Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại

Tiểu thuyết gốc · 3264 chữ

Lý Ninh ra đằng sau nhà tắm rửa thay quần áo rồi về phòng đóng cửa đi ngủ. Lý Ất hồi chiều đã làm tô phở thịt dê mà giờ hắn như người bị bỏ đói lâu ngày, chạy thẳng xuống bếp cúi đầu ăn , ăn song phần mình hắn vẫn thấy chưa đủ đô. Thấy Lý Ninh không ăn mà đi ngủ sớm, hắn mừng lắm chén luôn phần của thiếu gia nhà mình. Đinh Hương không biết làm gì cứ thi thoảng xuống dưới bếp, hình như nàng đang đun nước nóng dùng cho sáng mai, thấy Lý Ất cúi đầu ăn ngấu nghiến nàng chỉ cười không làm phiền, lát sau nàng cũng về phòng mình.

Lý Ninh tắm rửa song về phòng mình nằm xuống giường. Chiếc giường gỗ cũ kỹ , nằm xuống nghe kọt kẹt , tấm thảm lót giờ đã ngả màu , loang lổ vài chỗ rách.

Mang tiếng đi nghỉ sớm nhưng hắn trằn trọc, lăn đi lăn lại không ngủ được, không biết là đang lo lắng cho khoảng thời gian phía trước của mình hay là lo lắng bệnh tình của mẹ hắn lâu rồi mà không thuyên giảm.

Vắt tay lên trán nghĩ ngợi tận đến khuya vì khá mệt mỏi lúc trưa bị truy đuổi cùng với vết bầm ở chân vẫn còn ê ẩm hắn ngủ lúc nào không biết. Lý Ninh chìm vào giấc ngủ , chỉ là chợp mắt chưa được bao lâu , bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa đánh thức.

Là Lý Ất gọi, không biết hắn tìm mình giờ này có chuyện gì? Lý Ninh dụi mắt , lẫn thẫn bước ra mở cửa. Bên ngoài đúng là tên béo Lý Ất, hắn đứng co ro ôm chiếc gối ,  ngoài kia gió đông thổi xào xạc khiến con người ta phải run cầm cập vì lạnh.

Thấy cửa mở ra, Lý Ất mừng rỡ không nói câu nào chạy vào phòng bỏ dép lên giường nằm chềnh ềnh, thì ra tên này nửa đêm chạy đến đây là muốn ngủ nhờ.

Lý Ninh không có ý từ chối gã , có điều hắn có hỏi Lý Ất tại sao lại đến đây ngủ. Lý Ất im lìm một lát rồi thỏ thẻ trong cơn ngái ngủ.

Nguyên lai, cửa sổ phòng hắn bị hỏng chưa sửa được . Thế là, gió cứ lùa thẳng vào giường lạnh quá hắn không ngủ được, đành phải đến đây ngủ tạm một đêm , đợi sáng hắn sửa.

Lý Ninh nghĩ cũng tội cho người huynh đệ này, trên đời này chắc không có ai chịu đi ở cho một gia đình nghèo như nhà hắn đâu, ấy vậy mà Lý Ất và Đinh Hương  thay hắn chăm sóc mẹ mình , sớm lạnh tối rét , khổ cực mà không oán trách nửa lời. Nhìn tên mập ngủ chảy bọt mép một cách say xưa, Lý Ninh nhẹ cười rồi thở dài .

Thế nhưng một tuần trà sau, hắn dở khóc dở cười . Lý Ất cái tên mập này ngủ yên được lát bỗng nổi trống ngày khò khò, đã thế hắn còn kéo chăn , gác chân làm Lý Ninh như phát điên không tài nào chợp mắt được. Bực quá , hắn lấy tay bịt kín mũi tên này lại, gã lại mở miệng ra ngáy bình thường, chưa hết gã còn đá cả Lý Ninh té nhào xuống sàn đau điếng . Giằng co cả canh giờ liền tên mập mới chịu nằm yên cho, dù thỉnh thoảng gã hay nghiến răng cọt kẹt nhưng vẫn đỡ hơn là nghe tiếng ngáy ngáo ộp của gã, nhìn thân hình mũm mĩm của Lý Ất đang ngủ say như chết, không biết trời đất gì, Lý Ninh tự hỏi không biết sau này lấy vợ rồi , vợ gã có chịu nỗi cảnh mỗi đêm bị tra tấn thế này không nữa?

