Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đưa ra quyết định.

Tiểu thuyết gốc · 2162 chữ

Lạc Vân rất điều chỉnh lại rất nhanh, ngay sau đó hắn hướng nàng cười cợt nói:

- Đi! ngày hôm nay tôi mang cô mở mang một chút về kiến thức mới.

- ……….

Tử Vi từ chối cho ý kiến, chịu sự kích thích của khuôn mặt lạnh lùng lúc trước của hắn đã không khỏi khiến cho nàng nội tâm đối với hắn sinh ra tia bóng ma, cho nên lúc này cũng đối với hắn có chút kiên kỵ mà không phản đối lời của hắn.

- À mà quên, cái chân này của cô mặt dù bị thương không nặng lắm nhưng lúc này không dễ di chuyển.

Hắn bỗng nhiên nhớ ra liền đưa tay mình lên vỗ mạnh vào tráng mà than thở, ngay sau đó hắn liền đứng xoay lưng về phía nàng bộ dáng đầy khiếm nhã mà khom người xuống.

- Anh muốn làm gì?

Nàng có chút hoản hốt nói.

- Lên đi! tôi cõng cô vào bên trong.

- Không cần.

- Im miệng, mau lên cho tôi.

Nàng ta kiên quyết muốn phản bác, nhưng nhìn thấy hắn lại muốn cùng mình nổi bão không khỏi có chút rùng mình, rất nhanh nàng bị khuất phục dưới dâm uy của hắn mà nghe theo.

- Đây là cái gì.

Nhìn thấy tại đằng sau hắn xuất ra một thanh kiếm gỗ được mài dũa rất tinh xảo không khỏi khiến nàng có chút tò mò hỏi.

- Ngu ngốc, là kiếm đấy, cô lúc này khiến cho tôi không khỏi nghi vấn một việc.

Hắn bộ dáng đầy suy tư nói.

- Vấn đề gì.

Nhìn bộ dáng của hắn như vậy khiến nàng ta không khỏi tò mò rất nhanh liền hỏi.

- À không có gì…. chỉ là cô ngoài trừ bộ ngực sữa rất hấp dẫn này của cô thì với cái đầu phẳng lì này thì như thế nào lên lớp được…. à đúng rồi ! tôi có nghe nói nhà cô rất giàu phải không, tôi đoán tám chín phần mười là cô đi bằng sau mà lên lớp đấy…. haizz nhà có tiền thật là tốt mà, lại có thể biến một người khờ khạo như cô có thể thông quan quá trình giáo dục…. Ấy cô là chó sao, mau nhả ra.

Hắn bộ dạng tiếc hận rèn sắt không thành thép thao thao bất tuyệt nói, nhưng là bất ngờ trên vai hắn lại truyền đến cảm giác đau đớn khiến hắn không khỏi nhe răng nhết miệng thét lên.

- Ai bảo miệng anh thối.

Tử Vi nhìn đến khuôn mặt hắn đầy vặn vẹo thì không khỏi dân lên cảm giác chiến thắng cái tên ác ma này, hàm răng ngọc của nàng nhả ra hướng hắn nhếch đôi môi anh đào xinh đẹp mà mỉm cười.

- Hà cảnh quan bên kia có người.

- Chúng ta mau qua đó xem thử.

Ngay lúc giữa hai người mùi thuốc súng đang kịch liệt thì đột nhiên đằng sau lưng lại vang lên tiếng nói, có rất nhiều bước chân hướng hai người bọn họ chạy lại.

- Sao nơi này lại có hai tên nhóc con thế này.

Đám người Hà cảnh quan vừa nhìn thấy hai người Lạc Vân thì không khỏi bất ngờ, một người trong số đó lại bước lên tiếp tục hỏi :

- Các cháu làm thế nào không vào hầm an toàn mà lại ở đây.

Không đợi Tử Vi mở miệng, Lạc Vân liên nhanh nhảu cười cười nói :

- Chúng cháu lạc đường nên bị tách ra khỏi đội ngủ.

Nghe hắn nói như vậy khiến cho tất cả mọi người đều ngay tại chỗ sững sờ, ngay sau đó không khỏi thầm trách móc giáo viên trường này sao lại thiếu trách nhiệm công tác đến như vậy.

- Được rồi ! đằng sau con đường đã bị phong tỏa, các cháu đi theo chú, chúng ta sẽ bảo vệ các cháu an toàn rời khỏi nơi này.

Người đội trưởng dẫn đội khuôn mặt đầy hòa ái dễ gần bước lên hướng hai người mỉm cười nói.

