Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cmn! bị hố rồi.

Tiểu thuyết gốc · 2252 chữ

- Nhóc con ! ngươi đừng nháo sự có được không, ngươi không xem bây giờ là lúc nào rồi.

Đứng trong tình huống tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà nghe lời nói đầy thô tục của Lạc Vân phát ra đã khiến cho không ít người tức giận hướng hắn mắng. Nhưng là mắng thì mắng rồi, lại có hai người bước lên đem nàng từ trên lưng giúp hắn mang xuống.

- Ây da! chú chiến sỹ này đúng là người tốt.

Hắn hướng người kia cười cười cảm kích nói, sau đó hai tay cầm cái eo mình lắc lắc mấy vòng, rồi lại đem thứ đồ chơi kiếm gỗ mà người ta cho là rẻ tiền lại hướng không trung quơ quơ mấy vòng, khí thế có chút giống với mấy ông thầy tu đang làm phép đuổi tà vậy cho nên khiến không ít người phải trố mắt lên mà nhìn mà nhận định nhóc con này có bệnh.

- Thoải mái… thật sự là rất thoải mái á.

Hắn nhẹ nhàng hô lên sau đó hướng về phía đằng trước đi qua.

- Nhóc con! ngươi ở đây chơi một chút thì được nhưng đừng có đi qua đó, sẽ mất mạng đấy.

Thường Xuân hướng Lạc Vân nói lời cảnh báo.

Đương nhiên vị tướng quân tại quân khu kia không có nhường vị trí dẫn đội cho Lạc Vân, cuối cùng ông ta cũng không xác định được hắn có phải thật sự là tu đạo giả hay không. Thế nhưng là không sao cả, hắn tùy tính mà làm đã quen sao có thể nhận nhiệm vụ bảo vệ đám người này an toàn được đây, nếu là cao hứng hắn liền đứng ra giúp đỡ mà không hệ có sự trói buộc.

- Đừng qua đó… nhóc con này rất lợi hại.

Vân Hà nhíu mày hướng Thường Xuân nói.

Ông ta lúc này có thể cảm nhận được từng bước chân của Lạc Vân trông như hời hợt đơn giản nhưng mỗi bước lại phóng ra từng luồn sát khí bức người, mà ngay cả nhóm người Thường Xuân cũng có cảm nhận cỗ áp bức này mà không dám hướng đến bóng lưng ấy nhìn thẳng.

Vẫn như trước, khi Lạc Vân đạp xuống bước thứ mười thì nhất thời hai pho tượng liền lập tức động đậy hai cây đại đạo mang theo cỗ hàn khí lạnh thấu xường đồng thời vũ động phóng như bay về phía hắn.

- Này hai vị đại ca! ngược đãi trẻ chưa vị thành niên sẽ bị bỏ tù đó.

Trong mắt của hắn không có sợ hãi mà chỉ nhếch miệng lên cười nhẹ nói, chân trái hắn nhấc lên lấy thế như lôi đình xuất kích quét qua cùng một lúc đá bay hai thân ảnh khôi giáp bay đi.

- Ầm… ầm…

Hai thân ảnh to lớn nhất thời bay ngược đụng trúng cột trụ của cung điện ngã sập một mảnh làm bụi đất tứ tung bay.

- ………..

Một màng quỷ dị như vậy diễn ra trước mắt khiến cho đám người Thường Xuân toàn bộ rơi vào trạng thái hóa đá.

- Xin lỗi hai vị đại ca quyền cước thật không có mắt, đã làm hai vị bị thương rồi.

Lạc Vân nhìn đến hai cái khôi giáp cao to lúc này đã ngã xuống đất bất động thì cười cười có chút áy náy nói, sau đó lại tiếp tục bước về phía trước.

- Vù… vù…

- Muốn ỷ đông khi dễ người sao… lại đến.

Từng thân ảnh mặt quan phục màu sắc cổ xưa lúc này cũng phóng lên hướng về hắn đánh tới, hắn tự tiếu phi tiếu nói, ngay sau đó cũng phóng người bay theo không có lè loẹt chớp nhoán nhưng lại mang cho người ta cảm giác phiêu dật, nhẹ nhàng.

- Bành!bành!bành!....

Mười mấy ma ảnh cứng ngắt ngay cả đạn cũng bắn không thủng, thế nhưng mà lúc này mỗi quyền mỗi thức của Lạc Vân đánh ra lại đem đám xương trắng này đánh lại thành bột mịn.

- Nhóc con này sao lại mạnh đến như vậy.

