Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghênh phong nhất đao trảm

2451 chữ

- Quách tiên sinh, kiếm pháp nghênh phong lưu công kích khá mạnh và nối liền, xin anh chú ý.

Liễu Sinh Hùng vẫn quy củ, trên mặt tức thì hiện lên mỉm cười, nói.

- Đến đây đi!

Quách Tử Đình một tay cầm kiếm, một tay nắn bí quyết, trầm giọng nói.

Thái Cực kiếm là một tay kiếm, mà Đông đảo kiếm đạo là hai tay kiếm, trên lực đạo tự nhiên không thể so sánh nổi. Nói như vậy, một tay kiếm nhẹ nhàng, hai tay kiếm rất nặng, lấy lực lớn chiêu trầm trứ xưng. Trên thực tế, kiếm pháp chứ danh của Hoa Hạ cũng chỉ có một tay kiếm, hai tay kiếm là một vị võ thuật gia hiện đại sáng tạo ra, phạm vi truyền lưu cũng không rộng.

Hai tay kiếm có sự thiếu sót trời sinh, đó chính là không đủ linh hoạt. Khi tiến công cường điệu cương mãnh, khi phòng thủ không khỏi sơ hở nhiều hơn. Nhưng mà vừa rồi khi Liễu Sinh Hùng phòng thủ, gần như rất cẩn thận. Bởi vậy có thể thấy được, ít nhất ở trên người Liễu Sinh Hùng, chỗ thiếu sót không đủ linh hoạt của hai tay kiếm đã được tu chỉnh rất tốt.

Có thể hai tay kiếm luyện được linh hoạt như một tay kiếm, như vậy khi tiến công sẽ lợi hại thế nào chứ?

- YAA. A. A..

Liễu Sinh Hùng hét lớn một tiếng, hai tay giơ cao mộc kiếm lên, bổ mạnh về phía Quách Tử Đình.

Quách Tử Đình lúc này sớm đã thu tâm tư cầu thắng vào rồi, không cầu vô công, nhưng cầu vô quá, kéo một kiếm hoa, sau đó liền lùi lại hai bước, tứ lạng bạt thiên cân, đánh tới một kiếm cương mãnh này của Liễu Sinh Hùng.

- YAA. A. A..

Liễu Sinh Hùng lần nữa kêu to một tiếng, kiếm thứ hai lại bổ xuống, không ngờ không để cho Quách Tử Đình có nửa chút thời gian thở dốc.

Quách Tử Đình thi triển "Niêm tự quyết" Thái Cực kiếm pháp ", tiếp một kiếm này.

Đàm Hiên phía sau cửa sổ khóe miệng lộ ra mỉm cười, gật gật đầu, nói: - Người này coi như thông minh, biết không thể địch lại được. Cứ như vậy, hẳn là còn có thể ngăn cản một trận, Liễu Sinh Hùng không ra tuyệt chiêu, muốn nhẹ nhàng như vậy, chỉ sợ không dễ dàng.

Hạ Khải Nhân nhìn cục diện trên lôi đài, cười khổ một tiếng, nói: - Đàm tỷ, cho dù kéo dài thêm chút thời điểm, thì có thể như thế nào chứ? Bọn họ bên này, cũng không có quân đủ sức lực rồi.

Đàm Hiên liếc nhìn ông ta một cái, như cười như không, nói: - Làm sao ông biết không có quân đủ sức lực hả?

Hạ Khải Nhân lại tỉ mỉ nhìn xuống một vòng, lắc lắc đầu, cười nói: - Tôi vẫn quả thực không tìm được, chẳng lẽ là Đàm tỷ muốn đích thân xuống giáo huấn tiểu quỷ tử?

Đàm Hiên cũng cười, nói: - Không tới phiên tôi ra tay, sẽ có người xuất thủ. Có người đặc biệt mời tay đấm lại đây!

Lại cũng không nói cái người đặc biệt mời “Tay đấm” chính là con gái bà.

