Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật

2506 chữ

Sắc mặt Trương Hoài Viễn xem ra không tốt lắm, liếc mắt một cái nhìn Lý Thành Giang và Trần Dương.

Ba người bọn họ cùng đến, đều là bạn hữu với Liễu Sinh Hùng, ba người an toàn bên này, lại thừa lại hai. Thành thật mà nói, Trương Hoài Viễn hy vọng là gắn Lý Thành Giang trên người mình.

Liễu Sinh Hùng quả thật vô cùng dũng mãnh, bất kể tay không vật lộn hay có vũ khí, đều vô cùng dũng cảm.

Nhưng đấu vật...

Trương Hoài Viễn cảm thấy Lý Thành Giang hẳn là còn có thể đấu một trận. Liễu Sinh Hùng liền đánh cuộc này. Đấu vật và Karate là hai loại võ thuật hoàn toàn khác nhau, chỉ cần một khi Lý Thành Giang có thể gần sát Liễu Sinh Hùng, như vậy cơ hội chiến thắng vẫn là rất lớn.

Về phần Trần Dương, Trương Hoài Viễn chẳng là gì.

Cô gái trẻ tuổi thuộc bộ phận an ninh so với người bình thường khác mà nói, tất nhiên, rất mạnh mẽ, có thể là nói cao thủ. Bình thường ba thanh niên trai tráng hiển nhiên không phải là đối thủ của Trần Dương, tuy nhiên so với Liễu Sinh Hùng thì tốt nhất không nên so.

Bình thường Trương Hoài Viễn không tin vào kỳ tích.

Lý Thành Giang nghiêm mặt, trên cổ gân xanh từng đám nổi lên, nhìn đe dọa Liễu Sinh Hùng trên đài, trong đôi mắt mơ hồ mang cho thêm vài phần huyết sắc. Xem ra, ở sâu trong nội tâm của Lý Thành Giang đang xảy ra xung đột mạnh mẽ.

- Ai

Trần Dương khẽ lôi ống tay áo của Tiêu Phàm, trên khuôn mặt đẹp tràn đầy vẻ thành khẩn yêu cầu Tôi đặc biệt mời ngươi tới đây trấb giữ, nay đến thời điểm quan trọng nhất rồi.

Thần sắc của Tiêu Phàm nhìn qua rất bình tĩnh.

Hai giây đầu tiên Liễu Sinh Hùng trên đài khẽ mỉm cười, cúi đầu về phía khán giả, đã sẵn sàng để bước xuống.

- Chờ một chút!

Lý Thành Giang cuối cùng hạ quyết tâm, vặn mình một cái, muốn đứng dậy. Mặc dù anh biết mình đến tám, chín phần không phải đối thủ của gã, nhưng mà cứ trơ mắt nhìn Liễu Sinh Hùng “Hoành tảo thiên quân”, mỉm cười cúi đầu chào cảm ơn. Trong lòng như thế nào đều nuốt không trôi cơn tức này.

Thế nhưng Lý Thành Giang không thể đứng lên.

Gián tiếp một cánh tay hơi có vẻ gầy yếu đột nhiên duỗi ra, khoác lên trên bờ vai anh ta. Lý Thành Giang chỉ cảm thấy một lực lớn đột nhiên đè mình xuống dưới, lực lớn như thế, Lý Thành Giang hoàn toàn không thể tưởng tượng, ngay cả những suy nghĩ đối đầu nhỏ cũng không dám.

Lý Thành Giang hoảng hốt. Vốn là sắc mặt xanh mét lập tức trở nên đỏ bừng.

Bên cạnh anh ta, Tiêu Phàm chậm rãi đứng lên.

Liễu Sinh Hùng đang chuẩn bị một cước kết thúc hoàn hảo, ngay lập tức dừng tốc độ lại.

- Tiêu tiên sinh?

Hai mắt sáng ngời, mặt hơi có chút tái nhợt nhìn thẳng Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, không nhanh không chậm đi lên trên bục thi đấu thể thao, giày đen bước trên thảm mềm phòng Judo, không một tiếng động.

- A!

Trần Dương không kìm nổi hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Trong ngực anh ta căng thẳng, khẽ kêu một tiếng, vẻ mặt đều là ức chế không được, vẻ hưng phấn.

