Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di tích sở hiện.

Tiểu thuyết gốc · 2271 chữ

- Ầm… ầm…

Mặt đất ngày càng rung chuyển rất dữ dội làm cho mặt đất rách toan tạo thành từng cái rãnh sâu hun hút, thậm chí khiến cho không ít kiến trúc trong thành phố cũng ầm ầm sụp đổ.

Trên bầu trời, ánh nắng chói chang chiếu rọi nhưng lại vô pháp làm mờ đi cái hố đen không gian ấy, không những thế nó còn khuếch trương ra một màng sương mờ ảo màu đồng nhạc gợn sóng lăng tăng trực tiếp rơi xuống ngôi trường cổ kính kia.

- Tướng quân! là di tích cấp đồng chiến lực.

Bên trong phòng chỉ huy, sỹ quan xoay người hướng thượng tướng của mình mà báo cáo.

- Rất tốt! mọi người tập trung quan sát chuẩn bị bất cứ tình huốn nào có thể xảy ra, không được lơ là.

Người kia tướng quân hai hàng mi từ lúc bắt đầu nheo lại nhưng lúc này cũng rất nhanh dãn ra thở phào nhẹ nhõm.

Lỗ đen không gian đã xuất hiện nhiều năm qua, con người mặt dù không hiểu được ý nghĩa của nó là gì nhưng là không ít các nhà chức trách lãnh đạo sao lại không hiểu đây. Đã từng hai mươi năm về trước, một lần vết rách không gian phủ xuống ánh sáng màu bạch ngọc đã đem toàn bộ một quốc gia một cơn địa chấn dữ dội, kéo theo núi lửa ầm ầm phun trào, sóng thần cao ngàn trượng quét qua, làm cho nền kinh tế một nước sụp đổ, kém chút nữa đã làm cho nước đó bước vào thời kỳ nguyên thủy nhưng cũng đủ làm cho khoa học kỹ thuật tụt hậu đến mấy trăm năm.

Khi đó các nhà thống trị trên toàn thế giới cũng giật mình tỉnh lại trong ngàn năm yên bình, các đối sách giải quyết vấn đề lỗ đen đe dọa đến nền văn minh nhân loại được đề ra, nhưng là vì ngay cả các nhà khoa học đại tài cùng với thiết bị kỹ thuật tiên tiến nhất cũng không thể khám phá được bí mật bên trong lỗ đen không gian, cho nên mọi giải pháp giải quyết đưa ra đa phần đều là đống giấy bỏ đi. Ngay tại thời điểm đó, bọn họ quyết định đem sự kiện này bưng bít che giấu đi, để tránh gây ảnh hưởng xấu cho lòng dân cùng với đề phòng các thế lực chống đối chính phủ thừa cơ chuộc lợi mà gây hại cho xã hội.

Mấy năm trở lại đây, mặt dù thảm kịch kia không hề một lần lại tái diễn thế nhưng là không ít các di tích đồng được lỗ đen mở ra cũng gây ảnh hưởng to lớn với một số thành phố trên thế giới. Theo các chuyên gia về phân tích hiện tượng siêu nhiên trên thế giới cho rằng, bạch ngân di tích không phải là điểm cuối của sự khủng hoảng mà còn thứ gì đó tồn tại lợi hại hơn, uy hiếp đến nền văn minh của toàn cầu, thậm chí còn nghiêm trọng hơn là trái đất sẽ bị xóa sổ khỏi hệ mặt trời.

- Vù vù….

Năm chiếc trực thăng quân sự đang thẳng hướng đến ngôi trường THPT Lê Hồng Phong bên trong thành phố.

- Báo cáo chỉ huy! chúng tôi đang cách di tích khoảng chừng năm kilomet, từ trường quá mạnh không thể tiếp tục bay vào.

Rada bộ đạm từ trên máy bay liên tục truyền tin về căn cứ chỉ huy quân sự tùy thời đợi lệnh.

- Các đồng chí nghe lệnh! hạ cánh lập tức tiến quân về di tích.

- Đã rõ… toàn bộ hạ cánh.

Lệnh được đưa ra, ngay lập tức bọn họ đều đưa trực thăng hạ thấp, nhưng là mặt đất lúc này đang chấn động dữ dội khiến cho bọn họ không thể hạ cánh, hơn năm mươi chiến sĩ toàn thân áo xanh chỉ có thể dùng thang mây từ độ cao năm mét mà rời khỏi trực thăng.

- Hà cảnh quan mời ngài.

Một cái đội trưởng dẫn đội nhìn trung niên nhân một thân áo dài xám tro, phất trần nới tay thanh phong đạo cốt cung kính nói.

- Không cần! ngươi leo xuống đi.

Vị gọi là Hà Cảnh quan không lạnh không nhạc nói, ngay sau đó ông ta phóng người rất nhanh liền rơi xuống mặt đất thân hình thẳng tắp mà đứng trước hàng trăm ánh mắt ngơ ngác không thể tin được của các chiến sĩ.

