Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Niên Hoa Phục

Tiểu thuyết gốc · 2056 chữ

" Ai, lén la lén lút có giỏi ra mặt đi?!"

thanh niên mặc hoa phục quát.

Đám người này bước lên lầu thì thấy tầng hai trống không, có bức tranh nằm ngang dưới sàn nhà bên trên là một cửa sổ đã dính đầy bụi bặm lâu ngày không có người lau chùi. Tiếng động vừa rồi chính là khi bức tranh đổ xuống nền sàn.

Thanh niên hoa phục tiến lại gần bức tranh nhìn qua khung cửa . Y nhìn cảnh vật sau nhà , là một bụi cỏ cùng dây phơi quần áo. Mấy tên thị vệ cũng đảo mắt xung quanh , bất chợt tên đầu trọc nói.

" Ở góc cửa kia tô mì vẫn còn nóng đích thị vừa có người ăn ở đây."

" Ta biết rồi, hắn đã nhảy qua cái cửa xổ cũ này!'' thanh niên hoa phục tiếp lời. Ngừng một chút hắn lại nói.

" Chỉ là ta không biết người này tại sao không đi thẳng xuống lầu mà ra về mà lại chọn cách mạo hiểm nhảy trên cao xuống? Hay là hắn sợ thành thế của bổn thiếu?" . Gã mặc hoa phục cười khẩy đắc ý.

" Thuộc hạ chỉ sợ người này quen biết chúng ta , có thể có ân oán nên mới hành sự vội vã như này!" . Gã đầu trọc không cho là đúng nói.

" Ân oán? Hà Tam làm sao ngươi biết được?''. Thanh niên hoa phục ngạc nhiên hỏi.

" Thuộc hạ không biết được , nhưng muốn biết đâu khó gì!". Gã đầu trọc đôi mắt chợt lóe, bộ dáng tỏ ra cực kỳ tự tin. Ngay lúc đó, hắn quay ra nhìn ông chủ tiệm.

" Chủ lâu, kẻ vừa ngồi đây là ai? Ngươi quen biết hắn?". Gã đầu trọc thoại âm băng hàn.

Gã chủ tiệm nghe mà run rẩy, gã không dám trễ nải khúm núm thưa.

" Dạ bẩm quan gia, tiểu nhân không dám giấu gì ngài, người này tiểu nhân thực sự không biết , chỉ thấy hắn thi thoảng ghé đến ăn ở tửu quán tiểu nhân."

'' Ngu dốt, ngươi không biết tả bề ngoài của hắn à? Nói mau đừng làm mất thì giờ của Công Tử nhà ta!". Gã đầu trọc tỏ ra nổi nóng giống như hắn là người tận tụy, hết mực trung thành với chủ tử.

" Dạ Dạ... Theo tiểu nhân biết thì người thanh niên này cao khoảng năm xích, để búi dài , da ngăm đen , hắn lúc nào cũng cầm một cây tì phiến bên mình". Gã chủ tiệm khúm núm tả . Gã không biết người thanh niên hay ăn ở quán mình rốt cuộc đã đắc tội gì với đám người giàu này. Hắn rất muốn bao che cho Lý Ninh nhưng dưới sự doạ nạt của đám thị vệ, hắn đành phải phun ra hết chỉ hy vọng Lý Ninh kịp chạy xa.

" Cao năm xích, da ngăm đen, tóc dài..." Người thanh niên mặc hoa phục lẩm bẩm hắn đi vòng tròn liên tưởng như một tên ngốc . Khi hắn ướm thử chiều cao , vuốt tóc thì há hốc mồm kêu lên chẳng lẽ người này chính là mình nhưng hắn ngay lập tức phủ nhận vì da của hắn không có đen.

Gã đầu trọc không để ý chủ tử của mình đang đùa giỡn hay là hắn bị ngốc thật , quay sang chủ tiệm chất vấn.

" Có phải người này còn có một nốt ruồi cuối đuôi mắt?"

" Nốt ruồi cuối đuôi mắt? ...hình như là có!"

Gã chủ tiệm lưỡng lự trả lời.

Gã đầu trọc nghe vậy, mặt mày bỗng nổi lên sát khí , không những gã mấy tên thuộc hạ bên cạnh cũng nhíu mày.

" Thì ra là ngươi , tên tiểu quỷ này!''

Thanh âm của gã mọi khi đã lạnh rồi , khi biết tung tích của Lý Ninh , kẻ đã làm bọn hắn phải lên bờ xuống ruộng , còn bị lão già bí ẩn kia đả thương thì càng thêm phần cay cú.

