Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuộc về ta

Tiểu thuyết gốc · 1647 chữ

"...Đó là kế hoạch."

"Cách này của Cung Chủ cũng rất hợp lý!" Kim Nhất tán đồng, Huỳnh Long tuy không hiểu gì nhưng cũng gật đầu theo.

Chỉ có Lam Anh Thư là nhíu đôi mày đẹp:

"Ngươi tính ngăn chặn hôn lễ của người khác sao?"

"Tiểu Anh Thư tỷ thật ngốc, nếu như tỷ bị gả cho người mình không yêu thì có dễ chịu không?" Lam Bảo nháy mắt ẩn ý.

Lam Anh Thư nói tiếp:

"Vậy thì kế hoạch ngươi nói lại xem!"

Lam Bảo biết nàng đánh trống lảng thì beo má nói:

"Mịn quá!"

Cốc!

Đầu Lam Bảo sưng to 1 cục, hắn đau muốn chết uỷ khuất nói:

"Sờ má tí làm gì căng?"

Cốc!

Kim Nhất và Huỳnh Long chỉ nhìn nhau nhún vai, tỷ đệ nhà này khá là khó hiểu.

"Này, đừng tưởng nàng là sư tỷ ta mà ta không dám hiếp... À nhầm, không dám đánh lại nhé!" Lam Bảo vừa ôm đầu vừa lui lại chỉ tay đe doạ.

"Đến đây!" Lam Anh Thư khiêu khích.

"Tiểu Anh Thư tỷ dám... Ta méc sư phụ!" Lam Bảo uỷ khuất, đang bị thương chưa khỏi mà đánh với nàng để chết sớm à?

"Thôi thôi, ta ra ngoài mua tý gì ăn đây, mai gặp lại!" Lam Anh Thư vừa nói vừa đi đến gần Lam Bảo xoa đầu hắn rồi đi ra 1 góc xé không gian cùng Kim Nhất và Huỳnh Long rời đi.

Lam Bảo liền đánh liều chạy đến trả đũa nhưng bị nàng 1 đấm nhẹ bay về giường rồi che miệng cười biến mất.

"Nhẫn nhịn, thù này ta nhất định phải trả, để khi ta mạnh hơn thì sẽ biết ai xoa đầu ai." Lam Bảo ngồi thiền giữ bình tĩnh cắn răng nghĩ.

Hắn liền đứng dậy rồi đi ra bên ngoài, hiện tại đã là 8 giờ sáng, vậy bàn kế hoạch mất gần 3 tiếng.

"Lam Công Tử chào buổi sáng!" Một thị nữ đi qua cúi đầu chào.

"Ừ, chào buổi sáng!" Lam Bảo đáp lại khiến thị nữ kia đỏ mặt chạy đi.

Hắn lần này đi dạo, đi đến 1 nơi ít người thì thấy Nam Cung Tịch Nghi ngồi tựa lưng vào 1 gốc cây, gương mặt chán nản buồn bã.

Nàng như đang có vẻ đang nhíu mày suy nghĩ về 1 cái gì đó.

Thấy thế hắn liền dùng Vô Cực Tốc Biến vô thanh vô tức ngồi bên cạnh nàng...

"A..."

Nam Cung Tịch Nghi đang định hét lên vì gật mình thì Lam Bảo đã lấy tay bị lại.

"Nàng mà hét lên là bị hiểu lầm đó!"

Nam Cung Tịch Nghi nghe vậy thì gật gật đầu, lúc này Lam Bảo mới bỏ tay ra:

"Nàng buồn vì phải gả cho tên kia sao?"

"Ừm."

"Sao không từ chối!"

"Sẽ bị diệt tộc và ta cũng không muốn ngươi bị liên luỵ!"

"Hay để ta làm phu quân nàng?"

Nam Cung Tịch Nghi đỏ mặt, nàng cũng có chút tình cảm với hắn nên ấp úng:

"Ta... Ta chưa chuẩn bị... Với lại..."

"Không phải nàng tò mò thân phận ta sao? Ta cũng vừa nhớ ra đây!" Lam Bảo úp mở.

