Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một chiêu phân thắng bại

Phiên bản Dịch · 2499 chữ

Lời nói này của Tiểu Quế Tử ngay tức khắc được Giang Vũ Thành lên tiếng ủng hộ.

- Đúng đó, thầy Địch, lên đó luyện thử vài chiêu, để tất cả mọi người ở đây mở mang tầm mắt, cũng để người Đông Đảo này biết cái gì gọi là cao thủ Judo thực sự.

Tính tình Giang Vũ Thành có chút chậm, nhưng lại phân biệt thân sơ rõ ràng. So sánh nhất ca Tiểu Quế Tử và Địch Thành thì, Địch Thành không sánh bằng. Nhưng nếu so sánh với tên tiểu quỷ kia, suy cho cùng thì Địch Thành là người một nhà, vì vậy trong lời nói vẫn là coi trọng Địch Thành.

- Tốt thôi, các người không phải mượn chỗ này của chúng tôi để so tài sao? Không thành vấn đề, chúng ta cứ thế bắt đầu đi!

Tính khí cuả Địch Thành quả thật rất nóng nảy, lời của Giang Vũ Thành còn chưa dứt lời, liền lập tức gật đầu mạnh một cái. Thét lên một tiếng, đồng ý ngay, mà còn không một chút do dự nào, xoay người đi lên võ đài.

Lời nói kia của Tiểu Quế quả thật là tàn nhẫn, khiến Địch Thành phải chần chừ do dự.

Trương Hoài Viễn bất giác xoay qua nhìn đồng nghiệp bên cạnh mình, không một ai chiụ đứng ra cản lại. Vốn dĩ tối nay đến đây là để so tài với người bên Đông Đảo, bây giờ thì quán quân Judo thế giới đã ra mặt, solo với Cận Đằng Tam Lang, là điều tốt không còn gì bằng.

Theo đạo lý, cuộc so tài tối nay gọi là cuộc so tài về võ thuật cuả hai nước. Địch Thành được xưng là Quán quân Judo, cũng xem như người đại diện với trình độ cao nhất ở vùng này. Nếu là đơn thuần đọ sức với nhau, hẳn là người thích hợp để chọn.

Bọn Trương Hoài Viễn không phản đối, những người khác thì càng sẽ không phản đối, ai nấy đều thò đầu ra để chờ xem kịch vui, với một vẻ mặt đầy hưng phấn, đợi xem náo nhiệt.

Tiểu Quế Tử hạ thấp giọng hỏi:

- Lão đại, có thật là đến so tài không?

Sự hưng phấn của mọi người càng tăng lên gấp ba lần.

Cậu ta đã tận mắt thấy lão đại mình ra tay, cái người tên Uông Lão Tam gì đó nhìn cứ tưởng một tay giỏi, kết quả bị lão đại cho một cú là gục ngay. Tiểu Quế Tử thừa nhận, mình đã sống hơn hai mươi mấy năm, chưa từng thấy qua cảnh nào kịch liệt như đêm đó. Với một cú đánh đã làm cho Uông Lão Tam như con diều bay xa sáu bảy mét, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Uông Lão Tam thiếu chút nữa là tè ra quần.

Trận đấu quả thật là rất hấp dẫn.

Chẳng nhẽ đêm nay lại được xem một trận no nê hay sao?

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói:

- Tạm thời tôi chỉ là khán giả, tất cả đều ngồi xuống đi.

- Ai ai, ngồi xuống, ngồi xuống, xem cuộc vui nào...

Tiểu Quế Tử quá khích hưng phấn, liền ngồi ngay chiếc ghế bên cạnh Tiêu Phàm, cùng Giang Vũ Thành thò cái đầu dài ra để hóng kịch vui.

Đang nói về tình hình, thì Địch Thành đã đứng trước sàn đấu, cúi người nhìn xuống phiá dưới, hét rống lên như sấm rền:

- Ai lên trước?

