Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dục hoả phượng hoàng (2)

Phiên bản Dịch · 4614 chữ

Edit Hắc Hóa Nhân

Trọng Quỳ lạnh lùng liếc nhìn bọn chúng, những tên này nàng dùng một ngón búng cũng chết. Nàng chạy vào trong rừng, đám thích khách thấy vậy thì đuổi theo ngay lập tức.

Trong rừng rậm, Trọng Quỳ bắt đầu phản kích, giết từng tên thích khách một.

Không gian lặng thinh không một tiếng động, chỉ có mùi máu tanh tưởi gay mũi bốc lên.

Những tán lá rậm rạp đè lên nhau, tạo thành lớp màng cản ánh trăng ở bên ngoài, xung quanh im ắng đến đáng sợ, chỉ có bóng người nhỏ nhắn dịch chuyển qua những bụi cây hệt như một bóng ma.

Vô số tiếng gào thét thảm thiết đua nhau vang lên, những tên thích khách còn sót lại khiếp sợ nhìn nhau, họ còn chưa kịp thấy địch ở hướng nào mà đồng đội của họ đã chết sạch rồi.

“Ai?” Một tên duy nhất còn sót lại gào lên, bóng đen chết chóc đang thừa cơ vây chặt lấy họ, có thể không sợ được sao?

Nhưng hắn dứt lời chưa được bao lâu, một bóng người thấp bé đột nhiên dừng chân trước mặt hắn.

Khoảng cách gần như thế, một kiếm đã đủ để hắn vong mạng, nhưng gã thích khách này lại run sợ đến độ ngã bịch một cái, ngồi bẹp dí trên mặt đất, người run bần bật.

Tấm màng ngăn cách bằng lá cây kín như bưng cuối cùng cũng có một lỗ thủng nho nhỏ, chiếu lên bóng người thấp bé kia, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đó là một nụ cười hờ hững.

“Trước khi chết, để ta cho ngươi nhìn kỹ xem kẻ giết mình là ai, xuống địa ngục đừng quên nói cho đồng đội của mình biết.”

“Không thể nào, không thể nào! Ngươi... ngươi là.... a!!!” Gã thích khách rống một tiến thảm thiết, nhưng chưa kịp dứt lời thì cổ họng của hắn đã bị chém rời, người đổ rạp trên mặt đất máu me be bét.

“Tự mình đi tìm cái chết.” Trọng Quỳ vứt thanh kiếm nàng lấy từ trên người một tên thích khách khác xuống đất, ung dung ngồi thụp xuống, túm bừa góc áo của một cái xác để lau sạch vết máu trên tay mình.

Nhưng ngay lúc này, trong cánh rừng u ám tĩnh mịch lại vang lên một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, hệt như tiếng gầm của một loài cự thú viễn cổ.

Mặt đất không ngừng rung chuyển, thứ sinh vật kia vậy mà có thể làm chấn động cả đất trời chỉ bằng một tiếng kêu!

Trọng Quỳ đứng bật dậy, xoay người về hướng vừa phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa ấy.

Ánh sáng đỏ như máu bao trùm hơn một nửa bầu trời đen như mực, giống như xa xa trong rừng, toàn bộ sinh vật đều đang bốc cháy!

Ầm ầm ầm...

Dưới chân mặt đất đang run lên bần bật, Trọng Quỳ phải bám vào thân cây bên cạnh mới có thể đứng vững.

Một luồng khí nóng cháy người ập vào mặt nàng.

Góc rừng đỏ lòm đó cách xa nàng đến vậy, thế mà Trọng Quỳ vẫn không tài nào mở được mắt của mình ra dưới chấn động của nó. Trực giác cảnh báo cho nàng rằng đằng xa kia vô cùng, vô cùng nguy hiểm, nhưng nó không ngăn được sự hiếu kỳ dâng lên trong tâm trí Trọng Quỳ.

Quy mô khủng bố như thế, chắc chắn ở nơi đó phải có đại cao thủ!

