Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia chủ

2467 chữ

Bây giờ vẫn là bảy tháng, thủ đô Hoa Hạ đang là mùa hè nóng bức khó chịu, nhưng phi cơ hạ xuống tại sân bay Bắc Điền, Tiêu Phàm ra khỏi cabin, lập tức liền cảm nhận được một cảm giác mát nhẹ khoan khoái. Phía Bắc đảo là hòn đảo ở phía Bắc lớn nhất Đông Đảo quốc, vĩ độ rất cao.

Tiêu Phàm không phải từ sân bay thủ đô bay thẳng tới đây. Bắc Điền là một trong thành phố lớn nhất của Bắc đảo, có chuyến bay thẳng từ thủ đô Hoa Hạ tới đây, nhưng Tiêu Phàm không có ngồi chuyến bay bay thẳng, bởi như vậy, hành tung của hắn sẽ quá dễ bị người ta nắm giữ.

Hắn cất cánh từ sân bay thủ đô, đến thủ đô Đông Đảo quốc dừng lại một buổi tối, sau đó lại theo từ sân bay thủ đô Đông Đảo quốc bay đến thành phố Bắc Điền. Vì thận trọng để đạt được mục đích, lúc Tiêu Phàm rời kinh, đã dùng tên và chứng minh thư là Tiêu Nhất Hành, còn có hộ chiếu. Cái tên Tiêu Nhất Hành này và tên Tiêu Phàm là giống nhau, có đầy đủ cả bộ giấy chứng nhận hữu hiệu. Tiêu Phàm tuy rằng cũng đủ khiêm tốn, nhưng vẫn có rất nhiều người biết Tiêu Phàm là cán bộ cấp trưởng phòng của Cục Tôn giáo, nhưng người biết Tiêu Nhất Hành lại rất ít.

Đến người của Cục hai cũng không biết hắn rời khỏi thủ đô khi nào, Tiêu Phàm không có chào hỏi với bọn họ.

Cũng không phải Tiêu Phàm không tin các đồng chí của Cục hai, mấu chốt là phải suy tính tới an nguy của Trần Dương, Tiêu Phàm không có ý định vừa lên liền đi dò xét điểm mấu chốt của Liễu Sinh Hùng. Nếu chẳng may tên quỷ này nói được làm được, Tiêu Phàm bên này thêm một người, gã ta liền hạ độc thủ đối với Trần Dương, vậy thì phiền toái.

Hơn nữa căn cứ theo phân tích của Tiêu Phàm, Liễu Sinh Hùng có khả năng rất lớn là nhân viên tình báo của Đông Đảo quốc. Giữa các cơ quan tình báo chính trị với nhau, chuyện phái gián điệp và phản gián điệp là rất thường xảy ra, hệ thống giữ bí mật của Cục hai bộ phận an ninh cũng không phải tuyệt đối có thể tín nhiệm. Tiêu Phàm tuy rằng đủ tự tin, nhưng cũng không tự đại. Thời điểm phải cẩn thận, hắn đều cẩn thận hơn so với bất cứ kẻ nào.

Ứng với yêu cầu của Liễu Sinh Hùng, hắn phải đơn độc một mình đến Bắc Điền, không có bất kỳ người nào đi theo. Thậm chí Tân Lâm cũng không ở bên cạnh hắn.

May mà tiếng Đông Đảo của Tiêu Phàm vẫn miễn cưỡng không có trở ngại, mặc dù không thông thạo tiếng Hoa Hạ chuẩn giống như Liễu Sinh Hùng, nhưng hội thoại bình thường hằng ngày vẫn là không thành vấn đề. Nếu không thật đúng là khá phiền toái.

Liễu Sinh Hùng yêu cầu Tiêu Phàm trong vòng ba ngày chạy tới Bắc Điền, Tiêu Phàm tới trước một ngày. Trái lại có thể thong dong làm việc, trước tiên dàn xếp một chút.

