Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn

Phiên bản Dịch · 2355 chữ

- Những người Đông đảo quốc này, bọn họ phối hợp với nhau có ăn ý hay không?

Tiêu Phàm vỗ nhẹ vài cái lên tư liệu trong tay, trầm ngâm hỏi. Hắn đến sớm hơn giờ hẹn một lát, vì vậy có thời gian thảo luận với Trần Dương trước khi gặp gỡ đối thủ.

Đầu óc Trần Dương chuyển động rất nhanh, lập tức nói: - Bọn họ phối hợp rất ăn ý, anh có phải nghi ngờ bọn họ là một phe?

- Nếu phối hợp ăn ý thì khả năng này là rất cao.

Tiêu Phàm gật đầu nói.

Trần Dương và hai người khác là đồng sự trong Bộ An ninh cùng những đồng chí trong tổ chức Hình Cảnh Quốc tế không thể phối hợp ăn ý như vậy. Lúc trước không quen biết, không có kinh nghiệm làm việc với nhau thì đương nhiên là phối hợp không thể ăn ý được.

Trong nước chúng ta khi phá án đều điều động ba đặc công của Bộ An ninh tham gia, có thể thấy mức độ xem trọng vụ án này của cấp cao. Bên Đông đảo quốc phái nguyên một tổ đặc công đến cũng có thể hiểu được.

- Các cô ước định tỷ thí như thế nào?

Trần Dương lập tức trả lời: - Còn chưa có ước định cụ thể, chỉ nói là sau khi ăn cơm tối mọi người cùng nhau luận bàn một chút. Dù sao thì mọi người cũng đều là người văn minh.

Tiêu Phàm khẽ gật đầu nói: - Cuộc luận bàn này các cô vẫn là chính, tôi chỉ ở bên cạnh xem, nêu ra chút ý kiến.

Bất kể nói thế nào thì Tiêu Phàm cũng là “Người ngoài”, mấy tên tiểu quỷ bọn họ cũng không có nhờ người khác giúp đỡ. Hắn đứng bên cạnh xem rồi cho ít ý kiến thì còn được, nếu thật sự để hắn tham gia thì không khỏi có phần không ổn rồi. Để mặt mũi cảnh sát Bộ An ninh bọn họ đi đâu?

- Được, tôi cũng nghĩ như thế Nhưng mà trong thời khắc mấu chốt anh cũng không thể chỉ đứng xem a

Trần Dương gật đầu đáp ứng, liếc nhìn Tiêu Phàm lại bổ xung thêm một câu.

Tiêu Phàm từ chối cho ý kiến, hỏi: - Tư liệu của những người bên chúng ta đâu?

- A? Tôi không có chuẩn bị

Trần Dương hơi sững sờ.

Tiêu Phàm không khỏi lắc đầu nói: - Bỏ đi, đợi lát nữa cũng sẽ gặp được người.

- Đúng nha. Anh yên tâm đi, cũng không phải là bọn gà mờ.

- Ừ.

Tiêu Phàm gật đầu, đưa tài liệu trong tay trả lại cho Trần Dương. Cách thời gian hẹn không xa, những người khác lập tức cũng đến rồi.

- Ai, tôi Tôi lát nữa giới thiệu với bọn họ, anh Anh là bạn trai của tôi a

Trần Dương đem tài liệu cất vào cặp công vụ mang theo bên người, cắn môi chần chờ nói, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trướng đến đỏ bừng, trái tim thình thịch đập loạn, không dám nhìn Tiêu Phàm.

Thấy Tiêu Phàm không nói gì Trần Dương càng thêm lo lắng, vội vàng nói: - Anh, anh đừng hiểu lầm, chính là tìm một lý do...

Nói là bạn trai của mình cùng đến ăn một bữa cơm chắc là được đi, bằng không nói như thế nào? Chẳng lẽ nói Tiêu Phàm là người được họ mời tới để giúp đỡ? Không thể mất mặt như vậy được!