Hơn nữa kẻ đó không thể là võ đạo sư, nhất định phải là triệu hồi sư hoặc âm dương sư!

Trong sóng nhiệt bỏng rát, người Trọng Quỳ dường như cũng đang bị thiêu đốt, nàng ngay lập tức chạy về hướng ánh sáng đỏ rực kia đang toả ra.

Nàng nhảy lên, chân đạp lên mặt đất, thoắt cái đã đi được hơn trăm mét về phía trước.

Nhưng ánh sáng đỏ kia không tồn tại được bao lâu thì cứ mờ dần rồi biến mất.

Trọng Quỳ đứng trên một cành cây cao vút, nhìn về mảnh rừng đã biến trở lại thành một màu âm u như bình thường, vô cùng khó hiểu.

Nhanh thế đã hết rồi ư? Nhưng trong rừng lúc này vẫn có một thứ uy áp khổng lồ còn dư lại, chim rừng hoảng sợ bay khắp tán loạn trời, hẳn sẽ không dám quay lại trong một thời gian dài nữa.

Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra? Trọng Quỳ cắn môi, vẫn tiếp tục đi về phía trước, nhất định phải xem xem là có cái gì mới được!

Khi đã đến rất gần, Trọng Quỳ vội vàng nín thở, không dám phát ra lấy một tiếng động nào.

Đây hẳn là nơi luồng sáng đỏ kia phát ra, cây cỏ bốn phía đều đã bị một ngọn lửa tàn nhẫn thiêu rụi, biến thành một đống xác đen sì cháy khô. Thảm cỏ lúc trước còn phủ đầy tuyết bây giờ đã bị cháy đến độ nứt toác.

Ánh trăng lạnh lẽo phủ xuống, trên mặt đất cháy sém lúc này vẫn còn những đợt khói trắng hờ hững bồng bềnh.

Cái thảm cảnh này giống như có một tên từ kiếp trước của nàng xách theo bom nguyên tử đến đây rồi quẳng xuống vậy, cháy rụi đến độ không còn một ngọn cỏ nào.

Phải là một vị cao thủ vô cùng mạnh mới có thể để lại hậu quả thảm khốc đến vậy.

Xung quanh vẫn là một mảnh tĩnh mịch, Trọng Quỳ sau khi không thấy một ai xuất hiện mới làm liều, cẩn thận bước thêm vài bước về phía trước.

Nàng cực kỳ cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng mãi đến khi đã đi đến trung tâm của nơi này, Trọng Quỳ vẫn không thể nhìn thấy một bóng người nào khác.

Hẳn là người đã đi rồi.

“Chậm mất rồi... “ Trọng Quỳ thất vọng thốt lên.

Nàng đang định rời khỏi đây thì trong bụi rậm, một tiếng “xào xạc” phát ra.

Trọng Quỳ vội vàng chạy đến, chỉ thấy ở nơi đó vẫn còn vài đốm lửa còn dư lại! Hơn nữa, đốm lửa kia vẫn đang động đậy.

Không dám tới quá gần, Trọng Quỳ quan sát kỹ, ngay khi thấy ngọn lửa đó phát ra từ một người chứ không phải còn vương lại trên cây cỏ mới giật mình kinh hoảng.

Đó là một người đàn ông đứng tuổi có vóc người cao lớn, cường tráng dị thường, phải cao hơn ít nhất một cái đầu so với đàn ông bình thường, y phục của hẳn đã bị thiêu hơn nửa, những áo giáp bạc mặc ngoài lại không có hề gì.

Kỳ quái là ngọn lửa quái dị kia không phải đang thiêu ở ngoài da thịt của hắn, mà là thiêu ở bên trong người hắn!

Bên dưới lớp da của hắn là những mảng đỏ lúc ẩn lúc hiện, cảnh tượng quái dị này khiến Trọng Quỳ đứng đơ ra tại chỗ.