Tiêu Phàm ở trong một khách sạn tên là “Bản điền”, quy mô không nhỏ, phương tiện cũng không có trở ngại. Sở dĩ lựa chọn khách sạn này, bởi vì “khách sạn bản điền” là “khách sạn ngoại giao”, ngày bình thường tiếp đãi đa số đều là khách Hoa Hạ quốc.

Từ sau khi dần dần giàu lên, rất nhiều người nước Hoa thích đến Đông Đảo quốc du lịch, Bắc đảo là một trong thắng địa du lịch của Đông Đảo quốc, hoang vắng, rất nhiều nơi đều bảo lưu nguyên trạng thiên nhiên. Khách sạn bản điền là khách sạn được xác định của mấy công ty du lịch Hoa Hạ quốc quy mô rất lớn. Bắc đảo nổi danh nhất chính là cảnh tuyết, hiện giờ đang là mùa hè, không có cảnh tuyết. Du khách đến Bắc đảo du lịch ít hơn, khách sạn bản điền kinh doanh tương đối vắng, tuy nhiên vẫn là có hai đoàn du lịch nhỏ ở lại khách sạn bản điền.

Nếu Liễu Sinh Hùng chỉ là một tên cướp bình thường, Tiêu Phàm không cần chú ý cẩn thận như thế, chung quy Bắc Điền cũng không phải thành phố quá nhỏ, một người ngoại quốc tùy tiện ở trong một khách sạn nào đó, bọn cướp có thể biết được trước tiên sao? Nhưng Liễu Sinh Hùng rõ ràng không giống với bọn cướp khác, người này chẳng những là nhân viên tình báo, thế lực của gia tộc hoặc là môn phái ở Bắc đảo phỏng chừng cũng vo cùng khó lường. Tiêu Phàm vừa bước lên thổ địa Bắc Điền, chẳng khác nào bước vào hang sói, tứ phía thụ địch rồi.

Tiêu Phàm ở trong khách sạn bản điền chính là một căn phòng xa hoa.

Cũng không phải Tiêu chân nhân thích sĩ diện, mấu chốt ở chỗ phòng xa hoa cũng đủ rộng rãi, có không gian hoạt động trọng đại. Một khi gặp phải tình huống khẩn cấp, có thể xê dịch được.

Tiêu Phàm vừa mới vào ở khách sạn bản điền không lâu, gian phòng cách vách đã tới một người phụ nữ Đông Đảo, tên là Vũ Cung Linh Tử, ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, cách ăn mặc vô cùng xinh đẹp, diễm lệ.

Khách sạn của Đông Đảo có cùng một đặc điểm, đó là đặc biệt sạch sẽ, tiện nghi trong phòng rất nhân tính hóa.

Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không đi chú ý những việc đó. Mới vừa vào cửa, cổ tay vừa lật, mai rùa trắng nõn liền xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn. “Huyền Vũ giáp” là chi bảo trấn giáo của Vô Cực Môn, chẳng những có công hiệu thần kỳ trên phương diện bói toán, mà còn có công năng “Báo động trước” nhất định.

Thành phố Bắc Điền đã thuộc “Đại bản doanh” của Liễu Sinh Hùng, Tiêu Phàm tuy rằng áp dụng cách giữ bí mật nhất định, nhưng loại trình độ giữ bí mật này rốt cuộc có thể có hiệu quả lớn hay không, cũng khó mà nói được. Suy xét đến trong vòng 3 ngày nhất định phải đối mặt gặp Liễu Sinh Hùng, Tiêu Phàm cũng vốn không có sử dụng thuật dịch dung để thay đổi bề ngoài.

Không có tất yếu, ngược lại tự dưng bị Liễu Sinh Hùng dò xét được một ít rồi.

Tiêu Phàm trong tay cầm Huyền Vũ giáp, tuần tra một vòng trong căn phòng, không có phát hiện dị thường, trong lòng bình yên thêm vài phần. Liền vào lúc này, trên vách tường vang lên tiếng đánh động nhẹ nhàng, ba dài hai ngắn, rất có quy luật, liên tiếp gõ ba lần.

Tiêu Phàm hiểu ý cười, ở trên vách tường gõ ba tiếng ba dài hai ngắn để trả lời.