Hạ Khải Nhân tuy rằng quen biết với bà ta, nhưng lại không biết Trần Dương chính là con gái của Đàm Hiên. Đàm Hiên làm quan tới cấp chính cục thực quyền, ngày thường làm việc có chút khiêm tốn, cho dù là bằng hữu bên cạnh bà ta, cũng rất ít biết về tình hình của gia đình bà ta. Mỗi lần chỉ cần liên quan đến vấn đề này, Đàm Hiên sẽ chú ý tả hữu mà nói. Huống hồ, bằng hữu thực sự của Đàm Hiên vốn ít càng thêm ít.

Hạ Khải Nhân như vậy vẫn không thể xem như bằng hữu tốt nhất của bà ta, nhiều nhất xem như giao tình cũng không tệ lắm thôi.

- Tay đấm?

Hạ Khải Nhân lại không hiểu ra sao cả, cũng không dám hỏi nhiều.

Giây lát, Liễu Sinh Hùng một hơi tiến công liên tiếp mười hai chiêu, Quách Tử Đình cũng là có thể biết bình tĩnh, liên tiếp thủ mười hai chiêu, không có lấy nửa chiêu thức phản kích.

- Phản kích a...

Dưới đài lại có người ồn ào.

- Phản kích!

- Phản kích!

Lập tức đã có người phụ hoạ theo đuôi, tiếng gầm một hồi cao hơn một hồi.

Quách Tử Đình vừa lên sân đấu, liền áp chế Liễu Sinh Hùng, kiếm quang soàn soạt, rất uy phong, mọi người xem đến mặt mày hớn hở. Trong lúc nhàn rỗi, tình hình xoay ngược lại, biến thành người Đông đảo áp chế Quách Tử Đình, không có nửa phần sức hoàn thủ, đoàn người lập tức liền rất không hài lòng.

Quách Tử Đình trên mặt mang mỉm cười, trong lòng sớm đẫ kêu khổ thấu trời.

Liễu Sinh Hùng một kiếm so với một kiếm cương mãnh, mười hai kiếm này liên tiếp không ngừng đánh xuống, Quách Tử Đình mặc dù phát huy kỹ xảo mượn lực đẩy lực của Thái Cực kiếm tới cực hạn, lại cũng chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, kiếm sắc trong tay vốn nhẹ nhàng giờ phút này nặng giống như thiên quân, cánh tay phải không kìm nổi nhẹ run lên.

- Quách tiên sinh, Thái Cực kiếm phòng thủ nghiêm mật, quả nhiên danh bất hư truyền. Khâm phục!

Liễu Sinh Hùng liếc qua cánh tay phải đang nhẹ run rẩy của Quách Tử Đình, khẽ mỉm cười, nói. Sau đó lùi lại một bước, nụ cười trên mặt chợt thu lại, hai tay cầm kiếm, sau đó co rụt lại, đẩy về phía trước, cả người khí thế biến đổi, một cỗ bạo ngược khí đập vào mặt.

Cho tới giờ Liễu Sinh Hùng đều là mặt mỉm cười, khiêm cung thủ lễ, nghiễm nhiên quân tử.

Đối mặt với cổ bạo ngược khí xảy ra thình lình này, Quách Tử Đình chấn động, không nhịn được lui về sau hai bước, tay phải căng thẳng, gắt gao cầm cán kiếm trong tay, giơ ở ngực, hai mắt sáng ngời, nhìn chăm chú vào Liễu Sinh Hùng, nháy mắt cũng không dám nháy mắt một chút.

Các học viên dưới đài vốn ồn ào náo động cũng đồng loạt ngậm miệng lại, khẩn trương nhìn chăm chú vào trên đài.

Bất kể là ai đều có thể nhìn ra được, Liễu Sinh Hùng đại quỷ này sắp ra “Đại chiêu” rồi.

Ngay tại lúc Quách Tử Đình cố gắng điềm tĩnh tâm thần, ngưng thần tĩnh khí, chuẩn bị đem cơ năng thân thể một lần nữa điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, bên tai mạnh vang lên bạo lôi, dường như là một tiếng hô quát.

- Nghênh phong nhất đao trảm!

Bóng đen chợt lóe, tất cả mọi người còn không thấy rõ ràng sao lại thế này, Liễu Sinh Hùng liền đã đến gần Quách Tử Đình, mộc kiếm đen thùi trong tay như thiểm điện chém tới phía Quách Tử Đình.