Thế mà hắn vẫn còn sống thì phải

Kẻ đó cũng thấy nàng, dù lớp da bên ngoài của hắn vẫn còn đang bỏng rát vì ngọn lửa, nhưng đôi mắt cũng hắn vẫn vô cùng tỉnh táo.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhanh chóng dò xét khắp người Trọng Quỳ khiến nàng vô cùng khẩn trương.

Bằng vào mắt nhìn của nàng, kẻ này chắc chắn là cao thủ ở trong cao thủ, ít nhất là với thực lực hiện giờ của nàng, chọc vào hắn chính là đi tự sát.

“Này bé con...” Hắn khó khăn nói từng chữ một, trong lòng không khỏi thất vọng.

Hắn còn cho rằng kẻ có gan xông vào đây hẳn cũng phải có bản lĩnh gì, dù có gửi gắm tin tưởng vào nhầm người thì hắn vẫn sẽ không phải tiếc nuối.

Ai ngờ người đến đây lại chỉ là một đứa bé... xem ra nó có lẽ là lạc đường nên mới đánh liều đi vào đến tận nơi này.

Trọng Quỳ không tới quá gần hắn mà khoanh tay trước ngực, đứng ngoài quan sát.

Người này đúng là cao thủ thật, nhưng xem ra không sống được quá lâu nữa.

“Ngươi sắp chết rồi, tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng nơi này vừa biến động kịch liệt như vậy, kẻ gây ra hẳn phải mạnh hơn ngươi.” Trọng Quỳ nhìn ngọn lửa đang âm ỉ cháy dần cháy mòn bên dưới da hắn, cảm giác đầu mình tê rần. Quá kinh khủng.

“Hừ.” Hắn hừ lạnh một tiếng, vô cùng khinh miệt đáp lại, “Trên đời này ngoại trừ chính ta có thể tự kết liễu mạng của mình ra thì không một kẻ nào đủ mạnh để giết ta.”

Trọng Quỳ nhướn mày, khẩu khí thật cao ngạo!

Nhưng người này mạnh như vậy, có cao ngạo một chút cũng chẳng có gì kỳ quái. Nàng cũng từng là cường giả nên đương nhiên hiểu tâm tính của hắn, hắn cuồng vọng như vậy, nàng cũng không lấy làm lạ.

“Ngươi bị thương nặng như thế, nếu cảm thấy quá đau đớn, ta có thể chấm dứt nó giúp ngươi”. Trọng Quỳ hờ hững nói, giống như đang đánh đồng việc kết thúc một mạng người là chuyện vô cùng bình thường.

Hắn nghe vậy, thoáng ngạc nhiên, đưa mắt quan sát nàng thêm một lần nữa, đánh giá lại đứa bé này trong lòng.

Xung quanh vẫn còn uy áp linh thú để lại, hơn nữa còn có sát khí trên người hắn phát ra, những kẻ tầm thường chắc chắn không dám lại gần.

Nhưng con bé này... hẳn là không phải đi bừa vào đây rồi!

Đôi mắt ảm đạm dường như lại bừng sáng một lần nữa.

“Ngươi không sợ ta ư?” Hắn hỏi Trọng Quỳ. Trọng Quỳ cười khẽ một tiếng, bình thản đáp: “Ngươi sắp chết rồi, ta còn sợ ngươi làm gì?”

“Hahaha!” Hắn bật cười sảng khoải, “Hay lắm, hay lắm! Đúng là trời còn chưa ruồng bỏ ta! Bé con, mau lại đây!”

“Sao ta phải nghe lời ngươi?” Trọng Quỳ vẫn đứng im, không hề di chuyển.

Đùa sao, xem nàng như một đứa nhãi ranh ba tuổi bảo gì làm đó sao?

“Nhìn ngươi cũng chỉ là một võ đạo sư, thực lực còn chưa phải Thiên giai.” Bị hắn vạch trần, Trọng Quỳ bĩu môi, đúng là cao thủ có khác, có thể thấy rõ thực lực của nàng.

