Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi không phải là đối thủ, lui ra!

Phiên bản Dịch · 2472 chữ

- Tại sao còn chưa phản kích?

Mắt thấy Mã Văn Quảng chỉ một chiêu đã hóa giải thế công kích của Sơn Hạ Chính Anh, Trần Dương có chút không chịu nổi. Dựa theo tính tình của cảnh sát Trần, cho tới bây giờ cô đều là chủ động tiến công, hiện giờ Mã Văn Quảng bị tên quỷ này chặn đánh, cảnh sát Trần đương nhiên càng xem càng cảm thấy buồn bực.

Thua cũng không sợ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa ra được chiêu nào, nên cảm thấy rất uất ức.

- Đừng lo. Gió không thể thổi mãi, mưa không thể không ngừng. Chỉ cần có thể bảo vệ được vòng một, phần thắng về sau sẽ rất lớn.

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Trần Dương nhíu mày nói: - Nhưng Tra Quyền cũng không phải nổi tiếng lấy đánh để phòng thủ phản kích đấy.

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm cũng không khỏi hơi hơi nhăn lại, quay đầu nhìn Trần Dương, hỏi: - Cô nghĩ như vậy hay sao?

- Đúng vậy, chẳng lẽ nghĩ như vậy là sai sao?

- Đương nhiên là không đúng. Trong võ thuật chi đạo cho tới bây giờ không có gì là không thay đổi. Người sáng tạo võ thuật trước hay sau đều không có quy tắc nhất định. Chưa từng có người nào quy định, ngoại gia quyền nhất định phải chủ động tiến công, nội gia quyền chỉ có thể hậu phát chế nhân. Đều phải căn cứ vào tình huống thực tế để phán đoán. Cũng giống như các cô phá án, có đôi khi phải chủ động xuất kích, có đôi khi nhất định phải ôm cây đợi thỏ, tất cả đều dựa theo vụ án mà làm. Chủ nghĩa kinh nghiệm và chủ nghĩa giáo điều đều không được.

Trần Dương thì vểnh miệng lên.

Ra vẻ sau khi cùng chỗ với Tiêu Phàm, tính cách còn cay hơn ớt, cảnh sát Trần càng ngày càng thích làm điệu vểnh môi, giống như động tác nhỏ cực kỳ nữ tính của nữ giới.

Tiêu Phàm không để ý tới việc cô có nghe hay không, tiếp tục nói: - Sức công phá của Sơn Hạ Chính Anh rất mạnh, để Mã Văn Quảng tiến công vào, rồi tiến hành phản kích, đây là phương pháp rất chính xác. Trong nháy mắt có thể giết chết, chuyện này không phải lúc nào cũng xảy ra.

Ai ngờ Trần Dương lập tức nói: - Còn phải xem là người nào, nếu như là anh mà nói..., vậy khẳng định sẽ giết trong nháy mắt!

Tiêu Phàm lập tức nghẹn lời.

Khổng tử từng nói: Người khi gặp hoạn nạn lại thích lên mặt dạy đời.

Tiêu Phàm cảm thấy, Khổng tử đã nói sai rồi, ít nhất họ Tiêu hắn một chút cũng không thích làm thầy người khác, nhất là làm thầy của một mỹ nhân.

Bất kể là mỹ nữ nào cũng sẽ không chăm chỉ tiếp nhận sự dạy bảo, càng không giảng đạo lý.

Trần Dương loại “Nắm là giết” này, đã rất nể tình rồi, nếu đổi là Uyển Thiên Thiên, chỉ sợ sẽ cãi lý đến cùng với hắn. Không đem họ Tiêu hắn cãi cho miệng sùi bọt mép, quyết không bỏ qua.

Nhưng mặc kệ Trần Dương trong lòng có tức giận hay không, tình hình trên lôi đài đang diễn biến theo hướng dự đoán của họ Tiêu hắn.

Một trận công kích giống như gió táp mưa rào, động tác của Sơn Hạ Chính Anh đã bắt đầu chậm lại, có vài phần mệt mỏi, thở hổn hển. Nhưng Mã Văn Quảng vẫn thần sắc như thường, thể hiện một bộ dạng có dư thừa sức lực.

Liễu Sinh Hùng ngồi dưới đài xem cuộc đấu mà vẻ mặt trầm xuống.

