Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người hai thế giới.

Tiểu thuyết gốc · 2628 chữ

Khu căn cứ quân sự tại bên trong phòng làm việc của đại tướng, Cảnh Quân lúc này đang nhàng nhã uốn trà rung đùi đầy đắc ý. Chính nhờ có việc của Lạc Vân mà lần này hắn không bị trách phạt mà còn được cấp trên không ngớt khen ngợi, trao tặng bằng khen cùng huy chương thì bảo sao lúc này hắn không vui cho được.

- Vị đại tiên này, tuổi hẳng là còn nhỏ nên cho hắn vào trường quân sự để mài dũa tính cánh, nhưng mà hắn chưa qua đào tạo cần phải tìm cho hắn một vị đạo sư bổ túc vài tháng mới được.

Nghĩ vậy ông ta liền muốn đi làm ngay, chỉ cần quốc gia có thể dạy cho hắn chữ nghĩa, dạy cho hắn lòng yêu nước, không ngừng vì đất nước mà cống hiến thì sợ gì ông ta cũng chiếm được một đại công.

- Đồng chí Tiếng! ngươi đi tìm một giáo viên cấp hai có lí lịch tốt đề cử lên cho ta, còn nữa ngày mai đảng ủy sẽ mở một bữa tiệc mừng công nhằm thúc đẩy giao lưu giữa các tu đạo giả cho nên ngươi nhất định phải phái người mời đồng chí Lạc Vân đến đúng giờ.

Ông ta hướng người bên dưới ra lệnh.

- Đã rõ!

Người cấp dưới kia nghe lệnh liền lui ra ngoài liền tiếp tục làm việc.

Nhìn ra ra cửa sổ ông ta có chút suy tư mà tự lẩm bẩm:

- Ngày mai Hân Dao về rồi, nếu như là năm xưa ta kịch liệt ngăn cản nó thì chắc có lẽ giờ đây nó cũng con cháu đầy nhà rồi, thật là tuổi trẻ sai lầm á

------/----

Tại khu trọ cũ kỹ nằm bên trong thành phố, rất may mắn là trận chiến ngày hôm qua không có lan rộng đến nơi này, cho nên toàn bộ khu phố vẫn giữ nguyên một mảnh sầm uất vốn có, hiện tại là lúc giữa trưa bên trong căn phòng mà Lạc Vân cư ngụ, tiếng điện thoại của hắn bỗng nhiên reo lên:

- Alo… ai vậy.

Hắn lười biến mở mắt đưa điện thoại lên nghe.

- Nhóc con! ngươi muốn trốn việc à, sao giờ này còn chưa đến làm

Giọng nói của chú Hải bỗng nhiên từ bên trong điện thoại vang lên, không ngừng trách cứ hắn.

- Không phải là trường học đã sập nát rồi sao, như thế nào còn muốn đến làm việc.

Hắn nói.

- Đúng là trường học khu A đã sập nát nhưng không phải còn khu vực dự phòng tại khu B sao, cậu còn không mau đến thì các lãnh đạo trường sẽ sa thải cậu đấy.

Chú Hải nói.

- Phiền phức vậy cơ à, chú Hải con muốn nghỉ việc.

Hắn đến trường này làm việc là vì di tích, nhưng sự kiện cũng đã chấm dứt, ngay tại lúc này hắn muốn nghỉ việc rồi.

Ông ta nghe hắn nói dõng dạc như vậy thì khàng giọng mắng:

- Cậu không phải nói là ba mẹ cậu mất sớm, mình cậu phải bương trải nuôi đám em ăn học sao, tôi đã viết đơn xin học bỗng cho em của cậu được đến trường, bây giờ cậu muốn nghỉ là nghỉ sao, có tin tôi đánh chết cậu cái tên không nên nết này không.

- Được rồi! con sẽ đến trường.

Lạc Vân có chút bất đắc dĩ nói.

Thật ra lúc đầu để được nhận vào trường hắn đã viết sai sơ yếu lý lịch của mình đi cho nên ông ta tưởng hắn gia đình hoàn cảnh khó khăn là thật. Cũng chính vì sự nhiệt tình của ông ta đã khiến cho hắn áy náy trong lòng, cho nên hiện tại cho đến khi nhân sự mới xuất hiện hắn sẽ không nghỉ mà phụ giúp ông ta.

