Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuần chân đạo pháp.

Tiểu thuyết gốc · 2810 chữ

Nhà hàng Trường Thịnh là một nhà hàng lớn có tầm cỡ năm sao quốc gia, nơi này cũng là nơi tổ chức các hội nghị có tầm cỡ quan trọng. Vì vậy, những khách hàng thành viên tại nơi này cũng thuộc dạng người rất có địa vị trong xã hội.

Chính Quang là chủ tịch của tập đoàn Trường Thịnh, và đây cũng là một trong sản nghiệp lớn nhất của ông ta. Lúc bấy giờ ông đang trước cổng cửa nhà hàng, trên mặt mang bộ vest-com lê sang trọng, vì ông nhận được tin tức lần này mở hội nghị là thủ tướng đích thân bàn giao nên không thể xem thường.

Trước cổng nhà hàng lúc này đã đậu đầy những chiếc xe sang trọng, người bên trong xe đi ra là vô số thân ảnh mặt đồ đạo sĩ cổ xưa, nhưng ông cũng không thể xem thường vì những người này đều được thủ tướng mời đến. Hai bên cửa chính đều được xếp hàng cảnh sát nối dài hai bên con phố thật hết sức nghiêm trang, ngay cả cảnh sát sao thông ngày hôm nay cũng một bên dàn trận mà ngăn cách tòa nhà hàng với khu dân cư tận hai kilomet.

- Thật sự là trận địa lớn, không biết những người này tồn tại đặt thù gì mà có thể nhận được đối đãi đặt biệt đến như vậy.

Nhìn thấy đám người đang bước vội vào bên trong, Chính Quang cũng không có đứng ra chào hỏi, mặt dù những người này chịu đãi ngộ đặt biệt thế nhưng còn kém xa đảng ủy nhà nước.

Đợi một hồi cuối cùng cũng không làm ông ta thất vọng, ngay lúc này một đoàn xe cảnh sát dẫn đường cho một chiếc xe mesxedec màu đen hạng sang trọng chạy đến trước cửa nhà hàng, nghĩ là quan chức cấp cao đã đến ông ta liền làm một bộ mặt lấy lòng đi đến, không làm cho ông ta thất vọng lúc này nhìn thấy Tấn Tiến bước ra khỏi xe liền đưa tay ra muốn bắt chào cười nói:

- Cục trưởng Tiến, đã lâu không gặp ngài.

Tấn Tiến là cục trượng của cục công an thành phố, ngày thường lời nói của ông nặng ngàn vàng, ngay cả người như Chính Quang cũng ít có cơ hội gặp mặt.

- Chính Quang à ông đợi một chút, tôi đi mở cửa xe cho đồng chí Lạc Vân.

Tấn Tiến vội nói sau đó đi đến cửa đối diện mở cửa xe ra lúc này một người thiếu niên xa lạ xuất hiện trước mặt ông ta khiến cho ông ta đứng một bên không khỏi khiếp sợ.

Là một người có tầng lớp cao trong xã hội, ông ta biết hành động này của cục trưởng Tiến thì ngay cả thủ tướng cũng hiếm khi được đãi ngộ đến như vậy, đủ để thấy được cục trưởng Tiến là kính trọng đến vị thiếu niên trước mặt kia đến cỡ nào. Cho nên ông ta liền đoán được người thiếu niên này tồn tại là một thân phận rất đặc biệt, nghĩ vậy ông ta liền vội vã bước lên chào:

- Xin chào! Tôi tên là Hà Chính Quân là chủ tịch tập đoàn Trường Thịnh, không biết cậu là.

- Hân hạnh được gặp ! tôi tên là Lạc Vân là một bảo vệ rất có trách nhiệm tại trường THPT thành phố.

Lạc Vân cũng đưa tay ra bắt lấy mỉm cười đầy thiện ý nói.

- Là một bảo vệ sao ? tại sao mình nghe trường này có chút quen nhỉ.

Chính Quang nghe vậy liền ngẩn ra, đầu óc như quay cuồn không hiểu tại sao như thế nào một nhóc con bảo vệ nho nhỏ lại được đãi ngộ lớn đến như vậy, thế giới có phải hay không quá điên cuồn rồi.

- Chính Quang ông cũng đừng cảng đường đồng chí Lạc Vân nữa, chúng tôi xin phép đi trước

Tấn Tiến nói xong liền vội vã đem Lạc Vân rời đi trước ánh bắt còn ngây dại của Chính Quang.