" Hà Tam, ngươi biết hắn!" Thanh niên hoa phục tò mò hỏi.

" Công Tử gia , là hắn!". Gã đầu trọc tên Hàn Tam sục tỉnh trả lời.

" Hắn? Ngươi nói kẻ vừa chạy thoát khỏi đây chính là cái tên nhóc hôm trước?"

Người thanh niên nghe Hà Tam nói mặt mày hắn tím lại , khác hẳn vẻ khờ khạo ban nãy.

" Vâng Công Tử gia, thuộc hạ chắc chín phần chính là hắn? nếu như không phải, hắn đã không vội vàng rời khỏi đây mạo hiểm như vậy!" . Hà Tam chắc nịch nói.

" Thằng mắc dịch , ngươi hại ta lồng lộn suốt hai ngày liền, ta phải xé xác ngươi!" Người thanh niên gào lên một cách oán độc. Hắn nhìn Hà Tam ra lệnh.

" Còn đứng đó làm gì ? Không mau đuổi theo, cho dù hắn có chạy lên trời cũng phải lôi hắn xuống cho ta, không bắt được thì khỏi phải về luôn!"

" Thuộc hạ tuân mệnh !". Đám thuộc hạ đồng thanh thưa.

Dứt câu, bọn hắn chia nhau ra truy lùng.

'' Hà Chưởng vệ bây giờ bắt người , ti chức e rằng hãy đã cao chạy xa bay với lại, nếu gặp phải tên đạo sĩ thối kia ,chúng ta làm sao đánh lại? ". Trong khi chia nhau ra truy lùng, gã thị vệ tên Hà Tam có mang theo hai tên khác cùng đi. Một tên trong nhóm cho rằng Lý Ninh đã chạy mất giấu .Hơn nữa , gã rất úy kị lão đạo sĩ đánh cả đám hôm trước.

" Ngươi lo cái gì? Lão tặc đó chỉ tình cờ đi ngang qua chứ chẳng hề có quan hệ gì với tiểu tử kia hết. Ta không tin , lần này tiểu quỷ lại tiếp tục may mắn gặp lão ta . Còn về hắn có chạy thoát hay không, thì các ngươi yên tâm đi. Trước khi vào đây ta đã thị sát xung quanh , đằng sau tửu lâu là nhà tên chủ tiệm này lại thêm tường cao, hào sâu , muốn ra khỏi cũng phải mất một thời gian. Ngươi mau lệnh cho đám Bùi Hoàng, Trần Lãm khỏi tìm đâu xa xôi mất công . Cứ bao vây sau nhà mà tìm!"

Gã đầu trọc Hà Tam hôm nay đã lên chức Trưởng vệ tương đương với chức đội phó đặt dưới quyền quản lý của Cai đội hay còn gọi là đội trưởng.

Đúng như gã này nói , Lý Ninh vẫn chưa trốn xa được. Sau cú đáp đất từ trên lầu cao , vết thương bầm ở chân trái tái phát, nhưng lực cũng giảm bớt phần nào vì rơi trúng bụi cỏ nếu là nền gạch chắc có lẽ hắn đã bị què.

Dù vậy , cú đáp đất hắn phải kêu a một tiếng đau đến chảy nước mắt nhưng vẫn cố lê khập khễnh vừa kịp lúc thanh niên hoa phục lên lầu đứng cạnh cứa sổ , lúc đó hắn đi khuất. Thế nhưng, thật trớ trêu cho hắn tình cảnh lúc này của mình hắn chỉ có thể ngán ngẩm.

Hắn không thể trèo qua bờ tường với cái đang đau nhức thế này, Lý Ninh nghĩ mà cay cú. Biết thế hôm trước mình trộn thuốc chuột vào cho tên hoa phục kia ăn luôn hay mượn thế lão đạo đánh đám kia lên bờ xuống ruộng cho chừa cái thói hà hiếp dân lành , bây giờ hắn đỡ phải khổ thế này.

Lý Ninh thấp thỏm không yên , hy vọng bọn này kiêng kị lão đạo mà thôi truy đuổi hắn, nếu không lần này  hắn tiêu luôn rồi. Tên công tử kia chắc gì nhủ lòng thương mà tha cho hắn.