Ngồi bên cạnh y, một gã Đông đảo khác hạ giọng nói: - Có nên nhắc nhở Sơn Hạ Chính Anh một câu, đề phòng đối thủ phản kích?

Liễu Sinh Hùng lắc đầu, thản nhiên nói: - Không cần, đã không còn kịp nữa rồi.

- Tấn công lâu như vậy, anh cũng mệt rồi phải không? Bây giờ đến lượt tôi!

Mã Văn Quảng hét lớn một tiếng, đường quyền chợt biến đổi, vững vàng chính xác, vừa thu lại, đã tiến lên, “Hú” một quyền phóng ra, âm thanh gào thét, khí thế kinh người.

Các học viên vây quanh xem lập tức liền đứng lên, mặt mày hớn hở theo dõi.

Bọn họ cũng không có ánh mắt phi thường như họ Tiêu kia, nên cũng chỉ là “Người thường xem kịch”, trước đó khi nhìn thấy quyền phong uy vũ của tên quỷ tử, một đường đè đánh Mã Văn Quảng, tất cả mọi người cảm thấy nín thở. Hiện giờ Mã Văn Quảng đã bắt đầu phản kích, hơn nữa khí thế giống như cầu vồng, bật người hãnh diện đứng lên.

Đám người kia không cần biết tiền căn hậu quả của trận đấu đêm nay, chuyện đó cũng chẳng có gì ghê gớm, mọi người chỉ cần biết rằng, cuộc so tài này một phe là người Hoa, phe bên kia là quỷ nhỏ, như vậy là đủ rồi.

Cú phản kích này của Mã Văn Quảng bật người đã đem Sơn Hạ Chính Anh ép vào thế hạ phong, chỉ biết chống đỡ mà thôi, không còn sức đánh trả.

- Sơn Hạ Chính Anh quân, phải chú ý thủ pháp chân của anh ta...

Một gã Đông đảo khác đang ở dưới khán đài xem cuộc chiến, bỗng nhiên lo lắng kêu lên.

- Ngài Phủ Hữu, cảm ơn...

Câu nói của Sơn Hạ Chính Anh còn chưa dứt lời, một tiếng thét kinh hãi vang lên, một bàn chân to bỗng nhiên đạp đến trước mặt gã. Một cước này cực nhanh, trước đó còn chưa có nửa phần dấu hiệu, Sơn Hạ Chính Anh không thể tránh né nổi?

Một tiếng buồn “Hừ”, Sơn Hạ Chính Anh đã trúng cước bên hông, lập tức đứng không vững, “bụp bụp bụp” liền lùi ra sau bốn năm bước, lưng tựa vào rào chắn của đấu trường mới miễn cưỡng đứng vững.

Mã Văn Quảng đứng vững chân, cũng không nhân lúc thừa thắng truy kích.

“Baka!”

Sơn Hạ Chính Anh lại đứng thẳng người, sắc mặt xanh mét, miệng mắng một tiếng, lại muốn nhào tới.

- Sơn Hạ Chính Anh quân!

Vào lúc này, Liễu Sinh Hùng quát một tiếng.

Sơn Hạ Chính Anh không khỏi sửng sốt, vội vàng ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Liễu Sinh Hùng.

- Anh không phải đối thủ của Mã tang đâu, lui ra đi.

Liễu Sinh Hùng chậm rãi nói.

- Liễu Sinh quân?

Sơn Hạ Chính Anh giật mình kinh hãi, không cam lòng kêu lên, vẻ mặt không khuất phục.

- Tôi vừa rồi chỉ là nhất thời sơ sẩy mà thôi!

Liễu Sinh Hùng lông mày hơi hơi nhăn lại, có chút không hài lòng nói: - Lui ra!

Giọng điệu so với vừa rồi nghiêm khắc hơn.

Sơn Hạ Chính Anh không dám không tuân theo, cắn răng hướng Mã Văn Quảng cúi vái một cái, “Hừ” rồi xoay người đi nhanh xuống lôi đài. Ai nấy đều thấy được, tiểu quỷ này trong lòng thật sự không phục, chỉ có điều không dám cãi mệnh lệnh của Liễu Sinh Hùng. Nhìn qua, y còn lớn hơn Liễu Sinh Hùng mấy tuổi, nhưng đối với Liễu Sinh Hùng lại vừa kính nể vừa sợ hãi.

