Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

So tài ở đấu trường ‘magic’

Phiên bản Dịch · 20849 chữ

Đau…đau quá!!! Tại sao???

Từng mảnh ghép trái tim như đang vụn vỡ

Tôi cầu xin cậu…

‘Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy...’

“ Ê, có ai mua tờ tạp chí hôm nay chưa?”

“Chưa, bộ có chuyện gì hay lắm àk?”

“Tin giựt gân đây…xem này”

“Ôi trời! Sao cô gái kia giống Dương Mỹ Lan thế?”

“Còn đây nữa nèk, mấy bồ đoán thử đi…là ai?”

“AAAAAAA…là Kim Huyền Ảnh !!”

Mỹ Lan ngồi trong lớp dỏng tai lên nghe mấy đứa xung quanh bàn tán ồn ào như cái chợ vỡ...

Khổ nỗi, chưa già đã bị lãng tai, nó lại nghe mang máng .. ‘Lạc, Tố’..mà ko ngờ rằng họ đang nói về mình.

“Cái gì?” Bỗng nó la toáng lên khiến cả lớp ko khỏi quay đầu lại nhìn..

Nó mặc kệ bọn họ, nó liếc xéo sang bà bạn của nó thấy nhỏ ta đang ngủ như chết ấy..nó lay tay nhỏ lắc lắc : “Này, bà tỉnh dậy cho tui”

“Oa..moa,..khò.. khò…” Tử Ân vươn vai ngáp một hơi dài ‘rùi’ nhỏ lăn ra bàn ngủ tiếp.

“Hừh..rõ chán..Uả Tố Tố đâu ‘rùi’ trời? Ban nãy nó còn ở đây mà.” Mỹ Lan nhìn xung quanh cái chợ tìm nhỏ nhưng dường như nhỏ đã bốc hơi hay sao ấy..

Nó vụt chạy ra khỏi lớp…ko cần suy nghĩ nhiều, nó đi thẳng đến phòng hiệu trưởng… ‘ nhất định là nhỏ bị cô Nhã gọi lên phòng rồi chỉ tại tên Hứa Gia Lạc chết tiệt’

“Mời vào”

Mỗi lần bước vào đây, nghĩ tới cảnh phải gặp lại cô Nhã..ánh mắt đùng đùng sát khí là tim nó đập loạn xạ cả lên…

Kẹt kẹt…

“Dạ, em chào…”

Ý..Sao Kim Huyền Ảnh cũng ở đây???

Bất ngờ quá, nó quên bén đi câu ‘chào cô’ mà chuyển thẳng đến Kim Huyền Ảnh luôn…khiến cô Nhã phải há hốc miệng kinh ngạc nhìn hai đứa tụi nó.

“Cậu đến đây làm gì?”

“Vậy chứ cô đến đây làm gì?”

“Tôi…ờ..thì..” Nó sực nhớ ra về con bạn Tố Tố..Nó nhìn khắp chung quanh căn phòng hiệu trưởng, mặt nó độn ra..Tố Tố ko có ở đây, trong phòng bây giờ chỉ có nó, Kim Huyền Ảnh và…cô Nhã.

Chợt thân người nó lạnh toát, chết rồi…

Giọng đanh thép của cô Nhã chợt vang lên:

“Mỹ Lan, em đến thật đúng lúc, cô đang định cho người lên mời em…em ngồi xuống đi”

Nó ngoan ngoãn ngồi xuống cái ghế đối diện với Kim Huyền Ảnh, nín thở đáp:

“Dạ, có chuyện gì vậy cô?”

“Em xem tờ tạp chí sáng nay chưa?”

Nói đoạn, cô Nhã lấy tờ tạp chí trên bàn đẩy về phía nó.

“Dạ, chưa…mà..” Nó đón lấy..chưa kịp hỏi han chuyện gì thì miệng nó dường như đông cứng lại dưới cái hàng chữ to đùng ngay trang bìa.

‘Tiểu thư Dương gia – Dương Mỹ Lan cùng với Kim Huyền Ảnh – ngôi sao màn bạc tuổi teen đã chính thức cặp kè với nhau tại khu biệt thự ông chủ tập đoàn nội thất danh tiếng – Kim Đan’

Nó chôn chân tại chỗ, mặt ngơ ngơ ngác ngác…tại sao họ lại biết chuyện này, mà ko phải…tại sao họ lại chụp được cái hình nhìn-là-muốn-ói-này của nó chứ!!! Tên nào?? Tên nào dám theo dõi bổn tiểu thư…gừh!!

“Cô nghĩ các em đã đi quá xa rồi đó” Cô Nhã nói trong khi mắt lại cứ nhìn chăm chăm vào tờ giấy gì đó.

“Thưa cô, tấm hình này chỉ là sự cố bất ngờ…em cũng ko ‘mún’ nó xảy ra đâu” Mặt nó thoáng đỏ lên...xấu hổ quá!!

Cô Nhã khẽ thở dài, cô lấy cây viết ghi vào tờ giấy và nói tiếp:

“Cô nghĩ các em nên chấn chỉnh lại mình một chút…và tập trung học hành nhiều hơn”

“Nhân tiện, cô xin thông báo với các em luôn...về việc đấu trường ‘magic’ đã mở cửa”

“SAO??”

Đột nhiên tên Kim Huyền Ảnh hét lên làm nó giựt cả mình, nó nhìn mặt hắn chuyển màu một cách chóng mặt..từ đỏ đến tím ngắt..xanh lè..rồi cúi cùng là toàn bộ mặt trắng toát..trông thật kinh khủng..

“Này, cậu bị gì daz? Trúng tà ák”

Mỹ Lan vội lấy tay hươ qua hươ lại trước mặt Kim Huyền Ảnh…ko ngờ hắn phản công lại nhanh như chớp…hất tay nó ra..khiến hai con mắt của nó như ‘mún’ lồi ra ngoài vậy.

“Đủ rồi, tôi thấy cô mới giống bị trúng tà đó”

“Cậu,…”

Máu nó tức sôi lên sùng sục…

“Thôi nào…Kim Huyền Ảnh, em có ý kiến gì ko?”

“Dạ, ko có”

Ko hiểu sao nó lại nhìn hắn chăm chăm, rõ ràng là hắn đang lo lắng chuyện gì đó…có lẽ liên quan đến đấu trường ‘magic’ chăng? Điều đó có thể giải thích được qua nét mặt trắng toát của hắn..

“Được rồi…hai em mỗi người cầm tờ giấy này về phổ biến cho lớp mình..từ đây đến ngày diễn ra đấu trường ‘magic’ còn đúng hai tuần nữa, mong các em chuẩn bị thật tốt”

Nó cầm lấy tờ giấy từ tay cô Nhã…mắt nó lướt dọc nhìn sơ lược nội dung cuộc thi đấu, đột nhiên nó nhớ ra được điều gì đó nên liền hỏi:

“Ủa thưa cô, tại sao lại có đến hai lớp cùng thi đấu?”

“ Nếu em ko lầm thì 3 năm đấu trường ‘magic’ mở ra một lần và tất cả các trường danh tiếng trong nước đều tụ họp về đây thi đấu…và đại diện trường ta lần nào cũng là lớp F.M nhưng tại sao năm nay cô lại cho lớp R.M thi nữa chứ??”

Cô Nhã nhìn nó nói như ko:

“Cô biết,…có phải lớp giỏi nhất sẽ được cử đi ko?

