Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con thích hắn, hắn thích con không?

2402 chữ

Chiếc Mercedes Benz đen thẫm sáng bóng chậm rãi lái vào khu ký túc xá của cán bộ thuộc bộ Thương mại.

Trần Dươ

Ng ngồi ở ghế phụ xe, mặt đỏ gay, nhìn đầy hạnh phúc, nhìn phía cặp mắt của Tiêu Phàm mà ngập nước, sáng rạng rỡ. Cho tới bây giờ, Trần Dương vẫn chưa hoàn toàn từ trạng thái hưng phấn bình tĩnh trở lại.

Cô biết rằng Tiêu Phàm sẽ thắng.

Nhưng thật không ngờ sẽ thắng thật gọn gàng, thật ly kỳ như vậy.

Không chỉ Trần Dương không nghĩ tới, mọi người ở đây gần như cũng không có ai đoán được kết quả như vậy.

Quá dũng mãnh!

Tất cả phấn khích, tất cả kiêu ngạo đêm nay đều bị hào quang của một quyền khi nãy khiến tất cả im bặt rồi hô vang long trời lở đất.

Nhưng thực sự Trần Dương hoàn toàn bái phục, không phải vì hào quang của Tiêu Phàm ở trên lôi đài tỏa ra bốn phía, mà là từ đầu đến cuối Tiêu Phàm luôn bình tĩnh, mây trôi nước chảy. Tiêu Phàm không mảy may cảm thấy đây là tình thế khó lường, rồi vẫn như trước lái xe đưa cô về nhà, cẩn thận và tận tâm với “Cương vị” bạn trai.

Trần Dương có ký túc xá ở đơn vị, bình thường cũng sống ở đó, đây là một ngôi nhà cô ở từ khi còn đi học, mẹ cô là Đàm Hiên cũng sống trong ký túc xá. Trong thực tế, với việc thay đổi công việc của Đàm Hiên theo điều động công tác, Trần Dương từ nhỏ đến lớn theo mẹ cô chuyển nhà rất nhiều lần.

Tối nay, Trần Dương vốn không có ý định về nhà, cô hy vọng thời gian bên Tiêu Phàm có thể lâu hơn một chút.

Tuy nhiên Đàm Hiên gọi điện thoại cho cô, muốn cô phải về nhà.

Trần Dương đành phải nghe theo.

- Nếu không, lên lầu ngồi một chút đi?

Trước khi xuống xe, Trần Dương hỏi dò mang theo vài phần chờ đợi.

Dù sao, đêm nay, cuộc gặp gỡ bất ngờ này, có thể được coi là Tiêu Phàm gặp qua cha mẹ của cô, mặc dù Đàm Hiên và Tiêu Phàm chỉ đơn giản là trao đổi vài lời, nhưng ở trong lòng Trần Dương lại có một số cảm xúc khác nhau. Giao lưu giữa thanh niên nam nữ trong tình yêu, gặp qua cha mẹ và chưa gặp qua cha mẹ, là hai giai đoạn hoàn toàn khác nhau.

Không gặp cha mẹ trước, cả hai bên đều hơi có chút cẩn thận, mang theo ý dò xét. Sau khi gặp cha mẹ, chỉ cần cha mẹ không có ý phản đối rõ ràng, dường như phải có được sự cho phép nào đó, quan hệ mới có thể nâng lên một tầng cao mới.

Tiêu Phàm mỉm cười lắc đầu, nói: - Không, cô về nhà trước đi. Có thể có việc gấp đấy.

- Có thể có chuyện gì gấp?

Trần Dương liền bĩu môi, nhẹ giọng nói thầm một câu.

Nghĩ cũng biết, mẹ bỗng nhiên gọi điện thoại bảo mình về nhà, nhất định là rất muốn hỏi mình và Tiêu Phàm quan hệ thế nào, nếu Tiêu Phàm có thể cùng cô cùng lên lầu ngồi, chính bản thân mình cũng có thể chứng minh nhiều vấn đề rồi. Nhưng hiện tại Tiêu Phàm dường như chưa “chuẩn bị” tốt, Trần Dương cũng không thể gượng ép.