E rằng Liễu Sinh Hùng không đơn giản chỉ có chức vị cao hơn y đâu.

Tên Đông đảo ngồi bên cạnh Liễu Sinh Hùng định đứng dậy, Liễu Sinh Hùng giơ tay ngăn gã lại, hạ giọng nói: - Phủ Hữu, kỹ xảo vật lộn của ngươi cũng không hơn gì Sơn Hạ Chính Anh, không cần phải lên võ đấu tiếp đâu.

- Hả!

Tên quỷ họ Phủ Hữu này tựa hồ đối với Liễu Sinh Hùng càng thêm kính sợ, lập tức khẽ cúi người, cung kính đồng ý.

Liễu Sinh Hùng lúc này mới chậm rãi đứng dậy, hướng về Mã Văn Quảng trên đài vái một cái, rất dịu dàng nói: - Mã tang, Sơn Hạ Chính Anh không phải là đối thủ của anh, không biết Mã tang anh bằng lòng tiếp tục nhận chỉ giáo hay không?

Mã Văn Quảng cười ha hả, nói: - Liễu Sinh tiên sinh, xin mời!

- Tôi rất bằng lòng cùng Liễu Sinh tiên sinh luận bàn!

Mã Văn Quảng lập tức nói thêm một câu như vậy, đối với Liễu Sinh Hùng, một con người có tính cách ôn hòa, nho nhã lễ độ, trước sau vẫn duy trì một phong độ quý tộc này, Mã Văn Quảng còn có mấy phần hảo cảm. Đương nhiên, nói chờ mong cùng Liễu Sinh Hùng thi đấu, chủ yếu cũng bởi vì Liễu Sinh Hùng là thủ lĩnh của đám quỷ này, thấy thái độ mấy tên quỷ đối với y rất kính sợ, người này thân thủ hẳn không giống người bình thường.

Mã Văn Quảng tự mình nghiên cứu học hỏi quyền cước, sau khi thành tài thì vào cơ quan công an công tác, cho tới nay chưa gặp được đối thủ xứng tầm. Vừa rồi là trận chiến với Sơn Hạ Chính Anh, thật sự đánh đã tương đối, cơ bản xem như kỳ phùng địch thủ. Cuối cùng còn thắng được một chiêu, thế nên càng thêm sướng người.

Người thích đánh cờ đều hiểu rõ, cùng đối thủ có tầm cỡ đánh cờ, vừa lo được lo mất, nếu thắng thì sẽ rất vui. Nếu cùng đối thủ thực lực kém quá xa đánh cờ, đối phương đần độn vô vị, nếu thắng cũng không hề cảm thấy thúi vị.

Hiện giờ Liễu Sinh Hùng là thủ lĩnh của đội tiểu quỷ lại muốn đích thân lên đài đọ sức, Mã Văn Quảng đương nhiên vô cùng chờ mong, trong lòng cũng có một tia lo lắng khó có thể ức chế.

Người này mới nhìn qua có vẻ rất ôn hòa, nhưng khả năng không dễ đối phó như vậy đâu.

Liễu Sinh Hùng mỉm cười, không vội vàng không hấp tấp đi lên lôi đài, hướng về Mã Văn Quảng cúi người vái.

- Mã tang, xin anh chỉ giáo!

- Đừng khách khí!

Mã Văn Quảng chân phải lui về sau nửa bước, hai tay ôm quyền, nói.

Liễu Sinh Hùng cười cười, cũng hơi khẽ cong người, chân trái bước lên trước thăm dò nửa bước, một chưởng ở phía trước một chưởng ở phía sau, bày ra một chiêu mở đầu.

Vào lúc này, bên tai Mã Văn Quảng vang lên một thanh âm ôn hòa: - Cảng sát Mã, phòng thủ toàn lực, cố gắng kéo dài thời gian một chút, khiến đám người Đông đảo này để lộ một ít thực lực!

Cũng giống như Lý Thành Giang, Mã Văn Quảng nghe xong cũng cảm thấy chấn động, lập tức quay đầu nhìn sang hướng Tiêu Phàm.

