Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tra quyền đấu Karate

Phiên bản Dịch · 2593 chữ

Đoàn người cuối cùng cũng biết, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên (bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác), nhân ngoại hữu nhân (trên người còn có người) rồi.

Tuy

Nhiên trải qua lần này, Địch Thành cũng là khẳng định không thể tiếp tục lăn lộn trong Judo quán này nữa.

Thế giới đàn ông, người thắng làm vua!

Mọi người đều bị sự kích thích trên lôi đài hấp dẫn, ai cũng không chú ý, trên lầu ba khu làm việc của Judo quán, một cánh cửa sổ đã lặng lẽ mở ra, lộ ra nửa người trên của hai người.

Một người trong đó, chính là Đàm Hiên, mẹ của Trần Dương.

Một người khác lại là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, từ thần thái của hai người có thể đoán được, người đàn ông này là tiếp khách đấy. Nhưng rất hiển nhiên, lực chú ý của hai người cũng đặt ở trên lôi đài.

Lý Thành Giang đại hoạch toàn thắng, trên mặt của người đàn ông trung niên kia lộ ra vẻ kinh ngạc, hạ giọng nói nói: - Người này lợi hại như vậy, có thể nói là cấp bậc ‘Giao Vương’ rồi, tại sao tôi trước kia chưa từng nghe nói qua?

Đàm Hiên liếc nhìn y một cái, cười nhạt một tiếng, nói: - Hạ tổng có tâm tư thích người tài, muốn chiêu mộ anh ta sao?

Người đàn ông trung niên này chính là ông chủ của Judo quán, Hạ Khải Nhân.

Hạ Khải Nhân cười nói: - Khoan hãy nói, Đàm tỷ, tôi thực sự có suy nghĩ này.

Nếu Judo quán của y có thể mời về một “Giao Vương” thiện chiến dũng mãnh đến như vậy, đây chính là vô cùng có thể diện.

Đàm Hiên lại không cho là đúng: - Hạ tổng, tôi thấy vẫn là thôi đi. Đối với ông mà nói, thực sự có tác dụng vẫn là Địch Thành cái loại đã tham gia đại hội thi đấu thế giới, đã giành được danh nhân thành tích tốt kia. Người này luyện không phải Judo, thậm chí cũng không phải đấu vật bình thường, cái này căn bản là kỹ xảo giết người. Học viên của ông, học loại kỹ xảo này làm cái gì?

Không thể tưởng được hai mẹ con Đàm Hiên và Trần Dương, ánh mắt cao độ nhất trí như thế, đến lời nói đều không sai biệt lắm, đúng là không uổng công là mẹ con.

- Đàm tỷ nói đúng, hiện nay là thịnh thế, mọi người học cái gì đều là thứ tốt đẹp. Kỹ xảo giết người vẫn là không học thì tốt hơn. Cũng không phải nhân viên đặc thù, học cái này không có ý nghĩa thực tế gì, chỉ sẽ gây học.

Hạ Khải Nhân cũng là người có ý nghĩ tỉnh táo, lập tức liền đồng ý với lời nói của Đàm Hiên.

Đàm Hiên gật gật đầu, không nói chuyện gì thêm với Hạ Khải Nhân nữa, ánh mắt lại đã rơi vào giữa sân. Tuy nhiên lần này ánh mắt của bà càng nhiều là đảo qua trên người của Tiêu Phàm và Trần Dương. Đàm Hiên rõ ràng nhìn thấy, con gái nhà mình vô tình lại dựa vào vai Tiêu Phàm rồi.

Đàm Hiên hai hàng lông mày hơi nhàu lên, dường như có chuyện gì làm cho bà rất khó có thể ủy quyết.

Cận Đằng Tam Lang cuối cùng cũng thu ánh mắt giống như sói vào, hướng về phía Lý Thành Giang đứng ở giữa lôi đài hơi hơi khom người chào, chậm rãi trở lại chỗ ngồi của mình. Người cẩn thận có thể nhìn ra được, dưới chân tiểu quỷ này có thêm vài phần ý phù phiếm. Đòn vừa rồi kia của Lý Thành Giang thật sự là không dễ chịu.