“Đúng vậy”

“Và đợt xếp hạng lần rồi có phải lớp R.M đứng đầu bảng?”

“Dạ, nhưng…”

Nói đoạn nó liếc xéo tên Kim Huyền Ảnh, nhớ đến đây mối hận thù ko phai mờ của nó lại trỗi dậy..

“Được rồi, đáng lẽ chỉ chọn 1 lớp đó là R.M nhưng cô vẫn còn đang phân vân vì lớp F.M cũng rất giỏi, chỉ kém mỗi 1 điểm nên cô quyết định cho hai lớp thi đấu với nhau…lớp nào thắng sẽ đại diện thi đấu ở đấu trường ‘magic’..”

“Cái gì?”

Mỹ Lan và Kim Huyền Ảnh nhìn nhau trao đổi ý vài giây…mặt hắn ta dường như có cái gì đó vui vui…

“Oh cứ như vậy đi.”

“Sao?”

“Sao là sao? Ko lẽ cô sợ mình lại thua lần nữa hả?” Kim Huyền Ảnh nói rồi cười thách thức…

Đáng ghét!! Vừa mới đây nó đã lo cho hắn … ‘hừm, xem lần này ta trả thù mi như thế nào nhé!’

“Ai sợ ai…lần trước cậu chỉ may mắn thôi..lần này đừng hòng tôi nhường cho cậu”

Hai ánh mắt tóe lửa cháy lên bập bùng nhìn nhau…đang chuẩn bị xông vô ‘chém’ thì cô Nhã lên cơ bụng gào rõ to làm hỏng trận chiến tại chỗ của nó:

“OKIE…Bây giờ về lớp được rồi chứ! Ba ngày trước ngày diễn ra đấu trường ‘magic’, chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi cạnh tranh riêng cho hai lớp các em”

“Dạ, em sẽ ko để cô thất vọng đâu” Nó nói chắc như đinh đóng cột,..mong là cột đừng cong quẹo giữa chừng…

“…”

Việc ôn luyện chiến thuật thi đấu ở đấu trường ‘magic’ Mỹ Lan đã nắm gọn trong lòng bàn tay…bởi nó đã từng thi một lần rồi…và đương nhiên lần đó nó đã đem lại vinh quang cho trường với chiếc cúp vàng chói lóa, hô hô…

Lần này mi thua đứt đuôi ta rồi, còn ko mau chịu đầu hàng sớm…ta sẽ niệm tình mà thương mi…

Trước cổng trường Noble…

“Tiểu thư, cố lên!!” Anh Khanh mỉm cười với nó, tay tạo thành nắm đấm dơ lên cao.

=.=~ “ Được rồi, yên tâm đi…chuyện cỏn con này ko làm khó em được đâu..”…Nói đoạn nó nháy mắt nói nhỏ “ Em thắng là cái chắc”

Nó hiên ngang bước vào cổng, sau đó là hàng loạt fan hâm mộ vây quanh, tất cả đều ủng hộ nó, khà khà

“Mỹ Lan, cố lên, đừng để thua Kim Huyền Ảnh nhak”

“Tụi này tin tưởng ở bồ đó”

Cuối cùng thì cũng đến ngày thi đấu giữa lớp F.M và R.M, tất cả học sinh đều dồn xuống sân trường theo dõi cuộc thi đấu, mặt ai cũng háo hức thấy rõ…

Phía sau sân khấu được dàn dựng hết sức công phu, bộ ba đại diện cho hai lớp đã có mặt, ngoài Mỹ Lan và Kim Huyền Ảnh ra, bốn người còn lại mặt ai cũng như đưa đám ấy…chả nhẽ tụi nó đều bị cùng một loại ‘bịnh’ àk, quái đản thật…

“Này, hai bà sao thế?” Mỹ Lan nhìn hai đứa bạn lo lắng.

“Ờ, ko sao… ..ức..hix..ưm…tụi này ‘hum’ wa có uống chút rượu cho nên…bà thấy đó..”

Tử Ân cố xoay xoay cái đầu cho trấn tỉnh trong khi đó bên kia Tố Tố cũng ko khá hơn gì bà bạn Tử Ân, mặt nhỏ ta đừ ra một đống..

“ÔI TRỜI!!! Hai bà có biết ‘hum’ nay là ngày gì ko mà còn dám uống rượu dzậy?”

Mỹ Lan thừa biết hai đứa bạn nó sẽ ra sao khi có rượu vào người…chuyện đó còn kinh khủng hơn là gặp phải quỷ dữ nữa~.~..Ôi má ơi!! Làm sao đây? Chưa bao giờ nó cảm thấy hoang mang như thế này? Chưa đấu mà đã thua ‘rùi’ sao? KO THỂ ĐƯỢC!!!

Đang loay hoay tìm cách gì đó cứu lấy tình thế thì một giọng âm to tổ chảng từ trong loa vọng ra khiến cả sân trường có dịp được rộn lên náo nhiệt lần nữa:

“Xin chào các bạn, tôi dám chắc các bạn đang rất hào hứng vì cuộc đấu so tài lần này…sự cạnh tranh quyết liệt giành lấy vé đại diện cho trường tham gia trận đấu ‘magic’ sắp tới đây quả là một điều cực kì khó khăn…và đây là cuộc đấu hết sức gây cấn xen lẫn một chút hồi hộp…cả hai lớp đều rất xuất sắc, chúng ta hãy cùng xem họ so tài như thế nào nhék!!...”

HOAN HÔ….HOAN HÔ

“F.M cố lên!!”

“Mỹ Lan chiến thắng!!”

“Kim Huyền Ảnh vô địch”

Rào rào…

Những tiếng reo hò cổ vũ như ‘ một quả bom nghìn tấn’ ném thẳng lên sân khấu…cảnh tượng trông thật kinh khủng…

Nó thầm nghĩ : ‘đây chỉ là cuộc đấu ‘nho nhỏ’ thui thế mà lại huy động được hàng loạt fan hâm mộ đến như thế…nếu ta thắng và lọt vào đấu trường ‘magic’, chắc hội trường sẽ vỡ tung mất=.= khà khà’

Sau tấm màn che chắn giữa bên ngoài và bên trong khán đài, nó lén nhìn xung quanh hàng ghế dành cho học sinh các lớp mà cười một cách khoái chí…nhưng chưa được nửa giây nó bắt gặp cái mặt đù đà đù đờ của Tố Tố, nhỏ đang ngáp ngắn ngáp dài… nụ cười của nó tắt ngủm ngay…

Chết ‘rùi’!!! Nó thì thắng chắc 100% nhưng hai bà bạn say rượu của nó sẽ thi đấu ra sao đây???

“Được rồi, bây giờ tôi xin tuyên bố vòng thi thứ nhất bắt đầu…hai bạn La Tố Tố và Lâm Dĩ Kì chuẩn bị”

Tố Tố đang sắp sửa bước lên sấn khấu, nó đã kịp kéo tay nhỏ lại mà dặn dò: “Bà có luyện tập những kỉ năng cơ bản tui chỉ bà hok dzậy?”

“Ui, đó là gì?”

“…”

Nghe nhỏ nói mà nó ‘mún’ sượng trân, khó khăn lắm nó mới moi tin được đề thi vòng thứ nhất, đã nhắc đi nhắc lại với nhỏ hàng tám chục lần thế mà bây giờ …

“Trời ơi là trời!!!”