Đưa mắt nhìn chiếc Mercedes Benz của Tiêu Phàm đi xa dần, từ từ mất hút trong bóng đêm, Trần Dương lúc này mới tự cười một tiếng.

Trước mặt Tiêu Phàm, Trần Dương chưa bao giờ nói về việc yêu nhau, thậm chí ngay cả ý nghĩ về phương diện này chưa từng có trong đầu. Từ nhỏ đến lớn, Trần Dương biểu hiện là một nam nhi thực thụ, so với đại đa số đàn ông đều háo thắng. Ai có thể nghĩ đến, một ngày kia, chính mình sẽ vì một người đàn ông mà suy tính hơn thiệt, nóng ruột nóng gan?

Nhưng loại cảm giác này, thật sự rất kỳ diệu

Trần Dương khẽ cắn môi, chậm rãi lên lầu, dưới chân vô tình hơi nhảy về phía trước.

Đàm Hiên là cán bộ cấp Cục, nhà ở của cán bộ cao cấp gồm bốn phòng, hai sảnh, diện tích thực tế sử dụng hơn150 mét vuông, sau khi Trần Dương chuyển ra ngoài, liền về ở đó. Có vẻ vô cùng vắng vẻ, Trần Dương mở cửa, ở trước cửa thay đôi dép lê bằng vải, đi vào phòng khách, cặp mắt mở to và nhìn quanh, nhưng không tìm thấy một dấu vết của mẹ. Thật kỳ lạ.

- Mẹ ở ban công.

Thanh âm tao nhã của Đàm Hiên chợt vang lên.

Trần Dương tự nhiên cười nói, vẫn là thói quen của mẹ, lúc thời tiết đẹp, thích ngồi một lúc ở trên ban công, uống chén trà, ngồi xem mây cuốn mây bay. Nhưng mà hôm nay đã trễ như vậy, Trần Dương không nghĩ tới mẹ còn đứng ở trên ban công.

- Mẹ, đã nhớ con rồi à?

Trần Dương đi tới ban công, cười hì hì nói.

Đàm Hiên liếc cô một cái, con gái mặt đỏ bừng, ngực đập phập phồng, rõ ràng vì cảm xúc hưng phấn cực độ bên trong, cười nhạt một tiếng, nói:

- Con là con gái của mẹ, mẹ không được nhớ con à?

- Có thể, đương nhiên có thể Mẹ, con cũng nhớ mẹ rồi

Trần Dương nói xong, liền tiến lên ôm cổ của Đàm Hiên, cười đùa hôn một cái trên mặt bà. Từ khi còn bé, Trần Dương chưa từng thấy mặt cha mình, cũng cho tới bây giờ cô chưa bao giờ hỏi chuyện liên quan đến chủ đề về cha, cô biết vấn đề như vậy chẳng những không có đáp án mà còn có khiến cho mẹ cô không vui. Nhiều năm như vậy, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, Trần Dương rất quấn quýt với Đàm Hiên.

Trong mắt các bạn học cũng như đồng nghiệp, Trần Dương có thể coi là một người đàn ông, chỉ có ở trước mặt mẹ cô mới trở lại với dáng vẻ con gái ngoan ngoãn, làm nũng vô cùng ngây thơ.

- Thật sao? Lời này có vẻ dối lòng nha? Mẹ thấy hiện tại con chính là miễn cưỡng nói nhớ mẹ, nhưng thực ra tâm trí đầy hình bóng của người khác, phải không?

- Mẹ

Trần Dương thoáng đỏ mặt, không kìm nổi vặn vẹo uốn éo thân mình, có chút không thuận theo đứng lên, nhưng cũng không thế nào xấu hổ. Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, cô cũng đã đến tuổi nên kết hôn, cùng mẹ thảo luận về chuyện này cũng rất cần thiết.