“Thế thì sao?” Trọng Quỳ vẫn nở nụ cười, “Ngươi bây giờ đâu làm gì được ta.”

“Thế nếu ta có thể cho ngươi cơ hội có được linh mạch thì ngươi thấy thế nào?” Trong giọng hắn phát ra khí thế cường giả vô cùng mạnh mẽ.

Điệu cười trên mặt Trọng Quỳ dần tắt, gương mặt nàng dần nghiêm túc trở lại.

Linh mạch đây là thứ mà tất cả mọi người trên đại lục đều tha thiết ước mơ, chỉ cần có linh mạch là họ đã có cơ sở để tu luyện những nghề nghiệp cao quý hơn.

Triệu hồi sư, phù chú sư, âm dương sư đúng là cần phải có huyết thống truyền thừa lại mới làm được, nhưng còn một ngoại lệ - huyết thống biến dị.

Nói trắng ra thì huyết thống sinh ra biến dị cũng tức có linh mạch.

Linh mạch là căn cơ của mọi cao thủ, có thể thay đổi linh mạch, nhưng phải mất đi toàn bộ thực lực, thậm chí xác suất chỉ là 1% về độ thành công.

Bằng thực lực hiện tại của Trọng Quỳ, sức cuốn hút của linh mạch thật sự quá lớn!

Nàng nhìn chăm chú kẻ trước mặt, hẳn là nếu không có ngọn lửa đang âm thầm thiêu đốt da thịt của hắn kia thì đây chắc chắc là một nam nhân vô cùng khí phách và tuấn mỹ.

“Ngươi muốn trao đổi linh mạch của mình với ta?”

“Ngươi không muốn ư?”

“Sao lại không muốn, chỉ là ta muốn biết lý do.”

Hắn thoáng im lặng trong chốc lát, cuối cùng chậm rãi đáp.

“Hahaha...” Hắn cười nhạt, “Sinh mệnh của con người thay đổi khôn lường, sống hay chết, buồn hay vui cũng đều như nhau, cũng kéo dài được trăm năm mà thôi, cớ sao còn phải tranh đấu, rồi phân loạn, rồi mưu mô nhiều đến vậy...”

Hắn càng nói, trong giọng càng nhuốm màu bi thương, Trọng Quỳ đứng bên chỉ im lặng lắng nghe.

Kẻ bị lửa thiêu đốt từ bên trong cơ thể này lại nói tiếp:”Thật ra vì không ai thoả mãn với những gì mình có, những thứ mình đạt được sao lại có thể mất đi? Rõ ràng một đời vinh quang đến vậy, cuối cùng vẫn chẳng thể theo cùng xuống hoàng tuyền. Thật không thể cam lòng được.”

“Vậy sao không cố sống tiếp?” Trọng Quỳ đột ngột đặt câu hỏi, tuổi hắn hẳn vẫn còn trẻ.

“Hahaha, bé con, ngươi vẫn còn quá bé.” Hắn cười cười, đưa ra câu trả lời, “Chết cũng chẳng có gì đáng sợ cả, ta chỉ là vẫn còn một vài tâm nguyện không thể từ bỏ được.”

“Thế nếu ta hoàn thành tâm nguyện của ngươi thì ngươi sẽ tặng linh mạch cho ta?” Trọng Quỳ hỏi lại hắn.

“Rất thông minh.”

“Thế ngươi nói đi, tâm nguyện của ngươi là gì?”

“Đầu tiên, giúp ta giết một người. Thứ hai là giúp ta tìm một vật.” Kẻ này không phải người thích vòng vo, nói thẳng ra ngay lập tức.

Đơn giản vậy sao, Trọng Quỳ gật đầu đồng ý: “Giết người rất đơn giản, kể cả đi ám sát Tần vương thì ta cũng giúp ngươi, vậy ngươi muốn tìm vật gì?”