Cận Đằng Tam Lang vừa mới quỳ gối ngồi xuống, một gã tiểu quỷ khác bên cạnh gã liền đứng dậy, đi nhanh về phía lôi đài.

Tiểu quỷ này ước chừng ba tư ba lăm tuổi, vóc dáng tương đối cao, tay dài chân dài, nhìn qua vô cùng linh hoạt. Vừa rồi trước khi ăn cơm, Trần Dương đã dẫn tới giới thiệu với Tiêu Phàm, người này tên là Sơn Hạ Chính Anh.

- Từ dáng người của người này để xem, xem chừng hẳn là người giỏi Karate.

Trần Dương đánh giá Sơn Hạ Chính Anh, ở bên tai Tiêu Phàm hạ giọng nói nói.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm.

Phán đoán này của Trần Dương thật ra tình cờ trung hợp với phán đoán của hắn.

Cái gọi là “Karate”, kỳ thật trước kia gọi là “Đường thủ”, là quyền pháp cổ truyền từ thời Đường triều. Sau khi người Đông đảo truyền thừa, phát triển thành võ đạo đồ đệ thủ vật lộn, sau đó người Đông đảo cho rằng cái danh xưng “Đường thủ” này mang theo ý tứ hàm súc mẫu quốc rất mãnh liệt, liền đổi tên là “Karate”. (Người Đông đảo: Người Nhật Bản, người trung quốc hay gọi người nhật bản là tiểu quỷ)

Sơn Hạ Chính Anh chậm rãi đi đến đối diện Lý Thành Giang, bái, cao giọng nói:

- Sơn Hạ Chính Anh, xin Lý tang chỉ giáo!

Sơn Hạ Chính Anh so với Cận Đằng Tam Lang cao hơn nửa cái đầu, so với Lý Thành Giang càng cao hơn nhiều. Đứng ở trước mặt Lý Thành Giang, rất có khí thế nhìn từ trên cao xuống.

Trần Dương hơi lo lắng nói: - Tương khắc lẫn nhau, Lý Thành Giang chỉ sợ sẽ chịu thiệt...

Karate chính tông khí phách phi phàm, ra tay gọn gàng mà linh hoạt, lực sát thương rất mạnh, thậm chí có truyền thuyết “Nhất Kích Tất Sát”. Sơn Hạ Chính Anh vốn cũng không phải là vận động viên Karate bình thường, giống như Cận Đằng Tam Lang, y luyện tập cũng là kỹ xảo giết người. Lý Thành Giang luyện chính là kỹ xảo đấu vật, vừa lúc bị Sơn Hạ Chính Anh tay dài chân lớn khắc chế.

Bên không chỉ một mình Trần Dương nghĩ như vậy, Trần Dương còn chưa dứt lời, một gã cảnh sát hình sự quốc tế bên người Trương Hoài Viễn liền đứng dậy, nói: - Thành Giang, anh trước tiên nghỉ ngơi một chút, để ông anh đây lên chiếu cố anh ta!

Người cảnh sát hình sự quốc tế này ước chừng ngoài ba mươi, lớn hơn hai ba tuổi so với Lý Thành Giang, vóc dáng bậc trung, cao hơn chút so với Lý Thành Giang, ước chừng gần giống với Cận Đằng Tam Lang, tên là Mã Văn Quảng.

Trần Dương liền thấp giọng nói với Tiêu Phàm: - Nguyên quán của Mã Văn Quảng ở Hoàng Hải, đã học tra quyền.

Tiêu Phàm gật gật đầu.

Trần Dương trên mặt lập tức hiện lên một chút vẻ lo lắng, giọng ép tới thấp hơn, gần như là dán tại bên tai của Tiêu Phàm nói: - Tra quyền đặc biệt coi trọng thối pháp, Mã Văn Quảng nhìn qua, hạ bàn vẫn là không phải quá vững chắc?

Ý tứ của Trần Dương rất rõ ràng, hạ bàn quá vững, trên thối pháp cũng sẽ không quá linh hoạt, lực công kích hữu hạn. Luyện tập tra quyền mà chân không dẻo dai, xem ra trình độ tra quyền này cũng không cao lắm. Sơn Hạ Chính Anh ra trận sau Cận Đằng Tam Lang, có thể thấy được ở Đông đảo bên kia, lực chiến đấu của gã hẳn là ở trên Cận Đằng Tam Lang.

