Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh nhau trong trường học.

Tiểu thuyết gốc · 2639 chữ

Tại sân trường lúc này, Tử Vi cũng đã đuổi kịp Lạc Vân, nàng ta hướng hắn vội nói:

- Anh đợi đã, lời nói lúc nãy của anh ta chỉ là nói đùa mà thôi anh đừng nên để trong lòng.

- Không có gì, anh ta nói rất đúng, cho nên cô nên cách xa tôi ra một chút.

Hắn nói.

- Không phải, tôi biết anh rất lợi hại vậy nên anh đừng xem thường chính bản thân mình.

Hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, hắn không biết lời nói của nàng lài ai đang xem thường ai đây.

- Được rồi, cô vào lớp đi, tôi phải làm việc rồi.

- Không muốn, tôi còn muốn nói chuyện với anh.

Nàng nói.

- Đại tiểu thư à, cô đây là xem trọng tôi sao.

Hắn nụ cười đầy bỉ ổi nói.

- Anh mơ đẹp nhỉ… tôi đây là muốn mời anh ăn một bữa để cảm ơn cho anh đã cứu tôi.

Nàng có chút xấu hổ đỏ mặt lại nói:

- Chiều nay đúng bốn giờ tại cổng trường tôi sẽ chờ anh ở đó.

Nói xong nàng liền xoay người rời đi, cũng không dám tiếp tục dây dưa với hắn nữa.

- Cô gái này đầu óc đúng là có vấn đề.

Hắn có chút nghi ngờ nói, sau đó lại hướng trước mặt phòng bảo vệ cười nói:

- Chú Hải, cơm chiên trứng của chú đây.

Ngay lập tức bên trong phòng bảo vệ chú Hải liền chạy ra nhìn thấy hắn thì không khỏi cười mắng:

- Thằng nhóc này, không biết tiết kiệm gì cả, bao nhiêu tiền chú gửi lại cho.

- Không đáng bao nhiêu đâu chú, bữa cơm này coi như con mời.

Hắn cười nói.

- Không được, cậu còn phải lo cho cho em trai của mình đang ở dưới quê chứ.

Nói xong ông ta liền không để hắn phản bác nữa mà đem tờ hai chục ngàn nhét vào túi hắn, nếu như là lúc này ông ta biết tên này vậy mà mất hai trăm ngàn để đi tatxi đến trường thì chắc ông sẽ hối hận mà đau lòng tờ hai chục ngàn của mình mất.

Lạc Vân cười cười cũng không nói gì thêm, hắn có thể cảm nhận được chú Hải là một trong số ít người đối với hắn rất tốt, vì vậy âm thầm quyết tâm phải chiếu cố ông ta một chút.

- Chú cứ ăn đi, con xin phép ra ngoài nghe điện thoại một lát.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại trong túi quần của hắn reo lên, hắn bắt máy lên thì có một giọng trung niên truyền đến:

- Là đồng chí Lạc Vân phải không.

- Là tôi đây, anh là ai.

Hắn nhíu mày hỏi.

- Tôi là Trương Tấn Tiến, người trực thuộc bang quân sự bên trong thành phố.

- Anh gọi tôi có việc gì hay không.

- Là thế này,tối ngày hôm nay bang đảng ủy thường vụ có mở một bữa tiệc để mừng công cho đợt chiến dịch lần này, chúng tôi hi vọng đồng chí có thể tham gia.

- Khoan đã…

Lạc Vân liền khó hiểu ngắc lời của hắn liền nói :

- Tôi đồng ý tham gia quân ngũ từ lúc nào, các ông có phải hay không gọi nhầm người.

Hắn không phải là người của thế giới này, sẽ đến lúc hắn phải rời đi cho nên ngay lúc này hắn không muốn bị một quốc gia ràng buộc quá nhiều.

- Đồng chí Vân, đồng chí là người rất đặc biệt nên đảng sẽ miễn quá trình nhập ngũ cho ngài mà trực tiếp đưa ngài vào bộ phận của đảng, cho nên sẽ không có tổ chức nào ước thúc được đồng chí, mà đảng cũng chỉ hi vọng đồng chí có thể ra tay giúp đỡ giải quyết những chuyện phi khoa học.