Mệt quá, Lý Ninh nằm xuống từ từ thiếp đi bây giờ là canh ba, trời cũng đã gần sáng . Cả ngày chạy trối chết , đêm về phải nghe tiếng ngáy của Lý Ất , hắn đã thấm mệt . Lý Ninh chìm vào giấc ngủ , mặc kệ tiếng ồn bên cạnh.

...

Sáng hôm sau , mặt trời đã lên cao bằng cây xào, lác đác vài tiếng gà gáy. Lý Ninh tỉnh dậy.

Lý Ất không biết đã dậy từ lúc nào, trong phòng chỉ còn mỗi hắn nằm quấn chăn.

Bước xuống giường , Lý Ninh nhanh chóng ra đằng sau rửa mặt.Khi đi ngang qua phòng Lý Ất , nhìn từ chiếc cửa sổ bị lệch hẳn một bên mà vẫn chưa sửa được, Lý Ninh có gọi í ới mấy tiếng không thấy ai trả lời, tên mập không có trong phòng xem ra hắn đã đi đâu rồi.

Lý Ninh về phòng thay một bộ đồ màu xám đục, lôi trong hộc tủ ra đôi giày màu đen bằng vải thô , song xuôi hắn lên nhà trên.

Trên nhà đã bày sẵn một mâm cơm, vẫn món đậu phụ với măng luộc như mọi khi ăn nhiều miệng đến phát chán. Mặt bàn có sẵn một bát cơm gác đôi đũa , đích thị là chuẩn bị cho hắn rồi.

Hắn chưa ăn vội mà đi ra sau nhà gọi mẹ , kì quái không thấy mẹ hắn đâu, trong phòng cũng không có . Hồi lâu thì bắt gặp Đinh Hương đang tưới rau trong vườn.

" Đinh Hương tỷ tỷ , mẹ ta đi đâu rồi?"

Lý Ninh cất tiếng hỏi.

" A , thiếu gia dậy rồi à?"

Đinh Hương chưa trả lời câu hỏi của hắn , nàng hỏi ngược lại một câu.

" Ừ, hôm qua ta hơi mệt nên dậy hơi muộn . Mẹ ta và Lý Ất chắc đã ra ngoài rồi , cô có biết họ đi đâu không?"

Lý Ninh gãy đầu , ấp ú trả lời . Hắn rất ít khi dậy quá muộn , giờ này chắc cũng đã gần trưa. Mọi khi , hắn thường dậy sớm để ra chợ thu mua mực và đem bán, hôm nay hắn dậy muộn có vẻ là hơi ngoại lệ.

" Phu nhân á? Người ra ngoài từ lúc sáng rồi, chẳng là ở bắc thành có khách đặt hai thùng đậu , người phải dậy sáng ép khuôn mới kịp giao cho người ta. Lý Ất cũng đi theo giúp phu nhân phụ người khuân vác!''.

Đinh Hương bỏ gáo nước xuống , đưa tay lên trán lau mồ hôi đáp. Ánh mắt nàng long lanh, mặc bộ áo màu lục bằng vải thô, nhan sắc nàng bình thường nhưng đường nét khuôn mặt nếu chịu khó điểm trang cũng không mấy thua kém các thiên kim tiểu thư, chỉ là từ điệu bộ , thanh âm của nàng làm cho người đối diện cảm giác thoải mái như em gái nhà bên.

" À , ra là vậy?"

Lý Ninh chợt nhớ, không phải nhà hắn bán đậu phụ sao. Thì ra là hắn ra ngoài rong chơi nhiều đến công việc thường nhật của gia đình hắn , vô tình hắn quên luôn.

" Cô mệt rồi , hay để ta thay cô tưới nốt hàng rau này cho. Cô đi nghỉ đi!''

Lý Ninh lại gần nàng , xách thùng nước tươi cười nói.

" Thôi, để ta làm cho , cậu cứ vào trong ăn sáng đã, phu nhân có để phần cậu kìa!"

Đinh Hương vội từ chối. Nàng thấy, hắn dù gì cũng là thiếu gia của mình. Việc tưới rau , củ vốn là công việc của hạ nhân như nàng , đâu thể để thiếu gia nhúng tay vào.