Cận Đằng Tam Lang liếc nhìn Liễu Sinh Hùng một cái, Liễu Sinh Hùng nhẹ nhàng gật gật đầu, Cận Đằng Tam Lang lập tức đứng dậy, chậm rãi bước lên sàn đấu phiá trước, cúi đầu cung kính nói:

- Địch tiên sinh, xin được thỉnh giáo.

- Được, cậu lên đây đi.

Địch Thành nói một cách không do dự.

Cận Đằng Tam Lang đi qua bậc thềm, lên sàn đấu, đứng vững trước mặt Địch Thành, cúi đầu cung kính chào lần nữa, động tác không nhanh cũng không chậm, so với Địch Thành thì quả là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

- Chờ chút nào, trước tiên nên nói sơ qua quy định cuộc chơi.

Lý Hoàn kịp thời đứng ra, nhìn vào mắt cuả Trương Hoài Viễn mà nói.

- Đại ca, những người này là anh dẫn tới đó hả, vậy các anh muốn so tài thế nào, nên lập ra quy định cuộc chơi đã, đừng nên làm loạn ở đây. Đây không phải là cuộc thi đấu bình thường, là cuộc thi thể thao, rất dễ gây thương tích cho người khác. Địch Thành được xưng là vô địch thế giới, tuy nhiên đã xuất ngũ mấy năm rồi, không thể so với thời kỳ thịnh vượng như bây giờ, cũng không phải dân nghiệp dư. Nhìn vị Đông Đảo này lần nữa, nhìn thế nào cũng không giống người lợi hại cho lắm, nếu lỡ mà ông ta trực tiếp bị Địch Thành đá xuống sàn đấu, gãy vài đốt xương, vậy thì làm sao có thể phân thắng bại đây?

Judo quán không thể mang tai tiếng xấu được.

Không phải là gánh không nổi, mà là không nên để phải gánh chịu tai tiếng xấu.

Trương Hoài Viễn thản nhiên nói:

- Quy định rất đơn giản, đó là có thể tự do đọ sức. Ngoại trừ không được dùng dao sắc, còn lại thì không giới hạn, một trong hai người có một người gục ngã thì trận đấu sẽ kết thúc.

Lời này nhìn như bình thản, nhưng nghe vào thì khiến người ta lạnh cả người.

Đây cũng không phải trận đấu bình thường, từ một phương diện ý nghĩa nào đó mà nói, thì đây là “liều mạng”. Ai nói võ thuật đánh không chết người?

Nhưng bất luận là Trần Dương, Quách Tử Đình, Lý Thành Giang hay là Liễu Sinh Hùng những người bên Đông Đảo nghe được lời này nhưng mặt không đổi sắc, họ cảm thấy đây là điều hiển nhiên.

Những người khác trong Judo quán cũng đâu có biết được những người này đều là những nhân vật đã từng trải qua sinh tử?

Chỉ là vật lộn thì chả ăn nhập gì với họ cả!

- Thầy Địch?

đọc truyện cùng❤//truyencuatui.net/
Lý Hoàn lập tức quay đầu lại nhìn Địch Thành đang đứng trên sàn đấu.

- Quy định chỉ có thế này, thầy chấp nhận không?

Địch Thành “hừ” lạnh một tiếng, lời cũng chẳng thèm nói. Mấy năm nay cuộc thi đẳng cấp thế giới cũng từng tham gia mấy lần, trường hợp gì cũng gặp qua rồi, không nhẽ lại sợ cái trận đấu cỏn con này sao?

Lý Hoàn theo sau lên sàn đấu, đảm nhiệm vị trí trọng tài.

Vị trợ lý huấn luyện này thật đúng là đa tài, không ngờ cũng biết vài chiêu.

- Đến đây nào!

Địch Thành làm theo quy định cuộc chơi, tiến đến gần Cận Đằng Tam Lang cung kính chào một cái, sau đó liền đứng thẳng lưng, chấp hai tay trước ngực, trầm giọng mà nói.

Nhìn thấy bộ dạng này, hai hàng lông mày cuả Tiêu Phàm không khỏi chau lại.

