Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chấp nhận?

2527 chữ

Liễu Sinh Hùng xoay quanh Tiêu Phàm, xoay chuyển rất chậm, thực tế nó là một chuyển động tròn.

Làm cho tất cả mọi người hết sức kinh ngạc chính là Tiêu Phàm vẫn không theo chuyển động của Liễu Sinh Hùng, mà là lẳng lặng đứng ở đó, thậm chí không có một chút nào chuyển động, ngay cả cổ cũng chưa từng chuyển động một chút. Dường như căn bản cũng không lo lắng Liễu Sinh Hùng tấn công hắn từ phía bên hoặc phía sau. Hôm nay là ở trên lôi đài, Tiêu Phàm dù khí chất cao hơn nữa cũng không thể tin một cách vô điều kiện rằngLiễu Sinh Hùng sẽ không đánh lén hắn.

Cái này gọi là chiến tranh không ngại dối lừa.

Tiêu Phàm bình tĩnh tự nhiên như thế, chỉ có thể là chứng minh một việc - bất kể Liễu Sinh Hùng tấn công từ góc độ nào, Tiêu Phàm đều tự cho mình là có sách lược ứng đối!

Điều này không chỉ tự tin, chỉ có tập trung, võ thuật, phản ứng đạt đến mức xuất sắc, Tiêu Phàm mới dám “lên mặt” như thế.

Tiêu Phàm càng bình tĩnh, tâm trạng Liễu Sinh Hùng càng nặng nề.

Không có sơ hở!

Anh ta đã vòng quanh Tiêu Phàm nửa vòng tròn, không ngờ không tìm được một chút sơ hở.

Đối với Liễu Sinh Hùng mà nói, đây là một tình huống vô cùng hiếm. Kể từ sau khi anh ta thành tài, đối thủ ngang tài ngang sức hiếm khi gặp, chứ đừng nói chi đến một đối thủ cao thủ như Tiêu Phàm.

Chẳng trách em trai anh ta phải chết trong tay người Hoa Hạ kia.

Mặc dù Liễu Sinh Hùng cũng biết võ nghệ và Ninjutsu (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja) của em trai mình, tuy chưa đạt đến đỉnh cao nhưng cứ cố tình tỏ ra tâm cao khí ngạo, tự cho là rất giỏi, đây là lý do đáng chết. Nhưng dù sao, đó cũng là em trai ruột của anh ta. Theo tin tức của ông chủ bên kia truyền đến, em trai anh ta chính là đã chết trong tay của người Trung hoa có tên là Tiêu Phàm.

Cho đến nay, Liễu Sinh Hùng vẫn chưa hoàn toàn làm rõ ông chủ của em trai anh ta lai lịch như thế nào, tuy nhiên theo lẽ thường đoán được thực lực của ông chủ này không phải là nhỏ, đem tình hình của Tiêu Phàm điều tra được rõ ràng. Thậm chí ngay cả bạn gái của Tiêu Phàm là cảnh sát của bộ phận an ninh, tên gọi Trần Dương, ông chủ đều đã điều tra xong.

Nghiêm túc mà nói, Liễu Sinh Hùng với tin tức mà ông chủ kia cung cấp không phải là không có nghi ngờ.

Anh ta cũng không phải đồ ngốc, làm sao có thể vô điều kiện tin tưởng một kẻ vốn không quen biết?

Anh ta vẫn chính là một người Tây Á!

Tuy nhiên, cuộc so tài tối nay, không ngờ Tiêu Phàm thật sự lộ diện, vẫn với dáng vẻ cùng Trần Dương thân mật nam nữ. Ít nhất ở phương diện này, tin tình báo của tên Abbas người Tây Á kia là chân thật không hề nói dối.

Nhưng mà Liễu Sinh Hùng thật sự chưa ngờ đến Tiêu Phàm thực sự mạnh như vậy.

Xét về tuổi tác, Tiêu Phàm dường như so với chính mình còn nhỏ hơn mấy tuổi, mà giờ khắc này khiến Liễu Sinh Hùng cảm giác sâu hiểm khó dò.

- Đánh a... Sao không đánh à?

- Đúng vậy, động thủ nhanh lên. Vòng cái gì vòng tròn mãi vậy...

