Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạ tiệc mừng công.

Tiểu thuyết gốc · 2642 chữ

- Mẹ nó! thằng này ngất rồi như thế nào bò đi đây.

Lạc Vân chỉ dùng sức lực người thường vậy mà đã làm hắn hôn mê rồi, khiến hắn rất buồn bực, lại hướng ánh mắt nhìn về đám người kia tà ác nói:

- Chúng mày không phải rất trâu bò sao, lên đi tao cũng muốn kiến thức một chút.

Đám học sinh nghe vậy liền nhất thời bị dọa sợ đến hai chân không ngừng rung rẩy rồi. Bên trong bọn chúng có tên thì mập ú, có tên thì lùn tịt nhỏ con, có người thì ốm nhôm như da bộc sương, ngày thường còn có thể dựa hơi thằng to con để mà đánh hội đồng, khi dễ đám học sinh yếu đuối, hiếp nam bá nữ,… trong trường không chuyện ác nào không làm. Nhưng là đứng trước tên ác ma như Lạc Vân bọn họ liền giống như mèo thấy chuột vậy, tất cả đều cả người co rúm như con tôm không đứa nào dám hó hé.

- Mày… mày đánh bạn tao… tao muốn báo thầy cô… mày chết chắc rồi.

Một đứa trong số bọn chúng lúc này đứng ra lấy hết cang đảm nói.

- Bành…

Mọi người chỉ nghe tiếng “ bành” một tiếng, tên vừa nói kia bị Lạc Vân vả cho một cái tác thật vang đo váng nằm dưới đất cả người co giật như trúng kinh phong vậy.

- Mẹ nó, lại ngất nữa rồi, có thằng nào trâu bò hơn không.

Hắn buồn bực lại tà ác liếc mắt qua khiến cho mấy thằng còn lại sợ đến mức hai chân mềm nhũn mà quỳ trên mặt đất, khóc lóc kêu cha gọi mẹ.

- Haizz… đúng là một đám con nít ranh.

Hắn lúc này hết hứng thú với đám này rồi, nhìn chúng nó khóc mà hắn cảm thấy phiền nên liền hướng về phía Tử Vi nói:

- Bò sữa! chúng ta đi thôi.

Mà Tử Vi lúc này từ trong cơn u mê tỉnh lại, nàng biết là hắn có thể đánh nhưng không ngờ hắn có thể đánh giỏi như vậy, đúng lúc lại nghe hắn gọi khiến nàng có chút khí nói:

- Gọi ta là Tử Vi.

- Đúng ! bò sữa !

- Ngươi ! ngươi !... có thể tôn trọng ta một chút được không.

- Không thể…

- …….

Hai người vừa đi vừa đấu khẩu với nhau trông giống như đôi tình nhân đang trêu đùa với nhau vậy.

Hứa Lệ hiện tại cũng trợn tròn mắt thầm nghĩ tên này đích xác là một tên du côn chính hiệu, cô ta thầm quyết tâm đem cô bạn thân của mình kéo về, cô ta cho rằng một đại tiểu thư Hà gia không thể cùng một chỗ với một tên du côn được mà chỉ có anh họ Chí Hạo của cô ta mới là thích hợp nhất, nghĩ vậy hắn liền đuổi theo hai người.

Ba người rất nhanh đã đi đến một quán đồ nướng nằm gần công viên, nơi này không khí trong lành có thể vừa ăn vừa hưởng thụ sự tươi mát mà công viên đem lại để hắn là một người tu luyện giả có hảo cảm.

- Nơi này nằm ngoài lề đường, liệu có hợp vệ sinh không, hay là tôi đưa anh vào trong quán ăn bên cạnh, trong đó phục vụ rất tốt, đồ nướng cũng rất ngon.

Tử Vi là người rất kỹ tính, thường thì nàng sẽ không ăn tại những chỗ như thế này, đó cũng là lý do mà nàng ta ít đi chơi với mọi người trong trường, dẫn đến mọi người trừ thầy cô ra đều có chút xa lánh nàng.

- Nơi này rất tốt, chúng ta ngồi nơi này là được rồi.

Lạc Vân nói.

- Hừ… đúng là quê mùa.

