Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vua đấu vật

Phiên bản Dịch · 2476 chữ

- Tố Tố, không phải khoảng thời gian này con bận lắm hả? Đều đã mấy ngày không ở nhà rồi, hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi đến khách sạn ăn cơm?

Sau khi Đàm Hiên bắt tay với Tiêu Phàm cũng không có tiếp tục “Chăm chăm để ý” tới Trưởng phòng Tiêu mà mỉm cười nói chuyện với con gái.

Trần Dương vặn vẹo thân mình mang theo một chút làm nũng nói: - Mẹ, công việc có bận hơn nữa thì cũng phải có thời gian để thư giãn chứ. Mẹ và dì Nhiêu đều là cán bộ lãnh đạo, công việc bận hơn con nhiều, còn không phải muốn tới khách sạn thư giãn một chút sao?

- Ơ, nói như thế là mẹ không nên hỏi rồi? Được, người trẻ tuổi các con có thế giới của riêng mình, mẹ sẽ không quấy rầy nữa. Các con tiếp tục.

Đàm Hiên khẽ mỉm cười nói, nhìn qua hết sức thông suốt.

Nhiêu Vũ Đình hé miệng cười nói: - Đúng vậy a Vụ trưởng Đàm, chúng ta không nên ở đây để người khác ghét.

Trần Dương vội vàng kêu lên: - Dì Nhiêu, con không dám nói như vậy

- Miệng nói không dám nhưng trong đầu đã nói không biết bao nhiêu lần rồi.

Nhiêu Vũ Đình cười nói.

Trần Dương cười hì hì nói: - Dì Nhiêu, dù sao nói trong lòng thì dì cũng không nghe được, không thể làm chứng cứ phạm tội

- Ơ, cùng dì Nhiêu xử lý vụ án tại đây, còn chứng cứ tội phạm nữa!

Trần Dương liền tươi cười, có thể nhìn ra được cô và Nhiêu Vũ Đinh rất quen thân.

- Được rồi, các con làm việc của mình đi, Trưởng phòng Tiêu có thời gian đến nhà chơi.

Đàm Hiên trước sau vẫn khách khí với Tiêu Phàm.

- Vâng, Vụ trưởng Đàm.

Tiêu Phàm cũng rất là quy củ.

Đợi hai vị trưởng bối vào trong thang máy, Trần Dương lại có chút không vui, trừng mắt nhìn Tiêu Phàm lảm nhảm: - Vụ trưởng Đàm, Vụ trưởng Đàm, gọi một tiếng ‘Cô’ thì có làm sao chứ? Làm bẽ mặt cậu sao? Hừ!

Trần Dương cũng biết là Tiêu Phàm tuân theo phép tắc, nhưng một bên là “Dì Nhiêu” một bên là “Vụ trưởng Đàm” nghe thế nào cũng thấy xa lạ.

Tiêu Phàm thản nhiên cười, hỏi ngược lại: - Tố Tố, mẹ cô lúc trước vẫn luôn công tác ở Bộ ngoại sự sao?

Từ xưa tới nay, mậu dịch đối ngoại của nước ta không chỉ có một lỗ hổng, Ủy ban Kinh tế Thương Mại và Ủy ban Ngoại Thương của Quốc gia đều có cơ cấu và công năng mậu dịch đối ngoại, ngoài ra còn có một số Bộ ngoại sự cũng có trức trách công tác như vậy.

Các cơ cấu và Bộ ngành này đều có đường dây của mình, nhưng ở giữa có không ít liên hệ nằm ngang, việc điều động cán bộ qua lại cũng không hiếm thấy.

- Đúng vậy, mẹ tôi chính là chuyên gia đàm phán. Rất nhiều cuộc đàm phán mậu dịch đối ngoại bà đều tham gia đấy.

- Chuyên gia đàm phán? Ừ

Tiêu Phàm như thoáng có chút suy nghĩ gật đầu.

- Ai, anh có ý gì? Tra hộ khẩu của tôi sao?

Trần Dương chu miệng lên.

Tiêu Phàm cười lắc đầu.

