Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương giả uy.

Tiểu thuyết gốc · 2598 chữ

Vân Hà lúc này phất trần vũ động, cả thiên địa như lấy hắn làm trung tâm đem một bộ phận linh khí đất trời không ngừng rót vào bên trong cây phất trần của hắn. Đây cũng chính là một thức mạnh nhất của hắn, có thể rút ra một phần sức mạnh của thiên địa thì đối với luyện khí tầng hai đỉnh phong của hắn đúng là có chút quá sức.

- Vù… vù… ầm…. ầm…. ầm…

Một luồn khói trắng dày đặt rất nhanh được phóng ra làm cho không khí ma sát vù vù vũ động, ngay sau đó kình lực trực tiếng va mạnh vào cửa đá tạo ra từng đợt nổ to như muốn chấn thiên chấn địa.

- Thành công sao.

Không ít người không khỏi thầm mong chờ, mặt dù biết phía trước là địa ngục thế nhưng là một chiến sỹ tinh anh bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần hi sinh.

- Vù… vù…

Nhưng là chưa đợi bọn hắn lấy lại tinh thần thì đột nhiên trước mặt bọn hắn xuất hiện một lực hút cường đại đem tất cả mọi người hút vào bên trong, ngay sau đó cánh cửa lại một lần nữa tự động đóng kín

- Tút… tút…

Mà tại căn cứ địa lúc này tín hiệu của nhóm người cũng đột nhiên biến mất không thể nào liên lạc được nữa.

- Đồng chí Thường Xuân… mời đồng chí báo cáo…. Đồng chí Thường Xuân.

Các liên lạc viên hiện tại cũng hoản hốt không ngừng phát ra tín hiệu hi vọng nhóm người Thường Xuân có thể truyền tin về.

- Tướng quân ! chúng ta đã hoàn toàn mất liên lạc với các đồng chí.

Người kia lần nữa hướng tướng quân báo cáo.

- Chuẩn bị báo cáo với bộ tư lệnh đề xuất với cấp trên chi viện.

Ông ta nghiêm nghị nói sau đó liền xoay người rời đi chuẩn bị viết báo cáo với lãnh đạo để có thể nhanh nhất xin quân chi viện tới. Nhưng không hiểu tại sao lúc này ông lại nhớ đến khuôn mặt đầy tự tin của Lạc Vân kia khiến ông không khỏi lắc đầu thầm cười khổ, một tên nhóc không học hành gì cả chỉ biết bốn phía gây sự thì làm sao lại pháp thanh phong đạo cốt đây. Nghĩ như vậy hắn liền đặt hi vọng lên người đồng chí Thường Xuân, hi vọng anh ta có thể dẫn dắt đội an toàn đợi đến khi cứu viện bên trên xuống.

Mà tại thời điểm này, nhóm người thường Xuân đang đứng trong một cái hành lang rộng chừng hai mét.

- Đội trưởng ! như thế nào rồi.

Một đồng chí đứng ra hướng Thường Xuân lo lắng hỏi.

- Chúng ta đã mất liên lạc với cấp trên.

Thường Xuân cười khổ nói.

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ.

Lại có người đứng lên lo lắng hỏi.

Thương Xuân lúc này cũng rơi vào trầm tư, mặt dù đúng theo như nhiệm vụ đề ra là bọn hắn phải hộ tống Hà cảnh quan vào bên trong để phá giải di tích. Thế nhưng là khi hắn nhìn đến vị Hà cảnh quan kia khuôn mặt tái nhợt đang không ngừng thở đứt quản thì trong lòng không khỏi sinh ra ý chán nản. Thế nhưng là ai bảo hắn là một chiến sỹ, theo phía sau là hơn năm mươi tính mạng của các đồng chí cho nên lúc này đây hắn phải tỉnh táo dẫn dắt các đồng chí hoàn thành nhiệm vụ mặt cho hắn phải hi sinh.

- Các đồng chí ! vì trăm vạn đồng bào chúng ta phải tiến lên.

- Đúng…. đội trưởng ! chúng ta xông lên.