“Hahaha, thật là một đứa bé ngạo mạn!” Hắn cười tán thưởng, dự cảm trong lòng nói cho hắn biết, hắn không gửi gắm nhầm người rồi.

“Ta muốn ngươi tìm Vạn Thú Vô Cương, sau đó trao tận tay cho Thiên Tử.”

“Vạn Thú Vô Cương?” Trọng Quỳ nhíu mày, đó là cái gì, nàng chưa từng nghe qua, “Đó là thứ gì?”

“Ta cũng chưa từng nhìn thấy.” Hắn lắc đầu, “Ta chỉ biết rằng, Vạn Thú Vô Cương từng là căn cơ để Hạ Vương Vũ lập nên vương triều của mình, theo dòng lịch sử họ đều coi đây là quốc mạch, nhưng đến triều Chu thì Vạn Thú Vô Cương đã biến mất nên thành ra thiên hạ mới gặp đại loạn, chư hầu lần lượt tạo phản. Bây giờ tình hình triều Chu vô cùng cấp bách, chỉ tìm lại Vạn Thú Vô Cương mới ngăn được cơn thuỷ triều này.”

Trong Quỳ suy ngẫm trong lòng, sự suy vong của một triều đại không phải điều bình thường sao, làm gì có chuyện thiên thu ngàn đời chứ Vương triều Chu suy thoái hẳn phải do thiên tử thất đức trong khi chư hầu dần đủ mạnh đến độ có thể lấn áp thiên tử chứ có liên quan gì với Vạn Thú Vô Cương?

“Ta phải tìm Vạn Thú Vô Cương ở đâu?” Tuy nghĩ thế trong đầu, Trọng Quỳ vẫn không đành lòng nói ra.

Kẻ này cũng chẳng sống được bao lâu nữa...

“Khi cửu phượng triều hoàng[1], Vạn Thú Vô Cương sẽ xuất thế.” Hắn bí ẩn giải thích, “Người nắm trong tay Vạn Thú Vô Cương chắc chắn sẽ bình định loạn thế.”

“Cửu phượng triều hoàng là gì?” Trọng Quỳ càng nghe lại càng thấy khó hiểu.

“Cả đời của ta cũng đã cố tìm đáp án cho câu hỏi này.” Hắn thở dài ảo não.

“Bé con, ta biết tâm nguyện này của ta rất khó để thực hiện, nếu ngươi không làm được ta cũng không trách móc gì cả.”

“Ta chỉ có thể nói rằng mình nhất định sẽ tận lực cố gắng.” Trọng Quỳ khẳng định, “Nhưng tâm nguyện đầu tiên của ngươi không làm khó được ta.”

Hắn cười lớn, trong khoang miệng cũng có thể thấy được ngọn lửa đang tàn phá. Trọng Quỳ căng thẳng vô cùng, thời gian của hắn còn lại rất ít thôi.

“Ngươi nói đi, ngươi muốn ta giết ai?” Trọng Quỳ đặt câu hỏi, nàng chưa từng định làm người lương thiện, đôi khi để đạt được mục đích của mình, ngươi sẽ phải không từ thủ đoạn mới thành được.

Hắn hít một hơi thật sâu, phun ra một cái tên. “Trọng Phong!” Trọng Quỳ nghệt ra, nhìn hắn, sau đó lắc đầu.

“Không được, ta không đồng ý.” Nàng đứng bật dậy, giao dịch chấm dứt tại đây, nàng không cần linh mạch gì nữa.

Đúng là nàng không từ thủ đoạn để đạt được mong muốn thật, nhưng chuyện đại nghịch bất đạo như giết cha nàng tuyệt đối không làm!

“Bé con, thời gian của ta không còn nhiều nữa, khi ngươi nhận được linh mạch của ta rồi thì nhất định phải giúp ta.” Hắn gào lớn.