Tố Tố mơ mơ màng màng bước lên sân khấu…tiếng reo hò lại vang lên khắp sân trường…

“Vòng thi thứ nhất là vòng thi nghệ thuật, do đề thi mang tính ứng xử bất ngờ nên hai bạn đã ko được báo trước mà chuẩn bị bài diễn…”

“Tuy nhiên, tôi tin cả hai bạn đều là những người xuất sắc trong mọi lĩnh vực, đây chỉ là thử thách đơn giản thôi…hai bạn sẽ tự chọn ình nhạc cụ yêu thích ngay tại đây..và chơi trong vòng 3 phút…sau đó sẽ là điểm của ban giám khảo”

Sau lời giới thiệu của MC, mọi người lại thi nhau bàn tán dữ dội hơn về cái đề tài bất ngờ này…

“Sao? Khó thế?”

“Yên tâm đi, mình đã từng nghe anh Lâm Dĩ Kì đánh đàn rồi…rất tuyệt”

“Còn Tố Tố thì sao?”

“Chưa nghe bao giờ=.=”

Ba phút trôi qua…Nó quên cả thở, mọi người quên cả thở… tất cả đều đang rơi vào một ko gian nào đó…lắng nghe từng nốt nhạc du dương, êm ái của đàn piano…đó là bài ‘Kiss the rain’, là ai đang đánh đàn đó, hay làm sao!!!

Ba phút nữa trôi qua…Tiếng violon vang lên…nó chợt tỉnh..mọi người chợt tỉnh…âm thanh gì nghe như đấm vào tai thế này!!

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

“Tôi xin tuyên bố, vòng thi thứ nhất lớp R.M thắng với số điểm tuyệt đối 30 điểm,…và thật đáng tiếc cho lớp F.M chỉ được 10 điểm ‘khuyến khích’…”

Sau lời nói của MC, mấy đứa con gái mặc váy ngắn ngồi trên dãy ghế khán giả được dịp tung hô mấy cái đống bùi nhùi mà tụi nó cầm nãy giờ…và tập đến mòn cả chân cái bài cổ vũ mới của tụi nó.

HOAN HÔ Ô ô ô!! “Lâm Dĩ Kì! Lâm Dĩ Kì! Lâm Dĩ Kì!”

ÔI TRỜI! Có nhầm lẫn chỗ nào ko dzậy…

“TỐ TỐ, bà …bà làm tui tức chết àk..”

“T.T ,…tui xin lỗi,… tui bít bà đã ‘hao tâm tổn sức’ đầu tư cái bài diễn của tui...nhưng mưz` tui ko tài nào lãnh hội hết tất cả ‘tinh hoa’ của bà được…”

“Tui…”

“Alô alo, bây giờ là vòng thi thứ hai…mời hai bạn Dương Mỹ Lan và Kim Huyền Ảnh”

Nó đang định ‘cạp’ cho con nhỏ này te tua thì giọng của tên MC lại oang oang trong loa…gọi tên nó…vòng thi thứ hai…

“Bà đừng giận tui nhak, Mỹ Lan…tui cũng có uống chút rượu cho nên…nó càng mụ mẫm ra…” Tố Tố níu lấy tay nó, mặt cứ nhìn xuống đất..nhìn có vẻ nhỏ ta đã ăn năn hối cãi…

“Tố Tố…bây giờ bà…ĐI NGỦ NGAY…CHO TUI”

“Vòng thi thứ hai là vòng thi hỏi đáp, hai bạn sẽ thi nhau bấm chuông trả lời 20 câu hỏi của ban giám khảo, một câu trả lời đúng được 10 điểm, sai bị trừ 10 điểm, mong hai bạn chú ý kỹ luật thi.”

Mỹ Lan cầm chiếc micro lên, tư thế sẵn sàng ứng chiến…Bàn bên kia Kim Huyền Ảnh cũng đã sẵn sàng…

Nếu nó ko nhìn lầm thì hắn đang cười với nó…nụ cười đẹp thật, ánh mắt tràn đầy tình ‘củm’…ÔI KHÔNG!!! HỪM, mi định giở bùa mê hoặc đối thủ hả? Ta ko dễ trúng chưởng của mi đâu…

Hơ hơ hơ hơ…

Từ bé đến giờ nó toàn chuyên tham gia các cuộc thi hỏi nhanh đáp gọn, đỉnh hơn là nó chưa hề bại trận lần nào…Đúng là chết đuối vớ được cọc…Kim Huyền Ảnh, mi chờ xem tài năng của ngọc nữ F.M nhék!!!

-.-.-.-.-.-.-.-.-

Cuộc thi giữa nó và Kim Huyền Ảnh diễn ra hết sức gây cấn…vừa dứt câu hỏi chưa được nửa giây đã có người bấm chuông…

Các học sinh ngồi bên dưới khán đài, mặt người nào người nấy đều tái mét, nhìn hết nó đến Kim Huyền Ảnh…ko một ai rời mắt khỏi sân khấu lúc này…điểm số hai người đang bằng nhau và…chỉ còn 1 câu hỏi cuối cùng.

Sao tim lại đập mạnh dữ vậy trời??? Tay chân nó đang run lẩy bẩy…

Nếu nó thua, cuộc đấu coi như chấm hết!! Chiếc vé vàng phải nhường cho Kim Huyền Ảnh…KO ĐƯỢC!!!

Hộc…hộc…hộc…

“Bây giờ là câu cuối cùng…hai bạn chú ý nghe kĩ câu hỏi…”

“…”

“Đây là câu quyết định thắng thua của hai bạn, hai bạn phải hết sức thận trọng…”

“…”

“Tôi xin đọc câu hỏi như sau…”

“…”

Trời ơi!! Nó chưa thấy ai nói nhiều như cha nội này…Nhanh lên dùm con đi cha, làm người ta đau tim gần chết rùi nèk…

“Câu hỏi là…

‘Đâu là điểm… khởi đầu của vũ trụ?’”

“…”

ROẸT… ROẸT…

Một thoáng im lặng bao trùm cả sân trường…

Điểm khởi đầu…vũ trụ…là đâu???

Ây da, câu gì thế này,…cố lục lọi lại kiến thức xem nào…

….

Ta đây bất khả chiến bại, là thiên hạ đệ nhất, tài năng găm đầy mình thế mà lại phải chịu trận như thế sao???

O.Obinh…binh…binh…Nó cảm thấy đầu nó sắp sửa nổ tung đến nơi ‘rùi’…nhớ kĩ lại nào,...

Mặt nó càng lúc càng nhăn nhó dễ sợ, gần như 1 phút trôi qua…Kim Huyền Ảnh vẫn chưa bấm chuông, có lẽ hắn cũng đang ngậm cà na giống nó chăng?

HƠ HƠ HƠ HƠ, thì ra mi cũng chỉ có thế.

Uả, hắn đang làm cái gì thế nhỉ?...giờ này mà hắn còn tâm trí hát với chả hò sao?...suy nghĩ ko ra ‘rùi’ hóa điên ‘lun’ chắc?

Hắn hát rất nhỏ, bài hát dường như chỉ dành riêng cho nó…

Đó là bài ‘Tonight’ của BigBang…hắn biết hát tiếng hàn sao? Kinh ngạc thật đấy! Nhưng mà bài hát đó có liên quan gì đến câu hỏi đó chứ! Tên này điên thật!

