Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công tử vu ly (1)

Phiên bản Dịch · 2113 chữ

Edit Hắc Hóa Nhân

Trọng Quỳ trợn trừng mắt, khiếp sợ nhìn nó.

Linh thú triệu hồi? Có chuyện gì đã xảy ra?

“Công Tôn Khởi đã tặng linh mạch cho ngươi, cũng chuyển giao khế ước của hắn với ta sang cho ngươi.” Phượng hoàng ngẩng cao cái đầu xinh đẹp của nó, ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn cô bé nhỏ tuổi trước mặt mình.

Trọng Quỳ im lặng vài giây, cố tiêu hoá những gì con phượng hoàng này vừa nói... Nàng có triệu hồi thú. Đó còn là con cự thú danh chấn thiên hạ.

“Tên của ngươi là gì?” Trọng Quỳ cũng không vui mừng đến độ đầu óc choáng váng, nàng dần dần bình tĩnh trở lại, nhìn nó, cất giọng hỏi.

Trọng Quỳ đương nhiên chưa quên cái giao dịch của mình với Công Tôn Khởi, dù cho nàng không đồng ý thì giờ ván cũng đã đóng thành thuyền và khởi hành ra khơi.

Công Tôn Khởi đã chết rồi, linh mạch của hắn hiện tại cũng đang thuộc về nàng, thậm chí cả con linh thú phượng hoàng mạnh mẽ này cũng của là của nàng rồi.

“Tên của ta là Huyết Hoàng.” Con phượng hoàng rung bộ lông đỏ rực như máu của mình, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Trọng Quỳ như đang hiểu thấu suy nghĩ trong lòng nàng.

“Ước định giữa ngươi và Công Tôn Khởi là gì, ta cũng không quan tâm cho lắm. Tuy hắn và ta là mối quan hệ giữa triệu hồi sư và triệu hồi thú nhưng thực chất vẫn là lợi dụng lẫn nhau. Ta ký kết khế ước với hắn, khi hắn chết sẽ hiến thân xác cho ta, giúp ta dục hoả trùng sinh.”

Trọng Quỳ kinh hãi nhìn Huyết Hoàng, nàng đã nghe qua rằng mối quan hệ giữa triệu hồi thú và triệu hồi sư vô cùng khăng khít, sinh mệnh gắn kết với nhau, bên này chết thì bên kia cũng sẽ đi theo. Nhưng nàng không nghĩ đến chuyện phượng hoàng là sinh vật bất tử, có thể dục hoả trùng sinh.

“Tâm nguyện đầu tiên với ngươi ta không làm được, nhưng tâm nguyện thứ hai ta có chết cũng phải hoàn thành nó.” Trọng Quỳ thầm hạ quyết tâm trong lòng.

Nàng không thích nợ bất kỳ một ai, nhưng bên cạnh đó nàng cũng có những nguyên tắc của chính mình, biết cái gì trong khả năng của mình và cái gì ngoài khả năng của mình.

“Dù là với thực lực Công Tôn Khởi, cả đời hắn cũng không thể tìm được Vạn Thú Vô Cương, chỉ bằng ngươi mà cũng có thể làm được sao?” Huyết Hoàng vô cùng coi thường Trọng Quỳ.

Đúng là khế ước giữa nó và Công Tôn Khởi đã bị chuyển sang cho Trọng Quỳ, nhưng trong lòng nó lại không hề xem Trọng Quỳ là khế ước giả của mình.

Con nhóc này quá yếu, nó có thể cảm nhận được thực lực kém cỏi của Trọng Quỳ.

Chắc cũng chẳng sống được bao lâu, khi con nhóc này chết, mình vẫn có thể dục hoả trùng sinh một lần nữa.

Tiếc là Trọng Quỳ này quá yếu đuối, kể cả dục hoả trùng sinh thì nó cũng không thể lợi dụng được bao nhiêu.

“Chuyện thành do người, nếu không làm thì sao có thể đoán trước được?” Trong Quỳ khoanh tay trước ngực, cao ngạo đáp trả.

Đúng là trên mặt vô cùng chật vật, nhưng ý chí và sự tự tin kia lại khiến Huyết Hoàng không khỏi bất ngờ.

Hừ... con nhóc này moi đâu ra sự tự tin, mạnh mẽ như thế?

“Có người đang lại gần.” Trong đôi mắt của Huyết Hồn loé lên một tia sát khí. Lúc này mà lại có kẻ dám bén mảng lại đây chọn đường chết!

“Chờ chút.” Trọng Quỳ giơ tay lên cản nó lại, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân một lúc rồi đáp, “Ngươi rời đi trước đi, đây là người quen của ta.”

“Không cần ta đi theo ngươi sao?” Huyết Hoàng nghi ngờ hỏi, con nhóc này yếu vậy cơ mà.

Trọng Quỳ nhếch môi cười lạnh: “Không cần ra vẻ đâu, khi ta chết thì ngươi cũng tự do bay lượn, ngươi còn mong không được ấy chứ.”

