Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền âm

Phiên bản Dịch · 2372 chữ

Ánh mắt của Trương Hoài Viễn nhìn về phía Lý Thành Giang.

Bên Bọn họ, không có một ai xuất thân từ võ Judo, Lý Thành Giang được xưng là “Giao Vương” của Cục hai, có chỗ tương thông với võ Judo. Hơn nữa, cuộc so tài hôm nay rõ ràng là đấu tự do, thế sự khác biệt của đấu vật với võ Judo không đáng kể. Thật ra xuất thủ lúc nãy của Cận Đằng Tam Lang không thể tính là kĩ thuật đơn thuần, mà là kĩ xảo để giết người.

Thấy dưới sàn đấu không ai có phản ứng gì, khóe miệng Cận Đằng Tam Lang hiện lên một nụ cười chế nhạo, hơi cúi đầu, định đi xuống sàn đấu.

Những loại người này thật sự là vô dụng!

Trong lúc này đây thì Lý Thành Giang chậm rãi đứng dậy, đi về phía sàn đấu.

- Ơ tây!

Hai hàng lông mày của Cận Đằng Tam Lang dương lên, hơi hưng phấn mà thấp giọng kêu lên.

Mấy ngày trước, cùng với người cùng ngành bên Hoa Hạ góp sức phá án, trong cái tổ chức ấy thì Lý Thành Giang là người trầm tính và ít phát ngôn nhất, Cận Đằng Tam Lang nhiều lần chủ động đến nói chuyện, nhưng Lý Thành Giang vẫn tỏ vẻ mặt thờ ơ, khiến cho Cận Đằng Tam Lang rất mất mặt. Lúc này Lý Thành Giang chủ động tiến lên, vậy là có thể dạy bảo anh ta một con người kiêu ngaọ này một trận rồi.

Nếu nói về võ Judo, Cận Đằng Tam Lang không sợ bất kì người nào. Đối với cuộc thi trong Judo, Cận Đằng Tam Lang cười nhạt, theo như gã nghĩ thì mấy chiêu bài đơn thuần ấy chủ yếu là muốn lấy lòng người xem. Một môn Judo thực sự đó chính là vũ khí sắc bến để giết người. Ví dụ như lúc giao đấu với Địch Thành, nếu như là chém giết nhau để phân thắng bại, thì không phải lưng cuả Địch Thành tiếp đất mà là cổ tiếp đất trước, cổ lập tức sẽ bị gãy, ngay cả hét cũng không hét nổi, và chết ngay lập tức.

Dù sao thì cũng là cuộc thi so tài, không nên đánh đến nổi đối phương phải nằm liệt trên sàn. Nhưng bị gãy vài đốt xương, nằm trên giường vài tháng thì còn chấp nhận được.

Đây vốn là cuộc thi thể dục thể thao mà!

Trong lúc đi lên sàn đấu, bản tính Lý Thành Giang vốn trầm lặng như nước, hai hàng lông mày chau lại, đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt nhìn về phía Tiêu Phàm.

Mọi người không ai hiểu lý do mà y đột nhiên bị phân tâm.

Chỉ có một mình Lý Thành Giang hiểu, cũng chính lúc ấy, bên tai anh ta bỗng nhiên vang lên một thứ âm thanh:

- Thủ vững tại một vị trí, không nên liều quá, chỉ cần mượn lực đẩy lực là được.

Lời khuyến cáo đó truyền đến tai anh ta, giọng nói dịu dàng, nhưng lại mang theo giọng điệu khiến người ta không thể không nghi ngờ.

Lý Thành Giang nhận ra được đây là giọng của Tiêu Phàm.

Thời khắc đó, dù là Lý Thành Giang có bình tĩnh đến đâu thì vẫn bị doạ sợ.

Đây, đây chẳng lẽ là “Thiên lý truyền âm” ? Chỉ có trong tiểu thuyết kiếm hiệp mới có chiêu thức này, Lý Thành Giang không ngờ rằng, mình cũng có ngày gặp phải trường hợp quỷ dị trong đời thường.

