nhiên Diệp vương xuất hiện, dẫn Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc đi. Chỉ còn lại một người hộ pháp là Tân Lâm. Chính tên Ninja đảo quốc kia, xuống tay không lưu tình. Đáng tiếc Tiêu Phàm cũng chưa từng tận mắt thấy Liễu Sinh Hùng II (em trai Liễu Sinh Hùng), bằng không hoặc nhiều hoặc ít có thể từ diện mạo của hai anh em họ tìm ra một ít manh mối.

Tay trái Văn Nhị Thái gia bấm niệm thần chú, để chiêm nghiệm, chậm rãi gật đầu nói:

- Căn cứ biểu tượng của quẻ. Giữa hai người này có chút liên hệ, xem ra Liễu Sinh Hùng này là nhằm vào sư đệ trả thù rồi. Sư đệ, đệ nhất định đã gây thù oán với Liễu Sinh Hùng này, người này rốt cuộc thuộc loại trường phái nào?

Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một chút nói:

- Đệ cũng không biết rõ lắm về các trường phái võ thuật Đông đảo. Tuy nhiên kiếm thuật của Liễu Sinh Hùng, xem ra là “Nhất đao lưu”, bên trong mang theo vài phần tà khí, đầy u ám...

- U ám là sao? Chẳng lẽ là ‘Cửu quỷ lưu’.

Văn Nhị Thái giật mình kinh hãi.

Tân Lâm vội vàng hỏi:

- Ông cụ, ‘Cửu quỷ lưu’ là trường phái gì?

Chỉ cần nghe tên này cũng có thể biết, trường phái này vô cùng tà dị.

Văn nhị thái gia vuốt vuốt chòm râu trắng như tuyết, chậm rãi nói:

- ‘Cửu quỷ lưu’ là một trường phái võ thuật ở bắc bộ nước Đông đảo, am hiểu côn thuật và kiếm thuật. Đi đều là nét bút nghiêng, vẫn còn liên hệ nhất định với phái Vụ Ẩn. Thực lực của trường phái này ở Đông đảo rất lớn, nhất là ở phía bắc đảo, được cho là phái quan trọng nhất, và được liên hệ với rất nhiều chính khách trong quốc hội của Đông đảo. Nếu Liễu Sinh Hùng này thật sự là truyền nhân của “Cửu quỷ lưu”, như vậy gã kiêu ngạo như vậy cũng dễ giải thích. Gia tộc Liễu Sinh vốn là gia tộc thừa kế lớn nhất của “Cửu quỷ lưu”.

Tân Lâm trầm tư nói:

- Ông cụ, tên Ninja Đông đảo bị tôi giết, theo như gã nói là đệ tử của phái Vụ Ẩn...

Văn nhị thái lập tức nói:

t r u y e n
c u a t u i n e t - Cái đó thì đúng rồi, ‘Cửu quỷ lưu’ đúng là chi nhánh lớn nhất trong phái Vụ Ẩn. Nhớ năm đó, sư phụ còn giao thủvới Ninja của ‘Cửu quỷ lưu’.

Tinh thần Tiêu Phàm và Tân Lâm đều sôi lên. Tiêu Phàm kinh ngạc nói:

- Sư phụ và Ninja của ‘Cửu quỷ lưu’ đã giao thủ ư? Việc này là thế nào, sư phụ không có ghi lại trong “Thập di thiên” sao?

Có liên quan đến bản tự ghi chép của tổ sư Chỉ Thủy quan, cơ bản Tiêu Phàm đều có vinh dự đọc qua rồi, cũng không có đoạn này.

Văn nhị thái cười, ngạo nghễ nói:

- Mười mấy năm kháng Nhật. Bọn tiểu quỷ sư phụ giết nhiều lắm. Lấy đâu ra thời gian ghi chép lại tất cả? Đây là một lần ta với ông cụ trong lúc nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên nhắc tới đấy. Lần đó là ở tỉnh Trung Nguyên, năm bốn ba thì phải, nạn đói vừa mới giảm bớt, người chết đói đầy đường, tiếng kêu than khắp trời đất...

Nói tới đây, Văn nhị thái nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt thể hiện một chút vẻ thương xót.

Nạn đói lớn năm bốn hai, ông tận mắt chứng kiến, rất thê lương, nghĩ lại chuyện cũ mà kinh hãi.