Địch Thành hoàn toàn không xem đối thủ ra gì, và quá mức kiêu căng, hơn nữa lại vô cùng bất lịch sự. Bất luận là giả hay thật, thì ít nhất thằng qủy Cận Đằng Tam Lang này có biểu hiện lịch sự và phép tắc hơn so với Địch Thành.

Theo quan điểm của Tiêu Phàm, thì hầu như là vẫn chưa có nhiều người tán thành. Địch Thành phô ra cái mặt thờ ơ cuả mình, dưới sàn đấu vang lên tiếng động ầm ầm, các học viên bên dưới đồng loạt khen ngợi, đặc biệt là những ̣học viên trẻ tuổi, càng phấn chấn hơn, khuôn mặt vô cùng tươi tắn.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu.

Đây đúng thật là thế giới cuả kẻ kiêu căng, một số quy tắc và tiêu chuẩn cơ bản đều bị bóp méo.

Nhìn lại Cận Đằng Tam Lang, thì hầu như gã không bị ảnh hưởng bởi Địch Thành, thậm chí là nhẹ nhàng khom người, một chân ở trước một chân ở sau, hai tay vươn về phía trước, bày ra tư thế. Hai mắt híp lại, nhìn trầm trầm vào hai tay Địch Thành. Địch Thành vẻ mặt khinh thường đối phương, căn bản là không xem đối phương ra gì.

- Quá khinh địch rồi.

Trương Hoài Viễn không kìm nổi nói.

Lý Thành Giang ở cách y không xa “hừ” lạnh một tiếng, vô cùng bất mãn với việc khinh địch cuả y.

- Đến đây!

Mắt thấy Cận Đằng Tam Lang chần chừ không chịu tấn công, Địch Thành có chút mất kiên nhẫn, hừ lạnh

- Ha ha!

Cận Đằng Tam Lang vẫn rất có lễ phép đáp laị một tiếng, cuối cùng cũng chịu duỗi tay phải ra, thăm dò phiá trước, nắm lấy cổ áo cuả Địch Thành. Địch Thành tránh qua một bên và hất tay Cận Đằng Tam Lang sang một bên, Cận Đằng Tam Lang liên tiếp thử hai lần, đều bị Địch Thành dễ dàng giành lại thế tiến công.

- Nghiêm túc một tí, mang hết bản lĩnh ra để đánh đi, tôi không tin cậu là Bát đẳng Judo cuả Đông Đảo, chỉ có tí trình độ này thôi sao...

Địch Thành mất kiên nhẫn quát lên.

Lời của y còn chưa dứt, thì tình thế đã biến đổi, “C-K-Í-T.. T... T” một tiếng vang nhỏ, Cận Đằng Tam Lang cả người cũng như cung tên bắn qua, đánh Địch Thành tới tấp. Tiếng “C-K-Í-T.. T... T” lúc nãy là do Cận Đằng Tam Lang chân trần xoay tròn ở trên sàn đấu, vọng lại âm thanh chói tai.

- Tiêu rồi!

Trần Dương kìm không được lòng hô nhỏ một tiếng.

Ngay sau đó, không đợi mọi người hiểu được chuyện gì xảy ra, thân hình khổng lồ cuả Địch Thành đột nhiên bay mạnh lên, xẹt một đường cong trên không “phanh” tiếng vang cực lớn, nện thật mạnh ở giữa sàn đấu.

Địch Thành phát ra một tiếng rú long trời lở đất, lúc rơi xuống đất, thân mình hướng lên trên một cái, lập tức trừng lớn hai mắt, miệng sùi bọt mép, không cách nào động đậy.

Mọi người đều ngây dại ra.

- Đây... Đây không phải là Judo...

Giang Vũ thành sắc mặt trắng bệch, hạ giọng nói, trong mắt hiện lên một chút sợ hãi.

Là một tay huấn luyện giỏi trong phòng tập, Địch Thành là một trong những thần tượng mà Giang Vũ Thành khâm phục nhất. Vũ Thành hầu như là xem qua tất cả video cuả các cuộc thi quan trọng cuả Địch Thành, cho dù là so tài với bất cứ cao thủ nào, Địch Thành vẫn chưa bị đối thủ nào làm cho gục ngã. Mặc dù là Cận Đằng Tam Lang đã dùng kĩ xảo chuẩn xác trong võ Judo để đánh gục Địch Thành, nhưng cách đánh ấy khiến cho Giang Vũ Thành cảm thấy rằng việc này đã đi quá xa so với phạm vi cuả võ Judo.

