Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liễu Sinh Hùng

Phiên bản Dịch · 2481 chữ

Trung tâm cục cảnh sát hình sự quốc tế cũng có ba người đến, cũng là hai nam một nữ, tuổi tác cũng không phải rất lớn. Sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Phàm làm cho ba vị cảnh sát này cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng mà bọn họ và Trần Dương không phải quen biết lắm, bọn họ che dấu cảm xúc rất tốt, bắt tay trò chuyện lịch sự với Tiêu Phàm.

Nói ngược lại thì, Trần Dương tóm gọn đi rất nhiều sự giới thiệu của bọn họ, chủ yếu chỉ có giới thiệu một ít về tên tuổi, những thứ khác tất cả đều không đề cập đến. Trên thực tế, Trần Dương đã từng hợp tác với bọn họ một lần, thực sự không biết nhiều về họ cho lắm. Trước đó không lâu họ cùng nhau điều tra phá vụ án đó, cũng không có cơ hội để cho mọi người thể hiện năng lực của mình.

Phán đoán ban đầu của Tiêu Phàm đối với bọn họ là, ba cảnh sát hình sự quốc tế này đều không đơn giản. Tất nhiên, chỉ dựa vào những ấn tượng hời hợt này, cho dù Tiêu chân nhân có nghịch thiên lần nữa, cũng khó mà phán đoán được năng lực của họ rốt cuộc giỏi đến đâu.

Từ thái độ của của ba vị cảnh sát hình sự quốc tế này đối với Trần Dương, Quách Tử Đình, Lý Thành Giang cho thấy, thực ra giữa hai bộ phận khác nhau, cũng tồn tại ý nghĩ “cạnh tranh” nhau. Dù sao vụ án này vốn dĩ do cảnh sát hình sự quốc tế phụ trách, cấp trên điều mấy đặc công sang tham gia, dù thế nào cũng giống như có chút không tin tưởng năng lực của mọi người trong trung tâm cục cảnh sát hình sự quốc tế.

Đúng lúc tối nay có cơ hội này so tài với bọn quỷ sứ, thấy được sự chân chương lẫn nhau.

Ba người của tổ chức hình sự quốc tế đến khách sạn chưa được bao lâu thì người của Đông đảo cũng đến.

Tổng cộng có bốn cảnh sát Đông đảo, họ ngồi taxi qua đây. Sau khi xuống xe, liên tục cuối chào tài xế taxi, từ bên ngoài nhìn vào, người trên đảo quốc này rất nhã nhặn lịch sự. Nhưng đằng sau sự nhã nhặn này ẩn chứa sự cao ngạo và hung tàn, đó cũng là rất rõ ràng.

Chỉ có điều, tối nay đã nói rõ là đồng nghiệp của Hoa Hạ quốc mời bọn họ ăn cơm, mọi người đều hết sức lịch sự, chờ đợi ở phòng khách.

- Tiêu tiên sinh, chào ngài. Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn.

Sau khi giới thiệu xong, Liễu Sinh Hùng cung kính cúi đầu chào Tiêu Phàm. Dùng tiếng Hán chuẩn nói một cách rõ ràng. Từ câu nói phổ thông này có thể biết được rằng, Liễu Sinh Hùng này là một người “Hoa Hạ”.

- Liễu Sinh khách sáo rồi.

Tiêu Phàm mỉm cười, chủ động đưa tay về phía Liễu Sinh Hùng.

Liễu Sinh Hùng vội vàng bắt tay Tiêu Phàm.

Ngón tay của Tiêu Phàm nhẹ nhàng bắn lên, nắm lấy cổ tay Liễu Sinh Hùng, một nguồn Hạo Nhiên Chính Khí không biết từ đâu chạy thẳng vào huyệt đạo. Kết quả nguồn Hạo Nhiên Chính Khí này mới theo kinh mạch đi không bao xa, không một chút dấu vết nào biến mất trong cơ thể Liễu Sinh Hùng. Cơ thể Liểu Sinh Hùng dường như có một loại lực cắn nuốt nào đó đặc thù, nuốt hết Hạo Nhiên Chính Khí này.