- Lần đó ở Trung Nguyên, sư phụ nghe nói có một đám ngoại xâm chuyên bắt các Võ sư của chúng ta về luyện công, vô cùng tà ác, sau khi nghe ngóng cẩn thận, mới biết được là Ninja của ‘Cửu quỷ lưu’. Lúc này sư phụ liền chặn hết cửa đi, dồn đại chiến xuống dưới, bảy tám tên Ninja ở trên cơ bản bị sư phụ giết sạch, chỉ có hai tên mạnh nhất chạy trốn. Sư phụ vốn tính đuổi theo bắt lại trừ cỏ tận gốc, không ngờ đại đội quỷ tới trước tiếp ứng, sư phụ cũng chỉ phải tạm thời dừng tay. Sau đó sư phụ còn đặc biệt đi tìm hiểu tin tức cứ điểm của bọn quỷ, không phát hiện hai tên Ninja trọng thương kia, đoán không chừng là trốn về Đông đảo bổn quốc rồi. Cũng may cho bọn chúng chạy chốn nhanh, mới thoát được hai cái mạng chó. Bằng không, với tính tình đó của sư phụ, sẽ nhổ cỏ nhổ trận gốc. Tuy nhiên hai tên quỷ bị thương rất nặng, một trong hai tên còn bị mù một mắt, người kia bị sư phụ chém rơi mất một tay, cho dù là trốn được về nước Đông đảo, xem chừng không chết cũng tàn phế. Đã nhiều năm như vậy, cũng không biết là còn sống ở trên đời này không, hẳn là đã chết sớm rồi.

- Ông cụ thật là giỏi!

Tân Lâm nghe thấy hiểu ý, cười tản thưởng nói.

Cô vốn là người tính tình cực điềm đạm, tuy nhiên Chỉ Thủy tổ sư là ân sư thụ nghiệp của Tiêu Phàm, cũng là người “Xúc tiến” phía sau chủ yếu cho hai người họ, với cảm quan của Chỉ Thủy tổ sư, tự nhiên khác so với người khác.

- Sảng khoái!

Tiêu Phàm từ đáy lòng cũng thấy khâm phục.

- Sư đệ, sảng khoái là sảng khoái, tuy nhiên sư phụ cũng nói, mấy tên Ninja đều khá trẻ, học vấn tinh thông, cho nên ông cụ lấy ít địch nhiều, thắng được gọn gàng. Nhưng kiếm thuật côn thuật của cửu quỷ lưu và nghệ thuật ám sát và gián điệp trong thời phong kiến Nhật bản của các Ninja của phái Vụ Ẩn đều cực kỳ bí mật, cho thấy tiềm lực rất mạnh. Nếu thật là luyện đến cảnh giới cực kỳ cao thâm, cũng không phải dễ đối phó như vậy đâu. Hơn nữa bây giờ khoa học kỹ thuật tiến bộ rất nhanh, các loại vũ khí giết người vô cùng sắc bén ùn ùn. Sư đệ một mình đi đến Đông đảo, chỉ sợ không phải thượng sách!

Văn nhị thái trực tiếp đưa ra ý kiến phản đối của mình.

Tân Lâm vội vàng nói:

- Ông cụ, cho nên chúng tôi mới đến để thương lượng với ông đây.

Tiêu Phàm lại chậm rãi nói:

- Sư huynh, huynh không nghĩ là người này đã sớm tính toán rất kĩ sao? Bên Tây Sơn vừa mới gây ra một động tĩnh, Liễu Sinh Hùng ở Đông đảo lập tức phối hợp. Bên Tây Sơn gây ra loại động tĩnh này, chính là muốn đánh lạc hướng sư huynh và Tư Viễn bọn họ, để sư huynh không dám rời xa kinh sư.

Tân Lâm cũng lập tức hồi phục tinh thần, nói:

- Đúng vậy, bọn họ căn bản là một phe, bằng không, một mình Liễu Sinh Hùng làm sao biết Ninja trong phái Vụ Ẩn kia chết trong tay chúng ta? Lúc ấy ta còn thấy lạ, cái Ninja đảo quốc kia không khỏi quá cùi bắp một chút, bây giờ mới biết được, kế hoạch của bọn họ đủ chu đáo, suy nghĩ đủ sâu xa!

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

- Tân nhi, em ở thị trấn Dương Tât giết chết chính là cái tên Ninja đảo quốc kia, tuy rằng cực kỳ cải bắp, phỏng chừng thân phận rất khó lường, có thể có quan hệ rất gần gũi với Liễu Sinh Hùng. Đặc biệt đảo quốc bên kia mời một tên Ninja gà mờ như vậy đi tìm cái chết, tiêu phí không nhiều lắm, lại có thể trói toàn bộ gia tộc Liễu Sinh kia, thậm chí toàn bộ ‘Cửu quỷ lưu’ lên chiến xe, vụ kinh doanh này quả thật làm được rồi, rất có lời.