"Vậy sao? Nói ta nghe!" Nam Cung Tịch Nghi lặp tức tò mò.

Lam Bảo dùng 1 ngón tay chặn môi nàng nói: "Bí mật."

"A... Ngươi đáng ghét!" Nam Cung Tịch Nghi bị sờ môi liền vung 1 bạt tai vào mặt hắn.

Vụt.

Lam Bảo cúi đầu né được thì cười trêu trọc...

Nàng lại giơ nắm tay nhỏ đấm vào mặt hắn làm hắn bay đi nhưng khi vừa bay đi thì Lam Bảo đã cầm được bàn tay nàng kéo theo.

"Á!"

Bụp.

...

Hai người nằm đè lên nhau, Lam Bảo ở dưới, Nam Cung Tịch Nghi ở trên. Hai đôi môi đang gần sát vào nhau...

Nam Cung Tịch Nghi lặp tức đỏ bừng khuôn mặt đẹp, chống tay định đứng dậy thì Lam Bảo lại kéo nàng vào lòng.

Chụt...

Môi chạm môi...

"Ưm..." Nam Cung Tịch Nghi kêu lên 1 tiếng, sao hắn dịu dàng quá vậy? Nhưng khiến nàng bắt đầu chống cự 1 cách yếu ớt.

Lam Bảo cảm nhận nơi bờ môi của hắn tiếp xúc với hai cánh môi màu cam mềm mại của nàng khiến hắn thư thái dễ chịu vô cùng...

Lưỡi hắn tìm vào trong miệng nàng, tham lam hút lấy từng giọt tân hương ngọc dịch và ung dung nút lấy chiếc lưỡi xinh xắn kia mặc kệ nàng chống cự như ra sao.

Nam Cung Tịch Nghi cũng đã dần vào cuộc chơi, nàng nằm im cho hắn hôn. Hai bàn tay của Lam Bảo cũng không được yên, dần lui xuống mà vỗ nhè nhẹ vào bờ mông mềm mại đàn hồi rồi dần chuyển bóp.

Nam Cung Tịch Nghi bị hắn sờ mông thì tỉnh luôn, nàng đẩy hắn ra rồi e thẹn nói:

"Đừng đi quá xa mà..."

"Chúng ta không đi quá xa."

Nói xong, Lam Bảo đưa tay bóp lấy hai quả đào tiên mềm mịn ẩn sau hai lớp y phục, kéo nhè nhẹ vào hạt anh đào của nàng...

"A... A... Chỗ đó của ta... Nhạy cảm... Nhưng ta sợ, mình dừng lại được không?"

Lam Bảo thấy nàng hết sức đáng yêu thì cưng chiều nói:

"Nàng dần sẽ thích mê thôi!"

Rồi hắn liền đứng dậy kéo nàng đi sâu vào trong 1 khu vắng người ở Nam Cung Gia, đi đến 1 nơi có bốn tảng đá lớn xung quanh che chắn như bảo vệ thứ gì đó ở trong, bên dưới góc của 1 tảng đá có khoét 1 lối vào. 4 Tảng đá này lạ lùng đến mức cả nàng cũng không biết.

"Chúng ta vào thôi!"

"Vào để làm gì vậy?" Nàng ngây thơ hỏi.

Lam Bảo sờ má rồi xoa xoa đầu nàng nói:

"Chiếm nàng làm của riêng!"

"Đừng mà..." Nam Cung Tịch Nghi bắt đầu hoảng sợ run rẩy nhưng trong thâm tâm nàng có sự chờ mong.

Lam Bảo kéo tay nàng chui vào, bên trong là khu vực rộng khoảng 10 mét, bốn tảng đá được mài phẳng thành 4 bức tường phảng. Khu vực bên trong bốn tảng đá này che chắn này là 1 vùng cỏ xanh tươi mới, ánh nắng từ trên trời chiếu qua những hàng cây rọi xuống thảm cỏ xanh tươi làm những hạt sương óng ánh lạ thường...