Quách Tử Đình khí quán đan điền, cũng là hét lớn một tiếng, nâng kiếm tiếp đón.

Liễu Sinh Hùng một chiêu này thật sự tới quá nhanh, Quách Tử Đình trên thực tế không kịp thi triển bất luận kỹ xảo gì, chỉ có thể chọi cứng. Nhiều loại kỹ xảo của “Niêm niêm bàn quải” Trần thị Thái Cực, nửa phần cũng không dùng được rồi.

“Đ... A... N... G... G!”

Một tiếng giòn vang.

Trước mắt mọi người ngân quang chợt lóe, một đoạn đoản kiếm bay ra ngoài.

“Sát!”

Đoản kiếm kia trên không trung xẹt qua một đạo như lưu tinh hào quang, mạnh mẽ cắm vào cây cột ở một bên lôi đài, gần như hoàn toàn cắm hết vào, chỉ còn lại cái đuôi dài không tới một tấc ở bên ngoài.

Quách Tử Đình quát to một tiếng, liền lùi lại bảy tám bước, thân mình đánh vào vòng bảo hộ trên lôi đài, mới miễn cưỡng ổn định bước chân.

Mọi người nhìn kỹ lại, chỉ thấy kiếm sắc trong tay Quách Tử Đình đã bị chém làm hai đoạn, mũi kiếm dài chừng hơn một xích một đoạn, không cánh mà bay. Quách Tử Đình trong tay chỉ còn lại có hơn nửa đoạn, miệng há lớn, không kìm được thở dốc, ngực dồn dập phập phồng, hai mắt bắt đầu híp lại, gắt gao nhìn thẳng Liễu Sinh Hùng, ánh mắt vừa khẩn trương vừa cảnh giác vạn phần.

Tiểu Quế Tử lập tức há to miệng, sau một lúc lâu thẫn thờ.

- Điều này sao có thể? Cái kiếm kia làm bằng gì vậy? Khẳng định không phải là mộc kiếm!

Thật lâu sau, Tiểu Quế Tử mới kêu lên.

Mộc kiếm chém vào kiếm thép, chém gãy không ngờ không phải mộc kiếm mà là kiếm thép, loại tình hình này thực sự quá quỷ dị, không cần nói đếnTiểu Quế Tử, hiện trường đại đa số người gần như cũng khó chấp nhận sự thật như vậy.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói: - Tiểu Quế Tử, điểm ấy không cần hoài nghi. Nội công luyện đến cảnh giới cao thâm, hoa lá có cây đều có thể đả thương người, cậu cho là chỉ có tiểu thuyết mới viết như vậy sao?

- Lão đại, anh nói là... Cái kiếm kia thật sự là mộc kiếm sao?

Giang Vũ Thành cũng ở một bên đưa ra nghi vấn.

- Nghiêm chỉnh mà nói, hẳn là cây kiếm mây. Có rất nhiều cành mây bằng gỗ tinh mịn, vô cùng cứng rắn. Độ cứng có lẽ không bằng sắt thép, tính dẻo dai lại hơn.

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, nói.

- Quách tiên sinh, Thái Cực kiếm pháp cương nhu tịnh tể, danh bất hư truyền. Tôi thật vui mừng hôm nay có thể luận bàn cùng Quách tiên sinh, đối với Thái Cực kiếm pháp rất hiểu rõ, lại càng thêm xâm nhập một tầng.

Mộc kiếm Liễu Sinh Hùng cầm trong tay quét ngang, mỉm cười nói.

- Hừ!

Quách Tử Đình cười lạnh một tiếng, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

Tên đại quỷ này chiếm được tiện nghi lại còn khoe mã, thật đáng giận!

Chỉ có điều tài nghệ không bằng người ta, Quách Tử Đình chỉ đành ngậm miệng không thể nói gì hơn. Cầm trong tay kiếm gãy, không nói được một lời, xoay người đi xuống lôi đài.

