Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh biến Thiên Lang

2455 chữ

- Sư đệ, khí sắc của đệ hơi kỳ lạ

Vừa đi vào ngôi nhà cấp bốn của Văn Nhị Thái gia ở, một ông cụ đôi mắt tinh quang nhìn ra bốn phía, ánh mắt chỉ là quét qua trên mặt Tiêu Phàm, hai hàng lông mày liền nhăn lại rồi nói.

Tiêu Phàm cười khổ một tiếng rồi nói: - Sư huynh, huynh cũng nhìn ra?

Trên mặt Tân Lâm ngay tức khắc lộ ra vẻ mặt quan tâm.

Văn Nhị Thái gia lại cười, nói: - Xem ra, sư đệ kẹt tại giai đoạn thứ tư.

Tiêu Phàm nét mặt già nua lập tức hơi đỏ.

Sau khi tìm công thức thứ sáu của “Giai đoạn luân hồi” trở về, hắn sao chép một phần giao cho Văn Thiên nghiên cứu. Mặc dù Văn Nhị Thái gia nghiên cứu tinh thông “Giai đoạn Hồng trần” nhưng đối với “Giai đoạn Luân hồi” cũng có đọc lướt qua. Đệ tử kiệt xuất của Vô Cực Môn bình thường đều như vậy, nghiên cứu tinh thông “Giai đoạn thứ sáu”, mặt khác cũng nghiên cứu năm tướng mệnh học còn lại.

Thấy Tiêu Phàm lúng túng, Văn Nhị Thái gia cười nói: - Đến đây, sư đệ, Tân cô nương, mời dùng trà!

- Thật cảm tạ sư huynh... Sư huynh, quả thật giai đoạn thứ tư làm cho đệ có chút đau đầu, cho nên, đến gặp riêng sư huynh xin chỉ bảo, có thể có diệu kế nào không?

Tiêu Phàm cũng không giấu diếm, đem mục đích của mình nói ra rõ ràng. Mặc dù tất cả mọi người đều là đệ tử thân truyền của Chỉ Thủy tổ sư, Văn Nhị Thái gia lớn hơn Tiêu Phàm mấy chục tuổi, so về việc từng trải sự đời và kinh nghiệm giang hồ nhiều hơn hẳn Tiêu Phàm, nên tìm sư huynh xin chỉ bảo là chuyện đương nhiên.

Văn Nhị Thái gia vuốt vuốt chòm râu bạc trắng như tuyết, liếc nhìn Tân Lâm một cái.

Tân Lâm không nói được một lời, xoay người đi ra ngoài cửa, khuôn mặt đẹp, trắng nõn như ngọc, hai má ửng hồng.

Giai đoạn thứ tư trong sáu giai đoạn của “Giai đoạn luân hồi” là “Hợp hoan thức”, Tân Lâm đã từng chứng kiến sự lợi hại của “Hợp hoan thức” lúc Tiêu Phàm tu luyện, tính tình bỗng nhiên thay đổi lớn, thoáng cái lửa giận rừng rực, có dấu hiệu bị tẩu hỏa nhập ma. Trong khoảng thời gian này, mặc dù không xảy ra sự việc như vậy nữa, nhưng Tân Lâm nhìn ra được đây là kết quả Tiêu Phàm hết sức áp chế mới có được.

Song Tân Lâm lấy kiến thức phổ thông suy đoán, bất kể loại pháp công nào muốn tu luyện thành tài nhất định phải thuận theo tự nhiên chứ chưa từng nghe vừa cưỡng ép áp lực vừa tu luyện mà có thể thành công.

Giai đoạn thứ tư này là “Hợp hoan thức”, chỉ sợ cuối cùng là phải giống như lời nói của mặt chữ, nam nữ hợp hoan mới thành.

Hiện giờ Tiêu Phàm đến nhà Nhị sư huynh thỉnh giáo việc này, Tân Lâm cảm thấy cô không nên dự thính để đỡ phải khiến hai sư huynh họ lúng túng.

- Sư đệ. Giai đoạn thứ tư này, trước đây ta đã từng luyện qua nhưng khá suôn sẻ, không gặp phiền phức gì quá lớn.