Nghe xong cảm thấy đây là giọng nói của Tiêu Phàm, tuy rằng hoàn toàn không giống lắm, có đến sáu bảy phần giống. Nhưng, chẳng lẽ ở thời đại công nghệ cao phát triển cực độ này lại vẫn có người hiểu được kinh thế tuyệt học “Thiên lý truyền âm” hay sao?

Cũng khó trách Mã Văn Quảng nảy sinh nghi ngờ.

Thật sự rất điên đảo!

Tiêu Phàm dường như hướng về phía Mã Văn Quảng vuốt cằm một chút.

Tuy hai bên vẫn chưa giao đấu, nhưng Tiêu Phàm cũng không thể khẳng định trăm phần trăm Mã Văn Quảng không phải là đối thủ của Liễu Sinh Hùng. Nhưng theo tình lý mà phân tích, võ công của Liễu Sinh Hùng tất nhiên phải hơn hẳn Sơn Hạ Chính Anh, thực lực của Mã Văn Quảng và Sơn Hạ Chính Anh cũng là tương đối, khả năng thắng Liễu Sinh Hùng là không lớn. Hơn nữa Liễu Sinh Hùng nếu không phải rất tự tin vào bản thân cũng sẽ không ngăn cản Phủ Hữu, tự mình trực tiếp lên võ đài.

- Mã tang, có thể bắt đầu rồi chứ?

Thấy Mã Văn Quảng bỗng nhiên thất thần, Liễu Sinh Hùng liền mỉm cười nhẹ giọng hỏi.

- A... Có thể bắt đầu rồi!

Mã Văn Quảng ý thức được chính mình còn đang đứng ở trên đài thi đấu thể thao, lập tức đem sự kinh hãi kia thu vào, quay đầu nhìn phía Liễu Sinh Hùng, gật gật đầu.

- Tốt, mời Mã tang chuẩn bị sẵn sàng, tôi có thể sẽ tấn công trước!

Liễu Sinh Hùng vẫn nho nhã lễ độ như trước, nói.

Dưới võ đài lập tức vang lên một trận cười, không ít học viên đều lộ ra vẻ mặt tò mò. Tên quỷ này cũng rất có hứng thú, muốn động thủ còn khách khí như vậy.

- Tốt, cứ việc tiến lên!

Mã Văn Quảng lập tức cúi xuống, ngồi xuống kiểu tứ bình đại mã, bày ra tư thế phòng thủ.

- Mã tang, tra quyền chú ý kỹ thuật mềm mại, nhanh chóng cứng rắn, cho nên, tôi cho rằng cùng tra quyền đánh lâu dài là không sáng suốt. Sơn Hạ Chính Anh quân phạm vào sai lầm như vậy, nhất định phải tốc chiến tốc thắng!

Liễu Sinh Hùng một mực nói muốn tấn công trước, nhưng trên tay lại không vội ra chiêu, không vội vàng không hấp tấp.

Mã Văn Quảng hơi dở khóc dở cười, nói: - Liễu Sinh tiên sinh, luận bàn võ thuật là phải thấy bằng hành động, đơn thuần dựa vào mồm mép, không thể phân biệt được thắng bại.

- Văn Quảng, cẩn thận y đánh bất ngờ!

Trương Hoài Viễn đã nhận ra một tia nguy hiểm, không kìm nổi ra tiếng nhắc nhở.

- Yên tâm, tôi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng... A...

Mã Văn Quảng còn chưa dứt lời, bóng người trước mắt bỗng nhiên chợt lóe, căn bản nhìn không rõ đường đi của Liễu Sinh Hùng, Mã Văn Quảng không khỏi hoảng hốt, lập tức không kịp ngẫm nghĩ nữa, hai tay toàn lực oanh ra, đồng thời thu chân lại, thân mình nhanh chóng lui về phía sau.

Nhưng mà tất cả đều vô nghĩa.

Mã Văn Quảng chỉ cảm thấy bên hông đau nhói, lập tức cả người bay lên trời, trong tiếng kinh hô của vô số người, anh ta bị đá bay ra hẳn ngoài võ đài.

347-nguoi-khong-phai-la-doi-thu-lui-ra/1162054.html

347-nguoi-khong-phai-la-doi-thu-lui-ra/1162054.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 548

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.