Chỉ là vị Tiêu tiên sinh này nhìn thế nào cũng nhìn không ra bên trong hắn giấu một thân phận khác, đó chính là một cao thủ tuyệt đỉnh.

Nhưng mà, Lý Thành Giang cũng không nhìn ra “Ám hiệu” gì trên mặt Tiêu Phàm.

May mà cho đến cùng thì Lý Thành Giang là một đặc công tinh anh, tâm lý tôi luyện vô cùng tốt, kinh ng̣ạc qua đi, lập tức khôi phục lại trạng thái, khuôn mặt vô cảm bước lên sàn đấu. Mặc kệ đây là lời ai truyền đến, tự anh ta cảm thấy cũng rất có lý. Lúc nãy đọ sức với Địch Thành, Cận Đằng Tam Lang ra tay táo bạo khiến ai nấy đều cả kinh. So về thực lực, Địch Thành chưa chắc kém hơn Cận Đằng Tam Lang, chủ yếu là bị gã đánh trở tay không kịp. Chiêu bài mà Địch Thành nhiều năm luyện thành đó đều là cuộc huấn luyện tiêu chuẩn trong võ Judo, chưa bao giờ nghĩ rằng là Judo có thể đánh như vậy, dưới tình huống không kịp phòng bị mà tấn công là một thiệt thòi lớn.

Nhưng “Đòn sát thủ” của Cận Đằng Tam Lang bắt đầu nổi lên, muốn đồ lên vật có sẵn mà vẽ, làm cho Lý Thành Giang không kịp trở tay, đó là điều không cần nghĩ. Lý Thành Giang không phải là vận đông viên, cũng giống như Cận Đằng Tam Lang, là một đặc công đã trải qua lễ rửa tội thực chiến, dù là kĩ xảo nào đi chăng, thì cũng chú trọng cái tính thực dụng, mà không phải là quan tâm đến cái đẹp.

Lý Thành Giang chậm rãi đứng trước mặt Cận Đằng Tam Lang, hai chân dang rộng ra hai bên, mình hơi khom xuống, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, Lý Hoàn đứng giữa hai người.

- Anh, đi xuống.

Lý Thành Giang liếc Lý Hoàn một cái, ồm ồm nói.

Lý Hoàn hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi:

- Anh có ý gì? Không cần trọng tài sao?

- Cần trọng tài làm gì? Người đứng thì thắng, người nằm dĩ nhiên là thua rồi!

Giọng nói của Lý Thành Gianh càng trầm hơn, không có nửa câu nào là đùa cả.

Lời này làm Lý Hoàn cảm thấy khó chiụ.

Lúc tổ trưởng Vương của cục thành phố gọi điện đến, cũng không có nói là tối nay sẽ xảy ra cuộc thi tài của những tên hung thần ác quỷ như họ. Đây đâu phải cuộc so tài gì, rõ ràng là “sống mái với nhau”.

Vì như thế, Lý Hoàn thật sự không dám ngang ngược. Xem như anh ta nhìn ra được, mấy người này cũng không phải người bình thường. Nếu như nhân viên quốc gia hoàn hảo, ít nhiều cũng nói phép tắc. Nếu như là “Huynh đệ trên đường”, vậy cũng không đến lượt một quản lý Judo quán như anh ta có thể đắc tội được.

- Được, tôi sẽ không làm vật cản ở đây nữa, hai vị cứ tự nhiên đi!

Lý Hoàn tự giễu cười hai tiếng, xoay người bước xuống sàn đấu.

- Lý Giang, xin hãy chỉ giáo thêm!

Vẻ mặt hưng phấn cuả Cận Đằng Tam Lang đã thu hồi mấy phần, cúi đầu cung kính chào Lý Thành Giang, tôn kính nói.

