Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hư Không Hỗn Loạn

Tiểu thuyết gốc · 1995 chữ

"Phó Cung... À nhầm, Đại Tiểu Thư người không sao chứ?" Kim Nhất quỳ một gối, khí thế Hoá Hư Hậu Kỳ mạnh mẽ toả ra, trong thời gian 1 năm thì Lam Bảo và Lam Anh Thư huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt cho Kim Nhất, Nhị Khang, Huỳnh Long và Cao Tứ khiến cả 4 tên suýt mất mạng nhưng thực lực đại tăng.

Cả 8 tên hộ vệ cảm nhận Kim Nhất là 1 Hoá Hư Hậu Kỳ rất mạnh mẽ thì ngưng trọng cảnh giác lùi lại.

Băng Thịnh cũng khá bất ngờ về điều này, bất quá so với Kiếp Tinh Trung Kỳ như hắn thì Hoá Hư chỉ như con kiến.

Nhưng khi nghe Kim Nhất gọi hai tiếng "Tiểu Thư" thì hắn lại quay 180 độ ôn hoà nói:

"Không biết trẫm có thể biết cao danh quý tính của vị Tiểu Thư này?"

"Đại Tiểu Thư Thanh Mệnh Cung!" Huỳnh Long xuất hiện từ trong không gian với vẻ ngầu lòi đáp.

Cả 8 tên hộ vệ này lúc này khiếp hồn, đúng là Đại Tiểu Thư, mấy tên hộ vệ như này mà ra bên ngoài chắc xưng hùng xưng bá 1 phương.

"Thanh Mệnh Cung? Trẫm có từng nghe qua!" Băng Thịnh có hơi để tâm đáp.

Hắn biết muốn bồi dưỡng ra hai tên Hoá Hư Hậu Kỳ mạnh mẽ như này phải tốn rất nhiều công sức và tài nguyên, vậy chỉ xứng làm hộ vệ. Nếu thế thì nội tình phải khủng bố thế nào?

Nhưng nếu để Lam Anh Thư biết những gì hắn đang nghĩ thì chắc nàng sẽ phá lên cười.

"Vừa nãy mình suýt bắt Tiểu Thư của một thế lực bí ẩn mạnh mẽ, may mà chỉ 1 tên hộ vệ bị chém cụt tay. Nếu không thì chẳng biết hậu quả như thế nào?" Nghĩ đến đây Băng Thịnh rùng mình như nghĩ đi nghĩ lại, phi tần và hoàng hậu của hắn cũng là đại mỹ nhân vạn người mê nhưng chưa bằng 1 phần 3 Lam Anh Thư đang che mặt.

Điều này khiến hắn phải cua nàng bằng được, vừa có thê tử cực đẹp mà còn có đồng minh mạnh mẽ, ngu gì không làm, bất quá phải ra kế hoạch.

Nhưng Băng Thịnh đâu biết rằng Lam Anh Thư chỉ thích nữ nhân...

"Sắp tới Băng Thanh Đế Quốc có tổ chức Hội Ngắm Hoa Tuyết, trẫm với tư cách Hoàng Đế mời Tiểu Thư và Thanh Mệnh Cung Chủ tới dự!" Băng Thịnh suy nghĩ một chút rồi lịch sự mời.

"Cung Chủ hiện tại đang bận việc, vậy để Phó Cung Chủ và ta đến!" Lam Anh Thư che miệng cười nhẹ, chẳng biết tên này khi biết nàng là Cung Phó sẽ thế nào?

Băng Thịnh mê mẩn nhìn lấy nàng, ra hiệu cho hộ vệ quay về, trước khi đi còn quay lại truyền âm cho nàng:

"Hội Ngắm Hoa Tuyết sẽ được tổ chức vào hai tuần sau!"

...

Rầm!

Vài toà nhà lớn sụp đổ trước uy lực của Lực Thiên Chưởng và U La Chưởng.

Hắc Nhị rút đao ra chém điên cuồng vào Lam Bảo, bất quá tốc độ của tên này quá nhanh, toàn né được các đường đao của hắn.

Hắc Nhị hiện tại thiên về sức mạnh nhưng Lam Bảo thiên về tốc độ.

"Đỡ đi! Hắc Ma Nhất Đao." Hắc Nhị sau một hồi không chém được Lam Bảo thì gầm lên 1 tiếng.

Xoẹt...

"Nguyên Tử Thức!"

KENG!

Nguyên Tử Thức ngăn cản được 2 phần 3 đao kỹ, phần còn lại ập vào cơ thể khiến hắn bị thương.

"Hộc... Chết thật, tìm đường thoát thôi, Phương Nhi... À không, sư phụ có cách nào cứu hai tên kia và con thoát ra không?" Lam Bảo hộc máu lẩm bẩm.