Hứa Lệ cũng là sống trong gia đình có điều kiện, khác với Tử Vi không biết cách ứng xử nên bị bạn bè xa lánh, còn nàng ta thì bản tính kiêu ngạo của tiểu thư, vì vậy hai cô liền trở thành bạn thân. Cô ta lại nói :

- Tử Vi !... bạn là người rất thích sạch sẽ không phải sao, hay là bạn trả tiền thức ăn cho hắn coi như là bạn bao, sau đó chúng ta cũng về thôi.

Tử Vi chưa bao giờ ăn hàng vỉa hè nên có chút do dự, nghĩ một hồi nàng liền cùng Lạc Vân ngồi xuống nói :

- Bạn cũng không thích những chỗ như thế này, hay là bạn về trước đi.

Cô ta nghe vậy lền trợn trừng mắt mà không thể tin được vào tai mình, không nghi ngờ gì cả cô bạn học này vậy mà đuổi mình về, cô ta thầm nghĩ :

- Tử Vi thật sự thích hắn ta rồi, không được mình nhất định phải tách hai người này ra mới được.

Nghĩ vậy cô liền hướng chỗ hai người ngồi mà xen vào chính giữa.

- Cô ơi ! cho chúng cháu hai mươi xiên thịt nướng.

Lạc Vân gọi.

- Có ngay.

Cô chủ quán tại sạp hàng cũng vui vẻ đáp lại.

- Sao anh lại kêu nhiều như vậy.

Hứa Lệ rất gai mắt với mọi hành động của hắn nên chủ động lườm hắn nói.

- Không phải có tiền ăn nhà hàng sao, chẳng lẽ lại không trả nổi, cô yên tâm nếu là không trả nổi thì để tôi trả.

Hắn nói.

- Anh… tôi không phải sở là chúng ta ăn không hết sao.

Cô ta tức giận nói.

- Cô có thể yên tâm bởi vì tôi ăn rất khỏe.

Hắn nói.

- Được rồi ! hai người đừng cải nhau nữa.

Tử Vi có chút bất đắc dĩ thở dài mà đứng ra ngăn cản hai người.

Khoản chừng mười phút cô bán hàng đã đem cho bọn họ ba dĩa thịt xiên đặt trên bàn, Lạc Vân rất nhanh cầm lên ăn, dưới ánh mắt của hai người đang chăm chú nhìn vậy mà hắn không có một chút kiên kỵ gì cả, hắn hướng đến bọn họ nói :

- Hai cô không ăn sao.

- Không ! chúng tôi nhìn anh ăn là được rồi.

Tử Vi hướng hắn cười nói, nàng có chút hiếu kỳ thật sự là ngon đến vậy sao.

- Này cô nên thử một chút đi.

Hắn nói xong liền hướng nàng ta đưa đến một xiên, do dự một hồi cuối cùng nàng ta cũng nhận lấy muốn ăn thử.

- Tử Vi ! bạn không được ăn, sẽ bị đâu bụng đó.

Hứa Lệ lập tức hoảng sợ đưa tay cản lại.

Lạc Vân không cố kỵ mà hướng nàng mắng :

- Cô bị thần kinh à, cô không thấy có rất nhiều người đang ngồi ăn đó sao.

- Anh…

Hứa Lệ thật không biết nói gì cho phải, thế nhưng với tính kiêu ngạo của cô ta thì sẽ không động vào những thứ này.

Nghe vậy Tử Vi cũng cảm thấy có lý nên đưa vào miệng nếm thử, vừa cắn vào miệng hương vị cay nồng lan tỏa khiến nàng ta rất thích lại quyết định tiếp tục ăn thêm. Và thế là cả bàn thịt xiêng đều bị Lạc Vân cùng Tử Vi dọn sạch sẽ, còn Hứa Vi chỉ có thể chăm chú nhìn hai người bọn họ ăn, mặt dù rất muốn nếm thử nhưng lại sợ bị Lạc Vân trêu chọc nên phải đành kiềm nén dục vọng của mình.

- Anh nói đúng… chúng thật sự rất ngon.

Tử Vi vui vẻ hướng hắn cười nói.

Hắn cũng cười cười đáp lại nàng, hắn nói :

- Cuộc sống cần có đôi khi thả lỏng một chút mới có thể vui vẻ.