Hắn cúp máy điện thoại sau đó ngồi dậy chuẩn bị một chút rồi hắn mặt một bộ đồ bảo vệ rồi mới bước ra khỏi nhà, bắt một chiếc tatxi để đến trường.

- Anh bạn trẻ, cậu có việc gấp à.

Ngồi trên tatxi tài xế hỏi.

- Không có việc gì, chỉ là đi làm mà thôi.

Hắn đáp.

- Cậu làm bảo vệ sao.

- Đúng vậy!

- Chậc chậc làm bảo an lúc này cũng kiếm được nhiều tiền như vậy sao, cậu em làm ở công ty lớn nào thế có thể giới thiệu cho tôi được không, làm nghề lái tatxi này tôi có chút chán rồi vừa lương ít lại phải nuôi con ăn học đúng là sống không nổi.

Gã lái tatxi không ngừng thở dài nói, hắn ta cứ nghĩ là Lạc Vân làm bảo vệ ở một công ty tầm cỡ nào đó nên mới có nhiều tiền như vậy mà ngồi tatxi để đi làm, còn nếu mà mấy người khác thì cũng chỉ có thể khổ sở ngồi xe buyt mà thôi.

- Tại một trường THPT trong thành phố, anh muốn làm sao.

Nghe vậy Lạc Vân liền sáng mắt lên không có ý tự giác nào cả mà nói tiếp:

- Lương ở nơi đó cũng cao, mỗi tháng chưa tính phụ cấp cũng đã được mười triệu, còn có thể xin học bổng cho con của anh.

Người lái tatxi nghe vậy liền hai mắt trợn ngược muốn bất tỉnh nhân sự, nên biết gia đình hắn mỗi tháng tổng đã chi tiêu trên sáu triệu, nếu muốn đổi nghề thì làm sao mà sống nổi, hắn lại hướng Lạc Vân có chút răng dạy nói:

- Anh bạn trẻ, cậu còn rất trẻ nên biết tiết kiệm một chút, tương lai cậu còn dài nếu không biết tiết kiệm thì ngày sau cậu sẽ khổ sở đó.

- Vậy anh không muốn làm bảo vệ nữa à.

Lạc Vân có chút mong chờ hỏi.

- Không muốn.

Người lái xe dứt khoát trả lời.

- Ấy vậy được rồi, cho tôi xuống con hẻm trước mặt.

Hắn nói.

Ngay sau đó chiếc tatxi liền dừng lại tại con hẻm, hắn lập tức xuống xe đi vào bên trong mua hai phần cơm cho buổi trưa.

- Lạc Vân… Lạc Vân…

Bỗng nhiên đằng sau lưng của hắn lại vang vọng tiếng gọi.

Hắn tưởng người ta gọi không phải là mình, bởi vì hắn lên thành phố mới có mấy tháng thì làm sao có thể quen đám người tại thành thị này chứ.

- Lạc Vân… cậu còn không đứng lại cho tôi.

Giọng nói trong trẻo đầy nữ tính không ngừng vang lên từ đằng sau hắn vọng tới.

- Cmn là tên nào trùng với lão tử.

Một hai lần gọi thì hắn còn cho là mình nghe nhầm, nhưng mấy lần kế tiếp thì hắn lại cho là lại có người đặt tên giống mình, người giống người thì không có chứ tên trùng tên thì rất nhiều.

- Hộc…hộc… là tôi kêu anh đấy.

Lúc này cô gái kia cũng đã đuổi kịp đến, nàng khuôn mặt có chút đỏ hồng vì chạy vội, tức giận lườm hắn nói.

- Thì ra tiểu bò sữa, nhớ tôi sao.

Hắn hai mắt lại dán chặt vào hai ngọn núi của cô, hắn cho dù là không nhìn thấy khuôn mặt của cô nhưng nhìn bộ ngực quá khổ này cũng đủ có thể nhận ra.

- Dâm tặc…

Nhìn bộ mặt đầy dâm đãng của hắn không khỏi khiến nàng tức giận, nàng liền dơ chân lên hướng đũng quần của hắn đá đến.

Hắn vội vàng đem bàn chân của nàng ta cho chụp lấy.