BigBang…BigBang…BigBang…đó cũng là nhóm nhạc yêu thích nhất của nó.

Nó ngậm hai từ này gần như hết bài hát…Bỗng mắt nó sáng lên đột ngột,…nó đã nhớ ra được điều gì đó…câu trả lời…

Nó vội bấm chuông ngay tức khắc, ko kịp suy nghĩ gì nhiều.

“Ồ, sau một hồi lâu, cuối cùng bạn Dương Mỹ Lan đã bấm chuông”

Sau lời nói của tên MC, tiếng vỗ tay lại rộ lên trên sân trường…

Hộc…hộc…tim lại đập mạnh nữa rồi.

Kim Huyền Ảnh, hắn lại nhìn nó cười, tại sao?

“Mời bạn trả lời câu hỏi”

“A” Nó đang loay hoay suy nghĩ, ko thể tin vào chuyện này, hắn đã nhường nó sao?

Nụ cười lạnh lẽo quá…cảm giác khó chịu quá…

“Vâng …chính là vụ nổ BigBang..v.v…”

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

“Các bạn thân mến, vòng thi thứ hai đã có kết quả…người thắng cuộc là bạn Dương Mỹ Lan…”

HOAN HÔ….HOAN HÔ…

HAY LẮM!!

Tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ trên sân trường…đã kết thúc tất cả...

Nó đã thắng…nhưng mà…tại sao nó lại ko thấy vui…Kim Huyền Ảnh, hắn đi đâu ‘rùi’??? Sau cuộc đấu, dường như hắn đã bốc hơi khỏi đây vậy…

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

“Mỹ Lan, bà tuyệt lắm!!”

“ÔI Mỹ Lan!”

Vừa vào bên trong khán đài, Tử Ân và Tố Tố đã chạy lại chỗ nó ngay, coi bộ tụi nó đã tỉnh táo hẳn sau vòng thi dài dăng dẳng của nó…

“Haizz…” Nó thở dài, trong lòng nặng trĩu, như thể nó đang đeo một quả tạ nặng hàng nghìn tấn ấy…

Tố Tố ấn nó xuống bộ sa-lông rồi nhỏ xoa bóp đều đặn các cơ cho nó, trông nhỏ phấn khởi thấy rõ:

“Ko ngờ IQ của tên Kim Huyền Ảnh cũng ghê gớm thật, bà chỉ hơn hắn mỗi một câu…thui kệ, một câu đủ thắng ‘rùi’, hô hô…”

“Thật ra thì…”

“Mỹ Lan àk, bà yên tâm đi, vòng thi thứ ba tui thắng tên Hứa Gia Lạc là cái chắc…chúng ta sẽ được tham dự đấu trường ‘magic’…yeah, cố lên!!”

Nó rất ‘mún’ kể cho hai bà bạn nghe …nhưng chưa kịp nói thì Tử Ân đã nhảy vào chặn họng nó.

Đầu óc nó quay mòng mòng, hình ảnh của Kim Huyền Ảnh…cứ hiện lên trong đầu nó, tại sao hắn lại làm thế? Hắn đã biết đáp án ngay từ đầu nhưng lại cố tìm cách gợi ý cho nó…thật ra chiến thắng này ko phải của nó…nó là người bại trận…mọi người, tất cả mọi người, ko ai biết chuyện gì đã xảy ra lúc đó…

Nó ‘mún’ đi tìm Kim Huyền Ảnh hỏi cho ra lẽ, nó ko ‘mún’ chiến thắng như thế, nó ‘mún’ đánh bại hắn với tài năng thật sự của mình, nó ko chấp nhận sự thương hại của hắn…

Vừa dứt ý nghĩ, nó đã vụt chạy ra ngoài sân trường, ra khỏi cái sân khấu đang diễn ra vòng thi thứ ba, ra khỏi đám đông đang la hét điên cuồng…nó ‘mún’ gặp Kim Huyền Ảnh, hắn đã đi đâu ‘rùi’??

Thật ko hiểu cảm giác lúc này của nó có ý nghĩa gì?...

Dường như mọi người đều bị lây nhiễm tâm trạng của nó, trông ai cũng buồn rười rượi, đang miên man suy nghĩ điều gì đó vô cùng phức tạp, ko ai để ý ai, cứ mặc xác đi…người cứ như vô hồn, va vào nó ko một lời xin lỗi…tức tối thật, trên đời này có loại người như thế sao???

Chỉ vì tên Kim Huyền Ảnh mà nó đã bỏ ra ngoài này, dưới trời nắng chang chang đầm đìa mồ hôi, trông nó thảm thương hơn bao giờ hết… ‘ta thề nếu ta mà tìm được mi, ta ko phanh thây mi ra mới lạ’..hừh…

“Xin chào”

“Hả?”

Một chiếc xe màu đen đột nhiên dừng lại chắn đường nó, một đám người trong đó bước ra, trên tay họ cầm đủ loại vũ khí…chuyện gì đây???

Một nữ sinh xinh đẹp hiền lành như nó chưa bao giờ gây thù oán với ai, sao bây giờ lại có cả đám du côn đến tìm nó tính xổ thế này? Nhìn mặt tên nào cũng đầy mùi sát khí...

“Cô em là Dương Mỹ Lan phải ko?”

Tên đầu trọc mặc áo thun ba lỗ săm soi nó từ trên xuống dưới ‘rùi’ buông ra một câu, nó nghe sởn cả gai ốc…

Nó định co giò tẩu thoát nhưng khổ thay tất cả lối đi đã bị tụi nó chặn hết…oh my god! Who can help me???

“Anh hỏi lại lần nữa, cô em có phải là Dương Mỹ Lan ko?” Tên đầu trọc lại lên tiếng…giọng hơi tức giận…

Huhuhuhuhu…chết ‘rùi’, sao ko có ai ở đây hết vậy trời!!

Nhìn kỹ xung quanh, một nơi lạ hoắc…,một con hẻm vắng tanh, ko một bóng người,… trong khi nó đi tìm tên Kim Huyền Ảnh, ko hiểu sao nó lại đi đến nơi khỉ ho cò gáy này.. ko khí thật ngột ngạt.

Nó nhìn lại tên đầu trọc ‘rùi’ nở nụ cười tuyệt chiêu thường ngày, mong rằng hắn sẽ ko nỡ xuống tay với một giai nhân đẹp nhất quả đất như nó…

“Ko phải…mấy anh tìm nhầm người ‘rùi’”

“Thật ko?”

“Đương nhiên là thật” Nó nói còn nhanh hơn điện giật.

“Anh ko tin.”

“Sao?”

Tên này ranh ma quá,..nhưng vẫn ko xứng làm đối thủ của nó đâu…được thôi, ta sẽ đấu trí với mi.

‘“Wake up in the morning feeling like P Diddy

(Hey, what up girl?)

Put my glasses on, Im out the door - Im gonna hit this city (Lets go)

Before I leave, brush my teeth with a bottle of Jack

Cause when I leave for the night, I aint ing back…”’

Chết thật!! Tự dưng điện thoại trong túi áo nó lại kêu lên, nó hoảng cả hồn vía…tên đầu trọc nhìn nó ra ý thách nó nghe máy...

Là số của Tử Ân…má ơi!!

