Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Cung Thế Gia

Tiểu thuyết gốc · 1691 chữ

Trước mắt Lam Bảo là hàng ngàn quân đội, có người có Long, có Phụng có Lân. Tất cả đều đến từ Tiên Giới!

"Nghịch chủng của Long Tộc, ngươi phải chết!" Tộc Trưởng Long Tộc - Long Phúc Thiên bước ra, hai tay hắn tụ chưởng...

Lam Bảo lúc này sắc mặt lạnh lẽo, đám gia cầm này đã giết gia đình của hắn, thê tử của hắn... Hắn, không cứu được 1 ai...

Chẳng còn gì nữa, Bá Long Lực đã gần cạn và yếu đuối, Linh Lực chỉ là rác rưởi, hai nắm tay đang nắm chặt của hắn dần buông lỏng...

"Mau đầu hàng thì chúng ta tha mạng cho ngươi!" Long Phúc Thiên cười gằn.

Lam Bảo sắc mặt vẫn như băng, giờ hắn quá chán nản rồi, trong lòng nhẹ ra lệnh...

"Google...Tự bạo..."

BÙM!!!!!!!!

Chỉ với 5 giậy, toàn bộ vũ trụ nổ tung... Thậm chí còn có vài vũ trụ lân cận bị hủy diệt theo!

...

Lam Bảo giật mình tỉnh gấc, hắn tuy không nhớ mặt những người trong mơ nhưng lại nghi vấn lẩm bẩm:

"Giấc mơ kỳ lạ kia là sao?"

Rồi hắn cảm thấy đau nhói ở phần ngực bị thương, hắn ôm nhẹ phần ngực nhìn xung quanh, đây là 1 phòng trang trí đơn giản của 1 Thất Bậc Thế Lực hoặc Gia Tộc.

Kẽo ket...

"Ngươi tỉnh rồi à? Mau nằm xuống đi, ngươi đang bị thương đó!" 1 cô gái với gương mặt cực kỳ xinh xắn dịu dàng tầm 19 tuổi tay cầm chút bánh bao mở cửa tiến vào đỡ hắn nằm xuống.

Lam Bảo dẹp chuyện giấc mơ qua một bên rồi hỏi chuyện:

"Đây là đâu vậy?"

"À, đây là Nam Cung Gia, do lúc ta đi lên rừng phát hiện ngươi đang nằm trên đất nên đem về cứu chữa, ta tên Nam Cung Tịch Nghi, ngươi tên gì?" Nam Cung Tịch Nghi giới thiệu.

"Ta tên Lam Bảo."

"Ừm, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi lấy thuốc đây!"

Nói xong Nam Cung Tịch Nghi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

"Nam Cung Gia... Hình như là ở khu nhiệt đới của Bạch Băng Đại Lục đúng không?" Lam Bảo lục lọi trí nhớ lẩm bẩm.

"Đúng vậy, tiếp giáp sẽ là Phú Gia!" Vy Phương Nhi hiên lên đáp.

"Ồ." Hiểu ra thì Lam Bảo nằm im ở đấy rồi chạm lên phần trán đang băng bó, hắn liền ngồi dậy xếp bằng trị thương, ánh mắt trở lại màu ánh sao.

...

Nam Cung Tịch Nghi lấy thuốc đi vào, nàng suýt làm rơi thuốc vì 1 thanh niên anh tuấn quá mức đang ngồi xếp bằng trên giường, thương thể đã chữa được 7 phần 10.

Nàng lắc nhẹ đầu tỉnh lại, đặt nhẹ hai gói thuốc lên trên bàn liền lúng túng nhắc nhở:

"Ta đi làm tý việc vặt đây, ngươi nhớ uống thuốc đấy, ta sẽ cử 1 thị nữ hầu hạ ngươi!"

"Được rồi, cô cứ an tâm."

Nam Cung Tịch Nghi đi ra ngoài, 1 lúc sau có 1 thị nữ xinh xắn 18 tuổi tiến vào nhưng bị Lam Bảo đuổi ra với lý do là để mình tự nhiên.