Lời hiệu triệu đầy nhiệt huyết đã khiến cho mọi người bên dưới máu nóng sôi sục không ngừng đồng thanh hưởng ứng.

Lạc Vân đứng tại một bên cũng không khỏi nhìn Thường Xuân ánh mắt đầy tán thưởng, hắn nhận định không phải là cái thế giới này người vì vậy nếu như ai nói với hắn về cái gì tinh thần yêu nước thì cút mẹ nó đi, ngay cả thế giới của hắn cũng từ bỏ hắn như thế nào lại muốn hắn vì đại nghĩa đây. Thế nhưng nhìn về đám con người đầy xa lạ này, nhiệt huyết nam nhi trong lòng hắn cũng không khỏi rựt cháy như muốn đem cả thể xác hắn thiêu vào.

- Việt Nam sao… tinh thần dân tộc cũng không tệ lắm.

Lần đầu tiên trong đời hắn ý thức được cái gì là có tính dân tộc mà đất nước con người ở nơi đây mang lại, cũng có lẽ đây sẽ là một hạt giống được nảy chòi sau cơn mưa.

- Lạc Vân… ta sợ…

Tại hoàn cảnh xung quanh đầy xa lạ cùng u ám tĩnh mịch đến quỷ dị, khiến cho Tử Vi đang nằm trên lưng hắn lúc này không khỏi ngoan ngoãn, giống như chú mèo con đang không ngừng co rúm lại sợ hãi nép sát vào người hắn để tìm sự che chở.

Cô bé không khỏi Lạc Vân, chỉ với mười bảy tuổi xuân như thế nào trải qua tình cảnh đáng sợ như vậy được. Hắn nhìn cô không khỏi bất đắc dĩ thở dài thầm nghĩ « từ khi nào mà mình đã quên mất cái cục nợ này rồi ».

- Cô nếu như sợ hãi thì có thể nhắm mặt lại ngủ một giấc là được.

- Không… ta sẽ không.

- Chẳng phải cô nói rất sợ hãi sao.

- Không phải ngươi muốn đưa ta đi mở mang kiến thức sao, cho nên có ngươi ở đây chắc chắn ta rất an toàn.

- Mẹ nó ! cô lôi đâu ra cái logic chết tiệc này vậy, có phải cô muốn trả thù tôi không đây.

Thật ra lời nói lúc trước của hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ nói ra mà thôi, vì lúc đó tình hình rất nguy cấp cho nên nàng ta chỉ có thể theo hắn thì cơ hội sống sót sẽ cao hơn, đương nhiên hắn sẽ không liều mạng để bảo vệ tính mạng của một người không có quan hệ gì với hắn mà chỉ là xuất phát từ lòng thương hại của hắn mà thôi. Nhưng không hiểu tại sao cô nàng ngu ngốc này lại tin tưởng hắn đến như thế, tin tưởng còn hơn cả hắn tin tưởng vào bản thân mình.

Còn đối với Tử Vi , nàng ta thật sự rất sợ hãi nhưng là bản tính tò mò của nàng ta lại thúc đẩy nàng ta muốn nhìn một chút, lại nói sau một hồi tiếp xúc với Lạc Vân nàng có thể nhìn được vẻ lạnh lùng cùng tự tin trong mắt của hắn vậy nên lá gan của nàng lại lớn hơn không ít, cho nên người ta thường nói bản tính tò mò có thể giết chết một con voi là thật.

Đám người Thừng Xuân lúc này đã bước đến một cánh cửa đá, nhưng là khác với cánh cửa đá bên ngoài được đóng kín mà là mở toan.

- Các đồng chí ! chuẩn bị tùy thời chiến đấu.

Thường Xuân phất tay ra lệnh làm cho đám chiến sĩ bên dưới rất nhanh liền rút xuống hướng phía trước dơ cao, cả người lấy tư thế cúi thấp mà chầm chậm xông vào.