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười.

Trần Dương lập tức thở phào một hơi, sau đó lại nhịn không được trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, dùng thanh âm cực thấp nói thầm một câu: - Đắc chí...

Khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên đỏ hồng.

Cảnh quan Trần từ nhỏ đến lớn kiêu ngạo như thế nào? Từ trung học cơ sở bắt đầu đã là nữ thần trong mộng của rất nhiều nam sinh, cho dù là trong Cục hai Bộ An ninh được xưng là nghiêm khắc thì nam đồng sự cũng là cưng chiều cô, không dám chậm trễ. Hiện giờ “Lưu lạc” đến đây, muốn “Giả mạo” bạn gái cũng cần phải được cho phép, sợ người ta không vui.

Coi người này đắc chí kìa!

Tiêu Phàm chỉ là mỉm cười cũng không để ý đến ủy khuất trong lòng của tiểu cô nương. Trong thời gian này kinh nghiệm tiếp xúc với các cô gái của Tiêu chân nhân so với lúc trước đã tăng lên vài phần, nhưng cũng không thể nói là phong phú. Tiêu chân nhân sau nhiều lần suy nghĩ tinh tế thấu đáo tổng kết ra một kinh nghiệm ngàn vạn lần không được chọc giận họ!

Bạn cùng các cô gái nói càng nhiều, giải thích càng nhiều càng hỏng việc.

Còn không bằng giả vờ lạnh lùng, vừa có thể giấu dốt vừa có thể khiến cho các cô gái như lọt vào sương mù, nhìn không rõ suy nghĩ thật trong lòng bạn. Cái này có thể so sánh với đánh giặc, kẻ địch không rõ bố trí binh lực của bạn nhất định sẽ không chủ động tiến công.

Trần Dương chớp chớp mắt, đang suy nghĩ phải làm như thế nào để kích thích một chút cái tên đang đắc chí này thì ngón tay Tiêu Phàm đã duỗi ra đặt trên kinh mạch ở cổ tay cô. Trần Dương vừa ý thức được Tiêu Phàm đang điều tra mức độ dụng công của cô, thì một cỗ kình lực mạnh mẽ xuyên thấu qua huyệt Nội Quan của cô tràn vào.

Trần Dương không hề nghĩ ngợi, đan điền nóng lên, một cỗ nội tức trào ra tiếp đón kình lực mạnh mẽ đó. Nhưng trong giây lát đó hai cỗ kình lực ngay tại trên vai của Trần Dương nhẹ nhàng va chạm, nội lực của Trần Dương như thủy triều đánh lên bờ đê vô cùng chắc chắn rồi đột nhiên lui lại phía sau. Cỗ kình lực từ ngoài tới này gắt gao cắn lên, thuận theo kinh mạch trong cơ thể cô cuồn cuộn hướng về đan điền.

Trần Dương chấn động, không chút do dự lại đề khí đem tất cả nội lực trong thời gian này khổ luyện bức ra, liều mạng ngăn cản. Trần Dương cũng biết là cuối cùng cũng ngăn không được nhưng có thể ngăn được bao lâu sẽ liên quan đến sự đánh giá của Tiêu Phàm cho thời gian dụng công này của cô.

Trần Dương không muốn bị phê bình.

Người này căn bản đã quá đắc chí rồi!

Hai cỗ kình lực ở cách đàn điền của Trần Phương không xa bất phân thắng bại, lúc tiến lúc lui giằng co nhau. Trần Dương chỉ cảm thấy trong bụng nóng lên từng đợt, một cỗ cảm giác tê tê dần dần lan tràn ra khắp thân, trên sống mũi thẳng bất giác rịn ra một ít mồ hôi, thậm chí ngay cả áo lót mềm mại cũng bị mồ hôi thấm ướt.

Loại cảm giác này trước đây chưa từng có.

