Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đảo quốc người nước ngoài

2356 chữ

Trần Dương đã ngủ từ lâu, căn phòng bên cạnh vẫn còn ánh đèn lóe lên.

Phòng bên cạnh không phải là phòng ngủ chính, mà là phòng đọc sách. Bản thân bà là cán bộ cấp Cục, với danh nghĩa chuyên gia đàm phán thương mại, ở nhà Đàm Hiên bố trí cho mình một gian thư phòng, đây là điều rất cần thiết.

Tuy nhiên phòng sách của Đàm Hiên so với phòng sách thông thường khác mà nói nhiều hơn một chút “chỉ số người được đào tạo”. Bầu không khí này rất khó để nói rõ ràng, nhưng nó có thể được cảm nhận rất rõ ràng.

Đàm Hiên lặng lẽ ngồi trước bàn, khói thuốc lá từ ngón tay bà lượn lờ bay lên, mắt nhìn ba miếng màu vàng nhạt hình đồng tiền sáng lên trang trí trước bàn sách, suy nghĩ xuất thần.

Ba miếng đồng tiền “Cái đầu” rất nhỏ, đường kính ước chừng chỉ có bảy phần, chuyển đổi sang hệ mét, đó là khoảng 2, 4 cm, rất mỏng, chỉ có khoảng hai milimet. Nó là tiền cổ nhỏ nhất và nhẹ nhất tên “tiền tiểu bình”. Ở cổ đại, tiền tiểu bình tiền là loại tiền có giá trị thấp nhất. Nhưng nếu quả thật có người biết nhìn hàng xịn đến trước mặt Đàm Hiên xem cách bà bầy đặt ba miếng tiền tiểu bình này, chỉ sợ sẽ lập tức liền nhảy dựng lên, tròng mắt rơi xuống một nơi.

Nguyên nhân chính là trên ba miếng tiền tiểu bình đều có khắc bốn chữ - Ứng vận nguyên bảo!

Ứng vận nguyên bảo sở dĩ quý báu ở chỗ người đúc loại tiền này không phải là một triều đại phong kiến cầm quyền, mà là của đội quân nông dân khởi nghĩa. Tứ Xuyên Thanh Thành Vương Tiểu Ba thuần hóa Bắc Tống được bốn năm, Lý Thuận lãnh đạo khởi nghĩa nông dân, đề xuất khẩu hiệu “Căn bệnh bất bình đẳng, tất cả chúng ta cùng chống lại”, các nơi nông dân đều hưởng ứng. Vương Tiểu Ba ngay lập tức bị giết chết tại trận, Lý Thuận trở thành người lãnh đạo kế tiếp, thanh thế ngày càng lớn mạnh. Năm sau khởi nghĩa nông dân chiếm được thành đô, Lý Thuận xưng vương, giúp đất nước phát triển mạnh mẽ, định niên hiệu Ứng vận nguyên bảo (vì đúng thời cơ). Không lâu quân khởi nghĩa liền bị tập đoàn Bắc Tống thống trị đàn áp, Lý Thuận đã hy sinh trong thành.

Thời gian chính quyền Đại Thục tồn tại tuy rằng cực kỳ ngắn ngủi, nhưng sau khi Lý Thuận xưng vương lại hết sức chú trọng phát triển kinh tế, đặc biệt là phôi đúc và cho ra hai loại tiền là tiền Ứng vận nguyên bảo và tiền tiểu bình là loại tiền đầu tiên của cuộc khởi nghĩa nông dân. Bởi vì chính quyền Đại Thục tồn tại ngắn ngủi, hai loại tiền này số lượng cực kỳ hiếm hoi. Hiện nay công bố công khai số tiền còn sót lại chủ yếu là các bộ sưu tập tại bảo tàng.

Ai biết trước mặt Đàm Hiên lại xuất hiện ba đồng Ứng vận nguyên bảo, quả thực làm người ta khó có thể tin.

