Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán quân Judo thế giới

Phiên bản Dịch · 2515 chữ

Mặc dù có người bạn cùng lớp làm việc tại cục thành phố hỏi thăm qua, chuyện đến nước này, vẫn còn xảy ra một chút ngoài ý muốn. Trợ lý huấn luyện viên phụ trách t

Iếp đón khách nói với chúng tôi: - Còn phải đợi một lát nữa mới có sân trống, trước mắt huấn luyện viên đang tiến hành kiểm tra học viên.

Trương Hoài Viễn vội vàng hỏi: - Vậy còn phải đợi bao lâu?

Trợ lý huấn luyện viên liền nói: - Cái này không thể nói chính xác được, còn mấy học viên chưa kiểm tra xong. Huấn luyện viên Địch Thành bề bộn nhiều việc, cũng không phải thường xuyên đến quán chúng tôi, chúng tôi buôc phải dựa theo thời gian của ngài ấy để sắp xếp.

Lời vừa nói ra, Trương Hoài Viễn lập tức liền giật mình: - Địch Thành? Chính là Địch Thành đó sao? Người mà 73kg, quán quân thế giới?

- Đúng, chính là ngài ấy.

Trợ lý huấn luyện viên khẽ mỉm cười, vẻ mặt cậu ta có chút kiêu ngạo.

Cho dù Địch Thành đã xuất ngũ, nhưng quán quân thế giới chính là quán quân thế giới, việc này tuyệt đối không phải giả. Một quán Judo có thể mời được quán quân thế giới làm huấn luyện viên, chứng tỏ người này rất có năng lực.

- A, là Địch Thành tiên sinh? Tôi có nghe nói qua về ông ấy, cũng tưng xem ông ấy thi đâu. Xin hỏi trợ lý tiên sinh, chúng tôi có thể vào quan sát học tập không?

Đâu chỉ có Trương Hoài Viễn biết Địch Thành, ngay cả người của Đông đảo cũng đã được nghe nói, lập tức nói chen vào, nhìn có vẻ như rất ngưỡng mộ Địch Thành.

- Mấy vị này có phải là đến từ Đông đảo đúng không?

Thực ra trợ lý huấn luyện viên rất là tò mò về bọn họ, vị cảnh sát cục thành phố cũng đại khái nói qua về lý do bọn họ muốn mượn sân, là muốn so tài với mấy vị cao thủ Judo đến từ Đông đảo. Loại việc so tài này, vẫn thường xảy ra trong võ quán bọn họ, nhưng trực tiếp so tài với cao thủ Đông đảo quốc thật đúng là hiếm thấy.

- Đúng vậy, chúng tôi đến từ Đông đảo quốc, xin chiếu cố nhiều hơn!

Cận Đằng Tam Lang vội cúi đầu lam lê, kính cẩn nói.

- Ha ha, quán Judo chúng tôi bình thường cũng có khách đến tham quan, cac vị có thể vào. Tuy nhiên xin mọi người tuân thủ quy định ở nơi này của chúng tôi, không được lớn tiến ồn ào, cũng không được chụp hình.

Trợ lý huấn luyện viên dường như có chút quyền phát biểu, lập tức đáp ứng yêu cầu quan sát học tập của Cận Đằng Tam Lang.

- Nhập gia tùy tục ma, đây là khẳng định, xin huấn luyện viên yên tâm đi.

Trương Hoài Viễn đại biểu cho đoàn người này bày tỏ thái độ.

- Vậy được, mời moi người đi theo tôi. Chúng ta thay quần áo trước.

Đối với điểm này, trên cơ bản mọi người đều không có ý kiến gì, chỉ có Tiêu Phàm không thay trang phục Judo, trợ lý huấn luyện viên cũng không có miễn cưỡng. Anh ta cảm thấy bộ đường trang màu xanh nhạt và giày vải màu đen trên người Tiêu Phàm rất hợp với bầu không khí của Judo quán, cũng không đột ngột.

Những người khác, đều theo quy định thay võ phục Judo.

