Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không đáng tin

Phiên bản Dịch · 2066 chữ

Đại Gian Hùng

Chương 11:Không đáng tin cậy

Người dịch: hacythusinh

Ngô Phàm nhất thời nhớ tới một câu châm ngôn bên trong bên trong 《Sử ký Tư Mã Thiên 》, bởi vì vị Tư Mã tiên sinh viết thật là sâu sắc! Sâu sắc đến nổi từ xưa, nay, bên trong, bên ngoài, hiện tại, tương lai, chỉ cần là người, đều có thể dùng một câu kia để nói lên đúng bản chất! Câu nói kia chính là "Thiên hạ hi hi giai vi lợi lai, thiên hạ nhương nhương nhượng giai vi lợi vãng". Tuy nó có rất nhiều lời giải thích nhưng đơn giản nhất mà nói, đó chính là bốn chữ 'Nhân bổn trục lợi'(1)

(1) Nhân bổn trục lợi: bản tính con người là làm lợi riêng cho mình.

Chỉ cần nơi có lợi ích, sẽ có người sống. Chỉ cần nơi đó có đầy đủ lợi ích, sẽ có rất nhiều người.

Cho nên…

Phó Thiên hộ Triệu Hỉ cố tình đề bạc Ngô Phàm lên cái ghế Bách hộ sẽ làm động chạm lợi ích của người khác, Ngô Phàm cũng vì vậy mà bị người khác tỏ thái độ.

"Hừ!"

Một tiếng hừ lạnh, không thể nghi ngờ làm cho bàn tiệc vốn dĩ đang hòa thuận vui vẻ liền trở nên im bặt, cây kim rớt cũng có thể nghe tiếng.

Người hừ lạnh tên là Ngô Viễn Hào, Một thân cao tám thước, cao lớn vạm vỡ, trán cao miệng rộng, râu quai nón đầy mặt, chính xác người cũng như tên, uy vũ hào khí, quả thực bất phàm. Hắn là một trong hai Chỉ huy sứ bên trong Ưng Dương vệ đồn Thiên Hộ Lạc Dương, dựa theo biên chế Ưng Dương Vệ, địa vị của hắn gần với phó Thiên Hộ, quản lý bốn trăm người.

Thiên Hộ Ngũ Chiêu trong đồn Thiên hộ Lạc Dương, xuất thân danh môn, lại đến môi trường đen tối như Ưng Dương vệ làm quan, cũng không phải vì luyện võ mà tới, mà chỉ vì đến đây để mài luyện tâm tính, cho nên hắn rất ít quản chuyện lớn nhỏ bên trong đồn Thiên hộ. Chỉ khi xuất hiện một ít nhân sĩ giang hồ đỉnh cấp làm loạn thì hắn mới tự thân xuất mã. Thiên hộ Ngũ Chiêu không thèm quản lý chuyện trong đồn Thiên hộ, bên ngoài còn có tin đồn hắn cũng không định ngồi lâu trên ghế Thiên hộ, chính vì thế bên trong đồn Thiên Hộ mới xuất hiện tình huống phân ra thành ba thế lực đấu đá lẫn nhau. Phó Thiên hộ cùng với hai cái Chỉ huy sứ cạnh tranh lẫn nhau, quấy rối nhau, làm nháo đến quên cả trời đất. Không có biện pháp, cả ba đều thèm nhỏ dãi vị trí Thiên hộ, cũng đủ tư cách mà cạnh tranh.

Ngô Viễn Hào xưa nay thái độ làm người không tệ, không nói cùng với thủ hạ đồng cam cộng khổ, còn thưởng phạt phân minh, thông hiểu lý lẽ, nhưng bây giờ hắn lại ra vẻ hống hách, liền mang ý nghĩa sâu xa. Đương nhiên, cũng không thể trách hắn, ai kêu phó Thiên hộ Triệu Hỉ cùng với Ngô Phàm đã xem như là từ trong bụng của hắn mà lấy ra thịt đã nuốt xuống cơ chứ?

Bên dưới đồn Thiên hộ là gồm mười đồn Bách hộ, tổng cộng có hơn hai nghìn ba trăm người. Mười đồn Bách hộ lại chia ra có ba đồn Du kỵ, bảy đồn Giáp sĩ. Mặt khác trong tay của một vị Chỉ huy sứ vắng mặt hôm nay quản lý ba cái đồn Du kỵ. Đây là một cái nhãn hiệu lâu đời của Ưng Dương vệ, thâm căn cố đế, khó mà thay đổi. Mà bảy đồn Giáp sĩ, bốn đồn thuộc về Ngô Viễn Sơn, ba đồn thuộc về Triệu Hỉ, cả hai đều tính là người vừa mới lên, căn cơ cũng không vững, cùng nhau phân cao thấp.