Nó đánh liều, dù gì thì nó cũng ko ra khỏi đây được:

“Alô, bà mau…”

PẶC…

Á!! Tên khốn kiếp, hắn đã giựt cái điện thoại của nó…hắn nhìn nó cười gian gian...nói đoạn hắn bật loa ngoài lên…Nguy ‘rùi’…

Giọng của Tử Ân vang lên trong loa:

“Mỹ Lan à, bà đi đâu dzậy? Tui đã thắng tên Hứa Gia Lạc ‘rùi’, bà mau về trường đi!!”

Huhuhuhu…trời ơi!! Sớm ko gọi, muộn ko gọi…sao bà lại canh ngay thời điểm ‘sinh tử’ của tui mà gọi chứ!! Bà hại tui thê thảm ‘rùi’…

Tít tít tít…

Hắn tắt máy, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, trong khi đó Mỹ Lan mặt cắt ko còn một hột máu…

Bọn chúng đổ sô về phía nó như vừa thấy một miếng mồi ngon, nó cố gắng chạy, luồn lách qua bọn chúng nhưng ko thể được, bọn chúng quá đông…

“Các người làm gì dzậy? Mau thả tôi ra!!”

“Im lặng nào, cô em. Bọn này sẽ tiếp đãi tận tình cho cô em.”

Mấy thằng đàn em của tên trọc cầm đầu tuân theo mệnh lệnh đại ca tụi nó, trói tay chân Mỹ Lan ‘rùi’ khiêng nó lên xe…Nó lấy hết sức bình sinh rống lên…cầu cứu…nhưng tụi nó đã kịp ‘thưởng’ cho nó một ngụm khăn…OÁI…

“ôi ẽ êu apa ôi ỏ ù ác ười ì ội ắt óc ó!” ( tôi sẽ kêu papa tôi bỏ tù các người vì tội bắt cóc đó! )

HAHAHAHA…Bọn chúng ko ai bận tâm đến lời cảnh báo của nó mà cứ ‘nhắm mắt nhắm mũi’ lao đi vù vù…thật quá lắm rồi!

Bọn bây dám xem thường ngọc nữ trường Noble ta đây rõ là tới số, ngày ‘tử’ của bọn bây sắp đến ‘rùi’ đấy!!

Nhưng mà…cha mẹ ơi…có ai đó cứu con ra khỏi đây ko???

Tụi bây định đưa ta đi đâu dzậy? HU hu hu hu…con đường này…con đường này sao lại…huhu..bọn chúng đang đi ra khỏi thành phố, ko xong ‘rùi’…nơi nào càng hoang vắng càng dễ cho bọn chúng làm ‘chuyện ác’…

Ko lẽ thượng đế cũng đang đồng cảm với cảnh ngộ của con sao? Mới vừa nãy trời còn nắng chang chang…Sao giờ ông ây đen kéo đến dữ dzậy? Như thế cũng tốt, sẵn ông cho sấm sét đánh chết bọn này dùm con luôn đi…

“Đại ca, hình như có người đang đuổi theo”

“Cái gì? Là đứa nào?”

Hả? Ai đang đến cứu nó đó…là ai thế?

Nó cũng nhỏm người ra đằng sau xem xét, đúng là có một anh chàng lái chiếc xe mô tô đang đuổi theo…lại trời, cầu cho cậu ấy đuổi kịp bọn chúng…mau cứu nó ra khỏi đây đi!

Chiếc xe mô tô ngày càng phóng nhanh hơn…sắp đến ‘rùi’…chiếc xe đã vượt qua mặt bọn chúng…chặn ngay trước mũi chiếc xe hơi màu đen…tên lái xe của bọn chúng phải đạp thắng kêu một tiếng ‘két’ lớn…ôi amen!

“Cái thằng này để tao xử lý…bọn bây giữ chặt con nhỏ, đừng để nó trốn thoát”

“Dạ, đại ca.”

Sau lời nói của tên cầm đầu, mấy tên đàn em lôi nó ra khỏi xe, ép chặt tay nó lại khiến nó ko thể nhúc nhích được một phân…đau quá!!

“Mày là thằng nào, muốn sống thì cút khỏi đây ngay! Đừng chọc giận tao, ko là mày nhừ đòn đó”

Tên cầm đầu chỉa con dao vào anh chàng đi xe mô tô…trong khi đó cậu ta ko một chút gì tỏ ra sợ hãi.

“Câu này để tao nói mới đúng, mau thả cô ấy ra!”

Cậu ta phóng xuống xe, từ từ cởi bỏ mũ bảo hiểm ra,…là ai thế? Vị anh hùng nào đã đến giải cứu ‘mĩ nhân’ như nó dzậy?...

Thình thịch…thình thịch…

Là ai?...Dáng người quen quá! Ko lẽ là…là…Kim Huyền Ảnh…

Đúng là hắn ‘rùi’ nhưng tại sao hắn lại biết nó bị bắt mà đuổi theo dzậy?

“ƯM…uông ôi a!” (Buông tôi ra!)

Nó cố gắng chống chọi quyết liệt với đám đàn em của tên trọc đầu, nhưng bọn chúng càng ‘chăm sóc’ nó kỹ hơn…Á…hix… hix..huhuhu…

Kim Huyền Ảnh chết tiệt…Mi còn ko mau cứu ta đi chứ!!!

“Ha ha ha ha”

Sặc, giọng tên nào cười nghe nổi cả da gà thế này? Thì ra là tên trọc đầu, hắn đang vênh mặt lên trời cười khoái chí…tên này bệnh hoạn quá!!

“Một mình mày mà ‘mún’ cứu nó hả? Đúng là tự tìm đường chết, hahaha”

“Được, để ‘rùi’ xem đứa nào chết trước nhá!”

Kim Huyền Ảnh nói ‘rùi’ ngay tức khắc hắn tung cước đá bay con dao trên tay tên kia, vì bị tấn công bất ngờ nên tên kia chưa kịp đỡ đã bị Kim Huyền Ảnh tung cho thêm mấy cú đấm vào mặt…một cú móc ngược tuyệt đẹp, cảnh tượng cứ y như trong phim ấy…

Ko ngờ tên Kim Huyền Ảnh lại giỏi võ đến thế, hắn đánh với tốc độ chóng mặt…tên kia ko thể đỡ được dù là một chiêu…thật lợi hại…cuối cùng hắn kết thúc bằng một cú bay ngoạn mục vào đầu, khiến tên kia nằm đo đường, ôm người đau một cách quằn quại…

Hay quá!!

“ƯM…ưm..au ại ứu ôi ik” (Mau lại cứu tôi đi)

Chưa được một phút sau đó, mấy tên đàn em đã bị tên Kim Huyền Ảnh cho đi buôn ‘lun’…bọn chúng đứa nào cũng nằm lê la ra đường…hô hô, tuyệt vời!!

“WOW, cậu đúng là no.1”

“Chuyện cỏn con thế nói làm gì?”

“Cám ơn!”

“Mà sao cô bị chúng bắt thế? Tôi tưởng cô đang ở trong trường ăn mừng chiến thắng chứ.” Kim Huyền Ảnh cởi trói cho nó, dường như hắn tức giận lắm.

“Tôi…cậu định mỉa mai tôi àk…thật ra thì cậu mới…”

“NÀY…COI CHỪNG!!”