Judo, theo hiểu biết cuả Giang Vũ Thành là không nên bạo lực và tàn nhẫn như vậy!

Những học viên bên cạnh gật đầu lia liạ, hoàn toàn tán đồng với cách nói này cuả Giang Vũ Thành.

Trần Dương lạnh lùng tiếp lời:

- Đúng, đây không phải là Judo, đây là kĩ xảo giết người. Người ta luyện Judo vốn dĩ không phải là để tham gia cuộc thi, không màu mè như vậy.

Cận Đằng Tam Lang đi đến chào nhẹ Địch Thành đang nằm trên sàn đấu không ngừng co giật, rồi lui về phía sau, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, tưạ như đã quá quen thuộc với những việc này.

Nếu là tự do so tài, thì một chiêu phân thắng bại, thậm chí là chết là quá bình thường rồi!

- Đội y, đội y, mau, nhanh lên...

Thân là một trọng tài nhưng vẫn bị chấn động mạnh, líu lưỡi hồi lâu mới khôi phục trạng thái lại, mở miệng ra đó chính là một tràng tiếng hét to.

Trong phòng tập Judo đẳng cấp như vậy, đội y đều chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào. Phải biết rằng, để mở một thẻ hội viên trong phòng tập này đều không phải là con cháu nhà bình thường, những vị công tử thiếu gia này chỉ cần là có chút đau đầu, cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Lúc này đội y và mấy học viên đều bước lên sàn đấu, tay chân luống cuống khiêng Địch Thành xuống, một nhân viên vội vã cầm lấy cây lau nhà, lau sạch vết máu cuả Địch Thành trên sàn đấu.

- Hô...

Cho đến lúc này, một số học viên mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà vẫn chưa hết kinh hãi, ngơ ngác nhìn nhau, hầu như là không dám tin vào kết quả sẽ như vậy.

Vô địch thế giới trong mắt họ luôn cho rằng thầy huấn luyện không ai sánh bằng, lại có thể bị đánh bại sao? Trong nháy mắt đã bị thằng qủy ấy làm cho gục ngã, ngay cả lết cũng lết không nổi?

Nhìn vào ánh mắt cuả Cận Đằng Tam Lang, họ không hẹn mà cùng mang theo vài phần sợ hãi.

Địch Thành còn không chịu đựng được, huống chi là họ, so tài với thằng qủy đó, chắc chỉ có nước chết?

Trần Dương nhìn về phía Tiêu Phàm, khuôn mặt xinh xắn lập tức biến sắc.

Cô không xem nhẹ năng lực cuả mấy thằng qủy đó, nhưng lại chưa hề nghĩ đến, có thể làm ra vẻ biến thái như vậy. Cận Đằng Tam Lang này tự xưng là yếu nhất trong bọn họ, mà đã làm được như vậy. Trần Dương tự nghĩ, cho dù không đọ võ Judo, đổi thành cách đánh khác, thì mình cũng khó có thể thắng được Cận Đằng Tam Lang.

Tiêu Phàm mỉm cười không nói.

Cận Đằng Tam Lang chỉ cần một chiêu đã đánh bạ̣i Địch Thành, nhưng vẫn chưa xuống sàn đấu, mà đứng trên đó nhìm chằm chằm vào Trương Hoàn Viễn.

Trận so tài tối nay, Hoa Hạ quốc bên này dường như là do Trương Hoàn Viễn làm chủ. Cận Đằng Tam Lang đang hỏi ý kiến cuả Trương Hoàn Viễn, cuộc so tài này có còn tiếp tục hay không? Bên mấy người có đối thủ nào lợi hại một chút không?

344-mot-chieu-phan-thang-bai/1162051.html

344-mot-chieu-phan-thang-bai/1162051.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 537

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.