Vừa tiến vào bên trong liền đập vào mắt họ là một cung điện có niên đại cổ xưa, hai thân hình khôi giáp tay cầm đao phủ đứng đằng trước dường như muốn chắn lối đi không để bọn họ tiếp tục tiến tới, đằng sau chúng nó là hơn hai mươi hai bộ hài cốt mang trên người là quẩn áo cổ xưa đầu đội mũ quan xếp thành hai hàng dài nối tiếp nhau, hóc mắt trống rỗng lạnh lẽo hướng bọn họ mà nhìn qua. Và hiển nhiên nối tiếp những thân ảnh ma quỷ này là một cái ghế được trạm trổ hình rồng, bên trên là một cỗ thây khô cả người khoác lên cẩm bào, tay cầm trường kiếm, vốn cung điện xa hoa tráng lệ mà chỉ còn lại đầy rẫy sự chết chóc cùng quỷ dị

- Á… có quỷ.

Nhìn một màng này khiến cho Tử Vi không giữ được trấn tỉnh mà thất thanh hét lớn.

Đám người Thường Xuân mặt dù vẫn giữ được vẽ trấn định nhưng là không tự chủ được cả người run lẫy bẫy.

- Chúng đã không còn là người của thế giới này, mau đem bọn chúng xóa sạch thì di tích này sẽ tự động biến mất.

Vân Hà lúc này hướng mọi người hét lớn.

Thường Xuân cũng hướng Vân Hà gật đầu, ngay sau đó liền ra hiệu cho một chi đội mười người nhẹ nhàng bước lên.

Chi đội này chậm rãi bước về phía trước, bước qua nhóm người Thường Xuân sau đó liền cẩn thận từng bước chậm rãi.

- Không ổn… mọi người mau dừng lại.

Lạc Vân cảm nhận được một cỗ sát khí đang lớn dần từ hai cái khôi giáp kia thì không khỏi thất thanh la lên nhưng là đã muộn.

- Phốc… phốc…

Đại đao dơ cao lấy tốc độ nhanh như chớp đem đầu của tiểu đội kia toàn bộ hái xuống, không có tiếng hét thảm được vang lên mà chỉ có máu tươi ào ạc nhuộm đỏ cả nền nhà, cũng có không ít bắn lên người của đồng bạn đang đứng đằng sau.

- Á…

Đáng thương cho Tử Vi, nàng chỉ là cô gái mới lớn sao có thể chịu đựng được cảnh huyết tinh này nên liền trên lưng của Lạc Vân mà xỉu mất.

Mà lúc này đám người Thường Xuân cũng đã phản ứng kịp thời, mặt dù lòng đầy hoản sợ nhưng bọn họ lúc này cũng chỉ có thể đứng bất động mà không dám hành động.

- Mọi người nghe lệnh, tất cả nổ súng.

Mệnh lệnh nhanh chóng được đưa ra, tức thời mọi người đều hướng về phía trước ầm ầm nổ súng, hàng loạt viên đạn theo nòng súng bay ra xuyến thẳng qua không khí ngay sau đó trực tiếp đông xuyên thấu vào chúng nó ở trước mặt. Nhưng mà một tràn cảnh quỷ dị lúc này lại xuất hiện, chúng nó lại không có cái nào bị đạn tạc cho oanh ngã mà vẫn đứng im bất động không phản ứng.

- Chuẩn bị súng cói ! lên nòng… phóng.

- Ầm….

Một đạo tên lửa được nòng súng gia tốc bay ra, một tiếng nổ to oanh kích làm chấn nát không gian xung quanh kéo theo đến là một màng bụi mù che lấp căn phòng.

- Đã tiêu diệt được thứ ma quỷ này rồi sao.

Nhìn về một màng bụi mù trước mắt, khiến cho không ít người thầm hi vọng.

- Chết tiệc…

Nhưng ngay tức khắc, khi màng che được vén lên thì khung cảnh quỷ dị ấy lại hiển hiện trước mặt bọn họ khiến cho không ít người không kiềm lòng được mà ngửa cổ chửi thề.

Mặt đất lúc này ngoại trừ bị lõm một cái hố sâu thì tất cả cảnh vật vẫn giữ y nguyên như trước, dường như từ nãy đến giờ bọn họ là dùng súng pháo để nã vào vậy, chỉ có tiếng nổ to chứ không hề có bất cứ lực sát thương nào.