Lần trước vì chữa bệnh cho Uyển Thiên Thiên ở Tần Quan đã gặp qua tình huống này, nhưng có chút không giống như tình hình lần đó. Lần đó, lực cắn nuốt tron cơ thể Uyển Thiên Thiên mạnh mẽ vô cùng, Tiêu Phàm không cẩn thận, thiếu chút nữa là chịu thiệt thòi, bắt buộc phải dùng chân nguyên bản mệnh mới áp chế được lực cắn nuốt đó. Lực cắn nuốt trong người Liễu Sinh Hùng này, tương đối mà nói thì còn kém xa. Hơn nữa Tiêu Phàm cũng đã dò xét nguồn Hạo Nhiên Chính Khí trong người y, còn lâu mới có thể đem so sánh với nguồn Hạo Nhiên Chính Khí của UyểnThiên Thiên.

Rất hiển nhiên, một khi Liễu Sinh Hùng tu luyên được công lực đặc biệt nào đó, có thể ngăn chặn sự “theo dõi” của ngoại giới

- Tiêu tiên sinh cũng là người của cảnh sát hình sự quốc tế sao?

Liễu Sinh Hùng không vội buông tay Tiêu Phàm ra, đanh gia hắn từ trên xuống dưới, cười hỏi. Giống y như tấm hình của hắn vậy, dáng vẻ người này nhìn rất lịch sự nhã nhặn, thái độ rất ôn hòa. Nhưng sâu bên trong dáng vẻ là sự tự tin, cũng có thể cảm nhận được rất rõ rang.

Mấy ngày trước khi xử lý vụ án, chưa từng gặp qua Tiêu Phàm, cho nên Liễu Sinh Hùng liền hỏi.

Trần Dương ở một bên nói: - Không phải, Tiêu Phàm là bạn trai tôi.

Vừa rồi Trần Dương củng không có nói rõ ra, nhưng khi đối mặt với những khuôn mặt quỷ này, Trần Dương lại rất nghiêm túc, để tránh mấy gã quỷ này đến lúc đó lại oán thầm rằng người cùng ngành của Hoa Hạ quốc không tuân thủ quy tắc, đã nói rõ là phải bàn bạc, lại gọi người ngoài đến giúp đỡ. Nếu đã là bạn trai của Trần Dương, quan hệ sẽ rất thân thiết, cũng không thể nói là người ngoài được, xem như “người một nhà”.

- A, hoá ra hai vị la quan hê nam nữ? Tiêu tiên sinh, thật là may mắn.

Liễu Sinh Hùng liền cười và nói, bộ dạng rất nghiêm túc. Có thể nói Đông đảo quốc là một dân tộc không có óc hài hước nhất thế giới, thậm chí khi người chồng viết thư cho vợ, nhìn vào toàn là “kính gửi”.

Quách Tử Đình ở một bên nói:

- Liễu Sinh quân, quan hệ trai gái của đất nước chúng tôi, với quan hệ vợ chồng chưa cưới của đất nước ngài, không phải giống nhau, không có sự trói buộc chặt chẽ đến như vậy. Người trẻ tuổi chỉ cần nói chuyện hợp nhau, thì có thể gọi là quan hệ bạn bè nam nữ, qua mấy ngày lại chán rồi. Loại quan hệ bạn bè nam nữ sẽ có thể lập tức chấm dứt.

- Thì ra là như vậy, đa tạ sự chỉ bảo của Quách tiên sinh! Liễu Sinh Hùng lại cúi đầu về phía Quách Tử Đình, mỉm cười và nói, dáng vẻ “thận trọng nhận chỉ giáo”, nhưng vẫn chưa đợi Quách Tử Đình đắc ý, con quỷ này lại lập tức bổ sung và nói: - Nhưng mà, tôi cho rằng giữa Tiêu tiên sinh và cảnh sát Trần khẳng định là không như vậy. Nhìn lên, Tiêu tiên sinh là một quân tử chân chính, cảnh sát Trần lại càng là một phu nhân cẩn thận.

Mặt Quách Tử Đình lập tức đỏ lên.