Lý Thành Giang không có bất kì phản ứng gì, hai mắt anh ta hơi híp lại, nhìn chằm chằm vào Cận Đằng Tam Lang, ánh mắt thoáng chốc đã trở nên lạnh như băng.

Trong lòng Cận Đằng Tam Lang run lên, cũng bày ra tư thế sẵn sàng.

Trước lúc giao đấu với Địch Thành, là Địch thành chủ động tiến lên thăm dò. Thế nhưng bây giờ đối thủ đổi lại là Lý Thành Giang, tình thế bị đảo lộn toàn bộ. Bước chân cuả Lý Thành Giang như đóng chặt trên sàn đấu không cách nào động đậy được, khác hẳn với Nadam - tuyển thủ đấu vật trong một đại hội, trầm ổn như núi. Trong lúc chờ đợi, nhìn thấy Lý Thành Giang không có ý muốn tấn công, thế là Cận Đằng Tam Lang đã không còn đủ kiên nhẫn nữa, bắt đầu thăm dò và tiến công.

Bước chân của Lý Thành giang vô cùng vững, mấy lần thăm dò của Cận Đằng Tam Lang đều bị anh ta tháo gỡ.

Tuy nhiên Cận Đằng Tam Lang không phải đứng tại nguyên chỗ bất động, mỗi lần thăm dò để tiến công, đều đổi vị trí, dần dần làm thành vòng tròn xây quanh Lý Thành Giang. Cứ như vậy thì Lý Thành Giang không thể đứng bất động ở đó, chỉ có thể không ngừng điều chỉnh phương hướng cuả mình. Cuối cùng bản thân phải duy trì tư thế mặt đối mặt với Cận Đằng Tam Lang, không thể để đối phương tiến công từ sau, đó là điều cấm kị trong Binh gia.

Trần Dương và Quách Tử Đình trên mặt đều lộ ra vẻ lo âu.

Không nghi ngờ gì thằng quỷ Cận Đằng Tam Lang khá xảo quyệt, nhìn ra ngay Lý Thành Giang “hạ bàn” khá vững, lại có thể dùng chiêu thức này để hạ gục Tứ bình đại mã mà Lý Thành Giang đã khổ công luyện tập mấy năm nay.

Không thể không thừa nhận, loại phương pháp này rất hữu hiệu. Một lúc sau, Lý Thành Giang không duy trì vững tư thế “hạ bàn” nữa, chỉ sợ là bị cái tên quỷ này quay không ngừng, thế là không cần so, trực tiếp thua cho rồi.

Trần Dương không kìm lòng nổi liền duỗi tay nắm chặt tay của Tiêu Phàm, lòng bàn tay mềm mại rịn ra một ít mồ hôi.

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

- Bình tĩnh nào.

Trong lời nói của Tiêu Phàm mang ý trách móc.

Trần Dương liền mân mê miệng.

Cái người này tuy ngoài miệng thì nói không làm sư phụ cuả mình, nhưng trên thực tế thì càng ngày càng ra vẻ “sư phụ”, hở ra là mở miệng giáo huấn, chỉ là cách giáo huấn cuả Tiêu Phàm không nghiêm nghị như người khác.

- Xoay như vậy không ngừng, thể lực mà Cận Đằng Tam Lang bỏ ra còn nhiều hơn cả Lý Thành Giang. Nếu như Lý Thành Giang chống đỡ không nổi, thì Cận Đằng Tam Lang càng chống không nổi.

Tiêu Phàm lập tức nói, giọng áp đến cực thấp.

Trần Dương nhíu mày nói:

- Nhưng sở trường của Cận Đằng Tam Lang là chuyên đánh lén. Nếu mà Lý Thành Giang có chút sơ hở, là sẽ bị gã nhằm vào chỗ yếu ngay.

Lúc nãy Địch Thành cũng chính là bị thua oan uổn như vậy.

- Mưu kế nham hiểm, tuyệt đối không được để gã dùng lần hai.