Tân Lâm đã tới rồi, sẽ ở phòng cách vách hắn.

Tuy nhiên, nếu Tân Lâm không nói cho hắn biết mình chính là Vũ Cung Linh Tử, dựa vào thuật dịch dung tinh diệu của Thất Diệu Cung, cho dù đối diện gặp mặt, Tiêu Phàm cũng phải trố mắt một chút, mới có thể dựa vào giác quan thứ sáu nhạy bén dị thường để nhận ra Tân Lâm sau khi dịch dung giả dạng.

Bắc Điền là một thành phố cổ xưa, có rất nhiều kiến trúc cổ bảo tồn hoàn hảo. Trang viên của Liễu Sinh Hùng ở Đông Bắc chính là một trong số đó.

Ở thành phố Bắc Điền, gia tộc Liễu Sinh là gia tộc truyền thừa cổ xưa nhất. Thanh danh của gia tộc Liễu Sinh ở Bắc Điền rất lớn, các gia tộc khác hoàn toàn không thể sánh bằng. Gia tộc Liễu Sinh chẳng những tài hùng thế lớn, hơn nữa tinh thông kiếm thuật Judo và thuật pháp cổ xưa, bình thường dân chúng trong thành phố Bắc Điền đối với cái trang viên cổ xưa ở Đông Bắc kia chính là vừa kính vừa sợ, bình thường không dám đến gần.

Trong gian phòng khách với phong cách vừa cổ xưa vừa tinh xảo tại trang viên Liễu Sinh, Liễu Sinh Hùng đang ngồi xếp bằng trên thảm, một thân ki-mô-nô màu đen, hai mắt khép hờ, một thanh trường kiếm đen thui đặt ở bên phía tay phải.

Dưới tat của gã, một người phụ nữ trẻ mặc ki-mô-nô màu lam nhạt hoa trắng khoanh chân ngồi ở một bên gã, thân mình hơi hơi gấp khúc, đối với Liễu Sinh Hùng vẫn duy trì lễ tiết kính cẩn.

“Đằng” một tiếng vang lên.

Cửa phòng vốn an tĩnh đến cực điểm, bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, một người mặc y phục đen bó sát người đeo trường kiếm trên lưng, quỳ một chân trên đất.

- Gia chủ!

- Nói đi.

Liễu Sinh Hùng thản nhiên nói.

- Vâng!

Ninja áo đen khẽ khom người.

- Khởi bẩm gia chủ, Tiêu Phàm đã tới rồi. Ở tại phòng 306 ‘khách sạn bản điền’, đăng ký tên là Tiêu Nhất Hành, người nọ, hai mươi bảy tuổi.

Liễu Sinh Hùng khẽ mỉm cười, nói:

- Động tác thật khá nhanh đấy. Một mình hắn tới sao?

- Trước mắt là như vậy, không có người nào đồng hành cùng hắn. Ở cách vách hắn, chính là một người phụ nữ Đông Đảo, tên là Vũ Cung Linh Tử, ba mươi mốt tuổi, người kinh đô, thân phận là một phóng viên của tạp chí xã. Chúng tôi đã xác minh, thân phận này là thật.

- Hả? Người kinh đô, phóng viên của tạp chí xã?

Liễu Sinh Hùng cười rộ lên, khóe miệng hiện lên một chút ý cười châm chọc.

Ninja áo đen vội vàng nói:

- Gia chủ nếu như đối với người phụ nữ này có hoài nghi, chúng tôi lập tức lại tiến hành điều tra.

Liễu Sinh Hùng nói:

- Ta cũng không thể xác định người phụ nữ này khả nghi, nhưng loại thời điểm này, bất kỳ loại người nào xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Phàm, mặc kệ nam nữ già trẻ, đều phải cẩn thận để ý. Gia tộc của người này, ở bên đó thế lực rất lớn, các ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được đâu. Mặc dù đang dưới sự uy hiếp của ta, hắn là một thân một mình đến Bắc Điền. Nhưng hết thảy khẳng định cũng chỉ là biểu tượng. Những người của cơ quan tình báo tuyệt đối sẽ không thật sự để hắn lẻ loi một mình đến mạo hiểm đâu, bên cạnh của hắn rốt cuộc cất dấu người nào, chúng ta hiện tại vẫn không biết. Bởi vậy, tuyệt đối không thể lờ là...