Mặc dù chỉ cần phân tích, cũng đã biết rất gần sự thật, thậm chí chính là chân tướng rồi.

Một gã Liễu Sinh Hùng II gà mờ chết trong tay Tân Lâm. Lập tức liền khiêu động toàn bộ gia tộc Liễu Sinh. Nếu thật là tốn tiền đi mời Liễu Sinh Hùng đến đối phó với Tiêu Phàm, không nói đến cái giá phải trả nhất định vô cùng đắt, mấu chốt là không nhất định mời được.

Liễu Sinh Hùng cũng giống như Liễu Sinh Hùng II, đều không có đầu óc, rất chập chờn.

- Sư đệ đã quyết định chưa?

Văn nhị thái nhíu mày hỏi.

- Ừ.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu.

- Bên kia bộ phận an ninh có ý kiến gì không?

- Bọn họ đương nhiên là không đồng ý mạo hiểm để đệ đi, không chừng khẳng định cũng có kế hoạch của bọn họ.

Văn nhị thái lúc này mới khẽ vuốt cằm nói:

- Nếu như vậy, ta đề nghị sư đệ vẫn nên phối hợp hành động cùng bọn họ cho thỏa đáng. Dù sao đây cũng là nước ngoài, bọn họ lại là chuyên gia, rất nhiều tài liệu có thể lợi dụng.

Trên mặt Tiêu Phàm lại xuất hiện một chút thần sắc kỳ lạ, thản nhiên lắc đầu nói:

- Sư huynh, Trần Dương ở trong tay Liễu Sinh Hùng, đệ cho rằng vẫn là phải chiếu theo yêu cầu của Liễu Sinh Hùng. Về hành động của bộ phận an ninh, đệ thấy sẽ có người phối hợp với họ.

Giọng điệu thật là chắc chắn.

Văn nhị thái cảm thấy kỳ lạ, hỏi ngược lại:

- Sư đệ lấy cái gì để khẳng định như vậy?

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười nói:

- Sư huynh, nghe nói đệ còn một vị sư tỷ, là đệ tử ký danh của sư phụ phải không?

Lông mày Văn Thiên dựng lên, kinh ngạc nói:

- Đúng, là có một người như thế. Tuy nhiên vị sư muội này, ngay cả ta cũng chưa từng gặp, thậm chí không biết cô ta tên là gì. Chỉ có điều đệ tử ký danh của sư phụ, trong gia phả của sư môn đều không có ghi lại. Tại sao đột nhiên sư đệ lại hỏi đến cô ấy?

Tiêu Phàm cười cười nói:

- Không có gì, đệ chỉ là muốn biết một chút về tình hình vị sư tỷ này,, tỷ ấy hẳn là Tứ sư tỷ, cơ bản cũng cùng tuổi với Ngũ sư huynh.

Văn nhị thái nói:

- Căn bản đệ tử ký danh không tính trong hàng thứ trên gia phả. Tuy nhiên dường như sư phụ cũng hao tổn với cô ấy không ít tâm huyết. Đệ muốn sắp xếp như vậy cũng được, tóm lại cũng là truyền thừa của Vô Cực Môn.

Tân Lâm hỏi lạ lùng:

- Ông cụ, sao lại xuất hiện tình huống như vậy? Sư muội đồng môn, còn chưa tính chưa từng gặp mặt, như thế nào mà tên của cô ta cũng không biết?

Văn nhị thái liếc cô một cái, nói:

- Nếu là sư phụ sắp xếp như vậy, làm đệ tử tự nhiên không thể hỏi nhiều. Sư phụ chúng tôi chắc chắn có suy nghĩ của mình.

Tân Lâm liền gật đầu.

Bất kể nói thế nào, đây là sự việc nội bộ Vô Cực Môn. Lúc này Tân Lâm cũng không nên tìm hiểu nhiều quá.

Chỉ Thủy tổ sư một đại tông sư, bất kể làm gì, luôn có nguyên nhân. Tuy nhiên bỗng nhiên vào lúc này Tiêu Phàm lại nhắc đến vị “Tứ sư tỷ” này, lại không biết nguyên nhân tại sao. Lường trước tất cũng không chỉ đơn giản như vậy rồi.

Chẳng lẽ mỗi vị chưởng giáo chân nhân của Vô Cực Môn đều thần bí như vậy hay sao?

363-an-oan-nam-do/1162070.html

363-an-oan-nam-do/1162070.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 511

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.