Trần Dương rất nhanh đem vạt áo võ phục Judo gấp chặt lại, gắng sức muốn che lấp bộ ngực to lớn lại. Tuy nhiên rất rõ ràng, sự cố gắng của Trần Dương cũng không đạt hiệu quả lắm. Là một nhân viên đặc công trong tổ hành động, bộ ngực to lớn của cảnh sát Trần ít nhiều cũng có phần chướng mắt.

Nhận thấy sự xấu hổ của Trần Dương, Tiêu Phàm mỉm cười hạ giọng nói nói: - Xinh đẹp là do tự nhiên, không cần phải quá để ý.

- Cái này của cô cũng không phải là giả, chúng nó là tự nhiên thành như vậy, có gì phải che dấu chứ?

- Anh là đàn ông, đương nhiên nghĩ như vậy rồi...

Trần Dương bĩu môi, không kìm đươc thì thầm một tiếng.

- Phụ nữ chúng tôi càng không che giấu, đàn ông các anh sẽ càng có thể ngắm no mắt Tôi biết ngay anh là nghĩ như vậy mà.

Tiêu Phàm cười cười, cũng không có thẹn quá thành giận.

Tâm lý của cô gái trẻ tuổi dù sao vẫn có chút khó hiểu, không nên tim hiêu sâu lam gi

Nhưng phải thừa nhận răng, Trần Dương mặc võ phục Judo vào quả thật có một phong vị khác, vừa có thư thai cua nư canh sat hiên ngang, vừa mang phong vi cua môt thiêu nư mềm mại uyển chuyển, hòa lân vao nhau, khiên ngươi ta phai nhin không ngơt.

Khoảnh khắc Trần Dương mới từ phòng thay đồ đi ra, Quách Tử Đình trong nháy mắt sững sờ.

Tuy nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ.

đăng nhập http://truyencuatui.net/
để đọc❤truyện Sau khi Trần Dương vào Judo quán, cũng không có thành công hấp dẫn tất cả ánh mắt của bọn đàn ông. Đối với ánh mắt của hai chàng trai trong số đó, Tiêu đại thiếu gia ngồi kế bên cô có vẻ còn hấp dẫn hơn cô nữa. Ngay sau đó, hai chàng trai này không chú ý đến ánh mắt của trợ giảng, vội vội vàng vàng chạy tơi.

- Lão đại, sao anh lại đến nơi này?

Tiểu Quế Tử giảm thấp thanh âm xuống, cười mỉm hỏi thăm, vẻ mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Giang Vũ Thành đến cùng cậu ta cũng cười ha hả.

Tiêu Phàm dường như cũng không nghĩ tới sẽ gặp Giang Vũ Thành và Tiểu Quế Tử ở chỗ này, không khỏi cười hỏi: - Tiểu Quế Tử, cậu thích Judo rồi à?

Giang Vũ Thành rất mê Judo, trình độ cũng không thấp. Tiêu Phàm biết, gặp được Giang Vũ Thành ở Judo quán cung là bình thường, nhưng mà không ngờ Tiểu Quế Tử cũng chạy đến nơi đây, còn giống người nước ngoài mặc võ phục Judo, thật sự khiến Tiêu đại thiếu gia không ngờ được.

- Hì hì, cũng không thể nói là thích được, đêu là do cậu ta ép đấy.

Tiểu Quế Tử cười hì hì nói, nhìn bộ dạng của cậu ta cũng không giống là chăm chỉ luyện tập, đa phần là nói với Giang Vũ Thành, nói sao cũng là ham chơi, thích sự mới mẻ. Đợi đến khi sự mới mẻ này qua đi, Quế thiếu nếu như còn xuất hiện trong Judo quán, đó mới gọi là lạ.

- Lão đại, người này là...

Đợi Tiểu Quế Tử líu ríu xong, Giang Vũ Thành mới nói chen vào, nói nửa câu.

Tiêu Phàm mỉm cười nói: - Không có gì, cùng mấy người bạn qua đây tham gia náo nhiệt.

- Bạn? Bạn bè ở đâu vậy? Giới thiệu một chút đi

Ánh mắt của Tiểu Quế Tử, chỉ đảo quanh trên người Trần Dương, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Ra vẻ như người đi bên cạnh đại thiếu gia lúc trước, không phải cô gái xinh đẹp này. Dáng vẻ dịu dàng hơn cô gái này một chút, không có khiến người ta tức giận như vậy. Đương nhiên, đại thiếu gia không có chủ động giới thiệu, Tiểu Quế Tử cũng sẽ không hỏi nhiều.