Đừng nghĩ rằng nàng không biết nó đang nghĩ cái gì trong đầu!

“Hahaha, nhóc con thông minh đấy!” Huyết Hoàng bật cười, “Nếu vậy thì ta sẽ chống mắt xem xem năng lực của ngươi đến đâu.”

Dứt lời, ánh sáng đỏ rực như máu chợt loé lên trước mắt Trọng Quỳ, Huyết Hoàng khổng lồ đã biến mất.

Bão lửa hừng hực xung quanh cũng đã tắt ngóm theo.Tốc độ nhanh quá!

Đây mới chính là kẻ mạnh, Trọng Quỳ không khỏi hâm mộ trong lòng.

Giờ đã có linh mạch, nàng phải tu luyện thật chăm chỉ mới được, tin rằng không lâu nữa nàng cũng sẽ mạnh được như vậy.

“Tiểu chủ nhân!”

“Tiểu chủ nhân, ngài ở đâu?”

“Tiểu chủ nhân...”

Một tràng thanh âm từ phương xa truyền tới, người của Trọng phủ cũng đang dò tìm Trọng Quỳ trong rừng.

Tàn tích xung quanh rõ ràng như vậy rất dễ khiến kẻ khác sinh nghi, Trọng Quỳ chạy về phía trước tạo khoảng cách rồi mới dừng lại.

Nàng quay đầu, vị trí Công Tôn Khởi cháy thành tro giờ chỉ còn mặt đất trụi lủi.

“An nghỉ đi, cửu phượng triều hoàng là gì, ta sẽ thay ngươi tìm lời giải đáp.”

Dứt lời, Trọng Quỳ chạy ngay vào trong bóng đêm.

“Trọng Quỳ!” Chốc sau, trong rừng vang lên giọng của thiếu niên trẻ tuổi, cách nàng không bao xa.

Giọng nói này là của Tiêu Sơ Lâu?

Nghe được tiếng gọi nôn nóng của hắn, Trọng Quỳ đành phải đáp lại: “Ta ở đây.”

Nàng nói không quá lớn, nhưng thính giác của Tiêu Sơ Lâu rất tốt nên vẫn nghe được rất rõ ràng, ngay lập tức bước nhanh về phía nàng.

Chỉ thoáng sau, hắn đã chui ra từ trong đống cây cỏ rậm rạp, khí lạnh từ ánh trăng phủ kín người thiếu niên trẻ tuổi này.

Tiêu Sơ Lâu thở hổn hển, bước về phía trước vài bước rồi dừng lại, trên gương mặt lạnh nhạt thấm đẫm mồ hôi. Trông thấy Trọng Quỳ, hắn hơi hé miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Trọng Quỳ ngồi xuống, dựa lưng vào gốc cây gần đó, xung quanh vẫn còn những vũng nước để lại khi tuyết tan. Cả người nàng bẩn thỉu vô cùng, trên tay lẫn mặt đều có vài vết thương.

Tiêu Sơ Lâu im lặng tiến lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, trong lòng thoáng có do dự nhưng vẫn đưa lưng về phía Trọng Quỳ, thấp giọng nói: “Leo lên đi, ta cõng ngươi về.”

“Không cần.” Trọng Quỳ từ chối thẳng thừng, nàng cũng không phải là không đi nổi.

“Bảo ngươi leo lên thì ngươi leo lên đi!” Giọng của Tiêu Sơ Lâu lạnh đi vài phần, mang theo sự tức giận.

Trọng Quỳ cũng phát cáu nói lớn, “Ngươi dựa vào đâu mà ra lệnh cho ta?”

Tiêu Sơ Lâu xoay người, đôi mắt lạnh lẽo lườm Trọng Quỳ, trong lòng tuy phẫn nộ vô cùng nhưng lại không biết làm gì mới ổn.

“Tiểu chủ nhân!” Thanh Đồng cũng đã dẫn theo đám hạ nhân của Trọng phủ tới nơi, trông thấy Trọng Quỳ thì chạy đến ôm chầm lấy nàng, khóc nức nở.

“Ngài có sao không? Những tên chết tiệt đó vậy mà làm ngài bị thương nhiều như thế.”

Trọng Quỳ cũng không giải thích, đúng là trên người nàng thương tích rất nhiều, nhưng đây đều là tác phẩm của Huyết Hoàng.

Ống quần bị nhánh cây quẹt qua cắt rách, tạo thành một vết thương dài ngoằng trên cẳng chân, máu me be bét.

Trên cánh tay và trên mặt là vô số vết xước xát to nhỏ đủ cả.

Thanh Đồng nhìn Trọng Quỳ thân đầy thương tích, đau lòng khóc lóc không ngừng.

“Tiêu công tử, ngươi bảo vệ tiểu chủ nhân kiểu gì vậy? Ngươi biết rõ là bên ngoài nhiều thích khách đến thế mà vẫn đuổi tiểu chủ nhân chạy ra ngoài một mình!”

Thanh Đồng tức giận nhìn Tiêu Sơ Lâu, lớn giọng mắng mỏ.

