Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái Cực kiếm

2512 chữ

- Quách cảnh quan...

Liễu Sinh quân, truyền nhân của Trần thị Thái Cực, Quách Tử Đình!

Quách Tử Đình ôm quyền nhún, thản nhiên nói.

- Quách tiên sinh!

Liễu Sinh Hùng đổi giọng, cúi đầu lam lê với Quách Tử Đình.

- Truyền nhân Nhất đao lưu kiếm thuật, Liễu Sinh Hùng!

Đứng ở cửa sổ lầu ba Hạ Khải Nhân thấp giọng nhìn Đàm Hiên hỏi:

- Đàm tỷ, tiểu Quách này như thế nào đây? Có thể đứng vững không? Tiểu quỷ tử đã liên tiếp đánh bại ba người rồi, hình như rất lợi hại...

Hạ Khải Nhân vốn chỉ là ở đây cùng Đàm Hiên xem cuộc chiến, vô tình cũng bị trận đấu trong sân hấp dẫn, có chút lo lắng về kết quả của cuộc so tài.

Đàm Hiên tự nhiên cười, nói: - Hạ tổng, ông thế này là hỏi khó tôi rồi. Gã ta còn chưa ra tay, tôi làm sao nhìn ra được?

Hạ Khải Nhân cười nói: - Người khác không thể, Đàm tỷ khẳng định nhìn ra được.

Đàm Hiên lắc đầu, cười mà không nói.

Dựa theo ngôn ngữ internet hiện nay, Hạ Khải Nhân có thể coi là fan hâm mộ của ba ta rồi.

Cùng một câu hỏi, Trần Dương đã hỏi Tiêu Phàm: - Ai, anh cảm thấy Quách Tử Đình thật sự một chút cơ hội cũng không có à?

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, nói: - Trước đó, tôi vẫn không thể khẳng định, hiện tại cơ bản có thể thừa nhận.

- Vì sao?

- Trần thị Thái Cực vốn được cho là võ công nội gia cao nhất, bất kể quyền pháp kiếm pháp, đều là bác đại tinh thâm, bắt nguồn xa, dòng chảy dài, luyện đến chỗ cao minh, vô cùng khó lường. Nhưng Quách Tử Đình chỉ sợ vẫn chưa nhập môn... Anh ta tính cách nóng nảy như vậy, đến một cơn tức giận của mình đều kìm chế không được. Tu tâm dưỡng tính với Thái Cực Môn, hoàn toàn bỏ qua tôn chỉ của Thiên Nhân Hợp Nhất, có thể kết luận, anh ta trên trình độ Thái Cực kiếm khẳng định không đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực được. Cho dù là đấu với Trưởng phòng Trương, đều chưa hẳn có thể thắng.

Tiêu Phàm chậm rãi nói.

- Vậy... Anh vẫn phải đích thân xuất thủ?

Trần Dương hỏi dò, trên mặt mang theo ý chờ đợi. Cô đêm nay đặc biệt mời Tiêu Phàm, một là đã lâu không gặp, muốn nói chuyện với Tiêu Phàm, hai là tự nhiên là vì luận bàn trận này. Tuy nhiên từ đầu đến cuối, Tiêu Phàm đều chưa từng chính mồm đồng ý thời khắc mấu chốt sẽ đích thân lên sân khấu.

Tiêu Phàm cười cười, không có hé răng.

- Quách tiên sinh, nghe qua Thái Cực kiếm là quốc học của Hoa Hạ, vẫn chưa có cơ hội giáp mặt thỉnh giáo cao thủ của Thái Cực, hôm nay tôi rất may mắn! Quách tiên sinh, mời!

Trên lôi đài, hai người đã đều tự thối lui vài bước, triển khai tư thế. Liễu Sinh Hùng vẫn hai tay nắm lấy chuôi mộc kiếm, thẳng tắp giơ lên, mỉm cười nói.

- Đâu có! Nhất đao lưu đại danh, ta cũng kính đã lâu...

Quách Tử Đình nói xong, hít một hơi sâu, mạnh đem trường kiếm từ trong vỏ kiếm rút ra, “Vụt” một tiếng, trường kiếm như du long kinh thiên, tà tà chỉ lên trời, dưới ánh đèn sáng ngời, kiếm quang chói mắt đến cực điểm. Cả động tác một mạch lưu loát, vô cùng tự nhiên, phóng khoáng. Quách Tử Đình vóc dáng tương đối cao, dáng người cao ngất, diện mạo đoan chính, ở trên đài “Tạo hình” như vậy, lập tức vô cùng huyễn khốc.

