Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ dê xồm

Phiên bản Dịch · 1766 chữ

Đại Gian Hùng

Chương 12: Đồ dê xồm

Người dịch: hacythusinh

Về đến căn phòng nhỏ rách nát trong nhà, đẩy cửa vào Ngô Phàm liền không nhịn được mà thở dài. Phải nói nàng con dâu nuôi từ bé nhà mình cái gì cũng tốt, muốn dáng người có dáng người, muốn gương mặt có gương mặt, chỉ là cái tính tình keo kiệt này đúng là làm cho người khác giận sôi, làm cho người khác khó mà chịu được. Chẳng phải chỉ là một cây nến thôi sao? Đêm hôm khuya khoắt cũng không chịu thắp nến, cả nhà tối đen không khác gì nhà ma.

"Ai?"

Đồng Nhị cực kỳ cảnh giác lên tiếng.

"Sang sảng ——!"

Vốn Ngô Phàm còn đang định nói cái gì đó vui vui thì nghe thấy tiếng rút đao trong phòng, vội vàng nói: "Là ta! Ta vừa về tới! Tại sao lại không chịu thắp đèn? Tối thui tối mò, có khó chịu không?"

Rất nhanh, căn phòng sáng lên ánh nến ảm đạm.

Ngô Phàm đi vào phòng, quơ quơ trên tay con heo sữa cùng rượu nhưỡng lâu năm, cười nói: "Buổi tối ăn có ngon không? Lại đến ăn thêm này? Không ngày mai hết ngon đó."

"Cái gì đó?"

Đồng Nhị căn bản là chưa ngủ, mặc một thân áo ngắn tay không rõ hình dáng, ngửa đầu lên nhìn trong tay Ngô Phàm có gì.

"Hít hít ~~"

Cái mũi nhỏ hít vài cái, Đồng Nhị đột nhiên biến sắc, giận dữ nói: "Tốt cho ngươi a Ngô lão đại! Ta nói ngươi... ngươi là có bạc mà không tìm được chỗ tiêu? Cái gì cũng dám mua a! Heo sữa nướng! Còn dám mua cả một con? Ngươi có biết hay không tốn bao nhiêu bạc? Hả? Nhiêu đây đủ mua ba tháng gạo đó! Còn cái rượu kia là từ cửa hiệu lâu đời của Trần gia ở thành đông a! Ngươi... Ngươi thực sư làm ta tức chết mà! Đồ phá của! Ngươi một cái kẻ sa cơ thất thế, thể hiện cái gì a!"

Mắt thấy Đồng Nhị chỉ bằng ngửi mà biết được trong giấy dầu chứa cái gì, sau đó còn lưu loát quở trách mình, Ngô Phàm không biết nên khóc hay nên cười.

Thầm thở dài, Ngô Phàm nhướng mày, cười hèn hạ nói: "Ta nói này, một đồng cũng không tốn, ngươi tin không?"

Đồng Nhị đang quở trách thì ngưng lại, nghi ngờ đánh giá sắc mặt Ngô Phàm, mặt cười khó coi: "Không phải là ngươi lại làm chuyên thất đức gì chứ hả?"

Ngô Phàm lắc lắc đầu, cười nói: "Ta mà là loại người như vậy sao? Hôm nay đánh thắng một trận lớn, phó Thiên Hộ của mở tiệc chiêu đãi tất cả huynh đệ Ưng Dương vệ, hắc hắc! Ta liền chiếm được một ít chỗ tốt!"

"Không có tiền đồ!" chộp lấy con heo sữa cùng với bình rượu trong tay Ngô Phàm, Đồng Nhị nói lầm bầm: "Một cân thịt heo tốn bao nhiêu tiền? Không biết nguyên một con heo nướng như vậy có thể qua tay Minh Nhi mà bán được mười lượng bạc đó!"

Ngô Phàm: "..." cô nàng này so với ta càng là lòng tham không đáy a!