Hai người bước vào thang máy bấm lên lầu cao nhất của tòa nhà, chỉ trong mấy cái hô hấp hai người đã đứng đối diện một đại sãnh lớn. Nơi đây lúc này đã có rất nhiều người tụ tập, khi mà hai người bọn họ bước vào đã có rất nhiều ánh mắt tò mò cùng hiếu kỳ đã nhìn đến, dán chặc trên thân Lạc Vân, khiến cho hắn ta có chút khó chịu.

- Vân đại tiên ! bên này.

Ngay lúc này bỗng nhiên đứng ra một cái trung niên hướng hắn vẫy tay chạy đến, người này là hắn quen biết, là Lương Vân Hà, một trong những cảnh quang thuộc cảnh sát đặt chủng, hặn cười lịch sự chào hỏi ông ta

- Thì ra là chú Vân Hà !

- Không cần ! ngài là gia gia của ta, thế nào gọi như vậy, thật sự là làm ta rất xấu hổ á.

Ông ta lúng túng vội vàng xua tay lại nói :

- Ta tới là hướng đại tiên ngài bồi tội.

Đơn giản lần này ông ta đến là để bồi tội với hắn, lúc trước ông ta không biết hắn có thần thông lợi hại đến như vậy nên đã nhiều lần đắc tội, còn muốn thu hắn làm đệ tử. Để một cái có năng lực còn hơn cả sư phụ của ông ta mà thù dai thì nghĩ ông ta cũng không dám nghĩ.

- Được rồi ! chúng ta cũng coi như quen biết nói lời khách khí vậy làm gì.

Lạc Vân làm gì rảnh để việc này trong đầu, chỉ cần không gây bất lợi với hắn thì mọi người đều dễ nói chuyện.

- Vậy ta liền mặt dày gọi cậu một tiếng Vân đạo hữu thấy thế nào.

Vân Hà nói.

- Tốt ! vậy thì Hà đạo hữu ! mời !

Trong tu đạo cách gọi như thế cũng xem như là thân thiết với nhau nên Lạc Vân cũng không có vấn đề gì.

- Haha… mời !

- Haha… phế vật xứng với phế vật, đúng là vật hợp theo loài.

Vân Hà vừa nói dứt lời bỗng nhiên phía đằng sau lưng ông ta lại vang lên nụ cười to đầy châm chọc.

- Văn Khương ! ta không có trêu chọc ngươi.

Ông ta hai hàng lông mày nhiếu chặc nhìn người mới bước ra nói.

- Ngươi không có trêu chọc ta, nhưng ta lại thích trêu chọc ngươi, như thế nào…muốn cắn ta sao.

Hắn ta không bỏ qua lại tiếp tục cười nói.

- Ngươi.

Vân Hà giận rồi, nếu không phải giờ phút này đang có rất đông người có mặt thì hắn muốn xông lên tát thật vang vào mặt của tên này cho thống khoái.

Lạc Vân cũng hời hợt nhìn về phía tên kia khinh bỉ nói :

- Chỉ là luyện khí tầng nhất trọng lại gọi người ta là phế vật, vậy không phải là đang tự mắng ngươi là đồ bỏ đi sao.

- Thằng nhóc… ngươi thì biết cái gì, tuổi của ông đây chưa đầy hai mươi thì có thể một thân bản lĩnh như vậy, còn hai người các ngươi thì sao, một cái là luyện khí tầng hai đỉnh phong cũng phải mất ba mươi năm, một cái thì chẳng có tu vi gì cả, một thiên tài như ta mắng các ngươi là phế vật coi như đã đủ xem trọng các ngươi rồi.

Văn Khương nhìn Lạc Vân có chút tức giận, có vẻ như câu nói kia đã xúc phạm lòng tự tôn của hăn

- Phanh…

Nhưng là chưa kịp để tên kia phản ứng, Lạc Vân thân thể rung nhẹ một phát thoát ẩn thoát hiện tiến đến trước mặt tên ngu kia, thưởng cho hắn một cước làm hắn bay ngược ra đụng vỡ nát cái bàn bên cạnh.

- Phốc… mày….

Văn Khương ngã trên mặt đất không ngừng ho khan nôn mửa, hai mắt muốn phun lửa nhìn về phía hắn.