Quy tắc này, đó là nhất định phải nghiêm ngăt tuân thu.

Tuy nhiên Tiểu Quế Tử thật sự rất là tò mò, không biết là kiểu bạn bè gì, mới mời được lão đại đại giá, loại bạn kiêu ngạo như vậy, quen nhiều chắc là không có hại gì.

Tiêu Phàm cười cười, đang muốn nói chuyện, bên kia đã vang lên tiếng quát lớn.

- Nè, mấy người các ngươi, rốt cuộc là chuyện gì?

Mọi người theo tiếng nhìn theo, nhưng là một huấn luyện viên mặt rất nghiêm, không vui vẻ gì nhìn bọn họ.

Vị huấn luyện viên này khoảng ba mươi mấy tuổi, mặt vuông, khuôn mặt uy nghiêm, trông thât cương trang.

Tiểu Quế Tử lập tức đen mặt, rất không vui vẻ mà “Hừ” một tiếng. Cậu ta đến Judo quán này, chủ yếu là chơi, cho tới giờ cũng không tính là chính thức học cái đồ chơi này, mặc kệ người nào làm huấn luyện viên, tự nhiên cũng không có vẻ gì là kính sợ. Nếu không phải ngại lão đại đang ở đây, Tiểu Quế Tử lập tức sẽ rống lên quay về.

Quế thiếu gia cũng sẽ không cực lực như vậy.

- Lão đại, đây là Địch Thành, huấn luyện viên của bọn em Giang vũ thành vội hạ giọng giải thích một câu với Tiêu Phàm, lập tức ngẩng đầu cười ha hả nói: - Huấn luyện viên Địch, bạn của tôi đến, nói vài câu.

Co thê nhân ra Địch Thành quen biết Giang Vũ Thành, sắc mặt có phần dịu đi, nhưng vẫn là rất không vui vẻ, nói: - Lúc huấn luyện, phải tuân thu quy tắc, không được ồn ào, ảnh hưởng người khác. Muốn nói chuyện phiếm, đợi sau khi châm dưt cuôc huân luyên.

- Ý ông là sao? À? Tôi nói nay, ông nhìn cho rõ, đây là lão đại! Không phải vận động viên nơi này, gào gì mà gào?

Tiểu Quế Tử giận dữ, không thể nhịn được nữa, quát lên.

Không phải ai cũng có thể quát Tiểu Quế Tử được, đặc biệt còn ở trước mặt lão đại, còn chịu nổi sao? Đúng là chọc giận đại ca rồi, hậu quả này ai sẽ gánh vác đây?

Không ngờ Địch Thành cũng là một người tính khí nóng nảy, nghe vậy “Hô” một tiếng đứng dậy, vẻ mặt giận dữ, đang muốn mở miệng, vị trợ lý huấn luyện viên dắt đoàn người vào vừa thấy tình huống xấu, cuống lên lật đật chạy tới, nói vào tai Địch Thành vài câu.

- Thi đấu? Thi đấu cái gì? Đến chỗ chúng ta thi đấu? Còn là người Đông đảo?

Ai ngờ Địch Thành không để ý tới lời nhắc nhở của trợ lý, trợ lý còn chưa nói xong, ông ấy liền kêu la, trừng lớn đôi mắt, đảo mắt nhìn mặt mười mấy người ngoài này, thần thái thật là khinh thường, vẻ mặt xem thường.

- Lý Hoàn, nơi này của chúng ta là Judo quan chinh quy, có thể vào đều là hôi viên. Ai bảo anh dắt những người khác vào đây, còn thi đấu ở nơi này? Anh coi san đâu la gi? Nói đùa gì vậy?

Người tên Lý Hoàn - trợ lý huấn luyện viên lập tức đỏ mặt, quai hàm run lên, trên danh nghĩa anh ta là trợ lý huấn luyện viên, thực tế là một trong những người phụ trách Judo quán này. Cái tên Địch Thành này ỷ mình là vô địch Judo thế giới vừa xuất ngũ với nhà có tiền, găp ai cũng lam ra dáng ve nay.