Nhìn thấy Đồng Nhị hào khí mở bình rượu uống rồi lại ăn như hổ đói, Ngô Phàm bỗng nhiên thấy mình đúng là một tên hỗn đản. Lúc đầu cái tên Ngô Phàm kia không có năng lực, còn mình bây giờ? Vì cái gì không để cho nàng con dâu từ bé một cuộc sống tốt. Phải biết dù nhà nghèo rớt mồng tơi, nàng ta cũng chưa từng rời bỏ mình. Vì cái gì? Chẳng lẽ là vì sợ nàng nhìn ra mình không phải là tên Ngô Phàm trước kia hay sao?

"Ngươi không ăn sao?"

Ngô Phàm đang suy nghĩ thì bị Đồng Nhị kêu tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Đồng Nhị ngậm nguyên miếng thịt lợn, hai má phồng cả lên, lập tức cười khúc khích ra tiếng.

Đồng nhị lầm bầm, cả giận nói: "Cười cái gì mà cười? Thực sự buồn cười sao? Tại ngươi mà ta đã hơn một năm rồi chưa có miếng thịt nào vào mồm rồi đấy!"

"Vậy thì ngươi nên để dành bụng, về sau thịt cá, mỗi ngày đều có! Chỉ sợ ngươi ăn không hết!" Ngô Phàm cười tháo xuống hộp đao trên lưng, đi qua nhéo nhéo hai má gương mặt trời sinh lệ chất của nàng., nói: "Căn nhà nát này ở cũng đủ lâu rồi, đã đến lúc phải đổi một căn nhà mới. Ta cam đoan, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không để ngươi lại chịu cực khổ như vậy!"

"..."

【 Hả? Chẳng lẽ không phải nên xuất hiện biểu tình cảm động hay sao? Yêu thương nhung nhớ, lấy thân báo đáp hay gì đó, mau tới a! 】

Mắt thấy Đồng nhị lộ ra ánh mắt bất hảo, Ngô Phàm trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

" Tay ——!"

Đồng Nhị kéo dài âm thanh, con ngươi xinh đẹp híp lại thành một khe.

【 Tay? Tay ta làm sao? 】

Ngô Phàm sửng sốt, tiếp theo nhìn tay của chính mình... Ách, phải nói sao cho tốt đây? Đại khái là động tác theo thói quen của thằng nhãi này, nựng hai má con người ta rồi thuận tay trượt xuống sờ qua sờ lại vị trí mềm nhũn không nên sờ a!

"Xoẹt!"

Ánh đao chợt lóe, Ngô Phàm mặt đều tái cả rồi.

"Ngươi muốn làm gì? Muốn mưu sát chồng hả?" Ngô Phàm trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn cây đao trong tay Đồng Nhị, nuốt nước miếng nói: "Định trực tiếp chém chết ta! Sao lại có dạng người như ngươi ..."

"Đồ dê xồm! Nếu không phải ngươi là hôn phu tương lai của ta, ta đã sớm chém chết ngươi !", Đồng Nhị mày liễu dựng thẳng, mắt trợn to lên, cả giận nói: "Nói cho ngươi nghe!Ngô lão Đại! Đừng cho rằng bà cô là một đứa con nít mà lừa gạt, một vò rượu, một con heo sữa nướng đã nghĩ muốn chiếm tiện nghi bà cô của ngươi? Phi! Khi nào chờ ngươi dùng kiệu tám người khiêng cưới ta xuất giá, thì hãy nghĩ tới những chuyện xấu xa kia!Còn nếu không á? Có nghĩ cũng đừng nghĩ tới!"

"Ách..."

Tự biết mình đuối lý, Ngô mỗ sờ sờ vuốt vuốt cái mũi, rất là xấu hổ.

"Tay! Tay! Tay! Người còn dám ngửi? Ngươi là cái đồ hỗn đản ghê tởm..."

Mắt thấy Đồng Nhị lại muốn nổi bão, Ngô Phàm xách lấy hộp đao, nhanh như thỏ chạy qua một phòng khác!