Hắn mỉm cười trước ánh mắt không thể tin được của tất cả mọi người, chân phải dơ lên đem khuôn mặt của tên ngốc này dậm mạnh xuống mắng :

- Cmn chứ, một đống sit chó mà tưởng mình là cục vàng.

Văn Khương nghe đến lời này liền tức đến mức máu huyết sôi trào, hận không thể ngay lập tức tại chỗ chết đi.

- Chàng trai trẻ, cậu có chút hơi quá đáng rồi đấy.

Lúc này, một vị trung niên bước lên nhìn về phía hắn nét mặt âm trầm nói.

Lạc Vân lười để ý đến tên này, hắn không trả lời lại đưa chân lên một lần nữa dẫm xuống.

- Phanh… phanh…

Một lần nữa âm thanh trầm đục lại vang lên khắp đại sảnh, khiến mọi người không khỏi hít một hơi đầy lãnh khí, còn có không ít người nhìn đến Lạc Vân với ánh mắt đầy thù địch.

Còn Văn Khương hiện tại, nữa khuôn mặt đều hõm sâu xuống sàn nhà, vì hắn cũng là người luyện đạo nên so về sức chịu đựng vẫn là hơn người thường. Nhưng là hắn lúc này mặt mũi đều mất sạch, cơn đau rát không thể so được với nổi sỉ nhục mà hắn phải chịu, hắn muốn phản khán nhưng không thể, vô số lần muốn ngấc đi nhưng không được đã khiến hắn vạn phần thống khổ.

- Nhóc con… tao nói mày không nghe sao.

Người kia thấy Lạc Vân không để ý đến hắn đã giận tím mặt, không giữ được bình tĩnh mà chửi tục.

Lạc Vân dẫm đến mỏi chân thì cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa, lúc này cũng đã dừng lại hướng về phía người kia nhìn đến như nhìn một kẻ ngốc nói :

- Ông là ai ! tại sao tôi phải nghe ông.

- Thằng nhóc ! dựa vào tuổi tác thì tao vai vế cũng là chú bác của mày đấy, còn dám hỗn với ông đây à, đồ mất dạy.

Ông ta xem ở trong mắt, một cái tiểu tử chưa ráo máu đầu vậy mà hướng mình khinh miệt không khỏi càng giận hơn nên lại tiếp tục hướng hắn chửi đổng.

Hắn không có giận, vẫn trưng ra bộ mặt bình tĩnh thong dong nói :

- Xin lỗi ! trong gia phả của nhà tôi không có tên ông… nhưng là ông nói cũng không sai với tuổi tác của ông thì tôi cũng có thể gọi ông là như vậy, nhưng xin lỗi ! ông lại làm tôi mất hứng thì tôi gọi ông là con chó già thì tính là như thế nào.

- Khốn nạn, tao giết mày.

Lúc này ông ta khí huyết đã chảy ngược, không bình tĩnh mà bàn tay tỏa ra cường lực đạo pháp muốn hướng về hắn một chưởng muốn đập chế hắn.

- Phanh…. phanh…

Một chưởng mang theo đạo pháp của luyện khí thể tầng ba đột ngột mà ra khiến cho tất cả mọi người xung quanh tim như bị một đại chùy đánh thẳng vào lòng ngực khó chịu không tự chủ mà lui ra.

- Ầm… phốc…

Không đợi cho Lạc Vân xuất thủ, Vân Hà đứng tại một bên lúc này đột nhiên ra tay, thế nhưng với cảnh giới đạo pháp luyện khí tầng hai của hắn thì như thế nào lại có thể chịu được cỗ uy áp này nên liền bị chấn cho bay ngược mà phun máu.

- Hừ… không biết tự lượng sức mình.

Một kích đắc thủ mặt dù không như mong muốn của ông ta thế nhưng cũng có thể lập uy được với mọi người xung quanh khiến cho ta rất hưởng thụ, ngay sau đó ông ta lại tiếp tục hướng về phía Lạc Vân mà đánh tới.

- Như Bình tiên sinh ! xin ngài dừng tay, đồng chí Vân là vị khách quan trọng của ngày hôm nay.

Ngay lúc này, Tấn Tiến cũng đứng ra ngăn cản.

- Hừ… xem như mày may mắn.

Người đàn ông tên là Đinh Như Bình khuôn mặt có chút khó khăn do dự nhưng cũng là để tay xuống, ngày thường ông ta có thể dựa vào đạo pháp để phách lối nhưng ở mức độ cho phép của chính phủ, đương nhiên mặt mũi này ông ta phải cho.