- Ấy… cô đá vào đầu cũng được nhưng đừng đá tiểu huynh đệ này của tôi được không, tôi muốn còn lấy vợ sinh con đấy.

- Hừ…

Nàng cũng nhận ra là mình có chút quá đáng nên liền hừ lạnh rồi thả chân xuống.

Hắn cười cười rồi lại nói:

- Cô thích gấu con à, tôi cũng rất thích chúng đấy, hôm nào tôi sẽ chọn cho cô vài cái xinh hơn nhiều so với cô đang mặt đấy.

- Anh muốn nói cái gì?

Nàng có chút nghi ngờ hỏi, nhưng ngay sau đó liền nhớ ra là mình hôm nay mặt váy đến trường liền hoản sợ vội đưa hai tay lên che giữa hai chân, khiến không ít người qua đường lại nhìn nàng đầy khó hiểu.

- Anh… anh…

Nàng vừa tức vừa tuổi thân hai mắt hơi đỏ muốn khóc rồi.

- Ấy… tôi chỉ vô tình nhìn thấy mà thôi, hay là thế này để tôi cho cô xem lại coi như huề nhau.

Hắn vô tội nói, cũng không tin là nàng dám nhìn.

- Hức… anh đùa bỡn vô lại.

Nàng khóc rồi, ai bảo nàng còn là một tiểu mỹ nhân chưa trải sự đời sao lại có thể chịu đựng được lời nói đầy vô lại của hắn đây chứ.

- Được rồi! đừng có nháo nữa, không phải cô đến đây tìm tôi để khóc đấy chứ, vậy thì xin lỗi tôi rất bận, cô có thể đi được rồi.

- Hức… đồ vô lại, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.

- Vậy thì cảm ơn rồi, tôi cảm thấy rất phiền khi nói chuyện với cô.

- Anh là đồ tồi.

- Cảm ơn cô đã quá khen.

- Anh là đồ khốn kiếp.

- Đi nhanh… không tiễn.

- Anh…

- Mẹ nó… rốt cuộc là cô có đi nhanh lên hay không.

Hắn có chút buồn bực rồi, từ khi nào mà cô nàng này lại trở thành keo da cho dính hắn mãi không buôn thế này.

- Tử Vi! đợi anh một lát đã.

Hai người vừa đến cổng trường lại nhìn thấy một người thanh niên đang đứng đợi tại đó, người này một thân âu phục, dáng người cao gần hai mét khuôn mặt điển trai kết hợp với nhau khiến cho hắn quý phái giông như một minh tinh từ bên trong màn ảnh bước ra vậy.

- Người này là ai! anh ta đẹp trai quá.

Hắn đứng tại nơi đó đã khiến cho không ít nữ sinh bản tính mê trai trỗi dậy.

- Hình như hắn đến tìm hoa khôi Tử Vi của chúng ta.

Không ít người hướng đến Tử Vi lấy ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét nhìn nàng.

- Cô đây là muốn lấy tôi là bia đỡ đạn thay cho cô sao.

Lạc Vân liền hiểu ra, chẳng trách vì sao nàng ta lại muốn dính chặt lấy hắn.

- Anh Chí Hạo !... tại sao anh lại đến đây, em ngay lập tức sẽ vào lớp, có gì thì anh đợi đến chiều rồi nói nhé.

Nói xong nàng liền cầm lấy cánh tay của Lạc Vân lôi kéo đi vào.

- Hai người chậm đã.

Chí Hạo bước vội qua dan tay ra chắn trước mặt hai người nói :

- Chậm đã, Tử Vi ! em có thể để anh giải thích được không.

Hắn không xem một tên bảo vệ vào trong mắt mà trực tiếp nhìn về Tử Vi đầy yêu thương nói, bởi vì hắn biết nàng ta là muốn chọc giận hắn nên muốn lôi kéo tên bảo vệ này mà thôi.

- Anh Chí Hạo ! chuyện của chúng ta không như anh nghĩ đâu, em thật sự không để ý chuyện gì cả.

Nàng nắm tay Lạc Vân càng chặt hơn cắn răng nói.

Nàng đã từng ái mộ hắn, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà hai người không có thổ lộ cho nhau, vì vậy lời này của nàng là không sai.