Thời điểm đến vòng tròn thứ hai, Liễu Sinh Hùng vẫn không có ý định tấn công, mà Tiêu Phàm lại giống như tượng, không hề có động tĩnh gì, một số người xem dưới đài nóng ruột, rốt cuộc kìm nén không được kêu lên.

Hiển nhiên, bọn họ đều là đang thúc giục Liễu Sinh Hùng chứ không phải Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm vừa lên đài đã nói rõ ràng, muốn lĩnh giáo chiêu “Nghênh phong nhất đao trảm” của Liễu Sinh Hùng, khi anh ta chưa xuất chiêu “Nghênh phong nhất đao trảm” thì Tiêu Phàm cũng sẽ không xuất thủ.

Liễu Sinh Hùng đối với mấy tiếng thét to này bịt tai không thèm nghe.

Những người này ngoài biết gây ồn vớ vẩn thì biết được cái quái gì?

Tuy rằng chiêu “Nghênh phong nhất đao trảm” của Liễu Sinh Hùng tràn đầy tự tin, nhưng đối mặt với đối thủ bí hiểm như Tiêu Phàm, đương nhiên muốn tìm được cơ hội thuận lợi nhất để ra tay.

Thân là cao thủ, Liễu Sinh Hùng làm sao có thể bị những kẻ xem nhàm chán ảnh hưởng bởi đến tâm trạng của mình chứ.

Nhưng mà...

Tiêu Phàm dường như bị ảnh hưởng.

Mặc dù chỉ là tiến đến một chút một gần như rất khó có thể phát hiện nhưng hắn vẫn nhận ra, hết sức chăm chú theo dõi Liễu Sinh Hùng.

Vào thời điểm di chuyển đến bên trái Tiêu Phàm, Liễu Sinh Hùng nhìn thấy đôi mắt của Tiêu Phàm hơi hơi nheo lại một chút, dường như trong nháy mắt có phần phân tâm. Theo hướng mắt đang nhìn của Tiêu Phàm, hẳn là nhìn Trần Dương bên kia. Có lẽ, Trần Dương hướng phía Tiêu Phàm làm động tác gì đó.

Lúc này, Liễu Sinh Hùng tuyệt đối sẽ không để ý tới “Vợ chồng son” nhà người ta liếc mắt đưa tình, chỉ cần Tiêu Phàm trong nháy mắt này lộ ra một tia sơ hở, đối với anh ta mà nói, như vậy là đủ rồi.

Loại cơ hội này là có thể gặp được mà không thể cầu được, Liễu Sinh Hùng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

- YAA. A. A..!

Lúc ở chỗ sâu trong lồng ngực Liễu Sinh Hùng bộc phát ra một câu hò hét như vậy, hai tay anh ta giơ thanh mộc kiếm đen nhánh lên cao, phủ đầu hướng về phía Tiêu Phàm bổ xuống.

Chính là một kiếm như vậy!

Chính là một kiếm như vậy chém thẳng xuống dưới!

Không có bất kỳ thay đổi nào, không có bất kỳ sự cầu kỳ nào, đơn giản và trực tiếp!

Đúng là Liễu Sinh Hùng vừa rồiđã thi triển “Nghênh phong nhất đao trảm”.

Nhưng có lẽ người bình thường với hầu hết là đệ tử xem có thể thấy được chiêu “Nghênh phong nhất đao trảm” của Liễu Sinh Hùng so với một đao vừa rồi có một sự khác biệt rõ ràng. Sự khác biệt về các động tác cụ thể là gì, khó mà nói được, mọi người đều chỉ có cảm giác rằng, nếu như nói một đao kia vừa rồi của Liễu Sinh Hùng là dốc hết sức lực của hai cánh tay, vậy thì một đao bây giờ cũng là dốc hết toàn lực của cơ thể. Toàn thân mỗi một khối cơ thể đều bộc phát ra sức mạnh kinh người, sức mạnh to lớn này, thậm chí mang theo hơi thở hủy diệt tất cả!

Ngay cả không khí xung quanh đều phát ra tiếng rít hoảng sợ.

Mặc dù đôi tay Liễu Sinh Hùng cầm là một thanh mộc kiếm, không có nửa phần sắc bén, nhưng không ai nghi ngờ, bất cứ kẻ nào chỉ cần bị mộc kiếm này của anh ta bổ trúng, chỉ sợ đều đã từ một phân thành hai, bị chém thành hai khúc.