Mắt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dương đỏ bừng, lúc sắp chống đỡ không được nữa thì cỗ kình lực mãnh liệt này đột nhiên biến mất.

Trần Dương thở ra một hơi, thời điểm đang muốn trừng mắt với Tiêu Phàm rồi cằn nhằn với hắn vài câu thì Tiêu Phàm đã đứng lên mỉm cười chào hỏi người khác.

- Chào dì Nhiêu.

Trần Dương chấn động, vừa rồi chỉ lo toàn lực chống đỡ nội lực của Tiêu Phàm lại không phát hiện ra Nhiêu Vũ Đình và một vị trung niên mỹ phụ khác đã đứng trước mặt mình, nhất thời mặt đỏ tai hồng vội vàng đứng dậy, hai tay xoắn lấy tay áo ngượng ngùng vô cùng.

- Dì Nhiêu, mẹ, hai người sao lại tới đây?

[ truyen cua tui đốt net ]
Lần này lại đến lượt Tiêu Phàm bị dọa một trận.

Không ngờ vị trung niên mỹ phụ cùng đến với Nhiêu Vũ Đình lại là mẹ của Trần Dương.

Vị trung niên mỹ phụ này nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, theo tuổi của Trần Dương mà suy nghĩ thì tuổi thực của mẹ cô khẳng định không chỉ bốn mươi tuổi, chỉ là do bảo dưỡng rất tốt nên trẻ hơn so với tuổi thực vài tuổi. Vị trung niên mỹ phụ này mặc một bộ váy công sở, mái tóc ngắn tháo vát nhanh nhẹn, trang điểm rất nhẹ, cả người hiện lên vô cùng có sức sống, khí chất tao nhã, vừa nhìn đã biết là người tri thức nữ tính rất có giáo dưỡng.

Nhiêu Vũ Đình đã từng đề cập với Tiêu Phàm về mẹ của Trần Dương là chỗ thân thiết với cô, đang đảm nhiệm chức vụ cán bộ cấp Cục trong Ủy ban Trung ương Quốc gia nào đó.

Nhiêu Vũ Đình đưa mắt đánh giá Tiêu Phàm và Trần Dương, cười khanh khách nói: - Tố Tố, xem lời cháu nói này, khách sạn Tứ Hải này là do cháu mở, ta và mẹ cháu không thể đến được mà chỉ cho phép những người trẻ tuổi đến đây hẹn hò sao?

- Không phải đâu dì Nhiêu, cháu

Trần Dương không kịp chuẩn bị, lắp ba lắp bặp, khuôn mặt đỏ thẫm.

Ở trước mặt đồng sự và đám tiểu quỷ “Giả mạo” bạn gái của Tiêu Phàm là một chuyện, bị mẹ và Nhiêu Vũ Đình “Bắt tại trận” lại là một chuyện khác.

Cảnh quan Trần bị đánh trở tay không kịp, tình hình của Tiêu chân nhân cũng chẳng tốt gì hơn, khuôn mặt phiếm hồng, ngượng ngùng cười một cái, chào hỏi mẹ Trần Dương: - Chào cô.

Nhìn qua thì Trần Dương và mẹ cũng không giống nhau lắm, trên ngũ quan chỉ có hình dáng lông mày là có điểm giống, phỏng chừng diện mạo của Trần Dương là di truyền từ bố.

Nhiêu Vũ Đình trêu Trần Dương một câu mới giới thiệu cho vị trung niên mỹ phụ bên cạnh: - Vụ trưởng Đàm, đây là Tiêu Phàm, đại công tử của Bộ trưởng Tiêu Trạm.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Phàm sau khi nhìn thấy trung niên mỹ phụ, Nhiêu Vũ Đình liền đoán được Tiêu Phàm vẫn chưa đến nhà Trần Dương thăm hỏi. Không biết hai người bọn họ về sau phát triển như thế nào nên lời giới thiệu của Nhiêu Vũ Đình cũng hết sức quy củ, thu hồi lại nụ cười trêu chọc Trần Dương.