- Hay!

Dưới đài không kìm lòng nổi lại vang lên một tràng vỗ tay.

- Quách tiên sinh, nghe qua Thái Cực kiếm chú ý hậu phát chế nhân, tôi đây liền không khách khí...

Quách Tử Đình cười lạnh một tiếng, nói: - Ai nói Thái Cực kiếm chỉ có thể hậu phát chế nhân? Nếu thật như vậy, người khác không động thủ, ta cũng chỉ có thể chờ ư? Liễu Sinh tiên sinh, xem kiếm!

Một lời chưa xong, kiếm quang chói mắt giống như như dải lụa vẩy ra, nhanh như thiểm điện.

Quách Tử Đình kiếm này là mượn từ võ thuật quán tới, đã khai phong lưỡi, là kiếm vô cùng sắc. Đương nhiên, để đạt được hiệu quả thị giác tốt hơn, thanh kiếm này cũng là thép crôm đấy, khi khua múa, vô cùng chói mắt.

- Kiếm pháp hay!

Liễu Sinh Hùng tán thưởng một tiếng, hai tay cầm kiếm, mộc kiếm đen chỉ lên phía trước, liền đón nhận kiếm sắc của Quách Tử Đình.

Thanh mộc kiếm này của y không biết chế từ chất liệu nào, chẳng những vừa rồi thừa lực để đối kháng với Tề Mi côn của Trương Hoài Viễn, hiện tại đón nhận kiếm sắc khai phong thật sự, không ngờ cũng không có bị chém dứt, nhẹ nhàng hướng sang bên cạnh một cái, kiếm sắc của Quách Tử Đình đã bị dẫn lệch đi.

Một chiêu này, vừa rồi cũng dùng qua để ứng đối với kim cương phục ma côn pháp của Trương Hoài Viễn.

Bát Quái chưởng, Thái Cực kiếm đều là công pháp đỉnh cao của nội gia, đặc biệt am hiểu tá lực đả lực (mượn lực đẩy lực), tứ lạng bạt thiên cân. Không ngờ kỹ xảo tứ lạng bạt thiên cân của tên tiểu quỷ này dưới Hứa Duyệt và Quách Tử Đình, mượn lực đẩy lực, thuần thục vô cùng.

Quách Tử Đình khổ công luyện kiếm này trên dưới hai mươi năm, mặc dù vẫn chưa đạt đến cảnh giới thượng thừa, nhưng cũng không phải là nhỏ, không đợi chiêu thức dùng hết, kiếm sắc một hồi, lại thay đổi một chiêu.

- Hay!

Liễu Sinh Hùng lại là một tiếng tán thưởng, vẫn là mượn lực đẩy lực, hóa giải thế công của Quách Tử Đình.

Cảm nhận được sức mạnh trên lưỡi kiếm truyền đến, trong lòng Quách Tử Đình khẽ trầm xuống.

Cái gọi là “Nhìn người chọc nhưng không tốn sức”. Vừa rồi thấy Liễu Sinh Hùng giao thủ với Mã Văn Quảng, Hứa Duyệt, Trương Hoài Viễn, cố nhiên rất lợi hại, Quách Tử Đình lại cũng không cho rằng hoàn toàn không có cơ hội thủ thắng. Bất kể Mã Văn Quảng, Hứa Duyệt hay là Trương Hoài Viễn, ở trong mắt của Quách Tử Đình, vẫn còn kém chút hỏa hậu. Hiện giờ bản thân mình giao thủ với Liễu Sinh Hùng, lúc này mới cảm giác được bản lĩnh thật sự của tên tiểu quỷ này dường như trên cả suy đoán của mình.

- Hoành tảo thiên quân!

Quách Tử Đình hét lớn một tiếng, kiếm pháp biến đổi, do chiêu số cương nhu tịnh tể cải thành vi thuần cương mãnh lúc trước, đại khai đại hợp, mỗi một kiếm bổ ra đều như gió kiếm gào thét, khí thế như cầu vồng.