Cùng lúc Liễu Sinh Hùng một đao chém xuống, Tiêu Phàm cũng đáp trả.

Tiêu Phàm không lui ra phía sau, càng không né tránh, mà là nghênh tiếp một đao mãnh liệt này của Liễu Sinh Hùng. Gầnnhư chỉ trong nháy mắt, hai người họ đụng vào nhau. Ngay vào lúc này, Tiêu Phàm ra một quyền, im hơi lặng tiếng, động tác lại nhanh như chớp.

- Trời ơi

Dưới đài vang mạnh tiếng hô kinh hãi.

Một số người xem tinh mắt thấy rõ ràng, một quyền này của Tiêu Phàm là nghênh đón thanh mộc kiếm như gió thổi qua của Liễu Sinh Hùng.

Chẳng lẽ, Tiêu Phàm muốn dùng thân thể bằng xương bằng thịt đấu lại một đao từ thanh mộc kiếm của Liễu Sinh Hùng?

Cần phải biết vừa rồi cũng là chiêu “Nghênh phong nhất đao trảm” này, tuy là mộc kiếm nhưng đã cứng rắn chém đứt kiếm thép của Quách Tử Đình. Quách Tử Đình tuy rằng thua ở dưới một tay Liễu Sinh Hùng, nhưng mọi người đều không thể không thừa nhận, Quách Tử Đình thật sự cũng được coi là cao thủ.

Một vị Thái Cực kiếm tiếng tăm cầm trong tay cương kiếm chế tạo từ thép tinh còn không đấu lại được, Tiêu Phàm cho dù có lợi hại hơn nữa, chung quy cũng chỉ là tay không bằng da bằng thịt đấu lại.

Đây không phải tự mình chuốc lấy cái chết sao?

Dưới đài nhiều người kinh hãi nhảy dựng lên, gắt gao nhìn thẳng trên đài, vẻ mặt khẩn trương, hai bàn tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch.

Thậm chí trong đó bao gồm vị cảnh sát hình sự quốc tế tinh thông bát quái du long chưởng, Hứa Duyệt.

Hứa Duyệt bình thường không thích nói chuyện. Kiệm lời như vàng giống như Tiêu Phàm, tự nhiên thấy có thiện cảm, hiển nhiên thảm hoạ Tiêu Phàm đưt gân gãy xương đang ở trước mắt, Hứa Duyệt không kìm nổi sự lo lắng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nháy mắt, quả đấm của Tiêu Phàm liền đánh trúng vào thanh mộc kiếm của Liễu Sinh Hùng.

- YAA. A. A...

Có người đệ tử nhát gan hét rầm lên, nhắm chặt hai mắt lại, không dám nhìn nữa.

- Rắc rắc!

Một tiếng giòn vang.

Mặc dù âm thanh không phải vô cùng vang dội, nhưng có thể nghe thấy rõ ràng.

Mọi thứ trên thế gian bỗng nhiên trong nháy mắt đều như dừng lại.

Tiếp đó, đôi tay Liễu Sinh Hùng nắm chặt chuôi thanh mộc kiếm đen nhánh khẽ lay động mũi kiếm một cái, toàn bộ mũi kiếm liền rớt xuống. Không ngờ ở chỗ chuôi kiếm tiếp xúc lưỡi kiếm của mộc kiếm đứt làm hai đoạn.

Bị một quyền cứng rắn của Tiêu Phàm đánh gãy rồi.

Ánh mắt mọi người trong phút chốc đều trừng lớn, tròn xoe, vẻ mặt không dám tin.

Mộc kiếm vô cùng cứng rắn và thân xác máu thịt chạm vào nhau, không ngờ là kết quả như vậy, thật là khiến người ta khó có thể tin.

Chẳng lẽ, Tiêu Phàm dùng ma pháp?

- Tuyệt vời! Thật tuyệt vời!

Sau khi sửng sốt thật lâu, người đứng ở cửa sổ tầng thứ ba xem cuộc đấu không kìm nổi tán thưởng. Vừa nói vừa không ngừng lắc đầu, đôi mắt đầy ý khâm phục.

- Một quyền này, sức vừa phải, tốc độ và độ chính xác hoàn hảo, gây khó dễ vừa đủ, quả thực đạt trình độ tuyệt đỉnh!