- Hì hì… anh còn rất trẻ nhưng sao tôi lại cảm thấy anh lại giống như một ông cụ non vậy nhỉ.

Nàng ta hướng hắn cưới nói.

- Được rồi, tôi còn việc hai cô cũng nên quay về đi.

Hắn không để ý mà nói.

- Đúng đấy, Tử Vì ! chúng ta cũng mau về thôi.

Hứa Vi cũng lôi kéo nói.

- Dù sao chúng ta cũng đang ở công viên sao không đi dạo một hồi.

Nàng ta có chút luyến tiếc nói.

- Vậy thì các cô cứ tự nhiên, tôi đi trước.

Tầm năm giờ có người sẽ đến đón hắn nên cũng không muốn cùng với các nàng dây dưa, với lại hai cô nàng này rất phiền làm hắn không khỏi đầu đau.

- Vậy được rồi anh đi trước đi.

Tử Vi nghe hắn nói như vậy cũng không muốn giữ lại nữa, nàng mặt dù còn rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn ví dụ như là chuyện bên trong di tích, nhưng quấn hắn một hồi lâu cũng không biết như thế nào mở miệng nên cũng thôi.

- Này hai cô gái xinh đẹp có muốn cùng anh đi chơi một đêm hay không.

Tại lúc hắn muốn rời đi thì lại xuất hiện ba gã đàn ông cao to cao đi đến bàn của họ mà ngồi xuống, bọn chúng cười bỉ ổi không ngừng hướng hai cô nàng trêu ghẹo. Có thằng mặt sẹo còn to gan hơn đưa tay ra muốn tốc váy của Tử Vi lên mà sờ vào trong.

Những người xung quanh nhìn thấy hành động như vậy cũng không dám lên tiếng vì sợ đám sẽ hướng bọn họ trả thù nên cũng chỉ có thể lờ đi chỗ khác.

- Các anh đừng làm bậy… Lạc Vân cứu tôi.

Trong lúc hoản loạn nàng ta liền nhớ đến Lạc Vân mà hét lớn.

- Tôi nói này ông anh, việc này là phạm pháp đó.

Lạc Vân kịp thời đưa tay ra bắt lấy tay của tên mặt sẹo, hắn cười tủm tỉm nói.

Tử Vi may mắn thoát được một màng này liền có chút hoảng sợ mà đứng lên chạy về phía sau lưng Lạc Vân mà trốn.

- Nhóc con… mày là ai, còn không mau buôn tay tao ra.

Tên mặt sẹo tức giận nói.

Nhất thời hai người còn lại cũng mặt đầy sương lạnh hướng về Lạc Vân nhìn đến, hành động này không khỏi khiến cho Lạc Vân có chút bậc cười thành tiếng, hắn nói :

- Bò sữa ! cô lại đem phiền phức đến cho tôi nữa rồi.

- Đây là lúc nào rồi mà anh lại nói những chuyện như vậy chứ, anh mau đưa chúng tôi rời khỏi chỗ này đi.

Tử Vi nép vào sau lưng hắn liền cảm thấy rất an toàn, sau đó lại nhìn Hứa Lệ vì hoản sợ mà đang rung lên, vậy nên nàng ta hướng về phía Lạc Vân thúc giục.

- Nhóc con còn không mau buôn tay, ta có thể thả cho mày đi, nhưng hai đứa con gái này phải lưu lại cho chúng tao.

Tên mặt sẹo cười đầy hả hê nói, phe hắn ta có ba người sao lại sợ một thằng nhóc, điều này làm hắn ta rất tự tin, nhưng sau một giây sau hắn lại không thể cười được nữa.

- Răng… rắc… á…. đau chết ta rồi.

Lạc Vân cười tà một tiếng sau đó lại đem cổ tay của người này cho vặn gãy rồi mới thả ra, hắn tà ác nói :

- Thật là xin lỗi rồi ! tôi đã lỡ tay làm ngài bị thương.

- Mặt sẹo ! mày có sao không.

Nhìn thấy tên mặt sẹo vì quá đau nên ngã trên mặt đất không ngừng rên rỉ thống khổ khiến cho hai tên đồng bạn không khỏi hoản sợ mà bước lên muốn đỡ lấy tên mặt sẹo.

- Á… mẹ nó đau chết mất… đánh…. chúng mày mau đem nó đánh chết cho tao.