Tiểu Quế Tử và Giang Vũ Thành liếc mắt nhìn nhau, cũng hưng phấn khó chịu. Sau một khoảng thời gian vài ngày, cuối cùng lại có thể nhìn thấy lão đại xuất thủ, thật mở rộng tầm mắt!

Lý Thành Giang thì trừng lớn cặp mắt giống như chuông đồng. Gắt gao nhìn thẳng bóng lưng Tiêu Phàm cũng không thể nào khôi ngô cao lớn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mặt kinh ngạc. Cho đến giờ, Lý Thành Giang cũng không thể tin được, mới vừa rồi sức lực lớn của kẻ này làm người ta hoàn toàn không thể kháng cự, không ngờ là theo trên cánh tay Tiêu Phàm truyền tới.

Chẳng lẽ là mình nghĩ quá nhiều nên xuất hiện ảo giác?

Lý Thành Giang không kìm lòng nổi mà thầm nghĩ.

Trương Hoài Viễn vui sướng cùng đám người của Marvin Quảng cũng đầy kinh ngạc, chỉ có Quách Tử Đình bên trong kinh ngạc nhiều ẩn thêm vài phần khá “Vui sướng khi người gặp họa”. Đây thực sự là một con chó cái khoe khoang!

Vừa vui sướng vừa rất lo lắng nhìn phía Trần Dương, Trần Dương cũng mặt mày hớn hở, vẻ mặt hưng phấn, không có chút ý nào lo lắng.

Vui sướng trong mắt hiện lên một chút vẻ nghi ngờ sâu sắc.

Chẳng lẽ tất cả mọi người nhìn sai rồi, vị Tiêu tiên sinh gầy yếu điềm đạm nho nhã này là một đại cao thủ giấu tài? Hoặc là, hắn dùng ma pháp hay sao? Nhìn bộ dạng này của Trần Dương, quả thật mười phần tin tưởng.

Đừng nói là khán giả ở dưới đài ngạc nhiên, thậm chí mặt các ông chủ lớn ẩn đằng sau hội trường Judo trên cửa sổ ở tầng thứ ba cũng đầy kinh ngạc nhìn Đàm Hiên. Hoảng sợ và nói: - Đàm tỷ, đây là chính là “tên côn đồ” cô nói?

- Thế nào, không giống?

Đàm Hiên liền cười, tuy nhiên nhìn được trong mắt Đàm Hiên cũng có vài phần chờ đợi chứ không để lộ tài năng.

- Không giống!

Hạ Khải Nhân lại vừa bĩu môi vừa lắc đầu.

Loại “côn đồ” này, dựa theo thuật ngữ trên Internet thì đúng là cái loại người có thể một người đánh mười người, đích thị là “Ngũ chiến cạn bã”.

- Hãy chờ xem.

Đàm Hiên thuận miệng trả lời một tiếng, ánh mắt từ đầu đến cuối sáng ngời dừng lại trên người Tiêu Phàm, không hề rời đi.

Giữa ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiêu Phàm đi tới giữa võ đài, đối mặt Liễu Sinh Hùng rồi dừng bước.

Liễu Sinh Hùng chợt hướng về phía Tiêu Phàm khẽ cúi đầu, hai mắt hơi híp lại, cho đến lúc này trên mặt vẫn tràn đầy vẻ tự tin mỉm cười, chưa từng thể hiện một chút căng thẳng.

Không thể đổ lỗi cho Liễu Sinh Hùng căng thẳng, Tiêu Phàm rõ ràng đứng ở trước mặt anh ta, trong mắt Liễu Sinh Hùng dường như là sự tưởng tượng, giống như một làn gió, không rõ ràng, rất không chân thực.

Liễu Sinh Hùng sống một mình từ lúc còn rất nhỏ, khi phải đối mặt với một cao thủ tuyệt đỉnh thâm sâu cũng có loại cảm giác kỳ lạ. Mà vị đại cao thủ kia là người Liễu Sinh Hùng từ trước cho tới nay đều kính trọng và ngưỡng mộ nhất.

Lại không nghĩ tới, sau nhiều năm như vậy, Tiêu Phàm không ngờ lại để cho anh ta có loại cảm giác này.