Đang cầu trời khấn phật nhưng hắn bị tạt ngay gáo nước lạnh. Thấp thoáng hình dáng hai người áo đỏ từ xa lọt vào mắt hắn, Lý Ninh vỗ đầu chửi mình ngây thơ , đám người độc ác này đâu có ngồi dưới đài xen mà dễ dàng tha cho hắn. Tên thanh niên hoa phục cũng không phải kẻ ngu, chắc chắn vì hành động cẩu thả ban nãy chả mình và đâm ra nghi ngờ, từ đó xác định kẻ bỏ chạy chỉ có thể là hắn.

Đảo mắt giây lát, Lý Ninh phải nhanh chóng tìm chỗ trú ẩn. Đầu tiên, để lẩn tránh sự chú ý của hai tên kia, hắn rón rén cúi người đi nép vào tường nhà , nhân lúc nhãn quang hai kẻ này không chú ý hướng mình, hắn nén đau chạy sang nép sau một hòn non bộ to tướng, đến nơi hắn thở phào ra một hơi, nhưng vừa thở ra được một nửa ,ngay lập tức phải hít sâu hơi dài.

Phía xa là tên đầu trọc hôm trước làm chân Lý Ninh bị thương, vì nép ở góc khuất sơn nha , tên này tạm thời nhìn vào chỉ là điểm mù. Theo sau gã nọ , có hai tên nữa cũng chăm chú nhìn từng ngóc ngách bao quanh. Một hồi, hai tên này bàn bạc với nhau gì đó rồi quay lại nói với gã đầu trọc. Nhìn dáng vẻ cung kính trước tên đầu trọc ,Lý Ninh nhận ra ngay, trong ba kẻ này thì gã đầu trọc là cầm đầu , phân phó. Vì cách vài chục bước chân, Lý Ninh không thể nghe chúng đang nói gì nhưng nhìn khẩu hình thì chúng có vẻ đang chửi bới, mà chúng chửi chính là mình rồi. Lý Ninh tự nhủ.

Đột nhiên ánh mắt gã đầu trọc quét đến chỗ hòn non bộ, Lý Ninh tim đập như trống làng , chửi mình ngu , rõ ràng hòn non bộ chính xác là một nơi trú ẩn mà đáng nghi nhất cũng chính là chỗ này.

Để lẩn tránh ánh mắt lang sói của gã nọ, Lý Ninh càng co lại hơn , đạp nát luôn hồ sen nhỏ bên dưới. Bất chợt , tên nọ tiến lại gần chỗ hắn trốn, giờ đây không chỉ tim hắn đập liên hoàn mà đầu hắn cũng đang căng như giây đàn , chỉ một cái kích thích nhỏ thôi có lẽ cũng phải nổ tung.

Gã đầu trọc đảo mắt quanh hòn non bộ, đôi mắt toả ra hàn khí rét lạnh như nếu có chút động tĩnh nào hắn sẽ mau hành động. Chân hắn bắt đầu đi quanh hòn núi nhỏ này.

" Hà Chưởng vệ, ngài phát hiện ra gì rồi?"

Gã đằng sau nhìn hành động của tên đầu trọc , không nhịn được hỏi một câu.

" Có động tĩnh!" . Hà Chưởng vệ chỉ vẹn vẹn trả lời bằng ba chữ .

" Động tĩnh?" Lý Ninh nghe Hà Chưởng vệ kia nói vậy, trong đầu cũng tự vấn . Mình đứng nép đây có phát ra tiếng động gì đâu mà động tĩnh. Hắn cũng không tin tên Hà Chưởng vệ này nghe ra cả nhịp tim của mình.

Tự vấn không lâu, Lý Ninh mau bị kéo vào trạng thái căng thẳng vừa rồi. Tim đập mạnh, người đồ mồ hôi như sốt khi bước chân của Hà Chưởng vệ chỉ cách chỗ hắn núp vẻn vẹn ba bước chân , ở khoảng cách này hắn nghe thấy cả hơi thở của gã , chưa hết còn cả mùi hôi của cá khô, tên này rõ ràng chưa kịp súc miệng , gã cũng quá dơ đi thôi.

Khi khoảng cách cách ba bước chân , mau chóng bị thu lại . Hà Chưởng vệ bước thêm một bước nữa , Lý Ninh phải thu diễm lại hơi thở đang thở rất mạnh của mình nếu hắn muốn sống lâu hơn một chút. Đồng thời, hắn cũng nén lại cơn đau nhức đang hoành hành ở chân trái, mũi chân phải gẩy nhẹ về phía trước   chuẩn bị chạy , khi Hà chưởng vệ lại thêm nửa bước chân, thì chân của hắn nhún lại để lấy đà.

Bạn đang đọc Cửu Ngũ Chí Tôn sáng tác bởi VôTâm777
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôTâm777
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.