Mà tại khu căn cứ quân sự, vệ tinh truyền về một màng mà con người cho là không tin nổi về khiến không ít người mồm chữ O đôi mắt trừng lớn ngơ ngác trong năm giây mà nhìn.

Con người từ độ cao năm mét rơi xuống không ít người làm được cũng không sai, thế nhưng là có thể nhẹ nhàng mây trôi nước chảy như vậy làm được thì không người nào tin tưởng nổi.

- Tướng quân! Hà cảnh quan không phải là người sao.

Tên kia thượng tướng hướng tướng quân của mình lắp bắp kinh hãi nói.

Mà vị tướng quân trung niên kia lúc này cũng sững sờ tại chỗ, nhưng hồi nghĩ về hồ sơ người này mà cấp trên đưa xuống tên gọi là Lương Vân Hà, tuổi 42, một đạo sĩ tu luyện ẩn cư trong núi sâu. Nếu như là tại mười năm trước ông ta sẽ không tin vào cái hồ sơ được viết ra này, mà còn xem thường người viết. Thế nhưng là trong những năm qua, với quân hàm đại tướng của ông ta đã chứng kiến rất nhiều hiện tượng phi khoa học cho nên ông ta cũng dần đoán nhận nó.

- Ra lệnh! bảo vệ Hạ cảnh quan an toàn tiến về khu di tích.

Lệnh được đưa ra tất cả mọi người đều nhao nhao trợn mắt mà nhìn, mà tại thời điểm đó hơn năm mươi chiến sĩ nhận lệnh thì khỏi muốn té ngã. Đùa gì chứ, người ta là tiên nhân đấy, tên kia không bảo vệ họ thì thôi như thế nào muốn bọn họ theo đuôi đây.

- Cmn! mệnh lệnh quỷ quái gì đây.

Không ít người bất mãn mắng thầm không thôi.

Tại sân trường, dưới lòng đất dường như đang trồi lên thứ gì đó rất đáng sợ, Tử Vi có thể cảm nhận được mặt đất lúc này ầm nhô lên cao, làm cho sân trường bị rách ra.

- Á……..

Đôi chân nàng ta loạn choạng té ngã xuống mặt đất rách ra một đường rãnh lớn, cái laptop đời mới vô tình rơi tay mà rơi xuống vực sâu vô tận, bốn phía xung quanh nàng ta không một bóng người, mặt đất ầm ầm rung chuyển, từng luồn khí lạnh buốt thấu sương thổi qua mái tóc đen nhánh của nàng tung bay, khung cảnh quỷ dị đến đáng sợ, khiến nàng không khỏi thét lên vì kinh hãi.

- Vù…. Vù…

Một cơn gió mạnh thổi qua thân thể nàng khiến nàng muốn rơi vào cái vực sâu tối tăm vô tận ấy, bỗng đột nhiên một hư ảo chớp lóe lên xuất hiện đem nàng kéo qua rời khỏi khu vực nguy hiểm.

- Bò sữa… sao cô lại ở đây.

Bên tai nàng ta lúc này vang lên giọng nói có chút chán ghét và quen thuộc.

- Là anh….

Không còn nghi ngờ gì nữa, người thô tục này chỉ có gã bảo vệ lúc sáng mà thôi.

- Ây da…. cô làm sao vậy, làm sao lại muốn khóc.

Lạc Vân vốn định muốn đùa với nàng ta một lúc, nhưng lại thấy nàng ta hai mắt đỏ hồng như muốn khóc thì không khỏi lúng túng bước lên hướng nàng ta an ủi nói:

- Được rồi đều đã qua, có tôi ở đây cô sẽ không gặp phải nguy hiểm.

Hắn đoán là nàng ta vì quá sợ hãi nên mới sinh ra tâm lý như vậy, mà nhìn thấy cô nàng này khóc thút thít hắn không khỏi sinh ra lòng thương hại muốn đi lên đưa tay vuốt vuốt cặp ngực sữa mềm mại kia mà an ủi, nghĩ vậy hai tay hắn run nhè nhẹ muốn duỗi ra mà thực hiện, trong lọng lại tự hào tà ác thầm nghĩ:

- Cái này không phải là ta muốn khi dễ cô ta, mà là muốn an ủi thoán một chút cô gái bé nhỏ này, các huynh đệ ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.

Nhưng đột nhiên Tử Vi lại ngẩn cao đầu nhìn hắn khiến hắn có chút chột dạ mà lập tức thu tay về, nàng ta nhìn hắn lắc đầu nói:

- Không có gì, chỉ là món quà sinh nhật của cha ta mua cho ta đã không còn.

- Món quà sinh nhật?