Ngay từ lúc tiếng vào thì nhóm người Thường Xuân xem hai đứa trẻ này thật sự là quá vướng víu khi làm nhiệm vụ, thế nhưng ai có thể ngờ đến vị này thiếu niên choi choi lại có thể mạnh đến như vậy. Lúc này không ít người lại hướng cặp mắt cổ quái mà nhìn đến Tử Vi đang hôn mê có chút nghi ngờ không biết nàng ta có phải hay không cũng đang giả trang thành một bộ nai tơ đây.

Nếu như Tử Vi đang hôn mê biết được việc này có phải hay không muốn nhảy sông luôn, nàng không có biến thái như hắn ta thích giả heo ăn thịt cọp mà là sự thật chính là nàng vì quá hoản sợ mà té xỉu đấy, mấy vị chú bác này vậy mà trí tưởng tượng lại bay cao bay xa đến như vậy.

Mà tâm trạng của Vân Hà lúc này cũng tồi tệ cực kỳ, không ngừng thở ngắn thở dài.

- Haizz… mặt mũi thật sự ném sạch đến nhà bà ngoại rồi, sao ta lại muốn hướng một cái đại tiên đòi thu đồ đây.

Ông ta thầm nhớ lại lời của sư phụ có dặn qua trước khi rời núi đó chính là đạo thuật càng cao thì ngạo cốt càng cao không thể khinh nhờn. Ông ta có thể cảm nhận được cỗ uy áp đó cao hơn ta rất nhiều, thậm chí có thể cùng sư phụ đứng ngang hàng, vậy mà ông ta lại đem đối phương xem như đồ tôn để mà đùa bỡn nhưng rất may vị đại tiên này còn tốt tính không có đem hắn tại chỗ cho tru sát, càng nghĩ ông càng thấy sợ, nghĩ đến sự tình qua đi ông ta phải nhất định hướng vị đại tiên này nhận tội.

- Haha… muốn cùng ta chơi sáp lá cà sao, lão tử rất giỏi về cái này đấy, ông đây sẽ đánh cho các ngươi thành cháu trai.

Hắn vừa đỏ mắt mà đánh vừa không ngừng phun ra những lời nói đầy thô tục không khỏi khiến cho cả đám người đằng sau lưng không khỏi trợn mắt liếu lưỡi thầm nghĩ: “ tên này đích xác là tiên nhân sao, sao hình tượng thực tế lại khác xa với tưởng tượng đến như vậy.

- Bành! bành! bành!....

Chiến đấu cứ như vậy diễn ra, một đám lại một đám hướng Lạc Vân oanh tới rồi lại nổ tung về với các bụi, cứ như thế kéo dài tầm nữa tiếng đồng hồ liền đã hết đối thủ cho hắn đánh.

- Một đám rác rưởi đã quét dọn xong, bây giờ tới lượt chủ nhà ra sân rồi, hi vọng sẽ không yếu kém hơn đám ruồi muỗi này.

Hắn lại tà tiếu hướng bên trên bảo điện nơi mà vị vương giả kia ngồi đầy khiêu khích nói.

Hắn tính cách ngày thường rất hời hợt khiến cho người xung quanh nhìn vào như là một cái tiểu tử vô hại. Thế nhưng là nếu một khi đã kích phát ma tính trong người của hắn thì hắn dường như hoàn biến thành con người khác mang một thân ngạo cốt bất tuân.

Vị kia thân hình lúc này mang theo một mảng tro cốt đóng bụi trên người rũ xuống mà đứng dậy, một cổ uy áp cường đại hóa thực thể khí đen ào ạc tuông ra khiến cho cung điện trở nên âm hàn đến cực độ.

- Không tốt.

Vân Hà sắc mặt tái xanh mà hô lên ngay sau đó cả thân người ầm ầm đổ sập xuống mặt đất.

Đám người Thường Xuân không có thể chất một tu luyện giả nên đã cổ uy áp cường đại này chấn nhiếp cho lòng ngực đau nhói mà không ngừng phun huyết ngã nhào ra đất, lúc này chỉ có thể trợn lớn con ngươi về phía trước mang vẻ mặt đầy rẫy hoảng sợ.

- Mẹ nó! sát khí thật mạnh.

Một màng này không khỏi khiến cho Lạc Vân bất ngờ, ngay sau đó hắn vung tay trái lên liền xuất hiện một tấm lưới điện đem uy áp của nó cho ngăn lại.

Ngay lúc này, thân thể héo khô của nó đứng thẳng người, trường kiếm nới tay ánh kiếm như độc xà hướng cả người Lạc Vân chém đến.

- Mẹ nó ! hai người đàn ông với nhau lại muốn đấu kiếm, ngươi thật là biến thái.

Lạc Vân cười cười nói làm cho đám người ở phía sau hoản sợ muốn loạn choạn té răng ra âm thầm mắng: “ đại ca à là suy nghĩ của ngài thật là quá con mẹ nó không trong sáng đấy còn trách được ai”.