“Ta không cần linh mạch của ngươi, ta không thể giết Trọng Phong.” Mặc xác lý do của hắn là gì, kể cả Trọng Phong có là tên sát nhân điên cuồng tội ác tày trời, nàng cũng không bao giờ sa đoạ đến mức giết chính cha mình.

Đó là người cha đã sinh ra nàng, nuôi nàng lớn lên, mảu mủ tình thâm. Nếu nàng giết cha thì thiên địa bất dung, nàng nào còn mặt mũi mà sống trên đời nữa.

Trọng Phong có độc ác đến đâu thì cũng đã có trời cao xử trí, nàng không bao giờ, không bao giờ giết cha!

“Chuyện này không phải do ngươi quyết định nữa rồi.” Hắn run rẩy nói, nhấc tay lên, một ngọn lửa từ trong tay hắn bắn ra, như một sợi dây thừng kéo nàng trở về.

“Ngươi muốn chết sao!” Trọng Quỳ giận dữ bắn hai viên kim châu trong người ra, một viên đánh trúng tay hắn, viên còn lại đập thẳng vào một bên mắt của hắn.

“A!” Hắn buông tay, gào thét đau đớn, nhưng cuối cùng lại lấy hết sức bình sinh xông lên, đè Trọng Quỳ xuống đất.

Ngọn lửa bùng cháy trong người hắn chỉ mới tiếp xúc với Trọng Quỳ đã khiến nàng sợ hãi.

“Ngươi cút ra!” Tiếc rằng nàng dùng toàn lực cũng không đạp được người đàn ông này ra ngoài.

Ngón tay bị lửa thiêu đốt của hắn ấn lên trán của nàng, giọng lạc đi vì đau đớn.

“Đời này ta đã làm biết bao chuyện ác tày trời, đến địa ngục cũng không dung chứa, dù hồn phi phách tán cũng không thể chuộc lại lỗi lầm, bốn mươi vạn oan hồn chết thảm kia ngày ngày đêm đêm khóc gào bên tai ta. Nghiệp chướng của ta đã quá nặng nề rồi!”

Trọng Quỳ vốn định đẩy hắn ra, nhưng khi nghe được hắn nói vậy bên tai, nàng lại kinh ngạc ngẩn ra.

“Ngươi... ngươi là thượng tướng quân của Tần quốc - Công Tôn Khởi?!

Hóa ra hắn là tên Công Tôn Khởi đã tàn sát hơn bốn mươi vạn con dân của Triệu quốc!

Hắn là sát thần! Là tuyệt thế thiên tài có huyết thống triệu hồi sư kiêm phù chú sư, nhưng tại sao hắn lại ở đây?

Trọng Quỳ nhớ tới cảnh tượng khu rừng bị ánh sáng kỳ dị nhuộm đỏ như máu, đó chắc chắn là do con phượng hoàng luôn theo Công Tôn Khởi trên mọi mặt trận, có khả năng nhuộm cả bầu trời thành một màu máu tươi!

Công Tôn Khởi sao lại ở nơi này? Và vì sao hắn lại bị thương nặng đến vậy?

“Ngươi đã biết ta là ai, vậy hẳn cũng biết năng lực của ta rồi. Linh mạch của Công Tôn Khởi ta có thể biến ngươi thành người mạnh nhất đại lục này! Hãy nhận lấy nó đi!”

“Không, ta không cần linh mạch của ngươi!” Dù có cơ hội trở thành thần nhưng cái giá là phải giết cha, nàng cũng không cần! “Ta không bao giờ giết... “

Hai chữ “cha ta” còn chưa nói ra, một thứ lực lượng nóng hừng hực đột nhiên xông vào trong đầu Trọng Quỳ.

Nàng chưa kịp phản ứng lại thì thứ năng lượng kia dường như đã đánh loạn tâm trí của nàng, cơn đau đớn thấu xương bắt đầu từ trong óc, sau đó truyền xuống tứ chi.