Trần Dương vừa định nói thêm gì đó, bỗng nhiên hai mắt sáng lên nói: - Bọn họ đến rồi.

Tiêu Phàm nghe tiếng nhìn lại chỉ thấy hai người đàn ông trẻ tuổi đang từ ngoài cửa lớn đi vào. Hai người đàn ông này, một người chưa đến ba mươi tuổi, chắc khoảng 27-28, vóc dáng cao, thân hình tương đối rắn rỏi, tay vượn eo ong, bước chân nhẹ nhàng, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy người này thân thủ khá linh hoạt. Ánh mắt của Tiêu Phàm dừng lại trên cánh tay phải của gã thêm một vài giây.

Người đàn ông này cánh tay phải dài hơn cánh tay trái một chút.

Mặc dù gã cố ý che dấu đặc điểm này, nhưng làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Tiêu Phàm?

Còn một người đàn ông khác thì khoảng hơn ba mươi tuổi lại có dáng người ngũ đoạn, vô cùng khỏe mạnh. Ánh mắt của Tiêu Phàm lần này lại dừng lại giữa eo của gã nhìn thêm vài lần. Rất rõ ràng công phu hạ thân của người này rất vững chắc. Hạ thân vững chắc ngoại trừ lực ở hai chân mạnh mẽ mà lực ở vùng eo cũng rất quan trọng. Thừa thượng khải hạ.

Chỉ là hạ thân vững chắc chứ không phải bao gồm cả lực công kích. Cao thủ thực sự có thể đem lực lớn ở chân xuyên qua phần eo bạo phát ra.

Không thể nghi ngờ vị đồng sự trẻ tuổi của Trần Dương có đầy đủ năng lực như vậy.

Mặc dù chỉ nhìn sơ qua nhưng Tiêu Phàm cũng có thể biết được hai người đàn ông trẻ tuổi này mức độ tinh thông võ thuật truyền thống còn trên cả Trần Dương. Trước kia Trần Dương cũng từng nói với Tiêu Phàm, Cục hai của cô có rất nhiều cao thủ tinh thông võ thuật truyền thống.

Đây cũng là điểm khác biệt của nhân viên An ninh Hoa Hạ quốc với nhân viên đặc công ở các quốc gia khác. Đặc công tinh anh của Hoa Hạ quốc không những tinh thông các kỹ xảo đánh nhau quyết liệt hiện đại mà còn chuyên sâu vào võ thuật cổ truyền Hoa Hạ, là điểm mà các nhân viên đặc công của quốc gia khác khó có thể so sánh.

Tương tự mà nói nhân viên đặc công của Đông đảo quốc cũng có đặc điểm tương tự.

Ninjutsu (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja) của Đông Doanh, Judo, kiếm đạo và côn thuật cũng coi như được lưu truyền lâu đời, có nét độc đáo riêng.

Hai người đàn ông trẻ tuổi liếc mắt đã thấy được Trần Dương và Tiêu Phàm ở bên cạnh cô, trên mặt lướt qua một chút dị sắc bước nhanh tới. Người đàn ông tương đối cao cười nói: - Trần Dương, cô rất tích cực nha, còn đến sớm hơn bọn tôi nữa. Vị này là

- Tôi giới thiệu cho mọi người a, đây là Tiêu Phàm, tôi Bạn của tôi, làm việc tại Cục tôn giáo Tiêu Phàm, hai người này là đồng sự của tôi. Người này là Quách Tử Đình, người này là Lý Thành Giang.

Quách Tử Đình là người có dáng người cao, còn Lý Thành Giang là người có thân hình ngũ đoạn tương đối cường tráng.

Nghe Trần Dương giới thiệu Quách Tử Đình và Lý Thành Giang càng thêm nghi hoặc. Theo ý tứ này thì đây là bạn trai của Trần Dương a. Cho dù Trần Dương dấu diếm không nói rõ, nhưng ánh mắt của hai người này là loại nào chứ, làm sao có thể nhìn không ra. Nếu nói là một cuộc tụ hội của đồng sự bình thường thì Trần Dương mang bạn trai tới giới thiệu cũng không có việc gì, vô cùng bình thường.