Chờ Tân Lâm ra khỏi cửa phòng, Văn Nhị Thái gia khẽ mỉm cười, vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, nói với vẻ mặt có chút dương dương tự đắc.

Tiêu Phàm cảm thấy lúng túng nói: - Vẫn là sư huynh lợi hại...

Văn Nhị Thái gia cười nói: - Sư đệ, đệ lầm rồi, thật ra không phải ta lợi hại mà đây là vấn đề tuổi tác. Đệnăm nay bao nhiêu tuổi? Nếu sư huynh không nhìn lầm mà nói..., e rằng sư đệ đến hiện tại vẫn chưa biết đến chuyện nam nữ đúng không?

Với con mắt quan sát tinh tường của Văn Nhị Thái gia thấy được thắt lưng Tân Lâm rất thẳng, khôn cung trói chặt, vừa nhìn đã biết rõ vẫn là tấm thân trinh nữ. Hai người này ngày đêm ở cùng một chỗ, chung một phòng, nếu Tiêu Phàm đã nhận thức được chuyện nam nữ, tấm thân trinh nữ của Tân Lâm đã không thể giữ gìn đến ngày hôm nay?

Còn bản thân Văn Nhị Thái gia đối với “Giai đoạn Luân hồi” chủ yếu cũng chỉ là tìm hiểu chứ không phải tu luyện thực sự, “Hợp hoan thức” ảnh hưởng cũng cực kì nhỏ đến ông ta.

Tiêu Phàm đang lúc tuổi thanh xuân, tinh thần và thể lực vô cùng dồi dào, cho dù không có “Hợp hoan thức” kích thích, về lý thì đối với nam nữ vốn hết sức để ý lẫn nhau, huống hồ bên người lại có mỹ nữ như hoa như ngọc thì càng khó có thể kiềm chế rồi.

Tiêu Phàm nhẹ gật đầu càng thêm ngượng ngùng.

Văn nhị thái gia cười ha hả, nói: - Sư đệ, yêu đương nam nữ là chuyện thường tình của con người, cũng là lẽ tự nhiên, sư đệ không cần quá mức câu nệ.

Tiêu Phàm rốt cuộc là Tiêu Phàm liền rất nhanh trấn định lại, hỏi: - Sư huynh, có phải chỉ cần tình yêu nam nữ là có thể vượt qua cửa ải này?

Văn nhị thái gia ngẫm nghĩ một chút, nói: - Sư đệ, ta không có chủ ý tu luyện thuật Luân hồi, nhưng bên trong giai đoạn Hồng trần cũng tương tự, căn cứ kinh nghiệm của ta thấy chỉ cần tình yêu nam nữ có thể vượt qua được hợp hoan thức. Đương nhiên nếu như có thể có các biện pháp khác phụ trợ thì hiệu quả tốt hơn.

Tiêu Phàm vội vàng hỏi: - Các biện pháp phụ trợ khác?

Văn nhị thái gia cười nói: - Cái gọi là các biện pháp phụ trợ khác, một là đan dược, thứ hai là cùng phụ nữ quan hệ nam nữ, nếu như là tấm thân trinh nữ thì nội lực sẽ cao cường, trói chặt nguyên âm, như vậy sau khi luyện thành hợp hoan thức, hiệu lực liền không thể so sánh một cách tầm thường... Sư đệ, kỳ thật lúc trước sư phụ đã sớm chuẩn bị xong việc chọn người thích hợp cho đệ, ha ha...

Tiêu Phàm không cười, ngược lại hai hàng lông mày nhíu lại, dường như hơi có tâm sự.

Văn nhị thái gia sửng sốt, vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, nói:

- Sư đệ có chỗ nào bối rối sao?

- Sư huynh, dùng phương thức này có thể gây hậu quả không tốt đối với cô gái đó không?

Tiêu Phàm rất nghiêm túc hỏi.

Mấy ngày nay, hắn tu luyện “Hợp hoan thức” gặp nút thắt, từ đầu đến cuối không có gì thực chất tiến triển, thời điểm trong cơ thể dục vọng mãnh liệt như lửa đốt cũng không phải là không có suy nghĩ qua quan hệ nam nữ. Tân Lâm thì ngay bên người, Uyển Thiên Thiên cũng ở đây, các cô cũng thực sự sẽ không cự tuyệt hắn. Nhưng Tiêu Phàm ép buộc mình đè nén bản thân bởi sợ hậu quả khó lường.