Cận Đằng Tam Lang tuy rằng thua dưới tay của Lý Thành Giang, nhưng từ biểu hiện một chiêu đánh bại Địch Thành của gã để xem, thực sự không bình thường. Sức chiến đấu của Sơn Hạ Chính Anh mạnh hơn gã, sức chiến đấu của vị Mã Văn Quảng này chưa hẳn đã mạnh hơn Lý Thành Giang.

Cũng khó trách Trần Dương phải lo lắng.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói: - Dù sao cũng là luận bàn, trước tiên thử một chút xem sao. Hơn nữa tra quyền cũng không chỉ là chuyên luyện thối pháp, tra quyền danh gia cũng có chuyên luyện thủ chỉ công phu đấy. Trương thị tra quyền, thủ chỉ công phu vô cùng lợi hại, có thể tay không xuyên thủng da trâu.

Trần Dương nghĩ cũng phải, chúng ta bên này mới xuất động một Lý Thành Giang, Mã Văn Quảng là người thứ hai lên đài đấy, coi như thua, cũng không phải là vấn đề lớn. Về phần Địch Thành, đó hoàn toàn là điều không ngờ, không tính.

Hơn nữa có Tiêu Phàm trấn thủ, kết quả của trận so tài hôm nay trái lại không cần lo lắng. Cho dù mọi người đi lên đều bị đánh bại, chỉ cần Tiêu Phàm chịu ra tay, cuối cùng người thắng vẫn là không thể nghi ngờ. Đối với điểm này, Trần Dương có trăm phần trăm tin tưởng.

Lý Thành Giang không nói một lời, xoay người xuống lôi đài.

Không phải là bản thân anh ta cảm thấy không phải là đối thủ của Sơn Hạ Chính Anh, mà là không thể làm Mã Văn Quảng mất mặt. Mọi người không phải là người cùng một hệ thống, hai bên càng phải khách khí thêm vài phần. Hơn nữa trên danh nghĩa, trận luận bàn đêm nay, lấy cảnh sát hình sự quốc tế bên kia làm chủ.

Tính cách của Mã Văn Quảng tự nhiên so với Lý Thành Ggiang hoạt bát hơn một chút, Lý Thành Giang như vậy cơ bản chẳng khác gì một khúc gỗ. Đi vào giữa lôi đài, ôm quyền nhún hướng về Sơn Hạ Chính Anh, khẽ mỉm cười, nói: - Truyền nhân Trương thị tra quyền, Mã Văn Quảng xin lĩnh giáo.

Sơn Hạ Chính Anh lại hơi hơi cúi đầu, không nói gì nữa.

Nhìn ra được, Sơn Hạ Chính Anh so với Cận Đằng Tam Lang càng thêm ngạo khí, Cận Đằng Tam Lang ở mặt ngoài lễ tiết coi như chu đáo, còn vị Sơn Hạ Chính Anh lại ngay cả lễ tiết bề ngoài đều không thèm chú ý, ngạo khí ngất trời trên mặt vô tình hiện ra.

Mã Văn Quảng không có vội vã có lời mời, cười nói: - Sơn Hạ Chính Anh tiên sinh, ngài có biết lai lịch của tra quyền không?

- Không biết, tôi không có luyện tập qua loại quyền pháp này.

- Lão tổ tông khai phái của tra quyền chúng tôi họ Tra, lão tổ tông trước kia là công thần chống giặc Oa. Chắc hẳn cái gì là giặc Oa, Sơn Hạ Chính Anh tiên sinh nhất định cũng chưa từng nghe nói đến phải không? Hay là để tôi phổ cập khoa học cho ngài một chút nhé?

Mã Văn Quảng cười hì hì nói, một chút cũng không giống như là đứng ở trên lôi đài chuẩn bị luận võ, giống như là “Kể chuyện xưa”.

Sơn Hạ Chính Anh lập tức sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Mã tang, nếu là luận võ, vậy hãy bớt nói nhảm đi, trên quyền cước phân cao thấp đi. Mã tang, mời!

Sơn Hạ Chính Anh lui ra phía sau một bước, bày ra thủ thức Karate.