Mấu chốt là cuộc tụ hội tối hôm nay lại không hề bình thường, là muốn “Quyết sống mái” với đám tiểu quỷ chứ không phải chỉ là mời khách ăn cơm bình thường, Trần Dương cũng mang bạn trai đến là có ý gì? Với cái bộ dạng nho nhã da trắng thịt mềm, sắc mặt tái nhợt này, vừa nhìn đã biết là cái dạng “Học sinh ngoan ngoãn”, không sợ sẽ hù dọa hắn sao?

- Xin chào xin chào, Tiêu tiên sinh

Quách Tử Đình tuổi còn nhỏ, tính cách cũng tương đối hoạt bát, cho dù trong lòng không cho là vậy nhưng vẫn lập tức đưa tay ra cho Tiêu Phàm, cười đến vô cùng thoải mái.

- Tiêu tiên sinh làm việc ở Cục tôn giáo a.

Quách Tử Đình một bên bắt tay Tiêu Phàm một bên cười hỏi, tựa hồ đối với việc Tiêu Phàm làm ở Cục tôn giáo rất tò mò. Cũng không biết vô tình hay cố ý mà trên cánh tay tăng thêm vài phần khí lực. Cánh tay phải của gã dài hơn cánh tay trái một chút, lòng bàn tay cũng dày kín các vết chai, chỉ cần nắm tay là có thể cảm nhận được cánh tay này đã trải qua nhiều năm rèn luyện, quen nắm khí cụ.

Nhưng mấy phần khí lực gã thêm vào này lại giống như cát bỏ biển, không có chút tin tức nào, dường như bàn tay mềm mại của Tiêu Phàm sinh ra đã có lực hút, đem toàn bộ khí lực của gã đều hút vào trong.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Dương nghiêm lại nói: - Tiểu Quách, anh là có ý gì, làm ở Cục tôn giáo không được sao?

Luận tuổi tác Trần Dương còn nhỏ hơn Quách Tử Đình vài tuổi, lại gọi người ta là Tiểu Quách, có lẽ đây là cách gọi tục danh mà giữa đồng sự bọn họ quy định.

Quách Tử Đình cười ha hả, nói:

- Được, như thế nào không được chứ? Tôi cũng không nói hắn không được.

Nói xong liền thả tay ra.

Nghe giọng nói có chút âm dương quái khí. Trần Dương không vui, nhưng vẫn giới thiệu với Tiêu Phàm: - Tiêu Phàm, Quách Tử Đình tinh thông kiếm pháp, là truyền nhân của Thái Cực Kiếm Trần thị.

Nếu đêm nay muốn đọ sức với đám tiểu quỷ, cố ý mời Tiêu Phàm đến làm “Huấn luyện viên” thì cũng nên giới thiệu một chút về sở trường của mấy vị đồng sự này, nếu không sẽ làm khó cho “Huấn luyện viên” rồi.

- Ha ha, Trần Dương cô cũng đừng khoa trương tôi quá, tôi cũng chỉ luyện chơi thôi, sao có thể nói hai chữ ‘Tinh thông’ ? Thế nào, Tiêu tiên sinh cũng là người trong đồng đạo, thích Thái Cực Kiếm?

Quách Tử Đình miệng nói rất khiêm tốn, nhưng trên mặt lại không nhịn được lộ ra vài phần đắc ý. Từ nhỏ đã luyện kiếm, hai mươi năm rồi thậm chí đã luyện đến nỗi cánh tay phải dài hơn một đoạn, phần công phu trẻ con này không thể xem thường. Hơn nữa từ ngữ khí và thần thái của gã khi hỏi lại, gã thế nào cũng không tin Tiêu Phàm cũng là một cao thủ võ thuật hoặc kiếm đạo.