"Chỉ còn cách là tạo ra Hư Không Hỗn Loạn rồi liều mạng nhảy vào thôi, bất quá phải tạo ra một lực mạnh ngang Kiếp Tinh Trung Kỳ!" Phương Nhi xuất hiện đáp.

Lam Bảo ánh mắt có chút bất lực, nhưng cách này là khả dụng nhất rồi.

Trong lúc Lam Bảo đang thẫn thờ thì Hắc Nhị tưởng tên này chờ chết, hắn liền chém một đao chéo vào ngực hắn...

Xoẹt!

Rồi hắn lại cho một đạp cực mạnh vào ngực Lam Bảo khiến tên này phun máu bay đi...

"Phụt... Đau quá... Cố cầm cự!" Lam Bảo cắn răng, vết chém của tên kia sâu vào trong xương sườn gần lục phủ ngũ tạng của hắn, thậm chí có vài khúc xương gãy đôi.

"Thằng cô hồn này, có cho ta chữa thương không?"

Rơi chỗ nào không rơi, Lam Bảo lại rơi đúng chỗ Bạc Minh và Dương Ưng đang ẩn nấp, khiến hai thằng bị lộ vị trí.

"Tránh ra một bên, ta mở đường cho các ngươi chạy!" Lam Bảo đau đớn từ từ đứng dậy nhìn về phía trước nói.

"Còn ngươi thì sao?" Dương Ưng cảm kích nhìn Lam Bảo.

Lam Bảo không nói gì, hai tay tụ lực, tạo một chưởng mạnh nhất từ trước tới giờ của hắn...

Hắn có ý định như thế này, khi hắn chưởng một chưởng này về phía kết giới gần nhất để cho không gian bị loãng ra, nhân thời cơ đó thì những cao thủ của Đa Đồ Hội và Tứ Đại Học Phủ sẽ phá nốt không gian mà tiến vào Hắc Phượng Thánh Địa kiểm tra do bọn họ luôn tò mò về bên trong kết giới này có gì.

"TOÀN LỰC!!!" Lam Bảo gầm to, hướng kết giới gần nhất bắn ra một chưởng khủng bố mạnh nhất của hắn.

Rắc rắc...

Một chưởng này đi đến đâu thì không gian nứt vỡ đến đấy rồi cuối cùng cũng chạm đến kết giới...

ẦM... Răng rắc!

Đúng như dự đoán của Lam Bảo, không gian xung quanh kết giới dần loãng ra.

Hắc Nhị thì vẫn đứng đó cho rằng quân đội đã bắt Lam Bảo.

...

Bên ngoài.

"Không gian ở bên kia đang bị loãng, mau phá không gian rồi vào, nhớ cẩn thận, nơi này được cho là 1 thế lực cổ đại bí ẩn!" Tam Trưởng Lão Đa Đồ Hội - Đồ Vương lên tiếng.

Ầm ầm...

Ngay lặp tức có hơn 10 người từ Kiếp Tinh Sơ Kỳ đến Kiếp Tinh Viên Mãn lao đến xé không gian để lộ bên trong là những thành phố khổng lồ và 1 phần lớn bên trong đấy đang bị phá huỷ.

...

"Có người đột nhập! Cử 1 Trưởng Lão đi!" Thánh Chủ ở trong cung cảm nhận có người tiến vào kết giới thì ung dung lên tiếng.

"Để thần!" Tam Trưởng Lão đáp rồi dẫn 10 Kiếp Tinh Sơ Kỳ đến Viên Mãn lao đi với tốc độ chóng mặt đến vùng kết giới bị phá...

...

Xung quanh đường chưởng của Lam Bảo lúc này có vài chục hư không hỗn loạn, khi thấy nhóm người mặc trang phục của Đa Đồ Hội từ phía xa xa cẩn thận thì đỡ hơn một chút nhưng vẫn rất nguy hiểm.

Lam Bảo ngã quỵ xuống chỉ vào 1 hướng vắng người mà nói:

"Các ngươi chạy thật nhanh vào hướng đó, các ngươi xé không gian thì bị phát hiện ngay, sống chết tuỳ thuộc vào tốc độ chạy của các ngươi!"

"Ngươi cần vác đi không!" Bạc Minh lên tiếng.

"Ta tự có cách!" Lam Bảo hiện tại đã cạn linh lực và cần khá lâu để hồi phục, chi bằng để hai tên này chạy về đại lục bẩm báo mà dẫn quân bao vây.

Nếu hắn có chết ở đây thì đương nhiên vị sư tỷ Lam Anh Thư sẽ hồi sinh hắn rồi.

"Được, ngươi bảo trọng!" Bạc Minh và Dương Ưng đã hồi phục 9 phần 10 nên đi vụt phát là đến, âm thầm di chuyển rồi an toàn thoát ra bằng lỗ hổng hồi nãy do Lam Bảo phá...