Nếu ba đồng tiền này đều là đồ thật, tổng giá trị là chục triệu trở lên.

Ba đồng ứng vận nguyên bảo trên bàn sách trước mặt Đàm Hiên bày thành na ná hình tam giác, Đàm Hiên chậm rãi đem điếu thuốc lá trong tay dụi tắt, giơ tay cầm ba đồng ứng vận nguyên bảo lên, hai mắt khép hờ, miệng lẩm bẩm cầu nguyện một chút. Cùng với động tác buông tay khéo léo, ba đồng ứng vận nguyên bảo rớt xuống, ở trên mặt bàn phát ra thanh âm va chạm trong trẻo, hai đồng tiền rất nhanh nằm im, “yên lặng” ở dưới, còn lại một đồng quay tròn nhiều vòng, đụng phải ống đựng bút hai cái mới “đổ xuống”.

Trùng hợp thế nào, ba đồng ứng vận nguyên bảo vẫn hợp thành hình một tam giác.

Hai mắt Đàm Hiên vốn là mang vẻ chờ đợi, hơi híp mắt một chút, nhìn tỉ mỉ ba đồng tiền một lúc lâu, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, lẩm bẩm: - Chẳng lẽ đây là ý trời sao?

Hai lần bói đều được quẻ giống nhau.

Đường tình của hai mẹ con, không ngờ cũng bấp bênh như thế...

Cũng không biết Đàm Hiên trong phòng sách bao lâu mới đứng dậy, nhẹ nhàng không một tiếng động đẩy cửa đi vào phòng ngủ của Trần Dương. Trần Dương mới ngủ một chút, rất vui vẻ đá chăn ra. Đàm Hiên không biết nửa đêm bao lần rời giường đắp lại chăn cho con gái. Từ lâu Trần Dương đã có thói quen không khóa cửa phòng ngủ.

Ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào, chiếu vào khuôn nhỏ nhắn xinh đẹp của Trần Dương, dù cho trong giấc mộng, trên mặt Trần Dương vẫn mang theo nụ cười vô cùng ngọt ngào, mặt mày mơ mộng.

Đàm Hiên kinh ngạc nhìn con gái với vẻ mặt trìu mến.

Trần Dương ngủ rất ngon, căn bản vốn không phát hiện mẹ vào phòng của cô.

Một lát sau, trên mặt Đàm Hiên dần dần trở nên kiên định như đã có quyết định cuối cùng nào đó, chậm rãi rời khỏi phòng Trần Dương, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Đàm Hiên trở lại phòng sách, cầm điện thoại trên bàn lên gọi một cú điện thoại.

- Vâng, ai đó?

Điện thoại vang lên một hồi, đầu kia vang lên một thanh âm bực mình, mơ mơ màng màng. Nghe đúng là một người đàn ông trung niên, hiển nhiên, nửa đêm bị người khác đánh thức vô cùng không vui.

Kim đồng hồ báo thức trên bàn đã xê dịch một chút.

- Vâng, đúng là tôi.

Đàm Hiên thản nhiên nói.

- Sư phụ?

Người đàn ông trung niên đầu điện thoại bên kia kinh hãi, giọng nói lập tức liền trở nên kính cẩn.

Đối với cách xưng hô mà người đàn ông trung niên dùng khiến Đàm Hiên có chút không vừa lòng, hai hàng lông mày hơi nhăn lại, nói: - Đã nói với ngươi nhiều lần rồi, ta không thu nhận đồ đệ.

- Khà khà

Người đàn ông trung niên cười một tiếng, không ý kiến gì.

- Có một việc, ngươi giúp ta thu xếp một chút.

- Vâng, vâng, bà có việc gì cứ bảo!

Người đàn ông trung niên không hề kêu sư phụ, nhưng giọng điệu lại càng thêm kính cẩn.

- Con gái Tố Tố của ta, ta muốn sắp xếp cho nó ra nước ngoài một thời gian, tốt nhất có thể lâu một chút.