Trần Dương giật mình nói: - Thái Cực Kiếm còn có loại động tác võ thuật này sao?

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói: - Đó là cô đối với Thái Cực kiếm vẫn chưa hiểu rõ lắm. Thái Cực kiếm ở trong mắt đại đa số người, tựa hồ cũng là loai kiếm vũ chậm rì rì mà lão nhân gia dùng để rèn luyện thân thể kia, kỳ thật đây là một hiểu lầm rất lớn. Thái Cực kiếm pháp thực sự, cương nhu tịnh tể, có thể cương, có thể nhu, có thể công có thể thủ. Chưa từng có loại kiếm pháp nào, đơn thuần dựa vào phòng thủ mà có thể trở thành võ thuật đỉnh cao cả.

Trần Dương nhìn tình hình trên lôi đài, nói: - Hiện tại xem ra, là Quách Tử Đình chiếm thượng phong, Liễu Sinh Hùng chỉ có thể phòng thủ, hoàn toàn nằm vào cục diện bị động bị đánh. Chỉ cần Quách Tử Đình có thể kiên trì tiến công, áp chế đánh, Liễu Sinh Hùng thế nào có thời điểm sơ sẩy.

Trên lôi đài kiếm quang như cầu vồng, Liễu Sinh Hùng nửa người đều bị kiếm quang bao phủ.

Dưới đài đa số đệ tử nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Vốn tưởng rằng chỉ có ở trong điện ảnh TV mới có thể nhìn thấy cảnh tượng phấn khích, không ngờ ở trong thế giới hiện tại, thực sự hiện ra trước mắt của mọi người.

Hóa ra Judo mà đám người ngày thường luyện tập, thật đúng là chỉ có thể cường thân kiện thể.

Nếu như ở trên đài giao thủ với những người này, chỉ có đường chết.

Tiểu Quế Tử bĩu môi, nói: - Tôi thấy chưa chắc, vừa rồi Trưởng phòng Trương kia cũng là áp chế tiểu quỷ đánh, cuối cùng tên tiểu quỷ kia một phản kích, lập tức liền chuyển bại thành thắng rồi...

Tiểu Quế Tử mặc dù bình thường võ công qua quít, ánh mắt cũng không phải kém, mấu chốt là có sẵn ví dụ vừa rồi, thật sự không đáng lạc quan như vậy. Trương Hoài Viễn cũng là dưới tình huống chiếm hoàn toàn thế thượng phong, giữa lúc nhàn hạ đã bị Liễu Sinh Hùng xử gọn luôn.

Tiêu Phàm hạ giọng nói nói: - Lo lắng này của Tiểu Quế Tử cũng có đạo lý, Liễu Sinh Hùng hiện tại hoàn toàn phòng thủ không tung chiêu, hẳn là đang quan sát kiếm pháp của Quách Tử Đình. Dù sao loại Trần thị Thái Cực kiếm pháp chính tông này không phải thường xuyên có thể nhìn thấy. Nhất là Thái Cực kiếm pháp toàn lực tiến công, càng là vô cùng hiếm thấy, cơ hội quan sát này quá khó khăn có được.

- Anh nói là Liễu Sinh Hùng đang thừa cơ hội này lẻn học nghệ?

Trần Dương kinh ngạc hỏi, trên mặt đẹp lộ ra thần sắc nửa tin nửa ngờ. Quách Tử Đình tấn công chặt chẽ như thế, một khâu cài một khâu, một kiếm so với một kiếm càng hung mãnh tàn nhẫn. Liễu Sinh Hùng có thể tự thân thủ không ra chiêu, đã vô cùng lợi hại rồi. Theo phân tích của Tiêu Phàm, tiểu quỷ này không ngờ là mượn cơ hội quan sát học nghệ, thật sự rất thái quá rồi.

Chẳng phải là nói, Liễu Sinh Hùng cao minh hơn Quách Tử Đình quá nhiều sao?

Võ thuật chi đạo, sinh tử chỉ tại một đường, trừ phi chênh lệch giữa hai bên quá mức cách xa, nếu không “Trò đùa” như thế tuyệt đối là lý do đáng chết.

- Chênh lệch không xa như vậy chứ?