Nhìn bóng lưng Quách Tử Đình phẫn nộ không ngừng, Liễu Sinh Hùng chợt nhẹ lắc đầu, dường như có chút “Ủy khuất”. Gã ta vừa rồi nói cũng là thật tâm, Quách Tử Đình có thể cảm thấy thua dưới tay gã là vô cùng nhục nhã, nhưng đối với Liễu Sinh Hùng, Quách Tử Đình có thể liên tiếp tiếp mười hai kiếm của gã, đã xem như kỳ tích rồi. Từ khi Liễu Sinh Hùng thành tài xuất sư, ngoài trưởng bối sư môn của gã, cho đến tận này, vãn không có người nào có thể liên tiếp tiếp mười kiếm trở lên của hắn. Quách Tử Đình này, thậm chí buộc gã xuất tuyệt chiêu chung cực “Nhất đao lưu” nghênh phong nhất đao trảm! Vậy càng thêm khó lường.

Nếu đổi lại là một Thái Cực Kiếm danh gia trình độ cao hơn so với Quách Tử Đình, “Nghênh phong nhất đao trảm” có thể thoải mái thắng lợi hay không, thật sự là điều không thể biết chắc.

Vì vậy ở sâu trong nội tâm Liễu Sinh Hùng, đối với Thái Cực Kiếm không có chút ý khinh thị nào.

Quách Tử Đình không có trở lại vị trí mình ngồi lúc ban đầu, mà lập tức đi đến bên người Lý Hoàn, đem cán kiếm gãy mất một nửa, lạnh lùng nói: - Trợ giáo Lý, kiếm này bao nhiêu tiền, tôi đền!

Lý Hoàn lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng cười trừ, nói: - Quách cảnh quan nói cái gì vậy? Một thanh kiếm như vậy, đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Đều là thứ bọn họ bình thường lấy ra luyện tập, lại không phải bảo kiếm thực sự, là thép crôm đấy. Bằng không sao có thể nhẹ nhàng như vậy đã bị người ta chặt đứt chứ?

Lý Hoàn này không hổ danh là một nhân tài làm hành chính ngoại giao, một lời nói đã khiến trong lòng Quách Tử Đình dễ chịu hơn một chút.

Không phải Quách cảnh quan anh thủ đoạn không được, thật sự là tên không tiện tay!

- Đến, Quách cảnh quan, mời ngồi mời ngồi!

Thấy Quách Tử Đình sắc mặt hơi hòa hoãn ba phần, Lý Hoàn liền nhân cơ hội kết giao với anh ta. Tuy rằng tạm thời vẫn không biết gã họ Quách này làm ở đồn cảnh sát nào, nhưng thân thủ tốt như vậy, cũng đáng để Lý Hoàn lôi kéo rồi. Hiểu ra Judo quán và võ thuật quán bọn họ đều là cùng một ông chủ lớn, Judo quán không dùng được Thái Cực kiếm danh gia, võ thuật quán bên kia nhất định dùng đến.

Lại nói tiếp, đây cũng là cơ hội tốt mời nhân tài cho ông chủ lớn, càng là cơ hội Lý Hoàn anh ta biểu hiện ở trước mặt ông chủ lớn, há có thể bỏ qua sao.

Quách Tử Đình ngồi xuống, Liễu Sinh Hùng liền nhìn phía Trương Hoài Viễn, mỉm cười hỏi: - Trưởng phòng Trương, luận bàn võ thuật tối nay, còn muốn tiếp tục không?

Từ lúc gã lên đài, đã liên tiếp đánh bại bốn người, bên này chỉ còn lại Trần Dương một cô gái tuổi còn trẻ là chưa ra sân.

Ở trong suy nghĩ của Liễu Sinh Hùng, có lẽ luận bàn đêm nay, trên thực tế đã chấm dứt. Tuy nhiên xuất phát từ lễ phép, vẫn nhất định phải hỏi một câu như vậy. Đương nhiên, nếu như Trần Dương nhất định muốn lên đài khiêu chiến, Liễu Sinh Hùng nhất sẽ không để ý mà ở trên lôi đài chờ lâu một hồi.

Dù sao thời gian chờ tuyệt đối cũng sẽ không quá lâu.

352-nghenh-phong-nhat-dao-tram/1162059.html

352-nghenh-phong-nhat-dao-tram/1162059.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 495

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.