Người đàn ông trung niên nhất thời rất ngạc nhiên, hỏi: - Tại sao?

Ông hiểu rất rõ hoàn cảnh gia đình Đàm Hiên, con gái bảo bối, theo lý mà nói người mẹ sẽ trăm phương nghìn kế muốn giữ con gái bên cạnh, có thể bao bọc lẫn nhau. Vị này thì ngược lại, lại muốn để con gái độc nhất ra nước ngoài.

- Ngươi đừng hỏi nữa, tóm lại sắp xếp đi.

Đàm Hiên không muốn giải thích nhiều, thật sự chuyện như thế này bà cũng không muốn giải thích. Chẳng lẽ lại nói người khác biết bà muốn ngăn chuyện yêu đương của con gái, chia rẽ uyên ương?

Người đàn ông trung niên cũng không do dự, lập tức nói: - Vâng, tôi đi sắp xếp. Như vậy đi, vừa lúc trong Cục có nhiệm vụ phái người đến nước Đông đảo, tôi để cho Tố Tố đi nước Đông đảo một thời gian, khoảng một hai năm, bà thấy được không?

- Được.

Đàm Hiên khẽ gật đầu.

Tạm thời trước mắt làm cho bọn nó tách ra một năm rồi nói sau. Theo phân tích tình hình, Tiêu Phàm dường như không hề có ý muốn “dính” với Trần Dương, chủ yếu là Trần Dương bị Tiêu Phàm mê hoặc, chỉ cần đem Trần Dương điều đi, không phải cô muốn là trở về nước ngay được, có lẽ Tiêu Phàm cũng sẽ không có việc gì để bay qua trăm núi ngàn sông đến nước Đông Đảo thăm Trần Dương.

Hơn nữa, lúc này Trần Dương đi Đông đảo là chấp hành nhiệm vụ, dựa theo quy định kỷ luật của bộ phận an ninh, cô cũng không thể tùy tiện lộ ra hành tung của mình với Tiêu Phàm. Đây là quy định không thể thay đổi của nghề đặc công, không cần nói là bạn trai bạn gái, cho dù là giữa vợ chồng cũng không thể tùy tiện để lộ bí mật.

Sau khi cúp điện thoại, Đàm Hiên cũng không vội vã trở về phòng ngủ của mình nghỉ ngơi mà lại đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút, ánh mắt đảo đi đảo lại trên ba đồng ứng vận nguyên bảo. Nói thực, lúc trước bói, bà chỉ đơn giản không đồng ý Trần Dương và Tiêu Phàm qua lại, sau khi bói, bà lại càng không thể yên lòng.

Nghiệt duyên!

Rối rắm mơ hồ, rối rắm mơ hồ

Sẽ không có bất kỳ người nào rõ “Nghiệt duyên” sẽ gây tổn thương thế nào đến con gái bà hơn chính Đàm Hiên được. Chính bà năm đó cũng đã trải qua tất cả, chẳng lẽ con gái bà phải rập khuôn máy móc trải qua một lần nữa?

Dù thế nào, bà không thể để chuyện này xảy ra.

Đàm Hiên âm thầm cắn chặt răng!

Người đàn ông trung niên làm việc tương đối nhanh chóng, mấy ngày sau, Trần Dương liền nhận được nhiệm vụ phải đi nước Đông đảo, khi biết mình có thể phải ở đó một thời gian không ngắn, Trần Dương liền thấy trối rắm.

Với tính của cô, cô mừng vì mình được phân công công tác, nhưng cô cũng thích Tiêu Phàm!

Hơn nữa, càng ngày càng thích!

Đương nhiên, mệnh lệnh là không thể cãi, sau một hồi rối rắm, cuối cùng Trần Dương lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho Tiêu Phàm.

- Tố Tố?

Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Tiêu Phàm trước sau như một dịu dàng, cũng trước sau như một bình tĩnh.