Thơ mộng cực kỳ...

"Oa, bên trong này đẹp quá!" Nam Cung Tịch Nghi quên mất việc bị đưa vào đây, nàng đi quanh khu vực rộng 10 mét mà ngắm nghía.

Sau một lúc tham quan, Lam Bảo tiến đến đẩy nàng ngã xuống thẳm cỏ xanh tươi kia mà nói:

"Chúng ta làm nhé!"

"Khoan đã... Ưm ưm!" Nam Cung Tịch Nghi chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lam Bảo khoá môi tham lam lấy hết chất dịch ngọc.

Tay hắn từ từ đưa lên cởi y phục của nàng ra để lộ áo yếm đào màu cam nhạt và tiểu nột khố cũng màu cam nhạt đang dần ướt át.

Hắn lại cởi hai lớp nội y kia ra để lộ cơ thể trắng ngần của tuổi thanh xuân, hắn liền tách môi nàng ra để ngắm nhìn nhưng bị nàng lấy tay che lại những chỗ đó.

Sau một lúc che những bộ phận nhạy cảm, nàng ngước lên nhìn thấy ánh mắt yêu thương và chờ mong của hắn thì khẽ bĩu môi:

"Ngươi xấu xa...!"

Lam Bảo liền gỡ tay nàng ra, ép nàng nằm xuống rồi thủ thỉ:

"Ta yêu nàng, tiểu bảo bối của ta..."

"Đừng m... Ư..."

Nói xong không để nàng trả lời, hắn áp môi vào nụ anh đào màu cam nhạt kia, hai tay còn lại xoa bóp liên tục hai quả đào thơm ngon của nàng.

"Hưmm... Ưhm... Sướng quá, sướng quá... Dừng lại đi mà..."

Dường như không nghe thấy. Tay phải của hắn lại thò xuống chạm vào nhúm lông tơ kia, nghịch ngợm hạt đậu bé nhỏ kia và cho hai ngón tay vào cái khe nhỏ hồng hào kia khiến Nam Cung Tịch Nghi rùng mình rồi để yên cho hắn đút ra đút vào hai ngón tay...

"Hừ... Hừ... Dừng lại, làm ơn... Chết mất..." Nam Cung Tịch Nghi rên la vì sướng, sau một hồi thì nàng rùng mình dữ dội rồi cơ thể mềm nhũn xuống:

"Ưhm!"

"Nàng thật mẫn cảm!" Lam Bảo giơ hai ngón tay lên liếm sạch trong sự ngỡ ngàng của nàng.

Nam Cung Tịch Nghi quay mặt đi nói nhỏ:

"Dừng lại... Được chưa?"

Lam Bảo thấy nàng nói vậy thì không dừng lại mà còn hưng phấn muốn làm tiếp.

"Tên bại hoại..."

Lam Bảo không để ý nàng nói nữa, hắn cởi bỏ y phục để lộ côn thịt dài hơn 20cm...

Nam Cung Tịch Nghi khi nhìn thấy cậu bé của hắn thì hai má đỏ bừng che mắt lại, hoảng sợ run run nghĩ: "Thứ đó to như vậy sao?"

Lam Bảo cầm côn thịt quệt quệt vào âm đạo nàng để bôi trơn, rồi từ từ cho vào...

Nam Cung Tịch Nghi nước mắt chảy ra, nàng cảm thấy nơi bên dưới như bị nới rộng ra vậy.

Lam Bảo chạm đến phần màng trinh của nàng thì dừng lại thì thầm bên tai nàng:

"Ta phá nó nhé!"

"Làm ơn... Dừng lại, ta đau lắm..." Nam Cung Tịch Nghi ứa nước mắt làm tim Lam Bảo nhói đau, hắn thề làm xong chuyện này sẽ nói cho nàng biết thân phận của hắn.

Lam Bảo ôn nhu lau hết nước mắt cho nàng.

"Một lúc sẽ hết đau, ta phá đây!"

Bạn đang đọc Đa Thiên Địa sáng tác bởi sxicbos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sxicbos
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.