"Sẽ mất vài ngày để hồi phục đây!" Lam Bảo lắc đầu ngán ngẩm, hắn nhận ra bản thân vẫn rất yếu, dựa vào cái giấc mơ kỳ lạ đang dần phai mờ kia thì hắn chỉ cảm thấy mình thật nhỏ yếu làm sao so với những cường giả Tiên Giới.

"Ngươi so sánh với bọn hắn làm gì, lo cho ngươi trước đi..." Vy Phương nhi xuất hiện phồng má lẩm bẩm.

...

Vài ngày sau, Lam Bảo được Nam Cung Tịch Nghi dẫn ra làm quen với mọi người, hắn cũng biết sơ sơ Nam Cung Tịch Nghi là tiểu thư của Nam Cung Gia, phụ thân nàng là Hoá Hư Sơ Kỳ cường giả và là Nam Cung Gia Chủ tên Nam Cung Bắc.

Lam Bảo chỉ phóng thích ra tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ ngang bằng Nam Cung Tịch Nghi để tránh bị nghi ngờ.

Thấy hắn rất thân thiện ôn hoà và giúp mọi người nên Nam Cung Gia có rất nhiều hảo cảm với hắn.

Ngay cả nhiều thị nữ thậm chí là nữ trưởng lão trẻ tuổi luôn tìm cái cớ để gặp hắn nhưng đều bị khéo léo từ chối.

"Biết thế đeo Vô Diện Quỷ Mặt Nạ ngay từ đầu luôn cho tốt!" Lam Bảo vỗ trán lẩm bẩm khi đang ở ngoài đình viện uống trà với Nam Cung Tịch Nghi.

"Mau cho ta gặp thê tử tương lại của ta!" Một âm thanh vang ra khiến Lam Bảo nhíu mày, Nam Cung Tịch Nghi thì sắc mặt bỗng dưng khó chịu.

"Có chuyện gì sao?" Lam Bảo thấy nàng khó chịu thì liền hỏi.

"Không... Không có gì đâu." Nam Cung Tịch Nghi úp úp mở mở, nàng rất sợ hắn sẽ bị đánh đến bầm dập.

"Không tin." Lam Bảo thầm bĩu môi, hắn cứ ngồi xem thằng ở ngoài là ai.

"Gọi nàng ra đây cho ta!"

"Phiền phức quá!" Nam Cung Tịch Nghi khó chịu rời ghế đi ra cổng.

Ở bên ngoài là 1 nam thanh niên tầm 22 tuổi anh tuấn tên Phú La - Thiếu Chủ Bát Bậc Gia Tộc Phú Gia.

"Ngươi đến đây làm gì?" Nam Cung Tịch Nghi lạnh lùng đi ra nói.

Như quá quen với điều này, Phú La cười mỉm đáp:

"Lần này ta đến để cầu hôn nàng, mong nàng đáp ứng!"

"Ta từ chối."

Lần này Phú La không nhịn nữa mà nói thẳng:

"Sao nàng cứ từ chối ta 5 lần 7 lượt? Ta có điểm gì không tốt sao? Nàng nói đi!"

"Vì ngươi là 1 tên nguỵ quân tử, lúc ở gần ta thì ra vẻ chính nhân quân tử lắm! Nhưng sau lưng lại dây dư với mấy nữ nhân khác. Ta cũng không thích loại người như thế và cũng không thích ngươi, mong rời đi cho!" Nam Cung Tịch Nghi nói lời sắc bén khiến cho Phú La á khẩu.

"Được lắm." Phú La lẩm bẩm rồi uy hiếp:

"Nếu như hai ngày nữa không tổ chức lễ thành thân cho ta và Nam Cung Tịch Nghi thì ta sẽ đem quân san bằng Nam Cung Gia!" Vừa nói thì có 1 trưởng lão của Phú Gia xuất hiện, uy áp Hoá Hư Sơ Kỳ không kém Nam Cung Bắc khiến mọi người run rẩy rồi tên trưởng lão đó cùng Phú La rời đi.

Còn Nam Cung Tịch Nghi thì rất sợ điều này xảy ra, nàng hiện tại khá do dự, nếu không lấy Phú La thì Nam Cung Gia sẽ bị diệt, phụ mẫu nàng có thể sẽ bị giết. Còn nếu lấy Phú La thì Nam Cung Gia sẽ an toàn nhưng hạnh phúc cả đời nàng không bao giờ có thể lấy lại.