Điều đáng nói là vị trí Bách hộ Ngô Phàm sắp được ngồi lên, chính là một trong bốn vị trí mà Ngô Viễn Sơn quản lý a! Thằng nhãi này vậy mà biểu lộ trung thành với thế lực đối thủ của hắn như vậy. Dựa vào tình hình trước mắt, Ngô Viễn Hào dù bình thường thái độ làm người rất tốt, cũng không thể bị người khác chèn ép đến vậy! Hừ lạnh Ngô Phàm đã là coi như khách khí, không trực tiếp lên lấy mạng hắn đã là cực kỳ kiềm chế tính tình rồi.

Một tên phó Thiên hộ, hai tên Chỉ huy sứ, đều tự hiểu rằng nếu muốn đoạt được vị trí Thiên hộ kia, đầu tiên ắt phải tính đến lực lượng dưới trướng của mình là nhiều hay ít. Lấy tình huống trước đó mà xem, Ngô Viễn Hào cùng với vị Chỉ huy sứ còn lại thì lực lượng tương đương, còn phó Thiên hộ Triệu Hỉ thì đang ở thế yếu. Vậy mà bỗng dưng dưới trướng Ngô Viễn Hào lại xuất hiện một cái phản đồ lập nhiều đại công như Ngô Phàm, Triệu Hỉ liền bắt lấy được cơ hội gia tăng lực lượng đồng thời suy yếu lực lượng của đối thủ, đúng là cơ hội trời cho. Cho nên mới xuất hiện tình huống như hôm nay, trước tiên thăm dò, xem chuyện diễn biến thế nào. Nếu Ngô Viễn Hào trở mặt tại chỗ, Triệu Hỉ cũng thấy bình thường, cùng lắm thì lợi dụng việc Ngô Viễn Hào chèn ép công lao thủ hạ, bôi đen thanh danh của hắn. Nếu Ngô Viễn Hào chịu nhịn xuống, vậy thì tốt, thuận thế mà nuốt luôn một vị trí Bách hộ vào tay của mình, rất thiết thực.

Tóm lại, phó Thiên hộ Triệu Hỉ coi như chiếm hết tiên cơ, tạm thời nắm giữ thế cục.

Ngô Viễn Hào hừ lạnh một tiếng, làm cho phó Thiên hộ Triệu Hỉ nhướng mắt lên, đồng thời cũng khiến cho tâm tình vốn rất tốt của Ngô Phàm lạnh xuống, quá mức đắc ý vênh vào sẽ thành người chết.

Đứng tại chỗ, Ngô Phàm ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong, tình huống cực kỳ xấu hổ.

"Ngô Chỉ huy sứ! Đây cũng không phải là cách mà ngươi đối đãi thuộc hạ có công a!" Triệu Hỉ đảo mắt một vòng, cười tủm tỉm nói: "Vị thuộc hạ này của ngươi, đúng là rất trâu bò nha! Đầu tiên chém chết Trần Du Tứ cấu kết Di Lặc giáo giúp Ưng Dương vệ Lạc Dương chúng ta trừ mối hóa lớn. Bây giờ lại phát hiện ra doanh địa của Di Lặc giáo yêu nghiệt, chỉ dẫn cho các huynh đệ đồn Thiên hộ một lưới bắt hết đám nghịch thần tặc tử này! Có thể nói là Công!Huân!Cao!Ngất! đúng không?"

Ngô Viễn Hào khóe miệng co rúm, chòm râu rậm rạp trên mặt liên tục nhún nhảy. Bất quá, hắn cũng không nói gì, cứ như vậy mà trầm mặt nhìn Triệu Hỉ và Ngô Phàm.

Đại nhân vật đánh cờ không phải là tiểu nhân vật có thể tham gia vào, ít nhất hiện tại Ngô Phàm có một loại cảm giác bất lực, cái cảm giác ngồi chờ vận mệnh của mình bị người khác phán quyết hiện tại quả thực không dễ chịu. Cho đến lúc này, hắn đem hết mọi chuyện liên kết lại một lần, mới coi như là thông suốt trong đó một vài vấn đề mấu chốt, trong lòng lại mắng không ngừng Triệu Hỉ cùng Ngô Viễn Sơn.

Mắng một hồi lâu, Ngô Phàm cũng thầm khuyên bảo chính mình, hắn thân ở Ưng Dương vệ, đây cũng chẳng phải địa phương tốt lành gì, người trong này cũng không phải là cái hạng tốt lành gì. Chính mình là người xấu, người ta chẳng lẽ không phải? Cùng so với nhau, bản thân mình chỉ là một tên tiểu bại hoại, người ta thì đã tu luyện nhiều năm như vậy, đã sắp thành tiên rồi! Mọi thứ đều phải suy nghĩ kỹ mới làm, không thể tự cho là đúng.