Muốn để cô bé tự mình tuyên bố: Cô là bạn gái của Tiêu Phàm!

Tuy nói cô bé nói hươu nói vượn không thể nghe theo, chung quy cũng để lại “Bóng ma” trong lòng của Nhiêu Vũ Đình. Cô bé hiện tại hãy còn nhỏ, muốn trưởng thành cũng không quá khó, nháy mắt đã đến tuổi bàn luận hôn sự. Sau khi Phương Do Mỹ lên đại học vẫn tuyên bố như vậy, Nhiêu Vũ Đình liền không thể không nghiêm túc với vấn đề này rồi.

- Tiêu Phàm, đây là Vụ trưởng Đàm khuê danh là Đàm Hiên, đang công tác tại Bộ Thương Mại, là mẹ của Trần Dương.

Đàm Hiên mỉm cười chủ động vươn tay hướng Tiêu Phàm: - Chào cậu, Trưởng phòng Tiêu!

- Chào cô, Vụ trưởng Đàm!

Tiêu Phàm vẫn theo thói quen cũ khi tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Đàm Hiên thì ngón trỏ tự nhiên đặt lên mạch cổ tay của Đàm Hiên, một cỗ nội tức khó có thể phát hiện không một tiếng động thăm dò vào thể nội của Đàm Hiên.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc trong mắt Tiêu Phàm lướt qua một tia kinh ngạc. Cỗ nội tức thâm nhập vào cơ thể của Đàm Hiên không gặp phải bất cứ trở ngại gì, nhanh chóng tuần hành một lượt rồi lại vô thanh vô tức trở về cơ thể của Tiêu Phàm.

Chính cái loại không có chút trở ngại nào này khiến cho Tiêu Phàm có chút ngạc nhiên.

Bình thường mà nói nếu đối phương là người luyện võ thì cho dù không cảm giác được cỗ nội tức rình rập này, nhưng nội tức của bản thân tu luyện được cũng sẽ tự động hộ chủ, tiến hành ngăn trở cỗ nội tức từ bên ngoài vào này. Nếu đối phương là người bình thường không có căn cơ nội lực, bởi vì kinh mạch của người bình thường không được thông thuận cũng sẽ làm cho cỗ nội lực từ bên ngoài này không thể suôn sẻ thâm nhập vào.

Mà hiện tại nội tức của hắn ở trong cơ thể Đàm Hiên đi thẳng một vòng không gặp bất cứ trở ngại nào, ít nhất có thể chứng minh kinh mạch toàn thân của Đàm Hiên hoàn toàn thông thuận, không giống với người bình thường. Rồi lại không phát hiện được bất cứ ý định ngăn trở nào, đến Tiêu Phàm cũng không thể xác định được Đàm Hiên có phải là người tu luyện không nữa.

Tình hình này Tiêu Phàm trước đây cũng hiếm khi gặp phải.

Đàm Hiên tựa hồ không hề cảm nhận được, mỉm cười nhìn Tiêu Phàm, nhẹ nhàng thu lại bàn tay của mình.

Tiêu Phàm lại cảm nhận được ánh mắt Đàm Hiên nhìn hắn có chút bất đồng. Chỉ là biến hóa này rất nhỏ, nếu không phải giác quan thứ sáu của Tiêu Phàm rất nhạy bén thì thật sự không nhận thấy được. Thậm chí Tiêu Phàm còn hoài nghi không biết có phải mình cảm nhận sai rồi hay không. Trên thực tế ánh mắt của Đàm Hiên với vừa rồi cũng không có gì khác nhau.

340-cuoc-gap-go-ngoai-y-muon/1162047.html

340-cuoc-gap-go-ngoai-y-muon/1162047.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 623

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.