Thật sự bề ngoài của Tiêu Phàm có chút văn nhược làm cho người khác nhìn thấy không khỏi cho rằng là dạng “Công tử bột”.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười nói: - Thái Cực Kiếm của Trần thị linh hoạt vững vàng, cương nhu kết hợp, đặc biệt dựa vào thân vận kiếm cũng là một loại đặc sắc. Nếu thật có thể làm đến kiếm nhân hợp nhất thì cơ bản là khó gặp đối thủ rồi.

Quách Tử Đình đầu tiên là cả kinh, sau đó lập tức cười nói: - Xem ra Tiêu tiên sinh đúng là người trong đồng đạo, rất quen thuộc với đặc điểm của Thái Cực Kiếm Trần thị, trí nhớ cũng đặc biệt tốt

Ý của lời này rõ ràng là đang nói Tiêu Phàm “Học bằng cách nhớ”, không biết bằng cách nào lại có thể biết được một số đặc điểm cơ bản của Thái Cực Kiếm Trần thị, lúc này lại “Đọc thuộc lòng” trước mặt cao thủ thực sự của Thái Cực Kiếm Trần thị là gã, nếu không biết còn thật sự bị hù cho một trận.

Trần Dương trầm mặt cũng không thèm để ý đến Quách Tử Đình nữa mà giới thiệu cho Tiêu Phàm về Lý Thành Giang bên cạnh.

- Tiêu Phàm, đây là Lý Thành Giang, lớn lên ở vùng thảo nguyên, khi còn học trung học đã là quán quân của một kỳ đại hội đấu vật Nair Hiện giờ là vua đấu vật của Cục hai chúng tôi.

Sắc mặt của Quách Tử Đình cũng trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia giận dữ xen lẫn ba phần xấu hổ.

Nhìn thấy dạng này của Quách Tử Đình và Trần Dương, Tiêu Phàm làm sao lại không rõ? Rất rõ ràng Quách Tử Đình rất thích Trần Dương, Trần Dương lại chẳng ưa gì gã. Cái gọi “Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình” chính là như vậy.

Lý Thành Giang đối với việc này lại nhìn như không thấy, bắt tay với Tiêu Phàm, giọng ồm ồm nói: - Xin chào.

Đối với sự khen ngợi của Trần Dương gã vẫn bất định.

Tiêu Phàm mỉm cười nói: - Lý tiên sinh rất giỏi.

Những lời này là phát ra từ nội tâm.

Một kỳ đại hội Nair trên thảo nguyên quy mô bình thường cũng không nhỏ, tuyển thủ đô vật đến tham gia đại hội Nair nhiều đến cả trăm người. Khi Lý Thành Giang học trung học đã có thể giành được danh hiệu quán quân đấu vật của hội Nair thật sự là vô cùng giỏi. Còn đối với danh hiệu “Vua đấu vật” của Cục hai Bộ An ninh thì Lý Thành Giang cũng không có nửa câu khiêm tốn, có thể thấy được gã rất xứng đáng với danh hiệu vua đấu vật, như vậy lại càng thêm lợi hại.

Được Tiêu Phàm ca ngợi Lý Thành Giang cũng không có khiêm tốn, nhìn hắn thản nhiên nói: - Tiêu tiên sinh, anh cũng rất giỏi.

Hóa ra vừa rồi Lý Thành Giang tăng thêm chút lực ở tay, vốn chỉ là một thói quen làm động tác để thăm dò nhưng Tiêu Phàm lại không có phản ứng gì, giống như việc gây áp lực này chưa từng xảy ra, lực tay của Lý Thành Giang đều đánh vào không khí.

Đối với Lý Thành Giang mà nói gã chưa bao giờ gặp phải tình huống này.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười.

Bất kể nói như thế nào thì hai vị đồng sự của Trần Dương đều là người tài, tiếp theo phải xem tình hình của mấy vị đồng chí Cục trung tâm Hình Cảnh Quốc tế rồi, chỉ cần có một vài người có thể xuất thủ thì tối hôm nay Tiêu Nhất thiếu cũng không nhất định phải tham gia.

341-vua-dau-vat/1162048.html

341-vua-dau-vat/1162048.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 653

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.