Một kiếm của Liễu Sinh Hùng vừa đánh đến, khí thế tựa như dời non lấp biển, nhưng mộc kiếm trong tay anh ta, cũng vẫn có nhược điểm, nhược điểm này ngay tại chỗ tiếp cận chuôi kiếm. “Nghênh phong nhất đao trảm” đến 80% lực đều tập trung ở bộ phận mũi kiếm và trên lưỡi kiếm. Tới gần vị trí chuôi kiếm, độ mạnh yếu nhỏ nhất, cũng là chỗ cả cán mộc kiếm yếu ớt nhất.

Tiêu Phàm đánh trúng chuẩn xác vào chỗ “Bảy tấc” của mộc kiếm.

Một cú này, nhìn như đơn giản, thực ra lực vừa đủ. Tốc độ, độ chính xác yêu cầu nắm chắc cực cao, không phải cao thủ thực sự, tuyệt đối sẽ đối phó không được. Chỉ cần có một chút lệch lạc, lúc này sẽ không phải là mộc kiếm của Liễu Sinh Hùng bị cắt thành hai đoạn, mà chính là cánh tay của Tiêu Phàm rồi.

Hạ Khải Nhân vừa bắt đầu than thở, vừa nhìn về phía Đàm Hiên.

Rõ ràng, Hạ Khải Nhân rất muốn biết đánh giá của Đàm Hiên đối với cú đấm của Tiêu Phàm.

Tuy nhiên, Hạ Khải Nhân ngay sau đó có chút thất vọng.

Đàm Hiên gần như không phản ứng chút nào, dường như không biết trên lôi đài đã xảy ra loại biến cố nào, vẻ mặt bình thản, thậm chí hai mắt đều có vẻ thất thần, không biết lúc đó, Đàm Hiên nghĩ về chuyện gì.

Liễu Sinh Hùng cũng giống như mọi người, ngạc nhiên nhìn mộc kiếm bị cắt thành hai đoạn, trong tay mình chỉ còn lại có chuôi của mộc kiếm, Liễu Sinh Hùng thật giống như vừa mới nuốt vào một trăm con ruồi, vẻ mặt sửng sốt khó có thể tin.

Chấp nhận???

Hắn, hắn làm sao làm được?

Tiêu Phàm cũng đã đem nắm tay chậm rãi thu hồi lại, chậm rãi lui về sau hai bước, một tay để sau lưng, một tay buông xuống tại bên người, im lặng đứng ở giữa lôi đài, vẻ mặt bình thản, dường như từ đầu đến cuối hắn đều như vậy đứng ở chỗ này, không có một chút thay đổi.

Sau khi trố mắt thật lâu, Liễu Sinh Hùng cuối cùng phục hồi lại tinh thần, lại nhìn chuôi kiếm trơ trụi trong tay, hướng về phía Tiêu Phàm cúi người chào thật sâu, kính cẩn nói: - Cảm ơn Tiêu tiên sinh xuống tay nể tình, Liễu Sinh Hùng bái phục!

Những lời này thật ra không có chút nào là giả, vừa rồi Tiêu Phàm một quyền đánh gãy mộc kiếm của anh ta, nếu là thừa thắng tiến công, Liễu Sinh Hùng sẽ không còn chút lực nào kháng cự, bởi mọi tinh khí của anh ta đều ở “Nghênh phong nhất đao trảm”.

Mũi kiếm gãy, “Nghênh phong nhất đao trảm” trong nháy mắt bị phá, tại thời khắc này, tinh thần và thể lực cả người Liễu Sinh Hùng cũng như gãy theo mũi kiếm, thật giống như bộ đội chủ lực của tòa thành bị kẻ địch tiêu diệt hết khiến tòa thành xung quanh đều không có sự bảo vệ, phòng thủ nào nữa.

Tiêu Phàm mỉm cười, hơi gật đầu.

Liễu Sinh Hùng lần nữa cúi đầu, xoay người đi về phía dưới lôi đài.

- Hay

Mãi đến lúc này, dưới đài mới vang lên tiếng hoan hô long trời lở đất, ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang lên dữ dội, thậm chí khiến toàn bộ nóc nhà Judo quán đều như bị nhấc lên.

354-chap-nhan/1162061.html

354-chap-nhan/1162061.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 584

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.