Trương Tấn Tiến rất có kinh nghiệm về vụ việc này, thông thường thì bất cứ tu đạo giả nào cũng đều có một cổ ngạo cốt của tiên nhân, chỉ thích sống cách xa với trần tục, truy tìm tiên đạo. Mà nói chuyện với những người này hắn đã có hai lần trải qua nên cũng có kinh nghiệm xử lý.

- Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với cấp trên của anh.

Lạc Vân không muốn tin những lời nói ma quỷ của hắn, nen liền từ chối cho ý kiến nói.

- Vậy năm giờ chiều nay tôi sẽ đến đoán đồng chí.

- Cũng được… vậy tôi cúp máy làm việc đây.

Hắn suy nghĩ một hồi rốt cuộc cũng đồng ý.

Mà tại bên kia đường dây, Tấn Tiến có chút khó hiểu là tại sao người này có sức mạnh thông thiên vậy mà đi làm bảo vệ cho một ngôi trường, nếu như là hắn không phải là người thành phố thì thậm chí hắn còn có thể nghỉ là ngôi trường này rất có vấn đề.

Thời gian dần dần trôi qua, lúc này đã đến bốn giờ chiều, ngày hôm nay trường học chỉ dạy hết tiết thứ ba thì đều cho học sinh trở về.

- Tử Vi… sáng hôm nay cậu gặp anh trai mình chưa, anh ấy có nói với mình là cô gái kia chỉ là vui chơi qua đường thôi chứ người anh ấy vẫn luôn thích là cậu.

Hứa Lệ theo sát Tử Vi cố gắn giúp anh trai mình mà giải thích, nhưng là cô ta không nghĩ đến là lời nói của mình đã vô tình một lần nữa đào hố cho anh trai mình.

- Hứa Lệ ! mình có cảm giác là mình không thích anh trai của cậu.

Tử Vi vẻ mặt đầy nghiêm túc có chút tức giận hướng cô bạn học của mình nói tiếp :

- Với lại cậu cũng là con gái, cậu cảm thấy anh trai của mình đùa bỡn một người phụ nữ là đúng sau.

Hứa Lệ nghe vậy khuôn mặt liền có chút xấu hổ, đúng vậy cô ta cũng là con gái nếu là rơi vào hoàng cảnh bị một bạn trai đùa bỡn tình cảm của mình thì chắc chắn cô ta cũng không chịu được mà mắn anh ta là đồ tồi. Thế nhưng dù sao đấy là anh trai của mình, anh ấy đẹp trai như vậy cho dù có chút đa tình một chút thì làm sao chứ, nghĩ vậy nàng ta liền nói :

- Cậu đây là nói dối… không phải cậu đã thầm mến anh ấy ba năm rồi sao, với lại anh ấy là một nam nhân đẹp trai có chút đa tình là đương nhiên.

- Mình đối với anh ta cũng chỉ là tình cảm đầy ngưỡng mộ mà xem anh ấy như một anh trai mà thôi, nếu không thì ngày hôm qua sau khi thấy anh ấy đi cùng với người phụ nữ khác mà mình không có phản ứng gì cả, nếu có cũng chỉ là thấy vui cho anh ấy vì tìm được bạn gái mà thôi.

Tử Vi có chút bó tay với cái suy nghĩ lệch lạc của cô bạn học này rồi nên nàng liền cố ý giải thích.

- Không thể nào.

Hứa Lệ không thể tin được mà bật thốt lên, mặt dù cô ta biết bạn học của mình nói rất là có lý nhưng vì hạnh phút của anh họ cô ta cũng nên cố gắn một chút.

- Là như vậy đấy ! mà thôi chuyện tình cảm chúng mình còn chưa hiểu đâu.

Tử Vi nói.

Hứa Lệ ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý, bọn họ còn là cô gái còn mới lớn nên kinh nghiệm yêu đương thật sự là không có, nếu có cũng chỉ là thầm mến lẫn nhau mà thôi còn lâu ngày có sinh tình hay không thì còn phải đợi cơ hội. Lại nói cô bạn học này của mình là có cảm tình với anh họ của cô ta, chỉ cần cô ta ở giữa thúc đẩy thì sau vài năm cũng thành công.