"Đừng lo gì hết, nếu nàng không thích thì đừng có lấy hắn, việc này ta lo được!" Lam Bảo lúc này mặc Bạch Sắc Ma Bào đi đến bên cạnh an ủi.

"Ừm, cảm ơn ngươi, nhưng ngươi hãy đi đi, đừng quay lại đây. Nguyên Anh Kỳ như ngươi không là gì so với Phi Thân Sơ Kỳ như Phú La đâu!"

Lam Bảo chỉ âm thầm cười trộm, Nguyên Anh Kỳ cái gì? Hắn đã là Phi Thân Hậu Kỳ rồi đấy.

"Cái áo bào này sao quen thế nhỉ? Giống như..." Nam Cung Tịch Nghi để ý Bạch Sắc Ma Bào hắn đang mặc, trong lòng hơi nghi vấn.

"Ta về phòng đây." Lam Bảo giơ tay đánh trống lảng nói rồi nhanh nhảu tiến về phòng.

Nam Cung Tịch Nghi nhìn theo bóng lưng của hắn mà suy nghĩ, cái điệu bộ của hắn có vẻ rất ung dung bình thản như thể thằng La kia chỉ là ngọn cỏ ven đường quanh năm ngửi cứt chó.

Rầm.

Đóng của phòng lại, Lam Bảo liên hệ Lam Anh Thư qua công pháp Song Thân Hoá Độc Lập:

"Tiểu Anh Thư tỷ ơi, giúp Tiểu Bảo!"

"Chi vậy? Lần trước Tiểu Bảo ngươi làm ta mất nhiều linh lực để cứu ngươi đấy!" Lam Anh Thư truyền lại.

"Cử Huỳnh Long đến đây đi, nếu là sư tỷ đến thì càng tốt!"

"Ngươi đang ở đâu vậy?"

"Ta đang ở Nam Cung Gia tại Bạch Băng Đại Lục."

"Thật đúng lúc ta cũng ở Bạch Băng Đại Lục!"

"Vậy tỷ đến đi."

"Ừm, mai ta cùng Huỳnh Long với Kim Nhất sẽ đến, Nhị Khang và Cao Tứ đang ở cùng nhóc Lôi Dương rồi."

"Tốt quá, nhưng âm thầm vào thôi nhé!"

"Được."

Truyền âm xong, Lam Bảo liền nhảy lên giường vận công chữa thương tiếp.

...

Buổi tối.

Nam Cung Tịch Nghi lúc này đang ngồi trong phòng của Lam Bảo, còn hắn đang ngồi đối diện.

Nam Cung Tịch Nghi chống khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay giữ má mềm mà chán nản nói:

"Ta phải làm sao đây? Ngươi có cách gì không?"

Lam Bảo chỉ cười nhẹ đáp:

"Ta bảo nàng cứ yên tâm đi, không cần lo, ta đã có sắp xếp!"

"Sắp xếp gì?"

"Về phòng đi, ngày kia khác biết!"

...

Hôm sau.

"Này, Tiêu Bảo, dậy đi!" Một âm thanh mềm mại động lòng người vang lên khiến Lam Bảo tỉnh giấc ngay tức khắc.

Hắn mở mắt ra thì thấy gương mặt tuyệt đỉnh của Lam Anh Thư, ngay sau lưng nàng là Kim Nhất và Huỳnh Long đang mặc Hoàng Vô Tức Choàng viền Bạch Kim uy nghi.

"Sao đến sớm vậy, ngồi ghế đi!" Lam Bảo ngáp ngủ ngồi dậy nói, bên ngoài chỉ mới hừng sáng.

"Tóc ngươi bị sao vậy?" Lam Anh Thư vuốt vuốt mái tóc ngắn của Lam Bảo nghi ngờ hỏi.

"Cắt ngắn đi cho đỡ vướng, cũng hợp mà!"

"Ừ, đúng là rất hợp."

Lam Bảo lúc này đi đến bàn ngồi xuống cái ghế gỗ mà nói:

"Kế hoạch sẽ là..."

Bạn đang đọc Đa Thiên Địa sáng tác bởi sxicbos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sxicbos
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.