Mặt sẹo khuôn mặt vặn vẹo đầy dữ tợn hét lớn .

- Được, chúng tao sẽ đem nó đánh cho tàn phế giúp mày.

Hai tên còn lại gật đầu một cái hướng Lạc Vân xông tới.

- Haizz… yếu mà cứ thích ra gió.

Mấy tên này thật sự quá yếu không thể gây nên hứng thú gì cho hắn cả vậy nên hắn có chút buồn bực nói.

- Bíp… bíp…

Nhưng mà lúc này bất ngờ một đội ngũ xe quân đội khoản chừng mười chiếc đang lao như bay mà tới, đi song song dọc theo hai bên đường là từng đoàn xe cảnh sát giao thông đang phong tỏa hai bên. Đoàn xe dừng lại tại công viên nơi mà nhóm người đi đến, đội ngũ cảnh sát trên mười người lúc này cũng xuống xe, súng dơ cao lên ngang vai hướng nhóm người Lạc Vân nhắm tới.

- Tất cả đứng im, lập tức dơ hai tay lên.

- Chuyện gì đang xảy ra.

Sự việc diễn ra thật sự quá bất ngờ khiến cho nhiều người xung quanh cũng sợ đến ngây người mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tại bên trong quán xiên nướng nằm trên vỉa hè lúc này chỉ còn lại có mười người, tất cả họ đều hoản sợ mà dơ hai tay lên đầu, ngoại trừ tên mặt sẹo vì quá đau nên không thể đứng dậy thì còn có Lạc Vân vẫn bình tĩnh đứng đấy.

- Lạc Vân ! anh mau làm theo các chú công an đi, lần này chúng ta thật sự gặp phiền phức rồi.

Tử Vi thấy hắn vẫn còn đứng im bất động, thầm nghĩ hắn vì sợ quá nên mới như vậy, cho nên nàng mở miệng hướng hắn nhắc nhở.

- Không cần đâu, hai cô cũng bỏ tay xuống đi, tôi dẫn các cô rời khỏi nơi này.

Hắn mỉm cười nói, ngay sau đó không để hai nàng phản ứng kịp thời hắn liền bắt lấy tay hai nàng ta mà kéo đi về phía trước.

- Anh làm gì vậy.

Hành động này khiến hai cô hoản sợ đến khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu.

- Đồng chí Lạc Vân ! ngài không sao chứ.

Tấn Tiến lúc này đã bước đến cúi thấp người cung kính nhìn hắn nói.

Hai cô gái lúc này liền trợn trừng mắt như không dám tin tưởng vào tai mình, như thế nào các cô cũng không thể nghĩ ra một tên bảo vệ của trường lại có bối cảnh lớn như vậy, các cô lại thầm nghĩ đãi ngộ này cũng chỉ có chủ tịch nước mới có, vậy thì thân phận hắn là gì, ngay cả hắn là chủ tịch nước cũng không thể rảnh hơi mà đi làm bảo vệ được.

- Tôi không sao, các anh giúp tôi đưa hai cô gái này về nhà một chuyến.

Lạc Vân vừa dứt câu thì rất nhanh có hai người cảnh sát liền tiếp nhận hai nàng đưa đi, đủ để chứng tỏ trọng lượng của hắn tại thành phố này là lớn đến cỡ nào.

- Đưa ba người này giam lại cho tôi, dám đánh người trong ủy ban nhà nước cần phải được xử nặng để răng đe.

Tấn Tiến ra lệnh nói ra, lập tức liền có chiến sĩ đem ba người kia cho bắt đi, mà ba người này nói đến cũng thật sự xui xẻo, chưa làm được sự tình gì cả thì đều đã bị bắt bỏ tù,khiến cho ba người hối hận muốn chết.

- Được rồi… chúng ta mau đến bữa tiệc thôi, cũng không thể để mấy lão bất tử kia chờ được.

Lạc Vân không khí nói, ngay sau đó trước sự chỉ dẫn của Tấn Tiến mà hắn đã lên xe, sau năm phút đồng hồ toàn bộ quân đội cùng với cảnh sát đều toàn bộ rời đi, trước nhiều cặp mắt ngơ ngác của người dân.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Giới sáng tác bởi Dark15
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dark15
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.