- Mà cậu đang chờ chú Quang đến đón à.

Tại lúc này, cô ta thấy Tử Vi lại đứng trước cổng trường như chờ một ai đó nên liền mở miệng hỏi.

Tử Vi lắc đầu nói :

- Bố mình là người rất bận rộn sao có thời gian để đón mình chứ.

- Vậy cậu đây là chờ ai.

Cô ta lại có chút nghi ngờ hỏi.

- Mình chờ một gia hỏa đáng ghét.

Nàng có chút nghiến răng nói, rồi lại nhìn về phía bạn học của mình nói :

- Cậu về trước đi, mình muốn mời hắn một bữa xem như trả ơn mà thôi.

- Cậu đây không phải là đang muốn đợi tên bảo vệ kia chứ.

Hứa Lệ không khỏi nghĩ đến hai ngày qua cô bạn của mình giống như trúng tà vậy cứ không ngừng nhắc đến tên bảo vệ kia, cô ta tức giận nói :

- Tử Vi à… cậu thích ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể thích cái tên bảo vệ kia, hắn ta không hợp nhau đâu.

- Ai bảo là tớ thích hắn ta chứ, chỉ là mình muốn mời hắn ta một bữa cơm để cảm tạ hắn mà thôi.

Tử Vi xấu hổ nói.

- Được rồi, mình tin cậu, thế nhưng lần này mình muốn đi cùng cậu.

Cô ta nói.

Nàng do dự một hồi sau đó cũng có chút miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Hai cô nàng đứng tại cổng trường chờ đợi một hồi lâu, từ bốn giờ chờ đến bốn giờ ba mươi nhưng vẫn không thấy hắn đi ra, Tử Vi có chút sốt ruột nói :

- Sao còn chưa thấy hắn ra nhỉ.

- Chắc là hắn cho bạn leo cây rồi, mặt kệ hắn đi chúng ta về thôi.

Hứa Lệ thấy hắn không đến trong lòng liền thàm cao hứng thầm nghĩ tiểu tử này cũng biết thân biết phận mà không cùng với bạn mình dây dưa.

- Hắn đến rồi.

Tử Vi nhìn về đằng trước giọng nói có chút lo lắng nói.

- Ở đâu.

Hứa Lệ hỏi.

- Ở bên kia, hình như là hắn đang gặp phiền phức, chúng ta mau chóng đến giúp hắn đi.

Nàng ta nói xong liền hướng về phía Lạc Vân chạy lại mà không hề cho Hứa Lệ kịp ngăn cản.

Mà tại bên kia, Lạc Vân ngay sau khi hắn kiểm tra ổ khóa phòng học đã khóa kỹ lưỡng chưa thì muốn trở về, thế nhưng là vừa ra tới cửa liền bị một nhóm học sinh nam cho bao vây lại.

- Này… ta nói các người sao lại ngán đường của tôi.

Hắn hỏi.

Tại lúc này có một đứa học sinh từ chính giữa hàng bước ra chỉ thẳng mặt hắn mà nói :

- ĐCM ! mày… tao nghe nói mày dám sàm sỡ bạn học nữ trong trường…. bây giờ tao cho mày một cơ hội, một là cút khỏi trường của chúng tao, hai là chúng tao sẽ đánh cho mày tàn phế.

Nghe vậy Lạc Vân liền sững sờ, lại nhìn một đám thanh niên quần áo không chỉnh tề, tóc có đứa để dài, có đứa thì cạo trọc, bấm lổ tai đầy đủ các kiểu khác nhau giống như đám bụi đời chợ lớn thì không khỏi bật cười rồi cũng chỉ thẳng mặt đám nhóc này mà nói :

- ĐCM ! mày… à mà không phải là ĐCM chúng mày… hiện tại ông đây cũng cho chúng mày một cơ hội, một là tự giác cút đi cho tao, còn hai là tao đánh chúng mày bò lếch rời đi.