- Hắn thật sự tốt như vậy?

Đàm Hiên lại thản nhiên hỏi một câu.

Trần Dương lại cười rộ lên, vẻ mặt tràn ngập màu sắc tươi sáng của mình, nói: - Mẹ ơi, anh ấy thực sự rất tốt... Mẹ không biết chứ, tối nay, anh ấy lợi hại thế nào, người Đông đảo lợi hại như vậy, cũng không phải đối thủ của anh ấy

Nói xong, Trần Dương liền líu ríu đem tất cả sự việc xảy ra ở Judo quán nói với Đàm Hiên. Đương nhiên, cô không biết quá trình người Đông đảo so tài đêm nay, Đàm Hiên giống như cô, một hồi không bỏ qua, nhìn rõ ràng. Đàm Hiên hiển nhiên cũng không vạch trần, rất kiên nhẫn nghe.

- Mẹ, mẹ nói xem, anh ấy có phải rất lợi hại? Rất rất giỏi?

Trần Dương hưng phấn hỏi.

Đàm Hiên cười cười, không trực tiếp trả lời cô vấn đề này, ngược lại hỏi:

- Tố Tố, con cảm thấy, con yêu hắn sao?

Trần Dương bất ngờ vì mẹ hỏi thẳng thắn như thế, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn càng đỏ thêm một chút, cắn cắn môi, mới lên tiếng: - Vâng, con... Rất thích anh ấy...

- Vậy hắn thì sao? Hắn thích con không?

Đàm Hiên hỏi.

Đang trong sự phấn khích nên Trần Dương không phát hiện chính mình nói nhiều về tình huống đáng kinh ngạc của Tiêu Phàm như vậy, Đàm Hiên không có biểu hiện ra chút nào kinh ngạc và khác thường, phản ứng thật sự bình thản. Nếu đó là mẹ của người bình thường, nghe con gái nói “bạn trai” như vậy không được. Là một đại cao thủ, chắc chắn vô cùng tò mò, sẽ phải truy hỏi kỹ càng sự việc rồi.

Vốn là suy nghĩ của Trần Dương thật sự nhanh nhẹn, có khả năng nhanh chóng trổ hết tài năng an toàn cục diện, Trần Dương không thể nào là kẻ phản ứng chậm chạp. Tiếc rằng hiện tại cô rất hưng phấn, cô cùng mẹ nói chuyện phiếm, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng, không có chút đề phòng nào.

- Con không biết

Lần này, câu trả lời của Trần Dương không phải quá nhanh mà có chút do dự. Quá trình qua lại với Tiêu Phàm cũng chỉ là vài lần gặp mặt. Hình như Tiêu Phàm chưa bao giờ chính miệng thổ lộ mà chỉ là thái độ đối với cô rất dịu dàng, nhưng tính cách của anh ta vốn là như vậy, đối với mọi người đều rất ôn hòa... Điều này thực sự không thể tính là “chứng cớ” Tiêu Phàm thích mình.

Vừa nghĩ đến đây, Trần Dương lập tức có chút như đưa đám. Cảm giác hưng phấn cũng mất đi không ít.

Tuy nhiên, khoan đã...

Trần Dương chợt nhớ tới một “chi tiết” cực kỳ quan trọng hơn, trong đầu lập tức lại một lần nữa hưng phấn lên, lập tức rất khẳng định nói: - Mẹ, anh ấy cũng thích con!

Hai hàng lông mày Đàm Hiên hơi nhướng lên, nói: - Tố Tố, mẹ hy vọng con có thể nói thật với mẹ. Không nên dùng phỏng đoán. Con có biết, mẹ không thích những từ ngữ như “Có lẽ”, “Giống như”.

Lúc này Trần Dương mới phát hiện, sắc mặt của mẹ đã vô tình trở nên nghiêm túc.

Điều này cũng rất bình thường, dù sao cũng là thảo luận về việc quan trọng của cả đời cô cũng nên nghiêm túc một chút.