Mã Văn Quảng cười ha hả, cũng lui ra phía sau một bước, miệng cũng không có dừng lại, mang theo ý tứ trêu chọc rõ ràng, nói: - Sơn Hạ tiên sinh, năm đó lão tổ tong cái ngài không có việc gì liền chạy đến vùng duyên hải chúng tôi để quấy rầy, sau đó bị Thích Kế Quang Đại tướng quân của chúng tôi càn quét sạch sẽ. Đám thổ phỉ kia, chính là giặc Oa."

Sơn Hạ Chính Anh sắc mặt càng thêm âm trầm, hừ lạnh một tiếng, nói: - Mã tang, đó không phải là lão tổ tong chúng tôi, chẳng qua là một đám hải tặc thôi. Quân chính quy của các ngài đánh lâu như vậy mới đánh bại, có thể thấy sức chiến đấu của Thích Kế Quang Đại tướng quân và bộ đội của y cũng quá bình thường.

- Ha ha, Sơn Hạ tiên sinh, bất kể là thổ phỉ cũng thế, hải tặc cũng thế, cuối cùng kết cục đều chỉ có thể bị càn quét sạch sẽ.

Mã Văn Quảng miệng châm chọc, lại sớm cả người tụ lực, chuẩn bị ứng đối với Sơn Hạ Chính Anh.

Ngày bình thường, Mã Văn Quảng cũng không phải là người lắm mồm như vậy, lúc này không ngừng trêu chọc Sơn Hạ Chính Anh, đơn giản cũng là muốn chọc giận gã. Người tập võ, chú ý nhất chính là hai chữ bình tĩnh. Bất kể võ công cao bao nhiêu, ra tay dưới cơn thịnh nộ, uy lực cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.

Tâm phù khí táo (phập phồng không yên), độ chính xác ra chiêu sẽ không đủ, lực đạo cũng kém chút.

- Mã tiên sinh, đồng sự nhiều ngày như vậy, không ngờ ngài là một người thích nói vô nghĩa. Xem chiêu!

Sơn Hạ Chính Anh không thể kiềm được, một tiếng gầm lên, giẫm chân tại chỗ tiến lên, tay phải vừa nhấc, một quyền trực kích vào diện mạo của Mã Văn Quảng. Một quyền này vừa nhanh lại mãnh liệt, dấy lên một cỗ phong thanh không nhỏ, có thể thấy được lực đạo.

Đệ tử dưới đài đại đa số thay đổi sắc mặt, một số người nhát gan, thậm chí không kìm lòng nổi rụt cổ một cái.

Mặc dù bọn họ là học Judo đấy, nhưng cho dù là một người từ trước tới giờ chưa từng luyện võ thuật, cũng có thể từ trong thiết quyền gào thét của Sơn Hạ Chính Anh, đều cảm nhận được lực sát thương thật lớn.

Bị một quyền như vậy đánh vào người, không chết cũng phải trọng thương.

Mã Văn Quảng không mảy may kinh hoảng, thân mình nghiêng sang một bên, cổ tay phải nâng lên, một quyền nhìn như uy mãnh này của Sơn Hạ Chính Anh, lập tức liền rơi vào không trung.

Sơn Hạ Chính Anh mặt đen lên, không đợi quyền phải đi, quyền trái lại lên, tiếp tục phong thanh gào thét đập về mặt của Mã Văn Quảng, dưới chân cũng bắt đầu di chuyển rất nhanh.

Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ thấy trên lôi đài quyền ảnh cuồng loạn nhảy múa, thỉnh thoảng còn kèm theo phi cước. Karate tuy rằng chú trọng công phu trên tay hơn, thối pháp cũng vô cùng cao. Sơn Hạ Chính Anh phát động một vòng thế công giống như gió táp mưa này, rõ ràng là không muốn cho Mã Văn Quảng có bất kỳ cơ hội thở dốc nào.

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, gắt gao nhìn thẳng trên lôi đài, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào.

Tiêu Phàm khóe miệng lại hiện lên vẻ mỉm cười.

Phía sau cửa sổ lầu ba, một nụ cười nhạt thản nhiên đã nở trên mặt của Đàm Hiên, hai phần thoáng ý châm chọc.

346-tra-quyen-dau-karate/1162053.html

346-tra-quyen-dau-karate/1162053.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 566

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.