Ngữ khí cuả Tiêu Phàm vô cùng điềm tĩnh

Lúc này đây tiếng “C-K-Í-T.. T... T” trên sàn đấu truyền xuống, Cận Đằng Tam Lang không thể kiềm được, thân mình nhéo một cái, chân bỗng nhiên dùng lực, giống như cung tên nhắm vào Lý Thành Giang phóng tới.

Nên nói rằng, ánh mắt của thằng qủy này vô cùng sắc bén, nhìn người vô cùng chuẩn. Trong lúc Lý Thành Giang xoay người về phía gã, một chân đưa lên cao, toàn thân đều đè nặng ở chân còn lại. Lúc này đây, “tứ bình đại mã” bị bài trừ, “hạ bàn” cũng không nói đến vững chắc hay không vững chắc nữa.

Đấy là chỗ yếu thế cuả Lý Thành Giang.

- Đánh tốt lắm.

Lý thành giang gầm một tiếng.

Oanh.

Nâng cao chân đạp mạnh xuống đất, gần như làm run động cả sàn đấu.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cận Đằng Tam Lang đã giơ tay nắm chặt thắt lưng của anh ta, chân phải tiến lên phía trước, thăm dò hai chân của anh ta, thân thể dùng lực hết sức, đem Lý Thành Giang ném qua vai, cũng được xưng là “Đại ba lô”.

- Hắc!

Tiếng hét cuả Lý Thành Giang như sấm chớp, trong phút chốc trầm hông tọa mã, ổn như bàn thạch.

Thiên cân trụy!

Cận Đằng Tam Lang ngay cả chút sức lực cũng lôi ra, tựa như chuồn chuồn rung động cột đá, lắc cũng lắc không được. Cảm giác rằng, gã ta đang nắm không phải eo của Lý Thành Giang mà là một tảng đá nhỏ.

Cận Đằng Tam Lang kinh hãi, lập tức hít một hơi sâu, lần nữa phát lực.

Chỉ là đã quá muộn.

Lý Thành giang lẽ nào lại cho gã cơ hội?

Chỉ cảm thấy sau gáy và eo cùng lúc bị xiết chặt.

- Không xong rồi...

Cận Đằng Tam Lang chỉ kịp la lên một tiếng, cả người rời khỏi mặt đất, ngay sau đó bị Lý Thành Giang đỡ cả người lên cao.

Đôi tay của Cận Đằng Tam Lang giơ cao lên, thân thể cường tráng của Lý Thành Giang hạ người xuống, bắt đầu giống con quay quay cuồng trên sàn đấu.

- Ha...

Chỉ xoay được nửa vòng, Lý Thành Giang lại rống lên một tiếng.

Cận Đằng Tam Lang lập tức liền đằng vân giá vụ ra bay ra ngoài, nhưng thân mình vô cùng không khỏe mạnh đụng một cái vào rào chắn ở lôi đài, lập tức ngã văng ra ngoài, “Phanh” một tiếng, chổng vó ngã ở dưới lôi đài, tại chỗ đó một ngụm máu tươi phun ra.

Chỉ là thằng qủy đó xuất thân là một đặc công tinh anh, sức chống cự vô cùng mạnh mẽ. Tuy là bị Lý Thành Giang đánh đến phun máu, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, đôi mắt hung tợn nhìn chằm vào Lý Thành Giang, thoạt hiện lên vẻ mặt hung tợn như sói.

Giả vờ ra vẻ cung kính, rốt cuộc cũng ném nó đến chín từng mây.

Người bên Đông Đảo quốc có bản tính tàn nhẫn, và không hề có sự che đậy.

- Hay lắm.

Đến lúc này đây, học viên ở xung quanh mới định thần lại, lập tức “ồ” lên một tiếng, vỗ tay lia liạ.

Những học viên khác thậm chí còn đứng dậy vỗ tay khen ngợi Lý Thành Giang, kích động đến nổi đỏ cả mặt.

345-truyen-am/1162052.html

345-truyen-am/1162052.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 534

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.