- Mẹ, con khẳng định, anh ấy thích con, không phải là “Có lẽ”, cũng không phải “Giống như”. Mà là thích!

Đàm Hiên thản nhiên cười, nói: - Con dựa vào cái gì mà khẳng định?

Trần Dương cắn cắn môi, nói: - Anh ấy, anh ấy dạy con một loại nội công, tên là “Hạo Nhiên Chính Khí”

- Cái gì?

Đàm Hiên hiển nhiên hoàn toàn thật không ngờ Trần Dương sẽ nói ra như vậy, nhất thời vẻ mặt kinh ngạc.

- Cái gì mà “Hạo Nhiên Chính Khí” ?

Trần Dương nói: - Mẹ, mẹ không hiểu “Hạo Nhiên Chính Khí” là loại nội công mạnh nhất của anh ấy, là võ công hộ mệnh của anh ấy, anh ấy nói với con, đây là nội công tâm pháp cao minh nhất trong môn phái của anh ấy Mẹ nói xem, anh ấy đem loại nội công này truyền thụ cho con, chẳng lẽ không phải thích con sao?

Trần Dương càng nói càng là lưu loát trôi chảy, cũng càng là củng cố phán đoán của mình ở sâu trong tâm.

Tuy nhiên nhìn qua, Đàm Hiên dường như có chút thất thần, không xác định được có đang nghe Trần Dương giải thích hay không.

- Mẹ, mẹ?

Trần Dương nói một hồi, mới phát hiện mẹ cô không phản ứng chút nào, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, vội vàng kêu lên, bắt lấy cánh tay của Đàm Hiên lắc lư vài cái. Đang tốt như vậy, mẹ không phải đột nhiên trúng tà chứ?

- A... Ồ Ah...

Đàm Hiên mới tỉnh táo lại từ trong lúc khiếp sợ, liên tục hít thở mấy hơi.

- Tố Tố, con hãy nghe mẹ nói, mẹ không đồng ý con và Tiêu Phàm qua lại!

Trần Dương không khỏi trố mắt lên, lại không nghĩ tới, sau một trận mẹ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên lại nói ra lời như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, Trần Dương hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc kia của Đàm Hiên, Trần Dương rốt cục ý thức được, mẹ không giống như là đang nói đùa.

- Mẹ? Vì sao?

Trần Dương thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.

- Bởi vì... Nghề nghiệp của con rất đặc thù, thường xuyên phải ra nước ngoài chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, nhoáng lên một cái mấy tháng không trở về nhà là chuyện bình thường. Tiêu gia dòng dõi cao như vậy, Tiêu Phàm lại là đích tôn trưởng, bọn họ làm sao có thể nhận một cô gái như vậy làm cháu dâu Tiêu gia?

Đàm Hiên chần chờ một chút, mới nói ra lý do của mình, vô tình cố ý tránh được ánh mắt “chất vấn” của Trần Dương.

- Mẹ, đây là lý do sao? Trần Dương lại một chút không thèm chịu nể mặt mũi: - Nếu mẹ nói như vậy, các đồng chí thuộc bộ phận của chúng ta, hễ là phụ trách nhiệm vụ công việc ở bên ngoài, vậy cũng không cần kết hôn?

Đàm Hiên chậm rãi nói: - Tố Tố, con không nên càn quấy. Con nên biết, Tiêu gia không phải là gia đình bình thường! Con muốn tiếp tục cùng Tiêu Phàm qua lại, trừ phi con đổi nghề, từ bỏ công việc bây giờ, trở về gia đình, làm một người mẹ hiền dâu thảo. Con hiểu rõ không?

- Mẹ, con sẽ không từ bỏ công việc của con, nhưng con cũng sẽ không từ bỏ Tiêu Phàm!

Ý thức của Trần Dương lên cao, ngữ khí vô cùng kiên định.

355-con-thich-han-han-thich-con-khong/1162062.html

355-con-thich-han-han-thich-con-khong/1162062.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 619

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.