Rát quá! Đau quá! Trọng Quỳ mở bừng hai mắt, nhìn Công Tôn Khởi.

Nàng thấy trong đôi mắt của hắn, đôi mắt đang bị ngọn lửa kia thiêu rụi kia vậy mà có vô số những giọt nước long lanh trong suốt không ngừng tuôn ra.

Đó là tội nghiệt của hắn sao, vì đã tàn diệt hơn bốn mươi vạn người...

Cảm giác đau đớn ngày càng dồn dập hơn, chạm tới mức mà Trọng Quỳ không thể chịu đựng được nữa!

Trước mắt nàng là một mảnh đen kịt, ý thức trống rỗng.

Ầm ầm... ầm ầm... Trọng Quỳ bị tiếng ngọn lửa nóng rực kia thiêu đốt đánh thức, cảm giác đau đớn quét qua đỉnh đầu không khỏi khiến nàng ôm chặt đầu mình.

Nhưng dường như bên cạnh nàng có một thứ gì đó đang bốc cháy, nóng vô cùng, thậm chí còn muốn thiêu cháy luôn cả nàng!

Cảm giác sợ hãi khiến Trọng Quỳ mặc kệ cơn đau đang dày vò trên đỉnh đầu, vội vàng bò dậy nhìn về thứ đang bốc cháy, đó là Công Tôn Khởi.

Cả người hắn đang bị liệt hoả bao bọc.

Kẻ xứng danh là Sát thần của thời đại này như hắn, cứ vậy mà lặng lẽ rời bỏ cuộc đời trong ánh lửa hừng hực bỏng cháy.

Nhân vật truyền kỳ của đại lục Cửu Châu, cứ vậy mà ngã xuống trước mặt nàng.

Trong lòng Trọng Quỳ chợt dâng lên cảm xúc đau buồn.

Nhưng sau đó, nàng phát hiện ra một điểm bất thường. Công Tôn Khởi đã chết, ngọn lửa kia thiêu xác hắn thành tro, nhưng những mảnh tro tàn kia thi nhau bay lên, sáng rực.

Trong đống tro tàn đỏ như máu đó, Trọng Quỳ cảm giác được nguy hiểm.

Đó không phải ngọn lửa tầm thường, nàng đứng bật dậy, lui về sau ngay lập tức

Sau đó, nàng thấy một thứ gì đó động đậy trong đống tro đỏ rực kia. Khi lửa đã đốt sạch đống tro tàn, đột nhiên nó cháy bùng lên lần nữa.

Đống lửa đỏ rực kia là một con chim khổng lồ lông đỏ như máu dang rộng đôi cánh của mình, từ trong ngọn lửa bay ra, trong nháy mắt đôi cánh của nó đã che khuất hơn nửa bầu trời!

Đây là phượng hoàng dục hoả trùng sinh trong truyền thuyết! Đó là phượng hoàng.

Từng chiếc lông vũ trên đôi cánh kia rũ xuống, mang theo ngọn lửa đỏ rực mạnh mẽ thiêu đốt trời đất.

Khi con phượng hoàng đó bay lên, xung quanh nổi lên gió lốc kịch liệt, đánh tan tác mọi thứ nó đi qua. Trọng Quỳ mới tỉnh lại, đã vô cùng suy yếu còn bị ngọn gió này hất văng ra ngoài, va vào vô số cành cây và đá tảng dọc đường, văng xa đến hơn một trăm mét mới gục xuống mặt đất.

Ào ào ào... Tiếng gió điên cuồng gào thét bên tai nàng, bốn phía dường như đang bắt đầu bốc cháy!

Phượng hoàng xoay vòng trên không trung, hót vang một tiếng rung động cả trời đất.

Trọng Quỳ lần đầu trông thấy một con cự thú chân thực đến vậy, lòng khiếp sợ vô cùng nhưng tâm trí vẫn vô cùng tỉnh táo, nàng biết mình không phải đối thủ của con phượng hoàng này!