Loại nhu hòa bình tĩnh này Trần Dương trước kia không cảm giác thấy có cái gì không ổn, nhưng bây giờ nghe trong lỗ tai, lại có một loại sầu muộn không nói ra được, bởi vì có lẽ trong một thời gian tương đối dài nữa, Trần Dương không thể thường xuyên nghe được giọng nói này rồi. Kỷ luật của bộ phần an ninh buộc phải tuân thủ nghiêm chỉnh. Tùy tiện gọi điện cho Tiêu Phàm là điều tối kỵ trong công tác an ninh.

- Tiêu Phàm, tôi, tôi phải đi công tác rồi

Trần Dương hít một hơi thật sâu, đem tình cảm điên cuồng trong lòng mình đè nén, cố hết sức bình tĩnh nói.

- Ừ, đi công tác ở đâu?

Tính chất công việc của Trần Dương, nhất định cô không thể trong thời gian dài ngẩn ngơ trong phòng làm việc.

- Đi Đông đảo, khả năng lần này, thời gian ở lại bên kia sẽ tương đối dài, ít nhất là một năm trở lên

Trần Dương nói qua quýt, cũng không lộ ra nhiều tin tức cụ thể nữa.

- Đi Đông đảo? Một mình đi?

Rõ ràng, điều này Tiêu Phàm không ngờ đến, cho dù là nhân viên đặc công, chỉ cần không phải là gián điệp ẩn náu trong lòng địch, ở nước ngoài trên một năm, thời gian dường như cũng hơi nghi ngờ là dài quá một chút. Hơn nữa là đi Đông đảo, Tiêu Phàm đối với quốc đảo này vốn phản cảm.

- Không phải, còn có những đồng chí khác... Anh yên tâm đi, nhiệm vụ này không có tính nguy hiểm quá lớn, tôi sẽ tự bảo vệ tốt chính mình.

Trần Dương vội vàng nói, theo ngữ khí bên trong của Tiêu Phàm, cô cảm nhận được sự quan tâm của Tiêu Phàm đối với cô, nhất thời trong lòng liền thấy ngọt ngào. Tâm tư của cô gái trẻ, có lúc thật ra không phức tạp một chút nào, khá đơn giản, một câu quan tâm có thể làm cho cô trở nên phấn chấn.

Trong điện thoại bắt đầu trầm mặc.

Trần Dương bất chợt có chút bận tâm, xem ra, Tiêu Phàm dường như có ý không thích nhiệm vụ của cô lần này.

- Được rồi, vậy cô chú ý bảo vệ tốt chính mình. Mặt khác tu luyện “Hạo Nhiên Chính Khí” không được tạm dừng, nhưng cũng không thể chỉ vì cái trước mắt, phải tiến hành có chất lượng.

Một chút, Tiêu Phàm lại mở miệng nói.

- Vâng Tiêu Phàm, tôi hỏi anh chuyện này...

Trần Dương chần chừ nói.

- Hỏi đi.

- Tại sao anh lại đem “'Hạo Nhiên Chính Khí” truyền thụ cho tôi?

Chuyện này, trước kia Trần Dương đã từng hỏi, nhưng đáp án của Tiêu Phàm cũng không thể làm cho cô vừa lòng, hiện tại sắp sửa xa cách lâu ngày, Trần Dương lại mở miệng hỏi lần nữa.

- Bởi vì cô là người thích hợp.

Câu trả lời của Tiêu Phàm vẫn đơn giản như vậy.

Trần Dương có chút không vui, lưỡng lự nói: - Lại trả lời cho có lệ với tôi Tại sao tôi được chọn là người thích hợp? Chẳng lẽ chỉ có chọn tôi mới thích hợp?

Nhưng kế tiếp, câu trả lời của Tiêu Phàm khiến Trần Dương càng thêm buồn bực.

- Về sau cô sẽ biết.

356-dao-quoc-nguoi-nuoc-ngoai/1162063.html

356-dao-quoc-nguoi-nuoc-ngoai/1162063.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 613

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.