“HẢ”

Đột nhiên Kim Huyền Ảnh đẩy nó ra sau hắn, xoay người ôm nó vào vòng tay ấm áp…chuyện gì thế này…Nó nghe mang máng tiếng của bọn chúng sau lưng Kim Huyền Ảnh: “ Bọn bây, chạy thôi!”

… Cái gì, các người định trốn thoát dễ dàng như thế sao…đứng lại đó…Nó vùng vẫy khỏi tay Kim Huyền Ảnh nhưng hắn càng siết chặt hơn…Sao lại…???

“Cậu…ko được làm thế…tôi…buông tôi ra đi”

Mặt nó đột nhiên nóng lên hừng hực, vị trí sát như thế này…có thể nghe rõ cả tiếng tim đập loạn xạ…thình thịch…thình thịch…ôi trời ơi!! Tên này ko định thừa nước đục thả câu đấy chứ!

“Cậu…cậu còn ko mau buông ra thì đừng trách tôi đó…tôi…tôi cũng biết võ đó nhak”

“…”

“Này, tôi đếm đến ba mà cậu còn như thế tôi sẽ oánh cậu thật đó”

“…”

“Một…”

“…”

“Hai…”

Hừm, tên này gan lì thật! Ban ngày ban mặt dám sàm sỡ con gái nhà lành hửm?

“HAI…Hai rưỡi…”

“…”

“Hai rưỡi…”

Lần này mi chết chắc ‘rùi’…

“BAAAA”

OÁI….Vừa dứt câu, hắn đã té xuống, người đè lên người nó..do mất thăng bằng nên nó cũng té lăn ù ra đất…

Tên này bị gì thế nhỉ? Hắn đang định đóng phim sao? Bực bội thật..Nó dùng hết sức lực đẩy cái tên này ra…đồ heo, sao mi nặng dữ dzậy?

Hu hu hu hu…tưởng mọi chuyện đã yên thân ai dè gặp phải cảnh tượng này, số nó rõ đen.

Gần 5 phút sau đó, nó gắng cự lết ra khỏi người tên Kim Huyền Ảnh hết sức khó khăn…đúng là đồ heo!

Ko hiểu sao nhìn hắn vẫn nằm sóng soài ra đất, ko nói ko rằng…đột nhiên nó cảm thấy lo lo…

“Tôi ko thích đùa đâu, mau tỉnh dậy đi!”

Vừa nói nó vừa lấy chân đá đá vào người hắn…sao hắn vẫn bất động thế nhỉ?

Đang hoang mang ko biết chuyện gì đang xảy ra thì Kim Huyền Ảnh lên tiếng làm nó giật cả mình…

“Cô…ko sao đấy chứ?”

“Tôi ko sao…mà tôi thấy cậu có sao đấy”

Nhìn mặt hắn lúc này tái mét ko còn hột máu…người đổ mồ hôi đầm đìa…Nó liền ngồi xuống đỡ hắn dậy:

“Cậu đau chỗ nào hả?”

“Tôi…ưkm…mau gọi người đến đây”

“ỐI…máu…con dao này…”

“Nhanh lên đi! Tôi sắp ko chịu nổi ‘rùi’!”

“HU hu hu hu….sao lại thế này? Tôi sẽ gọi ngay…cậu phải sống đấy…hu hu hu hu…”

Má ơi!! Có lộn ko dzậy??? Điện thoại của nó đã bị bọn chúng lấy đi ‘rùi’..Hu hu hu…quân ăn cướp! Quân giết người! Ta nguyền rủa tất cả bọn bây!

Kim Huyền Ảnh…số tôi đen lắm ‘rùi’ ko ngờ cậu lại đen đúa hơn cả tôi! Tại sao ngay cả điện thoại của cậu lại hết pin ‘lun’ chứ hả?...Bây giờ tính làm sao đây???

“Hãy mau đưa cậu ta lên xe!”

“Sao?”

Một anh chàng từ đâu xuất hiện làm ngưng bặt tiếng khóc như mưa của nó…cậu ta là ai thế? Sao lại xuất hiện ở đây? Thật trùng hợp là cậu ta lại là ân nhân cứu mạng của tụi nó! Thượng đế đúng là có mắt mà! Cám ơn người nhìu lắm!

Bệnh viện thành phố SUSAN…

Hộc..hộc…hộc…

“Nhanh lên! Cậu ta mất máu khá nhìu đấy! Chuẩn bị ca mổ phòng 12”

Soạt…soạt….

RẦM!!!

Làm ơn đi! Làm ơn đi! Cậu nhất định ko sao đâu, cậu mạnh mẽ lắm cơ mà…cậu sẽ ko sao cả, cậu sẽ khỏe lại ngay thôi! Xin cậu đấy!!!

Hu hu hu hu…

Chưa bao giờ nó thấy Kim Huyền Ảnh quan trọng đối với nó như vậy? Chỉ khi đánh mất ‘rùi’ nó mới nhận ra sự tồn tại của cậu ấy…KO Phải thế! Nó vẫn chưa mất cậu ấy mà, cậu ấy vẫn còn ở trong kia…phòng số 12…

1 tiếng đồng hồ trôi qua tựa như hàng ngàn thế kỉ…thời gian sao lại dài dăng dẳng như vậy…nó còn phải chờ đến bao giờ??? Có ai nói cho nó biết khi nào cậu ấy mới tỉnh dậy ko???

….

“Mỹ Lan”

“Mỹ Lan àk!”

Hả? Ai vừa mới gọi tên nó dzậy? Giọng nói nghe mơ hồ quá…như từ cõi bên kia vọng về…Trời ơi! Ko lẽ nó nằm mơ chăng? Ko lẽ nó cũng đã đi theo Kim Huyền Ảnh ‘lun’ ‘rùi’ sao???

Mau tỉnh dậy ngay!!!

Bốp… bốp…

Oái!!!

“Là hai bà sao?”

Thì ra là Tử Ân và Tố Tố…nãy giờ nó đã ngủ gật trên ghế lúc nào cũng ko hay…ý mà ko phải chỉ có hai bà bạn của nó mà còn có cả Lâm Dĩ Kì và Hứa Gia Lạc nữa…họ đến đây khi nào dzậy???

“Bà làm bọn này sợ hết hồn!”

“Sao hai bà biết mà tới đây dzậy?” Nó ngơ ngác hỏi…

“Chính anh chàng kia báo cho bọn này đó!”

“Đó là…”

Tử Ân đang chỉ tay về phía anh chàng đeo kính, cậu ta mặc bộ đồng phục của trường Kang Hoo…1 trong những ngôi trường trọng điểm toàn quốc, ko thua kém gì trường nó đâu…nhìn cậu ta quen quá!! Chính là người đã đưa Kim Huyền Ảnh đến bệnh viện sao? Đúng ‘rùi’!!!

Cậu ta đã nhìn thấy nó…cậu ta đang tiến lại đây,…nở một nụ cười tuyệt đẹp trên môi…trông cậu ta thật quyến rũ với mái tóc xoăn dài…

“Chào Mỹ Lan, lâu ‘rùi’ ko gặp…”

Cậu ta biết nó sao? Tại sao nó ko nhớ ra? Cậu là ai?...

Đùng…đùng…đùng…

Haizz…Đầu óc sắp nổ tung đến nơi ‘rùi’ mà nó vẫn chưa nhớ ra được cái ‘ấn tượng’ gì với cậu ta cả... bực mình thật…chắc cậu ta nhận nhầm người ‘thui’ ???