Ngay lập tức trên tay hắn lại xuất ra một trường kiếm gỗ có chút đẹp mắt như là thứ đồ chơi cho trẻ em dùng. Mà hành động tiếp theo của hắn lại tiếp tục khiến cho người ta lại không khỏi một lần nữa sững sờ, hắn với tư thế rút kiếm đem cái vỏ bộc gỗ cho hoàn chỉnh rút ra khiến cho ánh kiếm màu bạc hiễn hiện trước mặt mọi người.

- Phong… phong…. ông… ông….

Một đường kiếm hình vòng cung bay ra ma sát với không khí tạo thành từng tiếng rít gào đến đáng sợ, tiếp đến là hai ánh kiếm trên không trung quấn lấy nhau tạo thành những tiếng nổ vang trời.

- ……..

Im lặng, toàn thể mọi người đều im lặng, không người nào có thể nghĩ ra được vậy mà tên này lại có thể diễn đến mức này, ngay cả kiếm cũng đem đi ngụy trang, cố ý tranh bức cũng không ai có thể như hắn ta làm đến trình độ này.

- Nào… cháu trai còn không mau nhào lên kiếm cơm.

Hắn ngón tay đưa lên ngoắc ngoắc trưng ra bộ mặt muốn ăn đòn nói, tư thế hiên ngang giống như có ta ở đây thì tất cả các ngươi liền trở thành tiểu nhị.

- Hống…. hống…

Hành động này của hắn thì ngay cả tượng đất còn có ba phần nổi giận chứ đừng nói đến nó là một cái chân chính Vương giả, nó phóng người bay qua như một đạo ma ảnh hướng về phía Lạc Vân không ngừng oanh kích.

- Len ken… len ken…

Kiếm với kiếm gắt gao quấn quít lấy nhau khiến cho cả căn phòng khắp nơi đều tràn ngập ánh kiếm, vách tường cùng mắt đất cũng vì vậy mà bị rạch phá ra tan nát.

Mà đám người Thường Xuân cũng đã lui đến phạm vi an toàn, tại thời khắc này trong lòng tất cả mọi người đều âm thầm cầu nguyện cho hai cái tồn tại quái vật này chiến trường đừng đánh đến đây.

- Sát khí thật là mạnh.

Vân Hà trong lòng không khỏi khiếp sợ nói.

Hắn là tu đạo giả có thể nhìn ra cuộc chiến đấu này không còn là trong phạm trường đạo pháp mà là sát khí, hai bên trong đó chỉ cần có một cái sát khí không đủ liền sẽ bị đối phương cho oanh nát nhục thể. Nhưng điều mà làm hắn khó hiểu chính là lấy niên tuổi của vị đại tiên trước mặt này thì làm sao có được sát khí mạnh đến như vậy đây.

- Phong ! phong !..... ầm…. ầm….

Hai bên giao phong lấy chiến nuôi chiến, lấy sát đốt sát dẫn đến cuộc chiến ngày càng trở nên đáng sợ, giờ khắc này chỉ cần một người buông kiếm liền coi như bại sẽ bị sát khí ăn mòn cho đến chết.

- Phốc…

Trôi qua hai giờ đồng hồ kịch chiến, Lạc Vân lúc này cũng đã chịu không không nổi áp lực nên đã bị một kiếm của đối phương quét qua cho bay ngượt, cả thân thể đầy chật vật phun ra một ngụm máu tươi.

- Đại tiên !...

Một màng như vậy làm cho trái tim của mọi người không khỏi nhảy dựng lên, thất thanh hô lớn.

- Ngươi thua.

Hắn không có hướng đám người Thường Xuân đáp trả mà hướng đến đối thủ mỉm cười nói.

Nhìn đến Lạc Vân nét mặt tái nhợt mỉm cười với nó, không khỏi khiến cho nó có chút ngơ ngác, nhưng ngay sau đó thanh kiếm trên tay của nó đột nhiên vỡ vụn mà rơi xuống, tiếp đến là từng đạo khói đen không ngừng quấn lên người, bỗng dưng nó ngửa lên trời cười to :

- Haha… sau mấy ngàn năm cuối cùng đã được giải thoát, đáng chết Đại Việt quốc ta nguyền rủa các ngươi.

Khuôn mặt đầy da bộc xương không có chút huyết của nó nhất thời vặn vẹo, ngay sau đó biến thành một vị đại hán, hắn ngửa đầu lên trời gào thét, ngay sau đó liền hóa thành đạo khói xanh tan biến trong không khí.

Nhìn một màng trước mắt không khỏi khiến cho Lạc Vân dấy lên nỗi bất an, ngay sau đó hắn liền cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề, không khỏi mắng to :

- Con mẹ nó ! bị hố rồi.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Giới sáng tác bởi Dark15
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dark15
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.