Mặc kệ thân thể hiện tại đang đau đớn tới độ nào, Trọng Quỳ lồm cồm bò dậy, lảo đạo chạy trốn trong rừng sâu.

Đây là lần đầu tiên từ khi chào đời Trọng Quỳ phải chạy trốn chật vật tới vậy.

Nhưng nàng dù có chạy nhanh thế nào cũng không thể vượt qua được tốc độ mà nhiệt độ xung quanh tăng lên, từ nóng rực đến độ bỏng rát da thịt.

Mồ hôi trên trán tuôn ra như suối, Trọng Quỳ không dám lơ đễnh dù chỉ một giây, vì nàng có thể cảm nhận được luồng nhiệt nóng cháy từ phía sau ngày càng gần mình.

Con phượng hoàng kia đã phát hiện ra nàng, còn đang đuổi theo ngay sau.

Trọng Quỳ nghe được tiếng thở dốc kịch liệt cũng như tiếng tim mình đang đập liên hồi, khi càng gần với cái chết nàng lại càng bình tĩnh hơn.

Cùng lắm là chết, còn có kết cục nào tệ hơn sao?

Vừa nghĩ vậy, Trọng Quỳ nhận ra vầng trăng trên bầu trời đột nhiên biến mất.

Ngọn lửa điên cuồng kia vụt qua đỉnh đầu nàng, đôi cánh và cái đuôi khổng lồ của con phượng hoàng rũ xuống, bất cứ nơi nào nó chạm vào đều bốc lên ngọn lửa hừng hực, hoá ra là thân mình to lớn của nó đã che đi ánh trăng.

Thứ gì cũng bị thiêu rụi, duy chỉ có xung quanh nơi Trọng Quỳ đang đứng là không hề hấn gì.

Nàng bị nhốt trong bão lửa, không thể tiếp tục chạy trốn được nữa, đành phải thở dồn dập từng hơi, ngẩng đầu nhìn con phượng hoàng khổng lồ trước mắt.

Lông nó là một màu đỏ tươi như máu, vẻ ngoài của nó lộng lẫy đến mức không tưởng, tư thái vô cùng cao ngạo như một vị vương giả quân lâm thiên hạ, từ trên cao nhìn xuống Trọng Quỳ.

Đôi mắt của nó là màu xanh băng, cũng là nơi duy nhất khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo trên toàn thân lửa cháy của con cự thú này.

Trọng Quỳ liếm đôi môi khô khốc của mình, ngẩng đầu nhìn nó. Dù cho gương mặt nàng đầy vẻ chật vật mệt mỏi, trên người ướt sũng nước bùn và những vết xước do bị cành cây quất trúng, nhưng lòng nàng lại không hề run sợ.

Trong cơn gió lốc điên cuồng giữa bão lửa, mái tóc của nàng và y phục tốc lên, thi nhau nhảy múa.

Nữ hài mới chín tuổi bị vây hãm bởi ngọn lửa cùng với hình thể to lớn của phượng hoàng hệt như một hạt muối so sánh với biển khơi.

Phượng hoàng lạnh lùng nhìn nàng, cao ngạo mở miệng. “Ngươi là khế ước giả mới của ta sao?”

Thanh âm mang theo khí điệu mạnh mẽ, khiến núi sông rung chuyển. Trọng Quỳ chớp mắt, bên tai ù ù, còn cho rằng mình nghe nhầm.

Cái gì, nói gì? Khế ước giả mới, là nàng sao?

“Ý của ngươi là gì?” Phượng hoàng cao ngạo đáp lời: “Ta là linh thú triệu hồi của ngươi.”

Chú thích

“cửu phượng triều hoàng” ý chỉ chín người đàn ông cùng hầu phục một người phụ nữ, đây là câu nói ẩn dụ.

Bạn đang đọc Cửu phượng triều hoàng: Tuyệt sắc thú phi nghịch thiên hạ (dịch) của Lộ Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieutauhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.