Tiêu Sơ Lâu cúi đầu, cũng không bào chữa gì cho mình, chỉ đáp: “Là sơ suất của ta, ngươi muốn phạt thế nào cũng được, ta không có ý kiến.”

“Kể cả có phạt thì thương tích của tiểu chủ nhân cũng không lành được!” Thanh Đồng từ đầu đã không thích Tiêu Sơ Lâu và Phong Mạch, giờ phút này đều tranh thủ viện cớ mắng hắn.

Mà Tiêu Sơ Lâu lại cũng kiệm lời, cái gì cũng nhận về mình.

Trông vậy, Trọng Quỳ đành lên tiếng giải thích thay hắn: “Khi thích khách xông vào phòng, nếu hắn không xuất hiện đúng lúc thì ta hẳn cũng mất mạng rồi.”

Tiêu Sơ Lâu khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Trọng Quỳ.

Không ngờ rằng con nhóc luôn khiến người khác ghét bỏ như Trọng Quỳ vậy mà sẽ nói đỡ cho hắn.

Thanh Đồng há hốc mồm, ngoài Ly công tử ra thì tiểu chủ nhân cũng đâu có vừa mắt Tiêu công tử...

“Tiểu chủ nhân, hắn...”

“Không cần nhiều lời nữa.” Trọng Quỳ ngắt lời Thanh Đồng, “Ta thấy lạnh quá, người cũng đau nữa.” Đây không phải lời nói dối, sức chịu đựng của cái thân thể được nuông chiều từ bé này sao có thể so được với cơ thể được rèn đúc điên cuồng, xông pha chiến đấu triền miên kiếp trước của nàng?

“Vâng, vâng, chúng ta sẽ về ngay thôi.”

Thanh Đồng cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi choàng lên cho Trọng Quỳ, tính tự mình cõng Trọng Quỳ về phủ.

Những hộ vệ đi theo đều là những tên chân tay thô tục, nào có tư cạch đụng vào tiểu chủ nhân chứ?

Trọng Quỳ nhìn vóc người mảnh khảnh yếu đuối của Thanh Đồng, không đành lòng để nàng cõng mình đoạn đường dài như thế, vừa định nói rằng chỉ cần đỡ nàng là được rồi thì một giọng nam ôn hoà đã vang lên bên tai.

“Để ta đi.”

Giọng nói này dễ nghe vô cùng, khiến tim người nghe mà bủn rủn.

Một cảm giác lạnh buốt dừng lại trước mặt Trọng Quỳ, không biết từ lúc nào, tuyết đã bắt đầu rơi.

Qua kẽ lá, những bông tuyết nhỏ mịn thi nhau rơi xuống, dưới ánh trăng mê ly, chúng hệt như đang sáng lấp lánh, điểm xuyết màn đêm đen tĩnh mịch.

Đằng sau màn tuyết trắng xoá lấp ló ánh đỏ rực rỡ, hệt như hồng trần mười trượng đang chầm chậm, chầm chậm mở ra trước mắt Trọng Quỳ, cũng là mở ra khung cảnh nhân gian vui rồi lại sầu, hợp rồi lại tan lần đầu tiên nàng trông thấy chỉ trong một cái liếc mắt duy nhất.

Gió tuyết lạnh lẽo qua đi, gương mặt mang theo nét cười ấm áp như đoá hoa dâm bụt tháng Tư ở xứ Phù Tang đang nở rộ, hướng dần về phía nàng.

Trọng Quỳ thoáng ngây người, trong đầu chợt nhớ tới hai câu thơ mình đã từng có dịp đọc qua:

“Dịu dàng như ngọc, sừng sững tựa núi

Phi phàm trác tuyệt, độc nhất thế gian.”

Đúng rồi, đây là nhan sắc thế gian hiếm có khó tìm, bằng một thân hồng y dung chứa muôn vàn vẻ phong hoa tuấn lãng trên đời.

Suối tóc dài tuỳ ý xoã tung trên đôi vai, đuôi tóc thắt nhẹ bằng một dài lụa đỏ bay phất phơ trong gió, chỉ sợ có thể bung ra bất cứ lúc nào.

Tóc đen ba ngàn, nhiễu loạn hồng trần.

Hắn nhanh nhẹn rảo bước về phía Trọng Quỳ, đứng trước mặt nàng, chân quỳ xuống, đôi mắt đen tuyền một màu như khoảng trời đêm rực rỡ muôn vì sao.

Hộ vệ của Trọng gia ngay khi vừa trông thấy hắn đều khom lưng uốn gối, lòng thành kính hệt như trông thấy một vị thần giáng xuống thế gian.

“Ly công tử!” Thanh Đồng mừng rõ hoan hô một tiếng, gương mặt xinh xắn ửng hồng hệt như gặp được chúa cứu thế.

Ly công tử...

Bạn đang đọc Cửu phượng triều hoàng: Tuyệt sắc thú phi nghịch thiên hạ (dịch) của Lộ Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieutauhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.