Tiêu Phàm một tay chùng xuống, một tay chắp sau lưng, trên mặt xuất hiện một nụ cười ôn hòa, thản nhiên nói: - Liễu Sinh tiên sinh, một đao chém gió của ngươi rất có ý tứ, mời ngươi lại một lần nữa trổ tài!

Giọng điệu hết sức mềm mỏng, so với Liễu Sinh Hùng còn mềm mỏng hơn, nhưng loại hạ mình này, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể cảm thấy.

Đuôi lông mày của Liễu Sinh Hùng khẽ co lại một chút, trong mắt hiện lên một chút sát khí.

Những lời vừa rồi của Tiêu Phàm có phần khinh người quá đáng.

Lần đầu nghe qua có vẻ rất nhẹ nhàng và lịch sự, không có gì không ổn, nhưng nghĩ lại một chút, ý tứ thể hiện sự vượt trội này vô cùng sinh động. Sau khi xem màn đấu võ vừa rồi, người chưa từng luyện qua Đông Đảo kiếm thuật cũng có thể thấy Liễu Sinh Hùng ẩn giấu tuyệt chiêu “Một đao chém gió”, chỉ vì giao đấu với Quách Tử Đình nên dùng tới một lần.

Kiếm gỗ phá cương kiếm, một chiêu định Càn Khôn!

Mà Tiêu Phàm vừa lên đài, cứ như vậy đứng ở trước mặt anh ta, trực tiếp yêu cầu anh ta diễn lại “Một đao chém gió”. Dường như ở trong suy nghĩ của Tiêu Phàm, toàn bộ võ thuật của Liễu Sinh Hùng cũng chỉ có chiêu “Một đao chém gió” lọt vào mắt xanh của hắn, còn các món võ nghệ khác của anh ta chỉ là đồ chơi của trẻ, không cần thiết nhắc tới.

- Tiêu tiên sinh không cần binh khí sao?

Liễu Sinh Hùng trầm giọng hỏi một câu, trên mặt tỏ vẻ dường như có sự nhầm lẫn ở đây.

Tiêu Phàm cứ như vậy đứng ở trước mặt anh ta, tay không vũ khí nhưng lại muốn anh ta dùng “Một đao chém gió”.

- Không cần.

Tiêu Phàm vẫn điềm đạm nói, giọng điệu đặc biệt bình tĩnh.

- À?

Dưới đài lập tức vang lên một tràng âm thanh kinh ngạc, mọi người đều nhìn chằm chằm, khuôn mặt đều thể hiện vẻ hoài nghi.

Liễu Sinh Hùng không thể khiến người ta nhịn cười. Mặc dù anh ta kiềm chế tốt lắm, nhưng cũng rốt cục bị Tiêu Phàm chọc giận.

Người đàn ông này, người Trung hoa này lại muốn bàn tay trần đối kháng “Một đao chém gió” của anh ta.

Phải biết rằng, ban nãy, chuôi mộc kiếm trong tay anh ta chặt đứt Thái Cực Kiếm cứng rắn trong tay cao thủ cương kiếm, tuy rằng chưa nói tới cỡ sắc bén của thanh kiếm kia, nhưng cương kiếm chính là cương kiếm. Điều này là hoàn toàn không phải là giả.

Chẳng lẽ, Tiêu Phàm cho rằng thân thể bằng da bằng thịt của hắn còn rắn chắc hơn sắt thép?

Khinh!

Những người Trung hoa kia khinh miệt đối với anh ta!

Thậm chí là miệt thị toàn bộ truyền thống võ nghệ của dân tộc Đông Đảo!

- Tiêu tiên sinh, ta nhất định phải nói cho ngươi biết, mộc kiếm của ta đây là chế tác từ cành mây. Nếu bị mộc kiếm của ta đánh trúng rất có thể ảnh hưởng đến tính mạng. Nếu là so tài, ta cũng không muốn làm tổn hại tới tính mạng của Tiêu tiên sinh!

Liễu Sinh Hùng hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, chậm rãi nói.

- Bọn quỷ xâm lược này nổi lên sát tâm!