Hà cảnh quan ngược lại nhìn chằm chằm vào Lạc Vân, nhìn thanh kiếm gỗ trên tay Lạc Vân ông ta liền hỏi :

- Nhóc con ! ngươi tên gọi là gì

- Ta à… ta gọi là Lạc Vân.

Lạc Vân cười cợt đưa ngón tay lên chỉ về phía trán của mình sau đó trả lời.

- Lạc Vân…. « Mây trôi nước chảy tinh hà lạc.

Vân vụ miên miên vô bất tẫn »

Vân Hà có chút sững sờ sau đó lại ngước nhìn về phía hắn nghi ngờ hỏi :

- Ngương là thầy xem phong thủy rất nổi tiếng tại trung bộ sao.

- Lão già… ông biết ta sao.

Lạc Vân cũng có chút bất ngờ nhìn ông ta nhưng xem ở trong mắt đối phương nhìn mình đầy xem thường thì không khỏi có chút nhiếu mày.

- Nhóc con ngươi rất được, có muốn bái ta làm thầy không.

Vân Hà nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn liền cho là không phải là người tu đạo, nhưng tuổi còn trẻ lại có thể giúp người ta xem phong thủy nên ông ta suy đoán tên này đại khái có thuật pháp bẩm sinh nào đó, thể chất này thật hiếm gặp cho nên ông nảy sinh ý muốn thu đồ đệ.

Trước sự sững sờ của đám người, Lạc Vân chỉ cười cười cho qua, hắn xem xét cảnh giới của ông ta chỉ đạt đến cảnh giới luyện khí tầng hai đỉnh phong mà thôi, cảnh giới như vậy hắn không thèm để vào mắt.

- Haizz… được rồi cậu nhóc, ngươi vẫn còn trẻ chưa hiểu chuyện ta không trách, hi vọng việc lần này sẽ giúp ngươi mở mang kiến thức.

Vân Hà cước bộ thong dong bước về phía trước ra lệnh cho đám người đằng sau đi theo :

- Chúng ta đi thôi.

- Hà cảnh quan, cửa đá lớn như vậy chúng ta có cần dùng lựu đạn ném qua phá cửa không.

Người kia đội trưởng tên gọi là Thường Xuân bước lên hỏi.

- Không thể, cánh cửa đá này không phải là vật phàm, không thể dùng những đồ dùng thông thường để oanh phá nó được kể cả thuốc nổ.

- Vậy chúng ta phải làm sao tiến vào.

Thường Xuân có chút lo lắng hỏi.

Tại bên ngoài, màu đồng cổ sương vẫn con lan rộng trên khắp thành phố, cứ cách thời gian năm phút thì địa chấn sẽ xảy ra một lần, nếu như không thể vào bên trong phá giải di tích thì các hầm trú an toàn sẽ không chịu đựng được nữa mà sụp đổ, điều này khiến cho đám quân nhân bọn họ không khỏi lo lắng cho người nhà của mình.

- Các ngươi lui ra đi, ta sẽ mở cửa.

Nói xong Vân Hà liền đưa lên phất trần về phía trước vung lên, tức thời tạo thành một luồn khói trắng hướng về phía cánh cửa oanh kích tới.

- Ầm….

Một tiếng nổ to truyền ra khiến cho bụi đất xung quanh bay tán loạn, không khỏi khiến cho mọi người có chút mong chờ. Thế nhưng sau một phút đồng hồ trôi qua, cánh cửa đá cao lớn mười mét lại hiện ra trước mắt bọn họ, nhưng là trên khe cửa chỉ hiện ra một cái khe rảnh nhỏ không thể nào đủ cho thân người chui vào, khiến cho bọn họ có chút thất vọng.

- Hà cảnh quan ! chúng ta bây giờ phải làm sao.

Thường Xuân lo lắng hỏi.

Vân Hà mày cũng hơi nhiếu lại sau đó phất tay trầm tư nghiêm túc nói :

- Đừng hoảng sợ, đấy chỉ là năm phần công lực của ta mà thôi nếu như là ta xuất toàn lực thì có thể để cho mọi người tiến vào…. thế nhưng là…

- Thế nào Hà cảnh quan.

Nghe vậy Thường Xuân không khỏi vui mừng lên tiếng hỏi.

- Nhưng là nếu như vậy thì đạo pháp của ta sẽ hao tổn, nếu như không phải mất mười ngày nữa tháng thì sẽ không khôi phục lại được, vậy cho nên đoạn đường tiếp theo phải nhờ vào các ngươi rồi.

Vân Hà bất đắc dĩ thở dài nói.