Dù sao cần nam nữ quan hệ mới có thể vượt qua pháp môn tu luyện khiến Tiêu Phàm có cảm giác khá “tà dị”. Dùng phương thức này tu luyện, kết quả như thế nào, thật khó có thể đoán trước được. Cho dù đối với người tu luyện vô hại, nhưng với người cùng tu luyện kia có hại hay không, Tiêu Phàm cũng muốn biết trước rõ ràng. Thời điểm còn mơ hồ mà cướp lấy trinh nữ nguyên âm của Tân Lâm hoặc Uyển Thiên Thiên không phải tác phong làm việc của Tiêu Phàm.

Qua nhiều năm dưới sự trói buộc của môn quy “Làm nhiều việc thiện tích đức” của Vô Cực Môn, Tiêu Phàm sớm thành thói quen, suy nghĩ, cách thức làm việc như vậy.

Địa vị của Tân Lâm trong hắn đúng là đặc biệt không giống người khác.

Văn nhị thái gia trầm ngâm, không trả lời hắn ngay, một lát sau mới trầm giọng nói:

- Sư đệ, chuyện này ta cũng không thể cho đệ câu trả lời khẳng định chắc chắn. Chí ít năm đó ta không gây tổn hại quá với những cô gái kia... Nếu trong lòng sư đệ bất an thì dùng đan dược cũng có thể giải quyết được. Liên quan đến phương thức giải quyết một mình này, bản ghi chép bên trong “thuật tàng” có, sư đệ trở về điều tra một chút sẽ biết. Tuy nhiên dùng đan dược cưỡng ép áp chế dục vọng, cho dù cuối cùng đã luyện thành hợp hoan thức, chỉ sợ hiệu quả cũng không được tốt lắm, sư đệ suy nghĩ kỹ.

- Vâng

Tiêu Phàm khẽ gật đầu một cái.

Phương thức dùng đan dược mà Văn nhị thái gia nói, thật ra hắn đã sớm điều tra qua và hiểu rõ. Trong đó có một dạng thuốc chủ yếu sinh trưởng bên trong rừng sâu núi thẳm nhiệt đới ở phía nam, dược tính lạnh.

Xem ra phải đi phía nam một chuyến rồi.

Mặc dù quyết định đến đó, nhất định dựa vào đan dược tu luyện hợp hoan thức, nhưng những sự chuẩn bị liên quan cũng phải làm cho tốt bởi vì cái gọi là “Lo trước khỏi họa”.

Văn nhị thái gia nhìn liếc Tiêu Phàm một cái, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên biến sắc.

Cùng lúc đó, Tiêu Phàm cũng vươn người đứng dậy, thần sắc trên mặt trở nên không ổn định.

- Sư phụ, phía Tây Sơn có động tĩnh...

Ngoài cửa vang lên âm thanh dồn dập.

- Biết rồi

Văn Thiên và Tiêu Phàm đồng thời từ trong phòng đi ra, bóng người chợt xuất hiện, Tân Lâm sớm đã đi tới bên người Tiêu Phàm, Văn Thiên và Tiêu Phàm đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Nhìn về phía tây bắc có một cột sáng phóng lên cao nhắm thẳng đến hành tinh Thiên Lang. Còn lại bốn phía của cột sáng là hắc khí lượn lờ, mờ mờ ảo ảo với một đầu thú dữ tợn không ngừng xoay quanh vây lấy cột sáng, giương nanh múa vuốt vô cùng đáng sợ.

Nhìn thấy ảo ảnh đầu thú này, Tân Lâm trước sau như một lãnh đạm cũng không khỏi vẻ mặt biến sắc. “Vụt” một tiếng, hàn quang bắn ra bốn phía, một thanh trường kiếm cực mỏng rất nhỏ sắc bén, hiện tại nháy mắt liền xuất hiện trong tay, Tân Lâm cầm thật chặt, như vào trận đánh địch.