Nhìn thấy Ngô Phàm đóng lại cửa, gương mặt thanh tú của Đồng Nhị hiện lên một tia đỏ ửng, xì một tiếng khinh miệt, cũng vội vàng đóng cửa phòng mình lại, tựa lưng vào cửa, che lại gương mặt nóng bừng của mình thầm nghĩ: 【Hôm nay hắn làm sao vậy? Từ khi nào lá gan lại lớn như vậy? Sẽ không phải... 】, Đồng Nhị sắc mặt biến đổi, hoài nghi mở ra cửa, lại nhìn về phía phòng của Ngô phàm, ánh mắt hung ác : 【 Ra ngoài học hư rồi? Chết tiệt! Biết ngay cái tên vương bát đản này không phải là thứ tốt gì! Ta nói ta cả ngày ở trong nhà ăn trấu nuốt rau! Hắn lại dám ra ngoài ăn chơi đàn đúm a! Không được ! Ta phải nghĩ cách... ta phải nghĩ cách.... 】

Đồng Nhị bên này động não liên tục, suy nghĩ lung tung.

Ngô Phàm bên kia cũng trong chớp mắt đã quên chuyện vừa nãy, hoặc là nói, hắn đang nghĩ tới một chuyện quan trọng hơn —— Mẹ kiếp! Đã quên đổi giải dược!

"Hỏng rồi, hỏng rồi, không tốt rồi!"

Ngô Phàm liên tục than thở rồi tiến vào không gian hệ thống, mở miệng liền hỏi: "Trong hệ thống có giải dược đan không? Ý ta là... bất chấp trúng loại độc gì, ăn vào một viên là giải được hết thảy ấy."

"Đinh! Giao diện 'Tạp vật' sau khi đổi mới đã từng xuất hiện qua ba mươi bảy loại giải độc đan nhưng chỉ để giải các loại độc cụ thể, còn vạn năng giải độc đan vẫn chưa có, ký chủ cần xác định trúng loại độc gì mới có thể đổi đan dược tương ứng."

Hít một hơi thật sau, Ngô Phàm hỏi một vấn đề mà hắn rất quan tâm: "Vậy... một viên đại khái cần bao nhiêu điểm?"

"Đinh! Rẻ thì ba nghìn đắt thì trên vạn"

"Phốc —!"

Ngô mỗ thực sự có cảm giác muốn hộc máu tại chỗ mà chết!

【 Đây là kết cục vì quá chủ quan có phải hay không? Như thế nào lại quên chuyện mình bị người ta hạ độc đó chứ? Chết tiệt! Con mụ thánh nữ mặt thẹo hạ độc mình, còn nói mỗi tháng phải cung cấp cho ả tình báo quan trọng để trao đổi giải dược, cái này rõ ràng là giống như bắt ta đưa phiếu ăn hàng tháng mới cho ăn cơm, không đưa thì cho chết đói đó mà! A chờ đã! 】

Ánh mắt Ngô Phàm bỗng nhiên trở nên cực kỳ giận dữ, cả giận nói: "Muốn ngựa chạy lại con mẹ nó không cho ngựa ăn cỏ xanh! Con mụ đàn bà thối tha, có kiểu lợi dụng như vậy sao? 'Ân uy tịnh thi'(1) có hiểu hay không hả! Ai da, vậy ân ở đâu? Đi nơi nào? Chẳng lẽ không có cái gì như là mười vạn, tám vạn lượng bạc cho ta a? A a a a! Thiệt thòi lớn! Thiệt thòi lớn rồi!

(1) Ân uy tịnh thi: đồng thời sử dụng ân huệ và uy nghiêm/ uy phong = vừa đấm vừa xoa.

Ngô Phàm lầm bầm lầu bầu, nói khùng nói điên được một lúc thì…

"Đinh! Ký chủ còn một lần rút thưởng, rút hay không rút?"

"Ha ha ha ha...!"

Sau khi kinh ngạc một phen Ngô Phàm sầu não đều quên sạch, mừng như điên cười to!

Rút thưởng! Làm cho người khác vô cùng hưng phấn rút thưởng a!

....

PS: cầu review, cầu kim phiếu, cầu đề cử a quý độc giá kính mến!

Bạn đang đọc Đại Gian Hùng (Bản Dịch) của Khái Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacythusinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.