Nhưng mà Lý Hoàn dù sao cũng chỉ là nhân viên hành chính, chức trách công tác ngày thường chính là giữ gìn trật tự cùng với các loại quan hệ bên ngoài Judo quán, bất kể nói thế nào, cũng không thể ở nơi này cãi nhau với Địch Thành được, cắn cắn quai hàm. Lý Hoàn rốt cục cũng đè xuống lửa giận trong người, hạ giọng nói: - Huấn luyện viên Địch, là Vương trưởng phòng cục thành phố đích thân gọi đến.

Mặc dù nói, thủ đô này tàng long ngọa hổ, “Trưởng phòng” cac loai cán bộ, quả thật ngoài đường đầy. Nhưng trong tay trưởng phòng nắm thực lực quyền của thủ đô, vẫn là không nên đắc tội.

Địch Thành cười lạnh một tiếng, nói: - Chúng tôi đây là Judo quán!

Ngụ ý nói là, tôi không cần biết la ai đên chao hoi câu, nếu Địch Thành tôi đã ở đây, thì phải lấy tôi là chủ. Những người này vừa vào, đã làm trật tự loạn hết cả lên. Học viên liền không xem tôi đây là huấn luyện viên. Các ngươi cũng không cho tôi thể diện, sao tôi phải giữ thể diện cho các người chứ?

Trương Hoài Viễn nhịn không được, đứng dậy, trầm giọng nói: - Huấn luyện viên Địch, tôi họ Trương, tối nay mượn sân tập Judo quán các vị cũng là vì so tài với mấy vị đồng nghiệp đến từ Đông đảo một chút, không ý gì khác.

- Đồng nghiệp đến từ Đông đảo? Đều là luyện Judo sao?

Địch Thành nghe vậy, ánh mắt đảo qua một lượt người ngoài.

Cận Đằng Tam Lang vội vàng đứng dậy, nói: - Huấn luyện viên Địch, tôi tên là Cận Đằng Tam Lang, sở thích khi rảnh của tôi là tập Judo.

- Sở thích khi rảnh?

Trên mặt Địch Thành lại hiện ra vài ý châm biếm.

Trương Hoài Viễn thản nhiên nói: - Huấn luyện viên Địch, người ta gọi đó là khiêm tốn, Cận Đằng tiên sinh là bát đẳng Judo chuyên nghiệp.

Rất rõ ràng, Trương Hoài Viễn đối với Huấn luyện viên Địch ngang ngược kiêu ngạo này thật sự là có chút chướng mắt.

- Bát đẳng Judo chuyên nghiệp sao? Ông nói đùa sao?

Địch Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đo lập tức cười ha hả, vẻ mặt đầy vẻ ngờ vực.

Cận Đằng Tam Lang cũng không phải vận động viên Judo chuyên nghiệp, vóc dáng cũng không phải đặc biệt cao lớn, nhìn thoáng qua thật sự không giống cao thủ. Đơn thuần luận hình thể, y và Địch Thành hoàn toàn không cùng cấp bậc, cũng khó trách Địch Thành không chịu tin.

Là một vận động viên Judo chuyên nghiệp, quán quân thế giới hạng bảy mươi ba kilogam, Địch Thành hiều rất rõ, thực lực của bát đẳng Judo chuyên nghiệp là như thế nào.

- Ông không tin à? Ông không tin vậy đi lên so bản lĩnh đi! Người nào thắng người đó là ông nội, thua thì câm miệng, đừng ở đó kêu gào.

Trương Hoài Viễn chưa mở miệng, Tiểu Quế Tử ở một bên đã cười lạnh nói, nheo hai mắt nhìn Địch Thành, bộ dạng nhìn không vừa mắt. Dù sao không phải Quế thiếu gia lên sân thi tài, mặc kệ ai thua ai thắng, đều không liên quan đến anh ta, tất nhiên là đứng nói chuyện không đau thắt lưng rồi.

343-quan-quan-judo-the-gioi/1162050.html

343-quan-quan-judo-the-gioi/1162050.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 523

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.