- Nhưng tại sao kể cả lúc này bọn chúng lại không tấn công chúng ta.

Có người cảm thấy có gì đó sai sai liền lên tiếng nói.

Đúng vậy, hai lần khiêu khích chỉ có nhóm người lần thứ nhất bị giết chết mà còn lại lúc này khi mở một đợt khiêu khích thứ hai thì bọn chúng lại đứng tại chỗ bất động, giống như những pho tượng kinh dị mà không có bất kỳ hành động nào, điều này khiến không ít người thở ra một hơi nhưng vẫn tại bốn phía đề phòng.

- Là vương giả uy khinh thường chúng ta đám kiến cỏ thấp hèn này, chỉ cần chúng ta không xúc phạm đến tối kỵ của chúng thì chúng cũng khi thường ra tay.

Hà Vân chậm rãi từng bước đi đến nói.

- Vân Hà cảnh quan ! ngài đã hồi phục rồi sao, có thể ra tay được không.

Thường Xuân nghiêm nghị hướng ông ta hỏi.

Súng đạn đã không còn là thứ vũ khí đáng tin cậy của bọn họ, lúc này hắn chỉ có thể hy vọng tiên thuật mà thôi, cho nên hắn rất mong chờ ông ta có thể một lần nữa ra ta phá giải.

Ông ta chậm rãi lắc đầu nói :

- Chỉ có thể đi lại như người thường thôi, nhưng cho dù là ta ở thời kỳ toàn thịnh cũng không thể là đối thủ của hắn.

Hắn ở đây ông nói đến chính là vương giả chí cao vô thượng đang ngồi bên trên long ỷ kia, ông có thể cảm nhận được sát khí thật cường đại phát ra từ nó, chỉ cần một cái liết mắt của nó cũng đủ khiến cho thân thể của ông ta rung rẫy.

- Vậy chúng ta phải làm sao.

Thường Xuân lo lắng hỏi.

- Chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất toàn bộ chấn thủ đợi cứu viện tới, còn thứ hai là toàn bộ chúng ta liều mạng hy vọng có thể đẩy ngã được một hai đối thủ, nhưng người thông minh đều lựa chọn biện pháp thứ nhất.

Ông ta lấy ánh mắt như đuốc nhìn thẳng vào Thường Xuân mà nói.

Cái này cũng là thử thách của hắn đối với tên đội trưởng này, nếu như hắn ta chọn biện pháp thứ nhất thì ông ta sẽ không coi trọng hắn mặt dù đó một lựa chọn thông minh. Ở cái thế giới đang biến đổi này thì một người chỉ huy tài giỏi cần phải có trái tim quả cảm cùng với gan dạ, nếu như sợ đầu sợ đuôi thì chỉ ngày càng làm cho đất nước trở nên lâm nguy mà thôi. Còn nếu như hắn lựa chọn biện pháp thứ hai, mặt dù cơ hội sống hạ thấp đến đáng sợ nhưng nếu như là hắn có thể còn sống đi ra, thì là một cảnh quan hắn có đặc quyền để bổ nhiệm hắn lên vị trí trọng điểm bồi dưỡng. Đất nước lâm nguy, cầu tài như khát nước, có thể đi ra một thiên tài có ích cho đất nước thì cần có ba bước tất yếu đí chính là không ngừng sàn lọc, cơ hội để thử thách cùng với mọi mặt đánh giá mới đưa ra quyết có phải hay không là đáng giá để bồi dưỡng.

Thường Xuân cũng không làm ông ta thất vọng, hắn cắn răng nói :

- Chiến…

- Mẹ nó cái cục nợ vậy mà bất tỉnh rồi, ta nói nè các chú chiến sỹ có thể hay không giúp ta mang nàng ta kéo xuống… Móa nó, hai vai của ta có chút mỏi rồi, cần phải hoạt động gân cốt một chút.

Ngay tại lúc này, đứng bên trong đội ngũ Lạc Vân đột nhiên lên tiếng là phá hỏng không khí túc sát của đám người.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Giới sáng tác bởi Dark15
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dark15
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.