Giằng co kéo dài rất lâu, làm cho cả tửu lâu vốn dĩ ồn ào huyên náo biến thành im bặt, giờ mới xem như xuất hiện bước ngoặt.

Phó Thiên hộ Triệu Hỉ cười tươi với Ngô Phàm, lại cho Ngô Viễn Hào một cái ánh mắt khiêu khích, tiếp theo đứng dậy ôm quyền, cười lớn tiếng nói: "Chư vị huynh đệ cơm no rượu say! Chi phí bao nhiêu, tính hết trên đầu của mỗ gia! Mỗ gia uống hơi quá chén, tửu lượng không đủ, Cáo lui đi trước! Thật là có lỗi! Ngày khác nhất định lại bày rượu yến, chiêu đãi các vị đại gia!"

"Rắc ba...."

Sau khi phó Thiên hộ Triệu Hỉ giả vờ say rượu mà về một hồi, Ngô Phàm bỗng chú ý tới Ngô Viễn Hào đang hung hăng nắm chặt nắm tay, xương khớp kêu răng rắc.

Nhắm mắt điều chỉnh lại cảm xúc, Ngô Viễn Hào đứng lên, mặt âm trầm, nhìn Ngô Phàm ngửa bài: "Tốt! Rất tốt!"

【 Tốt? Rất tốt? Thật sự tốt chứ? Còn thiếu chút nữa là lên cắn ta hai cái đi? 】

Trong lòng Ngô Phàm là một dạng mà mặt ngoài lại là một dạng khác.

Nghe được lời của Ngô Viễn Sơn, Ngô Phàm vội vàng thấp thỏm lo âu, ôm quyền khom người vô cùng ngoan ngoãn.

Trước mặt toàn bộ đồn Thiên hộ, hơn hai nghìn Ưng Dương vệ, Ngô Phàm vẫn là đại công thần trong lần đại thắng lần này, trong lòng dù có lửa giận ngập trời, Ngô Viễn Hào cũng không thể phát tán ra, nổi giận đùng đùng mà rời đi.

Đợi Ngô Viễn Hào đã đi được một lúc, Ngô Phàm thở ra một hơi, thời tiết tháng bảy nóng chảy mỡ vậy mà sau lưng hắn mồ hôi lạnh ròng ròng gần như ướt cả Phi Ưng phục.

Ăn, nhất định là ăn không vô, Ngô Phàm cáo lỗi cùng với các Bách hộ trên bàn tiệc, trực tiếp rời đi, sau đó còn rất vô sỉ mà kêu đóng gói một con heo sữa quay mang đi, rồi tựa mình trên thanh gỗ quầy hàng, cau mày trầm tư. Hắn cũng không ngu tới mức nghĩ rằng Ngô Viễn Hào lần này sẽ thực sự buông tha cho hắn là sau này cũng sẽ buông tha hắn. Còn nữa... Ngô Phàm thấy được cái bắp đùi mà mình đang ôm kia kỳ thật là đang hãm hại mình, không đáng tin cậy.

Càng nghĩ, Ngô Phàm cũng không thể nghĩ ra biện pháp ứng đối nào, chỉ có thể quyết định trước mắt đi về nhà, lấy vật phẩm hệ thống ra mà nâng cao thực lực rồi tính sau. Dù sao chỉ có người có giá trị mới có thể tiếp tục sống.

"Đại nhân! Heo sữa nướng của ngài đây ạ!"

Tiểu nhị đem ra con heo sữa đã được rút xương, dùng giấy dầu bao lại và buộc kỹ bằng dây thừng đưa tới.

Vị tiểu nhị này tâm tình hiện tại cũng giống như Ngô Phàm, chỉ sợ hôm nay đã nhiều lần bị dọa sợ, không có biện pháp, ai mà không biết Ưng Dương vệ này là cái mặt hàng gì chứ? Một lời không hợp, chụp mũ gọi ngươi là phản tặc, vài phút sau liền giải quyết tại chỗ, mang đi xét nhà... Cơm bưng nước rót cho bọn hắn cũng phải vô cùng cẩn thận a!

"Tốt!"

Ngô Phàm cầm lấy heo sữa rời đi, ra ngoài được mấy bước, lúc này mới nghĩ tới còn quên thứ gì, quay đầu lại chụp ngay một vò rượu trần nhưỡng, hào phóng nói ——"Tất cả đều tính cho Triệu Thiên hộ!"

Xoay người, tiêu sái mà đi.

Chỉ để lại thân ảnh hiu quạnh tiểu nhị đang dở khóc dở cười, cùng một chút lời không dám nói ra.

...

PS: cầu review, cầu đề cử a, mong quý độc giả ủng hộ tiểu đệ!

Bạn đang đọc Đại Gian Hùng (Bản Dịch) của Khái Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacythusinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.