" Không được, cô nghỉ trước đi, để ta làm cho!"

Lý Ninh giật lấy gáo nước , hắn mặc kệ nàng có đồng ý hay không . Tất nhiên, là hắn tưới rau có phần lúng túng, có chỗ quá nhiều nước , có chỗ chỉ lướt qua có lệ . Hắn làm không giỏi bằng nàng được.

Mặc dù không muốn nhưng Đinh Hương đành tuân theo thiếu gia, nàng nhíu mày nhìn bộ dạng loạng choạng của thiếu gia nhà mình mà cười khanh khách. Lý Ninh nghe vậy, quay sang hỏi nàng thì nàng không nói gì , đôi môi anh đào đang giấu một nụ cười.

...

Tưới rau được một lát, Lý Ninh đi ra ngoài. Trước khi đi, hắn dặn dò Đinh Hương ở nhà không phải nấu phần cơm cho mình đâu, trưa nay hắn sẽ không về .

Lý Ninh còn đưa cho Nàng chút tiền, bảo nàng ra phố mua chút gì ngon về ăn , chứ ngày nào cũng mấy món rau luộc ăn kèm đậu phụ thì no làm sao được. Đinh Hương không từ chối mà nhận lấy số tiền này, cũng không hỏi thiếu gia nhà mình lấy tiền từ đâu. Xem ra Lý Ất cái tên ruột để ngoài da đã nói hết chuyện của hắn cho nàng nghe.

Lý Ninh vươn vai bước ra ngoài cổng, đúng là lâu ngày hắn không phải làm mấy công việc quá nặng nhọc nên giờ có xách mấy thùng nước thôi mà hai vai tê mỏi.

Hôm nay là ngày trời nắng , thời tiết thế này đi dạo thật là tuyệt vời. Từ nhà hắn ra phố không quá xa , đi khoảng hơn hai trăm bước là đến khu đông người. Mặc dù nhà hắn không giàu có , thậm chí còn khó khăn chồng chất, ngày ngày xoay xở mưu sinh nhưng nhìn bộ dáng của hắn và cả khuôn mặt chẳng thấy chút nào mang vẻ khắc khổ. Nghèo thì nghèo thật, hắn vẫn sắm cho mình một cây tỳ phiến như những công tử quyền quý . Cầm cây quạt phe phẩy hay cho ra sau lưng , nhìn hắn chẳng khác gì thiếu gia hào phóng, chịu chơi, ai không biết gia thế của hắn sẽ bị đánh lừa.

Bữa nay hắn đổi gió qua bên Bắc Thành dạo chơi, đi đường tắt không xa lắm , bỏ tiền ra thuê một cỗ xe ngựa đi một chuyến mất ba mươi quan chạy nửa tiếng là đến nơi, sẵn tiện hắn đã kiếm được kha khá tiền từ việc buôn bán.

Bắc Thành không hổ danh là khu sầm uất nhất vùng Giang Hải. Hai bên đường nhan nhản mọc lên những tửu lâu, khách sạn, sòng bạc. Lý Ninh rất muốn vào thử mâý chỗ này nhưng hắn nghèo quá lấy tiền đâu đốt vào chỗ xa xỉ ấy. Có điều , không ai có quyền cấm người khác mơ tưởng cả. Cứ nghĩ đến một ngày nào đó, hắn thành cự phú . Quần áo lụa là, chân đi ủng bó ống, miệng phì phèo tẩu thuốc , hai tay hai em . Nghĩ thôi hắn đã thấy sướng cả người rồi.

Xe dừng tại trước một tửu lâu , trước cổng có đề ba chữ " Bách Ngư Vạn Tửu". Đâu là tửu quán khá có tiếng ở Bắc Thành. Đồ ăn ở đây rất ngon và quan trọng giá cả lại hợp với túi tiền của hắn.

Lý Ninh tay phe phẩy quạt tiến vào sảnh, quán ăn giờ này khá đông , hai bên dãy bàn chật kín người ngồi. May mắn trên gác vẫn còn chỗ trống , Lý Ninh lại gần an toạ ở một góc sát cửa xổ.