Tĩnh… tập thể đám học sau một hồi yên tĩnh, bọn họ chưa từng gặp qua người phách lối đến cỡ này, đứng trước mặt nhiều người như vậy mà đối phương còn có thể mở miệng uy hiếp, đây cũng không phải phim võ hiệp, cũng không phải phim khoa học viễn tưởng. nên bọn họ cũng không tin là thằng này có thể đánh ngã nhiều người như vậy.

- Ăn nói thật mạnh miệng, uổn công cho chúng tôi còn muốn đến cứu anh.

Ngay lúc này, hai người Tử Vi cũng đã kịp thời chạy đến, Hứa Lệ lên tiếng hướng Lạc Vân đầy lời lẽ xem thường, còn Tử Vi thì bước đến bên cạnh Lạc Vân lo lắng hỏi.

- Anh có sao không !

- Sao cô còn chưa về.

Lạc Vân vừa thấy nàng ta liền cảm thấy phiền rồi, kể từ khi gặp nàng liền đã kéo thôi một chuỗi sự kiện phiền phức cho hắn, lấy ví dụ như đám người này hắn có thể khẳn định là bọn họ vì đòi công đạo cho nàng mà đến.

- Không phải đã nói với anh rồi sao, bữa cơm của chiều hôm nay là tôi mời/

Nàng tức giận nhìn hắn đầy oán trách, bởi vì hắn thật sự đúng là muốn cho nàng leo cây.

- Được rồi ! vậy cô tránh ra một bên đi, đợi tôi một chút.

Hắn thật sự là không để ý đến việc nàng mời hắn đi ăn cơm nên thật sự đã quên mất, nhưng là nếu nàng ta đã kiên trì như vậy thì hắn cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi, đợi ăn xong thì hắn sẽ phủ sạch mối quan hệ với nàng ta cũng không muộn.

- Vậy anh cẩn thận một chút.

Nàng ta mặt dù chưa thấy hắn lần nào ra tay thế nhưng cũng tin tưởng tên này thật sự rất lợi hại, bởi vì ánh mắt đầy tự tin của hắn đã nói cho nàng biết là như vậy.

- Tử Vi… cậu tránh xa ra một chút, yên tâm bọn tớ chỉ muốn giáo huấn hắn một chút mà thôi.

Đám con trai thấy cô bạn học nữ mà mình thầm mến lại đi nói chuyện to nhỏ với một tên bảo vệ thì không khỏi ghen tuông, cả đám lúc này cũng thầm hạ quyết tâm đem tên này đánh cho tàn luôn.

- Đúng đấy ! mấy cậu chỉ cần giáo huấn hắn một chút là được.

Hứa Lệ cũng không quên hướng đám này khích lệ một chút.

- Vậy là các người thật sự muốn bò đi ra sao.

Lạc Vân ngoáy ngoáy lỗ mũi làm ra hành động rất xem thường nói

- Mẹ mày ! dám hỗn với bọn tao à…

Nhìn bộ dáng không ai ra gì cửa hắn không khỏi khiến cho đám kia nổi khùng lên, làm tức thời một thằng đàn anh to con đứng ra chửi đổng muốn sông lên.

Lạc Vân đưa ngón tay ra bún nhẹ một phát nhất thời một cục cức mũi bắn thẳng vào họng của kẻ kia.

- Ọe….

Tên kia lúc này cũng nhận ra, hắn ta cảm thấy bao tử cồn cào không ngừng nôn khan. Không chỉ có hắn, mà đám người còn lại cũng cảm thấy kinh tởm mà ho khan.

- Bành !

Lạc Vân như chớp xuất ra một cước đem tên này đá bay, một cước đắc thủ tên này liền sùi bọt mép mà rơi vào hôn mê.

- Mẹ nó ! ngu mà tỏ ra nguy hiểm, tao đánh cho mày hết gáy nhé.

Tĩnh… toàn trường lại rơi vào yên tĩnh, tên nằm trên mặt đất dáng người to con là thằng biết đánh nhau nhất, ngày thường có thể chắp bốn thằng cùng tuổi, như thế nào lại có thể dễ dàng đánh ngã như vậy. Đây cũng không phải nói sáu đứa bọn họ đối diện với tên này cũng không có sức phản kháng sao.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Giới sáng tác bởi Dark15
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dark15
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.