Chiều tối ngày hôm qua, sau khi sống sót qua tai nạn, cô và bạn học Hứa Lệ định tổ chức một buổi dạo phố để ăn mừng. Nhưng không ngờ lại bắt gặp Chí Hạo cùng một người đàn bà xa lạ từ bên trong khách sạn đi ra, cử chỉ đầy thân mật với nhau khiến cho Hứa Lệ giận đến xanh mặt muốn xông lên cho anh họ của mình một bài học nhưng bị Tử Vi ngăn lại.

Ngày hôm nay hắn đến tìm nàng liền biết là cô bạn học của mình đã đem chuyện ngày hôm qua nói cho hắn ta biết. Nói thật nàng đối với hắn ta chỉ có chút ngưỡng mộ mà thôi,cũng chưa nói thật sự ưa thích, tại sự kiện ngày hôm qua phát sinh vậy mà nàng lại không tức giận, đó cũng là cơ hội để nàng ta xác định được tình cảm của mình, đó là nàng thật sự sẽ không thích hắn ta, mà chỉ xem hắn ta như một người anh trai mà thôi.

- Em thật sự không giận sao.

Hắn nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nàng liền không khỏi thả lỏng ra, lại cảm thấy thất vọng vô cùng thầm nghĩ nàng thật sự không thích hắn sao.

- Đúng vậy ! Anh Chí Hạo, em với anh tình cảm giống như hai anh em với nhau vậy, nếu anh thật sự có bạn gái thì em còn mừng thay anh đấy.

Nàng ta hướng hắn ta cười tủm tỉm nói.

- Khoan đã… vậy thật ra cô không phải lôi tôi làm lá chắn sao.

Lúc này đến lượt Lạc Vân thất vọng rồi, theo như tiểu thuyết trên mạng không phải nữ sinh luôn mượn nam chính để làm lá chắn sao, sau đó lại hướng tình địch một hồi đánh mặt mới đúng kịch bản chứ.

- Hừ… anh mơ đẹp nhỉ.

Cô ta tức giận lườm hắn một cái sau đó đưa tay lên ngang eo của hắn mà xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ.

- Cô mau buôn tay ra, tôi muốn vào trong rồi.

- Chúng ta cùng đi.

- Cô tránh ra đi, cô không thấy ánh mắt của người ta đang nhìn chúng ta sao, cô không sợ mất mặt nhưng tôi sợ đó.

Chí Hạo đứng tại một bên nhìn đến hai người đang không ngừng tranh cãi với nhau không khỏi dấy lên nổi bất an trong lòng, mặt dù hắn rất tự tin bản thân so với tên bảo vệ nghèo hèn kia thì hơn rất xa, hắn khó chịu mở miệng nói :

- Anh bạn trẻ, cậu và cô ấy không phải là người cùng một thế giới.

Lạc Vân nghe vậy cũng không tức giận mà chỉ cười hướng hắn ta thản nhiên nói :

- Bội phục, vậy mà anh có thể nhìn ra được, đúng vậy tôi và các người không phải là cùng một thế giới.

Nói xong hắn liền phất tay áo thong dong rời đi, dường như ngay từ lúc đầu hắn đã xem mình như một người ngoài cuộc mà thôi, đối với bọn hắn lôi kéo nói chuyện hắn không hề quan tâm đến.

Nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng và cô đơn của Lạc Vân rời đi, không hiểu tại sao trong nội tâm của nàng ta dấy lên một tia thương xót, nàng lúc này thật sự giận rồi hướng Chí Hạo nói :

- Sao anh có thể nói với người ta như vậy, anh đi đi tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.

Nói xong nàng liền xoay người đuổi theo bóng lưng của Lạc Vân rời đi.

- Chết tiệt… cô ta vậy mà không xem trọng mình, lại còn để ý đến một tên không khác gì ăn mày.

Chí Hạo rống lên giận dữ sau hồi liền đưa ra quyết định nói :

- Không được, mình phải báo cáo việc này cho chú Quang biết, mình không tin chú Quang lại không muốn quản việc này, trên thế giới này chỉ có mình mới xứng đáng với cô ấy mà thôi.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Giới sáng tác bởi Dark15
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dark15
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.