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói:

- Không xa như vậy, đây là một loại sai lầm trên lý giải. Quách Tử Đình nếu muốn đánh bại Liễu Sinh Hùng cố nhiên không dễ dàng, nhưng nếu anh ta phòng thủ, Liễu Sinh Hùng vừa tiến công, muốn đánh bại y, cũng không phải dễ dàng như vậy.

Bất kể nói thế nào, Thái Cực kiếm và Thái Cực quyền đều là phòng ngự củng cố nổi danh.

Quách Tử Đình tiến công như cuồng phong mưa rào, một bộ kiếm pháp rất nhanh liền ra xong rồi, không thể không bắt đầu lại từ đầu. Đối với Quách Tử Đình mà nói, đây cũng là “hiện tượng quái dị” trước nay chưa từng có. Không ngừng liên tục tấn công mạnh như thế, đối phương chỉ phòng thủ không phản kích, không ngờ dùng mấy chục chiêu, lại không công phá được vòng tròn phòng ngự của đối phương. Quách Tử Đình cũng không phải là không có nghĩ tới, nếu dựa vào ưu thế về binh khi, bức bách Liễu Sinh Hùng cứng đối cứng cùng mình, lấy kiếm sắc chế từ thép tinh cứng rắn chém đứt mộc kiếm của Liễu Sinh Hùng.

Tuy rằng đây là một loại pháp môn mưu lợi, không dùng võ để thắng, nhưng thế cục ác liệt như thế, một phen đầu cơ trục lợi nho nhỏ, cũng có thể khá. Ai ngờ Liễu Sinh Hùng tựa hồ đối với ý nghĩ của anh ta rõ như lòng bàn tay, mỗi lần mộc kiếm cũng không đụng chạm với kiếm sắc, ra đều là xảo kình, dán lấy bảo kiếm của Quách Tử Đình, mượn lực đẩy lực, tháo gỡ lực đạo của anh ta.

Thân là truyền nhân Thái Cực kiếm, luôn bị người khác mượn lực đẩy lực, trong lòng Quách Tử Đình buồn bực có thể nghĩ.

Chỉ có điều bất kể như thế nào đều không công phá được vòng tròn phòng ngự của Liễu Sinh Hùng, Quách Tử Đình ngay cả lòng tràn đầy lửa giận cũng không làm nên chuyện gì.

- Quách tiên sinh, chấm dứt ở đây chứ?

Khi kiếm pháp đợt thứ hai khó khăn lắm mớ xuất ra được hơn mười chiêu, Liễu Sinh Hùng bị kiếm quang “Ồ ồ” bao phủ ở giữa lôi đài cười dài một tiếng, miệng tuôn ra một câu nho nhã, sau đó giống như vừa rồi, trong kiếm quang chói mắt, một đạo hắc khí phóng lên cao.

- Cẩn thận!

Lập tức có không ít người không hẹn mà cùng kêu la.

Cảnh tượng này phát sinh không lâu, trong ký ức của mọi người hãy còn mới mẻ!

Hắc khí cùng nhau, Thiên kiếm quang vừa rồi còn chói mắt rực rỡ lập tức biến mất sạch sẽ, bên trong tiếng rít, Liễu Sinh Hùng mộc kiếm nhanh như thiểm điện đâm về cổ họng của Quách Tử Đình.

- Thiết tỏa hoành giang!

Ngay tại lúc đoàn người lo lắng không yên, Quách Tử Đình gầm lên giận dữ, kiếm quang như dải lụa lại lần nữa sáng lên.

- Đinh!

Một tiếng giòn vang.

Quách Tử Đình thân mình nhoáng lên một cái, liền lùi lại hai ba bước, rồi mới miễn cưỡng ổn định đầu trận tuyến.

Thái Cực kiếm pháp tuy rằng am hiểu mượn lực đẩy lực, nhưng một chiêu vừa rồi kia của Liễu Sinh Hùng thế tới quá nhanh, trên mộc kiếm mang theo sức mạnh bất phàm, Quách Tử Đình trong lúc gấp gáp, cũng không thể toàn bộ hóa tận kình lực trên mộc kiếm.

- Kiếm pháp hay!

Liễu Sinh Hùng cũng không có thừa cơ tiến công, mà là dừng lại ở cách đó không xa, nhìn về phía Quách Tử Đình, trong mắt hiện lên một chút vẻ kinh ngạc.

351-thai-cuc-kiem/1162058.html

351-thai-cuc-kiem/1162058.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 524

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.