………………

“Nhìn mặt cậu ‘ngố rừng’ thế chắc ko nhận ra tôi ‘rùi’…”

Đến lúc nó chợt tỉnh trong một mớ hồi ức đã quên thì cậu ta đã lù lù ngay trước mặt nó.

“Cái gì?” Dám nói ta ‘ngố rừng’ àk…mi chán sống phải hok?

“Chậc…cậu làm tôi thất vọng quá…” Nói đoạn, chợt cậu ta cúi người thấp xuống, ngang tầm nhìn với nó…nó cảm giác đôi mắt ấy sao mà đẹp hút hồn đến thế?...lại suy nghĩ đi đâu nữa ‘rùi’…nó lắc lắc cái đầu…

“Xin lỗi, nhưng tôi thật sự ko…”

Bính boong…bính boong…

Cạch…

Nó chưa kịp nói hết câu ‘ ko nhớ’ thì đèn báo hiệu ca mổ đã xong hiện lên và bất thình lình một chiếc xe màu trắng được đẩy ra, một tấm vải màu trắng phủ lên một thân xác màu trắng…thình thịch…thình thịch…sao đột nhiên tim nó lại đập mạnh đến như vậy? Nó có dự cảm chẳng lành tí nào…

“Ai là người nhà của bệnh nhân” Ông bác sĩ lên tiếng.

“Chúng tôi là bạn cậu ta”

Lâm Dĩ Kì và Hứa Gia Lạc cùng chạy đến, mặt mày họ tái mét…Tử Ân và Tố Tố lấy tay bịt miệng còn đang há hốc lại…

Còn nó thì đứng yên bất động tại chỗ, ko nói ko rằng…mà chỉ cảm thấy hai khóe mắt cay cay làm sao ấy…nó cũng ko biết nữa…

“Thật sự xin lỗi mọi người, chúng tôi đã cố hết sức…tôi nghĩ mọi người nên chuẩn bị tâm lý về chuyện này…”

RẦM!!! RẦM!!!

Ko biết hành động ấy có nghĩa là gì? Nhưng đột nhiên nó lại chạy đến bên cái xác ấy…

“Mỹ Lan ? Bà làm sao thế ?”

“Buông tôi ra! Tui ko tin cậu ấy đã chết đâu…tui ko tin…các người nói dối…hu hu hu hu”

“Mỹ Lan…”

Hu hu hu hu hu…

Mặc kệ…nó mặc kệ bọn họ nói gì…tất cả đều ko phải là sự thật…nó chạy đến bên cái xác, nó ôm chầm cậu ấy, nó ‘mún’ nhìn thấy khuôn mặt đó lần nữa..nhưng nó lại ko có can đảm…bởi nó là nguyên nhân dẫn đến bi kịch này…chính nó là kẻ giết cậu ấy đấy…

“Kim Huyền Ảnh…tôi ghét cậu lắm, sao lại như thế hả? Tôi tưởng cậu mạnh mẽ lắm cơ mà… hay cậu chỉ giả vờ…cậu đóng phim hay lắm sao…”

“…”

“…cậu tài thật đấy…cậu có thể lừa tất cả mọi người nhưng đừng hòng qua mặt được tôi…tôi biết cậu chỉ giả chết ‘thui’…đúng ko? SAO KO TRẢ LỜI HẢ?”

“…”

Nó dùng hết sức còm của mình lay cho được cái xác vẫn nằm bất động đó…Ko một ai nói được lời nào, chỉ khổ làm cho nó khóc to hơn ‘thui’…

Trong khoảnh khắc đó, nó cảm thấy tuyệt vọng…mọi thứ dường như sụp đổ hoàn toàn…Đau quá!!! Ko hiểu sao tim nó lại nhói đau đến thế?...

Ko phải nó ‘lun’ mong thắng được Kim Huyền Ảnh sao? Bây giờ cậu ấy đã chết ‘rùi’, ko còn ai chống chọi với nó nữa, ko ai cướp được danh hiệu hạng nhất của nó nữa…đây là điều nó mong đợi nhất cơ mà…thượng đế đã cho nó được toại nguyện ‘rùi’ đó…

Nhưng… nó ko cảm thấy biết ơn ngài tí nào…nó ghét ngài đã cướp đi cậu ấy..khi nó mới nhận ra rằng nó đã…thích cậu ấy mất ‘rùi’…

Đang khóc ròng rã…khóc như chưa từng được khóc…ừhm…bởi có bao giờ nó khóc đâu, ‘hum’ nay phải tuôn trào dữ dội như thế là vì ai chứ…vì tên Kim Huyền Ảnh khốn kiếp…thật quá đáng!!!

Hu hu hu hu…

“Hu hu hu, tội nghiệp con trai tôi…”

Hả? Tiếng ai khóc còn thê lương hơn cả nó dzậy???

“Oái!!!”

Bỗng từ đâu, một người đàn bà chạy đến đẩy nó ra…nhém xíu nó đã té ù ra đất ‘rùi’, cũng may là có anh chàng đeo kính…Nó phải công nhận một điều…Trông bà ấy ốm yếu thế mà lại có sức công phá gớm…ko lẽ nó đã suy nhược cơ thể đến thế sao??? Ngay cả bà ấy cũng dễ dàng hất nó ra như hất một vỏ chuối…ko thể được…sao lại so sánh như thế được chứ…

Mà bà ấy là ai? Ko lẽ là mẹ của Kim Huyền Ảnh? Ko phải gia đình cậu ấy đang ở bên Anh sao? Sao có thể biết tin nhanh đến như dzậy?

“Bác sĩ…con trai tôi…nó…”

“Thật xin lỗi bà! Bệnh của bệnh nhân đã đến giai đoạn cuối ‘rùi’… khối u trong não đã bị hư tổn khá nặng…chúng tôi thật sự ko cứu nỗi cậu ấy…”

“Hu hu hu hu…ôi ko…nó ko thể chết được…”

“…”

ROẸT…ROẸT…

Cái quái quỷ gì đây??? Khối u trong não? Giai đoạn cuối? Rõ ràng là cậu ta bị đâm sau lưng mà…Dzậy là sao???

Trong khi trời vẫn còn chưa quang mây tạnh thì từ trong phòng số 12 lại đẩy ra một chiếc xe khác…sao trong đó lại có đến hai ca giải phẩu thế nhỉ???

Trên chiếc xe đó là…Kim Huyền Ảnh…đúng là cậu ấy…cậu ấy vẫn còn sống…tuy chưa tỉnh hẳn nhưng môi cậu ấy vẫn nở nụ cười tươi…Ôi trời ơi! Thì ra nãy giờ nó đã hao tổn biết bao nhiêu nước mắt quý báu ột người khác…mà nó cứ nghĩ là Kim Huyền Ảnh…Bây giờ nó lại thấy hào quang lóe sáng quanh mình lần nữa ‘rùi’…

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

Phòng 308…Kim Huyền Ảnh 17t…

“Tốt quá, Mỹ Lan! Bây giờ bà yên tâm ‘rùi’ nhé!”. Tử Ân ôm choàng lấy nó…

“Ưhm…”

“Cái tên này dám làm Mỹ Lan khóc nhiều như thế, khi nào hắn tỉnh dậy tui sẽ đánh hắn giúp bà hả giận được hok???”

Hi hi hi…

“Ko được đâu, Tố Tố…Mỹ Lan sẽ đau lòng lắm đấy!!!”