Tên tiểu quỷ này thật đúng là không chịu phối hợp mà!

Trần Dương xụ mặt, ngay cả Lý Thành Giang cũng liếc mắt một cái, dương như có ý trách móc vậy. Mặc kệ ngươi có ý với Trần Dương hay là có ý kiến gì với Tiêu Phàm, thì đều là chuyện nội bộ nhà chúng tôi, tên Nhật Bản Liễu Sinh Hùng này nói cái gì chứ? Chẳng lẽ chỉ còn trông cậy tên tiểu quỷ này làm chỗ dựa hay sao?

Quách Tử Đình cũng ý thức được bản thân có phần thất lễ, liền ngượng ngùng quay mặt nhìn nơi khác.

- Ha hả, Liễu Sinh quân, các vị đồng nghiệp, mời đi bên này!

Vị cảnh sát cấp một lớn tuổi nhất trong cục cảnh sát hình sự quốc tế là thanh tra Trương Hoài Viễn có lời mời.

Theo giới thiệu của Trần Dương, Trương Hoài Viễn là người phụ trách vụ án này, buổi tiệc chiêu đãi tối hôm nay, hiển nhiên là xem ông ấy là chủ nhà.

- Ha ha! Cảm ơn tổ trưởng Trương!

Liễu Sinh Hùng lại lịch sự mà nói với Trương Hoài Viễn.

Ngay sau đó một nhóm mười một người đi vào sảnh nhà ăn của khách sạn Tứ Hải. Trương Hoài Viễn đã bao một phòng riêng đồ ăn Trung Quốc, cũng đã đặt món ăn từ trước rồi, tất cả đều là món ăn chính cống của Hoa Hạ quốc. Nếu đã mời người Nhật Bản ăn cơm, tất nhiên là phải lấy đặc sản bản địa của Hoa Hạ để tiếp đãi rồi.

Đồ ăn Trung Quốc của khách sạn Tứ Hải làm rất là ngon.

Khách sạn ngoại giao, cơm Tây làm rất ngon, đồng thời món ăn Trung Quốc cũng buộc phải ngon, nếu không sẽ bị người ngoài lên án là sùng hàng ngoại. Ăn đến đám người Đông đảo không ngừng khen ngợi, không ngớt lời “Ơ Tây”.

Nếu đã được điều đến Hoa Hạ quốc làm nhiệm vụ, bốn người Đông đảo cũng phải biết tiếng Hán. Nhưng mà ba người kia nói tiếng Hán không trôi chảy bằng Liễu sinh Hùng. Thời điểm vui mừng, tiếng mẹ đẻ tự nhiên sẽ thốt ra.

Bữa cơm ăn khá vui vẻ.

Chỉ có cảnh Trần Dương chủ động lột tôm hùm cho Tiêu Phàm là khiến cho Quách Tử Đình và Lý Thành Giang đều xem có chút ngẩn người. Bọn họ là đồng nghiệp của Trần Dương, Trần Dương ở cục hai làm mưa làm gió, tất cả mọi người đều biết rất rõ. Đột nhiên ở trước mặt Tiêu Phàm trở nên “dịu dàng thùy mị”, rất là thục nữ, nhất thời làm người ta khó mà hồi phục tinh thần. Lại nhìn cái mặt “công tử bột” của tên họ Tiêu kia, vậy mà không nghi ngờ, không một chút khách sáo, càng không có một chút nào vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, dường như tất cả đều là điều đương nhiên, quả thực là buồn cười.

- “Công tử bột” có tài đức gì, được hưởng thụ như mỹ nhân vậy?

- Liễu Sinh quân, khách sạn Tứ Hải mở thêm câu lạc bộ tập thể hình, trong đó có một võ quán Ju Đô, nghe nói cơ sở đó cũng không tồi, nếu không thì chúng ta qua đó xem một chút đi?

Cơm nước no nê, Trương Hoài Viễn mỉm cười nói.