Ninja áo đen chần chờ một chút, khom người nói:

- Gia chủ, Cát Đằng cho rằng, bất kể người nọ ở bên đó lợi hại cỡ nào, nhưng hiện tại hắn tới Bắc Điền rồi. Bắc Điền là địa bàn của gia tộc Liễu Sinh chúng ta, hắn có lợi hại đến mấy, chúng ta muốn giết hắn cũng là dễ như trở bàn tay.

- Thật sao? Cát Đằng quân thật sự cho rằng như vậy sao?

Liễu Sinh Hùng không kìm được mỉm cười, nhìn Ninja áo đen đang quỳ một chân, giọng điệu mang theo ba phần chế diễu.

Ninja áo đen cao giọng nói:

- Đúng vậy, gia chủ. Cát Đằng cho là như vậy đấy.

- Ơ tây!

- Một khi đã như vậy, Cát Đằng quân cứ dựa theo kế hoạch đã định mà làm.

- Cáp y!

Ninja áo đen lại khẽ khom người, thấy Liễu Sinh Hùng không có phân phó khác, bóng người chợt lóe, trong giây lát liền biến mất không thấy gì nữa.

Mắt thấy Ninja áo đen biến mất ở cửa, nử tử mặc ki-mô-nô màu lam nhạt rốt cục nhịn không được, hạ giọng nói:

- Gia chủ, nếu cái tên Tiêu Phàm kia thật sự lợi hại như ngài nói như vậy, Cát Đằng quân dựa theo kế hoạch sớm đã định để làm, tỷ lệ thành công thật sự không cao.

Liễu Sinh Hùng liếc mắt nhìn cô một cái, thần sắc trở nên vô cùng ôn hòa, mỉm cười nói:

- Thu tử, cô là đang nghi ngờ ta tại sao phải để vệ sĩ của gia tộc đi chịu chết phải không?

Nữ tử mặc ki-mô-nô màu lam nhạt vội vàng khẽ khom người, nói:

- Thu tử không dám... Chính là cảm thấy, không cần phải hy sinh vô ích, chúng ta có thể có lựa chọn khác tốt hơn!

- Lựa chọn tốt hơn?

Liễu Sinh Hùng lặp lại một câu, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc trở nên ác liệt.

- Thu tử, cô có biết lúc trước Hùng nhị đi sang bên đó, ta vì sao không có ngăn cản cậu ấy không? Bởi vì Hùng nhị rất kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Ta hy vọng cậu ấy sang bên đó có thể mở mang kiến thức một chút, nhận thức ra thiếu sót của mình. Nhưng ta thật không ngờ, cậu ấy lần đầu tiên đến đó, liền gặp phải cao thủ mạnh. Đây là do vận khí của cậu ấy không tốt. Qua nhiều năm như vậy, các tinh anh của gia tộc Liễu Sinh chúng ta đã trải qua mấy lần thực chiến? Mọi người đều là mù quáng tự tin, mù quáng lạc quan, thậm chí bao gồm bản thân ta. Cho đến khi ta ở bên kia gặp Tiêu Phàm này... Thu tử, cô biết không, hắn tay không phá hết Nhất Đao Trảm của ta đấy!

- Tay không ư?

Thu tử chấn động, thất thanh kêu lên.

Cô chỉ nghe Liễu Sinh Hùng nói Tiêu Phàm rất lợi hại, nhưng lại không biết cái người nọ không ngờ tay không phá hết “Nhất đao trảm” của Liễu Sinh Hùng. Làm cận vệ của gia chủ, thu tử biêt rất rõ, khi Liễu Sinh Hùng toàn lực thi triển “Nhất đao trảm”, là uy thế bực nào.

Tay không phá vỡ “Nhất đao trảm”, quả thực không thể tin nổi!

365-gia-chu/1162072.html

365-gia-chu/1162072.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 562

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.