Marvin Quảng vẫn căng thẳng chú ý tình hình giữa sân không kìm nổi hạ giọng bên người Trương Hoài Viễn nói, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Lời nói này của Liễu Sinh Hùng cũng không phải là có ý tốt nhắc nhở Tiêu Phàm, thực ra là nói cho mọi người ngồi đây nghe, đến lúc đó nếu anh ta chẳng may cầm giữ không được, làm bị thương Tiêu Phàm, cũng không phải chủ ý của anh ta!

Trương Hoài Viễn lại trấn định lại, hạ giọng nói: - Đừng lo. Lúc này, nếu Tiêu Phàm dám lên đài, nhất định trong lòng có nguyên do.

- Trong lòng có nguyên do? Ta không thấy như vậy? Đây cũng không phải là nói giỡn thôi, mà để xác định chính xác thắng thua!

Marvin Quảng không lạc quan như Trương Hoài Viễn, nhẹ giọng thầm nói.

Trương Hoài Viễn lắc đầu, không nói gì nữa.

Tiêu Phàm trực tiếp dùng hành động trả lời Liễu Sinh Hùng “chứng minh”, tay trái như trước thả ở sau người, tay phải vươn về trước, làm cử chỉ mời.

- Liễu Sinh tiên sinh, mời!

Khóe miệng Liễu Sinh Hùng khẽ co lại một chút, bước ba buớc lui về phía sau, thanh mộc kiếm màu đen trong tay anh ta chậm rãi giơ lên, mười ngón tay xòe ra, lại từ từ nắm chặt, do dùng lực quá mức nên các đốt ngón tay hơi trắng bệch. Hai mắt trừng nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt lạnh như băng.

- Giết hắn!

- Giết người Trung hoa!

Dưới đài vẫn giữ im lặng, ba gã Đông Đảo bỗng nhiên kêu lên.

Đương nhiên, bọn họ kêu chính là Đông Đảo nói.

Trần Dương lập tức hừ lạnh một tiếng, hai hàng lông mày nhướng lên trên, quan sát, hung tợn trừng mắt nhìn. Bản thân là một gã đặc công hành động chuyên nghiệp, Trần Dương sẽ có một số ngôn ngữ nước ngoài, ngôn ngữ của Đông Đảo cũng vô cùng thông thạo.

Bọn quỷ xâm lược này thật vô lễ!

Liễu Sinh Hùng liếc mắt một cái lạnh như băng, sắc mặt cũng trở nên lạnh băng, không hề có một chút lo lắng, đối với toàn bộ bên ngoài bịt tai không thèm nghe, chỉ lẳng lặng đứng thẳng ở trước mặt Tiêu Phàm.

Trong cuộc đấu, tất cả thanh âm đều biến mất, trở nên cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Tất cả mọi người không thể không thở, không dám lần nữa phát ra các âm thanh nhỏ.

Thậm chí ngay cả thói quen sáng đèn kia, giờ phút này đều trở nên vô cùng chói mắt.

Liễu Sinh Hùng đang từ từ hạ xuống một cước, không phải về phía trước, cũng không phải về phía sau, mà là chuyển động sang ngang, một chút một, chuyển động thật sự chậm. Lôi đài cũng chỉ có lớn như vậy, rất nhanh, anh ta liền dời đến bên cạnh Tiêu Phàm.

Rõ ràng, tên quỷ này đang tìm góc độ thích hợp nhất.

“Một đao chém gió” nếu là tuyệt kỹ “Nhất đao lưu”, trên danh nghĩa chỉ có một đao, trên thực tế bao hàm rất nhiều nội dung. Ánh sáng, hướng gió, góc độ, vị trí của đối thủ, vị trí của chính mình, khoảng cách giữa hai bên, lẫn cả dáng người và chiều cao, binh khí trong tay, vân vân, đều phải ở bên trong suy xét.

Một kiếm khách thực thụ sẽ chọn một thời cơ tốt nhất ra tay.

Không ra tay thì thôi, ra tay thì Một Đao Giết Người!

Gần như không có ai biết, Liễu Sinh Hùng một lần lại một lần nữa theo các bước trong Hoa Hạ, gần như là đặc biệt hướng về phía Tiêu Phàm.

Đây là một bí mật.

Trước mắt mới chỉ có Liễu Sinh Hùng một mình biết bí mật!

353-bi-mat/1162060.html

353-bi-mat/1162060.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 496

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.