Nguyên nhân chính của ảo ảnh đầu thú này Tân Lâm quá quen thuộc. Năm trước ở Chỉ Thủy Quan, thời điểm Tiêu Phàm “Nghịch Thiên Cải Mệnh” cuối cùng, chính là bị đầu thú này tập kích, làm cho chế luyện “Càn Khôn Đại Hoàn đan” thất bại trong gang tấc, Tiêu Phàm chịu trọng thương thiếu chút nữa là bỏ mạng.

Quá khứ đã lâu như vậy, bỗng nhiên lại nhìn thấy ảo ảnh đầu thú vô cùng quen thuộc này, cũng khó trách Tân Lâm lập tức trở nên cực kỳ căng thẳng.

Tuy nhiên sau một lát, cột sáng đã bắn thẳng đến hành tinh Thiên Lang, ảo ảnh đầu thú màu đen càng lúc càng nhạt đi, cũng tại mặt ngoài hành tinh Thiên Lang, miệng há lớn, lộ ra bốn cái răng nanh sắc bén, dường như muốn đem hành tinh Thiên Lang một cái nuốt xuống.

- Sư đệ, là hắn sao?

Văn Thiên gắt gao nhìn thẳng ảo ảnh đầu thú dữ tợn kia rồi trầm giọng hỏi.

Tiêu Phàm khẽ gật đầu, trả lời: - Chính là hắn!

- Ha hả, tốt lắm. Co đầu rụt cổ mười tháng, cuối cùng đã chịu lộ diện. Ta còn tưởng rằng y phải trốn cả đời chứ!

Văn nhị thái gia cười lạnh một tiếng nói rồi lập tức quay đầu chuyển sang bên Khương Nhị.

- Tư Viễn bọn họ trở lại chưa?

Gừng Nhị liền vội đáp: - Không có. Hôm trước đại sư huynh cùng với lão ngũ đi Tây Sơn, qua điện thoại cho tôi biết hiện nay bầu trời khác thường, không ít người ra ra vào vào, khả năng có chuẩn bị cho chuyện gì đó...

Nói xong lại nhìn hướng lên trơi.

Bỗng nhiên xuất hiện hiện tượng thiên văn làm người ta kinh ngạc này không phải là biểu thị đối phương đã bắt đầu hành động sao?

Tiêu Phàm hai hàng lông mày nhăn lại, hỏi: - Sư huynh, bên kia Tây Sơn cũng chỉ có Tư Viễn hai người bọn họ sao? Có cần trợ giúp không?

Văn nhị thái gia từ Hoàng Hải đi thủ đô, ở đúng mười tháng, lục đại đệ tử tề tụ kinh sư, thậm chí tất cả sản nghiệp Hoàng Hải bên kia cũng chỉ là điều khiển từ xa, bỏ ra “Tiền vốn” lớn như vậy, tự nhiên không có khả năng không thu hoạch được gì. Từ lâu đã tập trung vào vị trí của đối thủ, ngôi biệt thự ở Tây Sơn bên kia, đúng là nơi đóng quân những người đó hoạt động.

Biết được tình huống như vậy, Văn nhị thái gia và Văn Tư Viễn tự nhiên phải có sự sắp xếp tương ứng. Người khác có thể thông qua camera thành phố để giám thị căn nhà cấp bốn này của Văn nhị thái gia, Văn nhị thái gia cũng tuyệt không phải ngồi không, lập tức ăn miếng trả miếng, cho người bắt đầu giám thị ngôi biệt thự ở Tây Sơn kia. Theo phát triển tình thế, thậm chí ngay cả Tư Viễn đều tự mình đi Tây Sơn tiến hành giám sát, nhằm thu hoạch thêm tình báo tỉ mỉ.

- Không cần, bọn họ lập tức trở về rồi.

Văn nhị thái gia khoát tay áo nói, vẻ mặt bên trong lộ ra một chút ngạo mạn.

Anh ta là đệ tử đích truyền, tại Hoàng Hải xưng “Vạn nhân địch” có thể không phải ai cũng có thể đối phó được, làm sao có thể ngay một nhiệm vụ theo dõi cũng không làm được?

357-kinh-bien-thien-lang/1162064.html

357-kinh-bien-thien-lang/1162064.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 652

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.