" Khách quan , ngươi dùng gì ?" .Giọng nói hồ hởi vang bên tai Lý Ninh. Hắn quay lại nhìn. Người vừa hỏi là một thanh niên khá gầy, lướt da ngăm , mặc quần áo vàng lục là tiểu nhị của tửu lâu này.

" À, cho ta một tô vằn thắn và một bình riệu nếp !". Lý Ninh trả lời.

" Dạ, khách quan đợi một lát!". Tiểu nhị cúi xuống lau qua chiếc bàn , đặt trên đó một ấm trà rồi thối lui xuống lầu.

Lý Ninh rót trà uống ừng ực như uống nước. Thực ra , hôm nay hắn đi ra ngoài , không chỉ đơn thuần là đi chơi không mà còn nhân tiện đi thị sát xem địa điểm nào có thể mở hàng quán được. Lúc đi xe ngựa từ Nam Thành sáng đây, trên đường hắn đã quan sát rất kĩ . Có điều , hắn phải mau lắc đầu ngao ngán. Bắc Thàng cửa tiệm mọc lên như nấm, rõ ràng hắn mở hàng bán cá, mực là không khả quan. Mọi người chắc chắn chọn mua những cửa hàng uy tín chứ ai dại gì đi đến mấy hàng bụi của hắn. Hơn nữa, ở đây quan binh đông gấp mấy lần Nam Thành , nếu hắn bình an mở được xạp hàng thì khi bị người phát hiện hàng hắn bán có vấn đề thì có mọc thêm cánh cũng không thoát được.

Đang mải vò đầu suy nghĩ thì tô hủ tiếu cùng bình tửu đã bê lên đặt trên bàn. Lý Ninh không nghĩ gì nữa , hắn mở vò rượu làm một hơi.

Riệu cay xè, Lý Ninh ho sặc sụa hắn mau chóng rót một ly trà giải riệu. Quái lạ, sao lần này riệu lại cay hơn lần trước.

Thế là hắn không uống rượu này nữa mà cầm tô hủ tiếu húp xoạp rồi ăn một cách ngon lành nhưng đột nhiên hắn ngay lập tức phải ói trả lại những thứ đã ăn.

" Ta không cần biết, ngươi mau đuổi mấy người này ra , hôm nay thiếu gia nhà ta bao hết cái quán này!"

" Không được đâu, làm sao chúng tôi dám làm vậy . Quan gia thông cảm , quán chúng tôi từ xưa đến nay luôn coi trọng khách quan , tự nhiên đuổi người ta đi , quán tôi từ nay mất hết khách!"

" To gan, dám nói chúng ta cố tình làm ngươi mất khách, hủy hoại thanh danh quán ngươi!"

" Xin quan gia tha cho , tiểu nhân không dám có ý đó , chỉ là quán tiểu nhân không thể vô cớ đuổi khách đi được..."

" Còn dám mặc cả hả? Hay ngươi sợ chúng ta không có tiền? Có tin ta cắt cái lưỡi của ngươi cho chó ăn không? còn dám cãi câu nào nữa ta sẽ đốt luôn cái quán rách này!"

...

Dưới lầu liên tục là những tiếng la ó, nạt nộ. Lý Ninh cúi đầu nhìn qua lan can thì thấy phía dưới có khoảng hơn chục tên mặc đồng phục tím đỏ, đầu đội mũ bằng vải cứng, bên hông đeo gươm đang đứng chỉ trỏ.

Ở sảnh khách ngồi hai bên đều chạy hết vì sợ , có những khách ở phòng bên cũng bị chúng nạt nộ chạy mất. Lý Ninh nhìn mà toàn thân run rẩy, khi hắn nhìn về phía một tên đang xách cổ áo chủ tiệm lên thì hắn đã biết được lai lịch của đám người này.