Đặt tiệc chiêu đãi tối nay ở khách sãn Tứ Hải là có cân nhắc đấy, chỉ sợ một nửa đến đây là vì võ quán Ju Đô của câu lạc bộ tập thể hình của khách sạn. Nghe nói Judo quán của khách sạn Tứ Hải không phải là nhỏ, là đơn vị hợp tác của đội Ju Đô quốc gia, những “quán Ju Đô gà rừng” tuyệt đối không thể nào sánh bẳng được. Sau khi xuất ngũ có mấy nhân vật cấp quán quân trong đội Ju Đô quốc gia sẽ giữ chức huấn luyện viên, bồi dưỡng được không ít cao thủ Ju Đô nhân gian.

Nếu như muốn cùng người Nhật Bản của quốc đảo so tài, chọn địa điểm tại võ quán Ju Đô là thích hợp nhất.

- Ha ha! Trương quân, mời, Chư quân, mời!

Liễu Sinh Hùng khẽ khom người nói.

Trương Hoài Viễn liếc qua Trần Dương một cái, trong mắt lộ ra ý muốn hỏi, tất nhiên là đang hỏi, bạn trai của cô, tối nay có muốn cùng đi quan sát so tài hay không? Nhìn dáng vẻ lịch sự đó, có thể hay không bị hù cho sợ chứ? Nếu bị dọa hỏng rồi, tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu.

Trần Dương cũng thật là, kiểu tụ họp này không ngờ cũng dẫn bạn trai tới. Nếu như bạn trai cô là người của cục hai, hung hãn thiện chiến thì cũng thôi đi, còn có thể trở thành một trở thụ đắc lực. Dẫn theo loại “Công tử bột” này, thì tính là chuyện gì chứ?

Trần Dương không thèm để ý, giơ tay khoác lấy cánh tay của Tiêu Phàm, đi thẳng về phía trước.

Trương Hoài Viễn liền lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Dù Sao thì bốn người Đông đảo, phía họ ngoại trừ Trần Dương, còn có năm người, đợi tí nữa nói như thế nào cũng đủ rồi.

Cho tới bây giờ, Trương Hoài Viễn vẫn tràn đầy tự tin. Tài năng của bản thân mình cùng hai đồng nghiệp ra sao, tất nhiên là biết rất rõ. Tên Quách Tử Đình và Lý Thành Giang dường như cũng không phải hạng tầm thường, bốn tên cũng đủ lợi hại rồi, Trương Hoài Viễn cũng không sợ.

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ của khách sạn Tứ Hải, đoàn người nối đuôi nhau mà đi, đi về phía võ quán Ju Đô.

Câu lạc bộ tập thể hình của khách sạn Tứ Hải là một tòa bốn tầng, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, không thuộc vào diện tích lầu chính. Đầy đủ mọi thứ: Hồ bơi, sân bóng rổ, sân cầu lông, sân chơi bowling, võ quán Ju Đô, võ thuật quán, vv. Tuy nói là chi nhánh câu lạc bộ tập thể hình, nhưng cũng là độc lập mở cửa kinh doanh. Đương nhiên, thực hiện chính là chế độ hội viên. Khách sạn ngoại giao Tứ Hải năm sao như vậy, không thể nào bước chân vào bậc cửa hạm chợ bán thức ăn, tiến hành biện pháp dung nồi đất nhất định đối với khách để thi thố. Trương Hoài Viễn cũng không phải hội viên câu lạc bộ tập thể hình của khách sạn Tứ Hải, muốn trở thành hội viên nơi này, điều kiện khác không nói trước, phí hội viên một năm là hai trăm mấy ngàn. Đối với bình thường tiền lương tộc thì, như vậy phí hội viên là tuyệt đối không chi nổi.

Lần này có thể đến Judo quán mượn sân, là nhờ một người bạn học chung cảnh sát làm ở cục thành phố hỏi trước, nên Judo quán mới đồng ý ngoại lệ tiếp đãi bon họ.

Trên đường đi, nhìn thấy bộ dạng xa hoa như vậy, mấy người Đông đảo lại liên tiếp “Ơ tây”, trong thần sắc có chút cực kỳ hâm mộ.

342-lieu-sinh-hung/1162049.html

342-lieu-sinh-hung/1162049.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 637

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.