Thường Xuân cùng đám người đằng sau nghe vậy cũng không khỏi nội tâm đầy sợ hãi, họ đã chứng kiến năng lực của tiên thuật đủ cường đại đến cỡ nào rồi, nhưng là chỉ với cánh cửa đá cũng đã khiến cho một tiên nhân hao hết đạo pháp đi mở, mà họ chỉ là phàm nhân như thế nào dám xông vào bên trong.

Thường Xuân sử dụng phương pháp đặt biệt rất nhanh liền truyền thông tin bộ chỉ huy đợi chỉ lệnh.

Mà lúc này đám người bên trong khu căn cứ cũng từ camera dân dụng mà đám chiến sỹ mang theo cũng đã thu hết vào mắt, không khỏi khiến họ phải trầm tư suy nghĩ.

- Tướng quân ! chúng ta phải làm như thế nào.

Lại âm thanh quen thuộc của bộ phận bên dưới đợi ông ta ra chỉ thị.

Vị tướng quân kia lúc này cũng suy nghĩ giống như bọn họ, đều tin chắc rằng nếu là hiện tại để cho các đồng chí tiến vào thì cũng chỉ hi sinh vô ích mà thôi. Nhưng là lúc này, theo camera quan sát của một đồng chí bên trong truyền về màn hình tổng bộ ông ta lại bắt được hình ảnh của Lạc Vân trên lưng đang cõng một bé gái thong dong bình tĩnh mà đứng, có đôi lúc hướng về phía camera nhếch môi cười khiến cho ông ta không khỏi sững sốt.

- Cậu nhóc này là ai, đưa toàn bộ thông tin có liên quan cậu nhóc này lên cho tôi ngay lập tức.

- Đã rõ !

Ông ta vội vã hướng bên cấp dưới của mình ra chỉ thị, ngay lập tức cấp dưới của hắn liền xoay người đi làm ngay.

Ông ta không phải là nhìn trúng bộ dáng cà lơ phất phơ của Lạc Vân mà là độ quan sát nhạy bén của hắn, nên biết là camera quan sát nằm trên người của các chiến sỹ rất nhỏ và cất giấu kín đáo trong trong quân trang của người lính, cũng là một tuyệt mật của quân đội, vậy mà hắn có thể nhìn ra được. Còn một điểm trọng yếu nữa là, Vân Hà cũng nhận biết của cậu nhóc này cho nên cũng chứng tỏ hắn cũng là người tu đạo pháp. Vậy nên nếu Vân Hà không thể tiếp tục dẫn đội được nữa thì cậu nhóc này cũng đủ điều kiện để lựa chọn.

- Thế nhưng tên này còn quá trẻ, có thể hay không giải quyết được chuyện lần này.

Theo kiến thức về tu đạo giả của ông ta thì không có người nào là bình thường cả, mặt dù xem tuổi của Lạc Vân còn rất nhỏ nhưng ông cũng không thể xem thường. Điều ông ta lo lắng chính là hắn thiếu khuyết về kinh nghiệm đào tạo, xem như là Hà cảnh quan cũng được nhà nước mời chào sau đó huấn luyện tác chiến đặc biệt mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ.

- Tướng quân ! tài liệu đây.

Tại một phút đồng hồ, người cán bộ kia cũng vội vã trở lại, trên tay còn ôm văn kiện giao tận tay cho ông ta, đây là dựa vào mạng lưới tình báo rộng lớn của quốc gia cho nên việc tra thông tin một người đều rất dễ dàng và nhanh chóng.

Tình hình đã trở nên ngày càng khó giải quyết, vì vậy vừa nhận được tập hồ sơ ông ta liền vội vã lật xem.

Họ tên : Lạc Vân.

Tuổi :17

Cha mẹ : Không rõ.

Quê quán : Khánh Hòa

Trình độ văn hóa : 0/12

Nghề nghiệp hiện tại : Bảo vệ của trường THPT Lê Hồng Phong

Ghi chú : Còn là một thầy xem phong thủy nhưng được cơ quan các cấp của địa phương cho là một tên du côn lừa tài sản của người dân, vì nhân tố còn quá nhỏ tuổi nên không thể xếp vào án hình sự.

- Thằng cha nhà nó ! rốt cuộc thằng nhóc này là du côn hay thật sự là tu đạo giả đây.

Ông ta cầm tập hồ sơ lên lúc đầu còn rất chăm chú đọc nhưng ngay sau đó liền tức giận muốn đem thứ cầm trên tay mình thiêu đốt, thầm nghĩ một cái bất học thiếu niên ngay cả bảng ba mươi sáu chữ cái còn không biết thì làm sao có thể là tu đạo giả đây, thật sự là hố cha mà.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Giới sáng tác bởi Dark15
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dark15
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.