Lạc Vân có chút ngẩn ra, sau đó lại nghĩ đến lúc nãy nàng ta đang ôm cái gì đó trên tay mà rơi mất thì không khỏi nổi khùng lên hướng nàng ta mà mắng to:

- Mẹ nó thì ra ngực to không có não là thật, cô có biết là tình trạng lúc trước của cô nguy hiểm đến cỡ nào không, nếu mà tô không đến kịp thì lúc này cô đã rơi xuống đó ngay cả xương cốt còn không còn chứ đừng nói một cái laptop không chút giá trị kia…..

Tử Vi nghe hắn ta mắng máu chó xối đầu thì không khỏi trở nên uy khuất, từ nhỏ đến lớn nàng luôn là một người con gái ngoan hiền, nên càng được ba mẹ nàng ta chiều chuộng yêu thương làm gì có nghe được những lời khó nghe như vậy chứ, hai măt nàng lúc này trở nên đỏ hơn lệ nóng lưng tròng.

- Ấy! được rồi coi như tôi chịu thua với cô.

Mềm lòng với phụ nữ là bản chất của nam nhân, mà nàng ta lại còn là một người con gái xinh đẹp chưa thành thục nên hắn cũng không muốn cùng nàng ta chấp nhất, hắn lại nói tiếp:

- Từ nơi này đi qua bên đó đoán chừng khoản năm phút, vừa đủ thời gian cô rời khỏi địa phương nguy hiểm này rồi.

Hắn vội vã xoay người đang muốn ly khai thì bị nàng ta đem tay áo của hắn nắm chặt nhỏ giọng nói:

- Anh không cùng tôi đi sao.

- Tôi còn có việc phải xử lý, cô là người bình thường phải nên ở một nơi an toàn mới đúng, nhớ kỹ lần sau đừng nên dùng bộ ngực để suy nghĩ, sẽ chết người đấy.

Hắn lời lẽ đầy nghiêm túc nói.

- Anh….

Nàng ta vừa thẹn vừa giận trừng lớn đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn ngay sau đó ủy khuất nói.

- Hic… được rồi, anh đi đi không cần lo cho tôi.

Lời vừa nói dứt nàng cả cơ thể loạn choạn xoay người muốn ly khai.

- Cô ta bị sao vậy.

Nhìn bóng lưng đầy chật vật của nàng ta hắn không khỏi khó hiểu nhíu mày thầm nghĩ, nhưng là ngay sau đó hắn liền nhìn ra được tình trạng lúc này của nàng ta.

Ánh mắt hắn không khỏi dán chặt vào mắt cá chân của Tử Vi lúc này đang rỉ máu, thì ra là trong lúc nàng té ngả đã vô tình làm cho mắt cá chân bị thương.

- Chết tiệt…

Hắn ngửa đầu lên trời mắng to rồi sau đó lại do dự, bởi vì chỉ còn tầm ba phút nữa di tích sẽ hoàn toàn hiện ra, nếu như là hắn quyết định đưa nàng về hầm trú an toàn thì chắc có lẽ hắn sẽ bỏ qua cơ hội lần này, còn nếu như là hắn bỏ mặt nàng không quan tâm thì chắc chắn nàng sẽ chết. Khi di tích hiện ra thì ngôi trường này sẽ hoàn toàn bị chôn vùi dưới lòng đất, mà nàng ta chắc hẳn sẽ bị chôn sống nếu còn ở lại nơi này.

- Mà thô… xem đây chính là duyên phận vậy.

Lạc Vân thở ra một hơi lúc này đã có quyết định, hắn bước đên dam tay ra đem tử vi kéo vào lòng mình.

- Anh muốn làm gì, mau buôn tôi ra.

- Câm miệng.

Tử Vi bị hành động thô lỗ của hắn dọa sợ muốn vùng vẫy tránh né, nhưng đột nhiên lại nghe giọng nói của hắn lại mang khí tức băng lãnh khiến cho nàng không rét mà rung mềm nhũn dựa vào cơ ngực rắng chắc của hắn.

- Vù…. vù…

Ngay tại thời điểm này, trước mặt hai người một cung điện đầy uy nghiêm tráng lệ từ lòng đất trồi lên trông thật quỷ dị. Một cái cửa đá to lớn cao đến mười mét hiển hiện, bên trên cánh cửa được trạm trổ từng đàn tiên hạt đang hướng bầu trời muốn tự do vỗ cánh bay lượn, sống động như thực chất.

- Cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao, mặt dù không phải là màu bạch ngân thế nhưng cũng không tệ lắm.

Lạc Vân tà tiếu phi tiếu cười, dường như lúc này hắn đang hoàn toàn thay đổi thành một người khác khiến cho Tử Vi đang nằm ở trong ngực hắn không khỏi rùng mình thầm nghĩ : « người thiếu niên này làm sao lại trở nên đáng sợ đến như vậy »

Bạn đang đọc Cửu Tinh Giới sáng tác bởi Dark15
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dark15
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.