Lạc Vân chẳng bận tâm, hắn đi đến bên người Vân Hà đỡ ông ta dậy cười nói :

- Vân Hà đạo hữu ! là ông đắc tội với họ sao vậy mà ra tay nặng như vậy.

- Đa tạ vân đạo hữu.

Vân Hà có chút xấu hổ cúi đầu sau đó lại giải thích một chút.

Ông ta không phải đắc tội với bọn họ mà là bọn họ nhìn ông ta không vừa mắt, đám người này cũng không phải hoàn toàn chịu ảnh hưởng của nhà nước khống chế mà là chỉ được tính là bán khống chế. Sau khi chính phủ thế giới biết được sự tồn tại của di tích thì rất nhiều người đã tin vào thần thánh, cũng vì vậy mà họ đã đi khắp nơi tìm kiếm và chiêu mộ rất nhiều tu đạo giả trên khắp thế giới. Mà nhóm người này tâm tính lãnh đạm, kêu ngạo, thậm chí có thù địch đối với tổ chức chính phủ đương thời, bất đắc dĩ chính phủ phải dùng những biện pháp đặc thù ví như là cưỡng ép hay là lợi dụ, điều này cũng khiến cho nhóm người tu đạo giả cực kỳ phản cảm nhưng họ cũng không thể cùng toàn nhân loại làm địch nên cũng không thể làm gì hơn. Cũng chính vì vậy mà các tu đạo giả đã thành lập một hiệp hội có tên là « Thuần Chân Đạo Pháp » mà tất cả các đạo phái trên toàn thế giới phải gia nhập để đảm bảo quyền lợi của người tu đạo.

Nói đến tại nơi này toàn bộ nhóm người tu đạo trên đại sảnh trừ Lạc Vân cùng ông ta ra thì tất cả đều là người của hiệp hội.

- Là như thế ! tôi thấy hiệp hội này tên rất hay, tại sao đạo hữu lại không gia nhập vào.

Lạc Vân thấy hiệp hội này cũng không xấu, tên này lại không gia nhập vào mà để bạn bè xa lánh, chẳng lẽ tên này thích bị ngược sao.

- Không phải ta không muốn gia nhập mà là không thể

Ông ta cũng đoán được một hai suy nghĩ của hắn, đành tự giễu giải thích.

- Sư phụ ta có chút xung đột với hội trưởng của phân hội tại đây

Lạc Vân gật đầu xem như hiểu, tổ chức hay hiệp hội gì đó lập ra ngoài việc tranh giành lợi ích thì người cầm chức vị cao còn có thể chèn ép kẻ khác, đó là một sự thật mãi mãi.

Rất nhanh thức ăn liền cũng đã dọn lên trên một cái bàn dài, vì đây là một buổi tiệc đứng nên các quan khách có thể tự chạy chỗ và gắp thức ăn cho mình. Những bữa tiệc như thế này rất phổ biến với giới thượng lưu hiện nay, vì họ có thể tự tìm đối tượng để nói chuyện, có thể nói về chuyện xã giao hay là bàn về những việc làm ăn cũng rất dễ dàng. Đương nhiên cũng có rất nhiều người lợi dụng việc này để chứng tỏ địa vị của mình trong xã hội.

Ba người Lạc Vân lúc này bị bọn họ cô lập khiến cho Tấn Tiến tại một bên đứng cũng thở ngắn thở dài không thôi. Hắn không phải sợ là đám người này trong bữa tiệc làm loạn, thế nhưng là nhóm người tại đây cũng là những nhân vật quan trọng nên không thể cưỡng ép.

Tại trong phòng dự tiệc lúc này, vẫn là không khí cười đùa vui vẻ với nhau, thế nhưng là ai cũng biết họ đều đang có chung một kẻ địch để công kích, đó chính là Lạc Vân. Dường như sự việc ngày càng tệ dần khi mà hắn đang khinh thường nhìn bọn họ với bộ dáng thong dong như muốn ăn đòn làm cho đám bọn họ tức muốn nổ phổi.

- Ầm… mẹ nó! nhóc con, mày đẩy tao.

Ngay lúc này đây liền có người đột nhiên tức giận lên tiếng, là điềm báo cho kích nổ đã được kích hoạt khiến cả căn phòng rơi vào trầm lặng đến đáng sợ.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Giới sáng tác bởi Dark15

Truyện Cửu Tinh Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dark15
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.