Lam Bảo ngồi xuống vận công hồi phục, 10 phút sau hắn đã hồi phục được 4 phần 10, không còn thời gian nên hư không hỗn loạn đang dần đóng lại, hắn lấy hết sức chạy về phía hư không hỗn loạn mà Phương Nhi nói có thể đưa về Khải Huyền Đại Lục.

"Chà, ngươi còn sống sao? Vậy để ta xử ngươi!" Một âm thanh mềm mại vang lên, Nguyệt Dạ Thánh Nữ đang đeo khăn lụa che mặt nhưng không giấu nổi những dường nét tuyệt diệu trên gương mặt cùng với y phục màu tử than, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng đang bay trên không, mái tóc hơi màu tím dài qua vai 1 chút đang phấp phới bay trong gió, nàng cao cao tại thượng nhìn xuống Lam Bảo. Khí thế Hoá Hư Viên Mãn toả ra xung quanh.

"Bỏ mẹ, cửu tử nhất sinh rồi, mình không thể đầu hàng cầu xin được!" Lam Bảo cắn răng nhắm mắt nghĩ cách, hiện tại đang trọng thương nên hắn rất khó đánh một thiên tài đứng đầu như Nguyệt Dạ.

"Nguyệt Thánh Ấn!"

Nguyệt Dạ Thánh Nữ hai tay tạo ấn thành hình mặt trăng rồi chưởng vào Lam Bảo.

Vụt!

Hắn liên né trong giang tấc nhưng tốc độ chậm hơn trước.

Bùm bùm bùm...

Có rất nhiều lính vừa đến liền bao vây hắn mà bắn...

"Vô Ảnh Kiếm!"

Xoẹt!

100 cái đầu lính rơi xuống đất, Lam Bảo bồi thêm Hoả Vực Phá làm bán kính 500 mét xung quanh hắn ngập tràn trong biển lửa.

Vương Hắc đứng xa xa nheo mắt lại, chiêu kiếm kia khá quen thuộc, một đoạn ký ức trong đầu hắn hiện lên, đó là 1 thiếu niên 15 tuổi tu vi Tụ Đan Kỳ 1 kiếm chém đầu Nguyên Anh Hậu Kỳ. Rồi hắn so gương mặt cậu nhóc ấy với mặt của Lam Bảo thì bất ngờ do cả hai gương mặt hoàn toàn giống nhau, chỉ khác mỗi đầu tóc và ánh mắt thôi.

"Nguyệt Ảnh Dạ Quang!" Nguyệt Dạ ung dung lạnh lẽo nói, ngay lặp tức sau lưng nàng hiện hình bóng lưỡi liềm của mặt trăng.

"Dị quang hạng 2 Địa Việt Tinh!" Lam Bảo giật mình lẩm bẩm.

"Thiên Nhật Ánh Quang!"

Sau lưng Lam Bảo dần hiện lên hư ảnh của mặt trời, do đang trọng thương nên lếp vế hơi Nguyệt Ảnh Dạ Quang 1 tý.

Vụt!

Nguyệt Dạ Thánh Nữ hoá thành 1 tia ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng lao đến, ngay lặp tức xuất hiện bên cạnh Lam Bảo khiến hắn không thể theo kịp...

Trên tay nàng lúc này hiện lên 1 thanh kiếm ngắn, cuối chuôi kiếm có hình lưỡi liềm mặt trăng, lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh sáng trong đêm...

Phập!

"Hự!"

Lam Bảo miệng hộc máu rất nhiều, tốc độ của Nguyệt Dạ Thánh Nữ hắn không thể nào bắt kịp, rồi hắn từ từ liếc mắt nhìn xuống dưới. Mũi kiếm đã xuyên qua tim hắn, cảm giác đau buốt dần diễn ra khắp cơ thể, máu từ phần tim hắn dần chảy xuống nhiều hơn.

Lam Bảo cắn răng đưa tay lên rút thanh kiếm ngắn ra, hướng đầu kiếm về phía ngực nàng mà đâm đến...

Bộp...

Nguyệt Dạ Thánh Nữ ánh mắt vô tạp tiện chân đạp hắn ngã vào 1 cái hư không hỗn loạn đang dần kép lại...

"Rác rưởi." Nguyệt Dạ lạnh lùng nói rồi ra lệnh:

"Nhanh chóng khôi phục lại phần nổi của Hắc Phượng Thánh Địa và kiểm tra phần dưới để bắt đầu mở rộng lãnh thổ theo lời Thánh Chủ!"

"Rõ!!!"

Nói xong nàng nhẹ nhàng bay về hướng tổng bộ Hắc Phượng Thánh Địa, còn những lính cứu thương thì chạy đến đưa tất cả những thương binh đi sơ cứu.

Bạn đang đọc Đa Thiên Địa sáng tác bởi sxicbos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sxicbos
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.