Bọn này không phải là đám thị vệ hôm trước truy đuổi hắn thì còn là ai nữa. Kẻ đang xách cổ áo gã chủ tiệm chính là cái tên đầu trọc đáng ghét ném đá vào chân làm hắn suýt chết kia. Chỉ là, so với bộ dạng bị lão đạo giáo huấn hỏi vâng thưa dạ hôm đó tương phản hoàn toàn với nét mặt hung dữ hiện tại. Lý Ninh còn để ý ngồi ở góc phải là một người thanh niên mặc hoa phục  loè loẹt , khuân mặt trắng trẻo đang cầm quạt phe phẩy như xem một trò chơi thú vị, bộ dáng của hắn rất lành nghề xem ra là hàng thật, giá thật chứ không phải công tử dởm là hắn đây. Kẻ này đích thị là cái gã công tử trong miệng đám thị vệ. Hắn ăn phải mực thiu nhưng nhìn cái vẻ ung dung của hắn, chín phần đã hết phải tiêu chảy.

" Tiêu rồi!" . Lý Ninh chỉ thều thào hai chữ trong khi đó trong đầu chỉ một từ là " chuồn". Hôm nay thật quá đen đủi, không hiểu kiếp trước hắn đã mắc nợ gì đám này đến ngồi ăn cũng không yên. Lý Ninh nào dám lấy mình ra đặt cược xem đám này có thực sự vì kiêng kị lão đạo mà tha cho hắn không? lão đạo chỉ vô tình đi ngang cứu hắn chứ chẳng phải có quen biết gì. Lần này mà để chúng bắt được , thì Lý Ninh có hối cũng chẳng kịp.

Tâm tình hắn rối như tơ vò, làm sao hắn ra khỏi đây trong khi dưới lầu đã bị đám thị vệ chặn lại. Nếu thoát bằng lối bên cửa sổ thì sẽ bị người đi đường nhìn thấy càng thu hút sự chú ý của bọn họ.

" Quan gia tha mạng, tiểu nhân đồng ý. Người đâu, mau mang riệu thịt ra tiếp các đại gia!"

Dưới lầu , gã chủ quán thoại âm như khóc. Hắn ra lệnh cho đám phục vụ.

" Biết thế có phải tốt hơn không?! Công Tử chúng ta lên lầu trước!"

Gã đầu trọc nghe vậy , bỏ cổ áo lão bản này ra nói bằng giọng băng lạnh. Lập tức hắn quay sang người mặc hoa phục cung kính.

" Lên thôi, ta cũng không muốn làm khó đám thứ dân này, nếu làm tốt bổn thiếu vui lòng , quán ngươi chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi!'' . Gã hoa phục đứng dậy nhìn lão bản miệng hắn phát ra thoại âm thờ ơ.

" Dạ... Dạ... Được phục vụ công tử là vinh hạnh của quán tiểu nhân, nhất định sẽ phục vụ tận tình không làm công tử thất vọng!". Lão bản chua chát trả lời.

Nghe đối thoại giữa hai người dưới lầu, Lý Ninh lo sốt vó. Tên thiếu gia này đang muốn đi lên lầu, nhỡ để bọn chúng lên đây thấy hắn thì nguy mất.

Chậm rãi sẽ sinh biến. Trong lúc này hắn sẽ không thể đứng yên một chỗ đợi đối phương đến bắt đây không phải là tính cách của hắn nhưng hắn chuồn bằng cửa sổ nhảy xuống độ cao này không gãy chân mới là lạ, dù không gãy cũng bị bọn này chú ý.

Nhãn quang hắn quét khắp nơi trên lầu bỗng ánh mắt dừng lại ở một bức tường có treo một bức tranh Thủy mặc , mấy chữ trên đó nghệch ngoạc nhưng nét vẻ thật ảo diệu . Có điều, những thứ này hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ biết rằng đằng sau bức tranh này thực ra chính là một cửa sổ chỉ là bị người ta che đi mà thôi, mà hướng của cánh cửa này chính là thông ra đằng sau có bãi cỏ êm và nhiều công trình ít gây sự chú ý.

Có tiếng bước chân lên cầu thang  Lý Ninh càng nhộn hơn. Hắn tiến lại tháo bức tranh xuống. Không ngờ , bức tranh này bị cố định rất chặt hắn buộc phải dùng hết sức mà lê nó lệch đi.

Rầm...

Bức tranh bất ngờ đổ ụp xuống xàn nhà.

" Ai ?"

Thanh âm dưới lan can vọng lên. Ngay lập tức, Lý Ninh nhảy như bay ra ngoài .

Bạn đang đọc Cửu Ngũ Chí Tôn sáng tác bởi VôTâm777
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôTâm777
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.