“Xì…”

“Thôi, mọi người chắc cũng mệt ‘rùi’ nên về nghỉ ngơi đi…” Chợt một giọng nói vang lên, đó là anh chàng đeo kính…Nó vẫn chưa biết tên cậu ta.

“Nhưng,…”

“Cậu yên tâm, ở đây đã có bác sĩ lo cho cậu ấy…”

“…” Nhưng nó vẫn ‘mún’ ở lại đây.

“Đúng đấy, Mỹ Lan…người mà cậu nên quan tâm là bản thân cậu kìa…=.=, nhìn mặt cậu khó coi quá” Lâm Dĩ Kì đẩy nhẹ nó ra ngoài, kèm theo là nụ cười thật quyến rũ…

“Thật sao…”

“Ơ`..ưhm..thôi chúng ta đi về ‘thui’, mai lại đến thăm cậu ấy…” Tử Ân nối bước nó ra ngoài.

“Mỹ Lan, bà đừng quên cuộc đấu ‘magic’ đấy, chỉ còn 2 ngày nữa là đến ‘rùi’, bà phải chuẩn bị nữa chứ!”

“Tui quên mất…”

“Vậy thì đi ngay ‘thui’…”

Thế là cả đám ra khỏi phòng bệnh, trong đó chỉ còn lại Kim Huyền Ảnh và mấy chị y tá, sao trông cậu ấy cô độc quá, ko có người thân nào bên cạnh lúc này, nó lại ‘mún’ ra sức nếu kéo từng bước chân, thật ko ‘mún’ rời khỏi đây chút nào...nhưng “cậu yên tâm, mai tôi nhất định sẽ đến thăm cậu”

“Mỹ Lan này”

“Sao?”

Vừa ra đến cổng bệnh viện thì Tử Ân liền nhích tay nó chỉ về phía anh chàng đeo kính, cậu ta đang đi trước nó, chỉ cách có vài bước chân…

“Bà ko định cám ơn cậu ấy sao?”

“A”

“Còn chưa biết tên nữa chứ! Báo đáp ân nhân của bà như thế hả? Ko được đâu đó..” Tố Tố theo sau nó cũng nói với theo.

Nó đâu phải là loại người như thế, có ơn phải trả chứ! Và đương nhiên ‘có thù phải báo’ chứ! Nghĩ đến đây, nỗi uất hận lại trỗi dậy trong lòng, cứ căng phồng lên…căng phồng lên…

“Bọn khốn kiếp, nhất định ta sẽ cho các ngươi nếm mùi đau khổ trong ngục tù…gừh…”

“Bà nói gì thế? Bà còn ko mau nhanh chân lên cậu ta đi về mất”

“Hả?...à..ờ..”

Chạy nhanh lên..nhanh lên…ân nhân…chờ tôi với…hộc..hộc…sao ‘vài bước chân’ của nó trở nên nặng nhọc thế này…mệt chết đi được.

“Chờ…với…cậu kia”

“Cậu gọi tôi hả?” Anh chàng đeo kính ngạc nhiên quay lại nhìn nó chạy bốc cả khói…

Hộc…hộc…

“Chứ còn ai nữa, thật là…”

“Có chuyện gì thế?”

“À…tôi vẫn chưa nói với cậu…lời…cảm..ơn..”

“Cảm ơn cậu”

Ko hiểu sao hai từ đó lại khó nói đến như dzậy… Đằng sau, nó có thể đoán được bộ mặt của hai bà bạn giờ này như thế nào, tụi nó có chuyện để cười cho vỡ bụng ‘rùi’ đây này…trời ơi! Sao đối mặt với những người ‘đẹp giai’ là nó lại cứng họng àk…xấu hổ quá!!!

Nhưng trông cậu ta có vẻ vui vui:

“Cảm ơn tôi về chuyện ‘hum’ nay àk?”

“À..ừm…nếu ko có cậu xuất hiện đúng lúc thì tụi này ko biết tính sao nữa..thật cám ơn cậu lắm lắm!! Hì hì hì”. Vừa nói nó vừa tung hắn lên tận trời xanh ‘lun’ và nở một nụ cười tuyệt chiêu…hehe.

“Này, cậu cười trông ngố hết sức, đừng cười như thế nữa”

Sặc…nó có nghe lầm ko dạ…lời nói của hắn đã phản bội lại nụ cười của nó, như một tảng thiên thạch từ trên trời rơi xuống đè trúng ngay nó dzậy…khiến nó đơ như cây cơ ra mặt…

“Cái gì? Ai ngố chứ?”

Cái tên này, trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy mà hắn dám chê nụ cười của ngọc nữ Noble àk… mất mặt khiếp.

Mọi khi ‘nụ cười thiên thần’ của nó vẫn sát hàng loạt fan hâm mộ mà…nhưng ko hiểu sao gặp tên này lại ko có chút ảnh hưởng gì nhỉ?...

dzậy là hắn ko phải con trai ‘rùi’…nó chắc chắn như thế…gừm…

………………….

Hai đứa đi chung với nhau ra đến bãi đậu xe, cậu ta vẫn huyên thuyên đầy ắp câu hỏi còn nó thì trả lời đến rách cả miệng…

“Cậu và anh chàng kia có quan hệ gì dzậy?”

“Chỉ là bạn ‘thui’”

“Vậy sao?”

“Chứ cậu ‘mún’ sao?”

“Dường như cậu rất quan tâm đến cậu ta”

Sao tự dưng tên này lại hỏi nhiều đến như vậy? Cậu ta đâu có liên quan gì đến tụi nó đâu? Thật là nghi ngờ....

Im lặng…mà cậu ta ám chỉ Kim Huyền Ảnh àk? Nó quan tâm tới hắn ta hồi nào dzậy? Sao nó ko nhớ…

“Làm gì có chuyện đó” Nó khẳng định.

Bỗng cậu ấy dừng lại…nó cũng dừng lại theo…

“Tiếc thật!”

“Chuyện gì?”

Hoảng hồn cậu ta đặt hai tay lên vai nó, nó nhận thấy đôi mắt ấy thật đẹp ẩn đằng sau cặp kính dày…đột nhiên tim nó như ngừng đập…dây thần kinh căng thẳng theo hành động của cậu ta…

“Phải chi tôi là người đến cứu em trước cậu ấy…”

RÂ`M!!!

Lời nói của cậu ta làm nó ‘mún’ té ngửa, miệng nó há hốc ra nhưng lại chẳng thốt lên được từ nào…

Đây là ý gì chứ? Nó ko hiểu…Tụi nó chỉ mới gặp nhau lần đầu ‘thui’ mà…

“Tôi…”

“Ha ha ha, tôi nói chơi ‘thui’, làm gì mặt cậu đỏ lên như thế…”

“À…à…nói chơi..hì hì…tôi cũng đâu nghĩ cậu nói thật”

Đời làm gì có chuyện thích một người vừa mới quen dễ dàng như vậy chứ! Đúng là nằm mơ giữa ban ngày…

Nó chưa kịp định thần thì đôi môi ấy lại nhếch lên cười với nó và ‘rùi’ cậu ta quay mặt đi.

“Thôi, tôi đi trước nhá! Bye Mỹ Lan!”

“Này, khoan đã…tôi còn chưa biết tên cậu…”

“Bodyguard”

Cậu ta trả lời ngắn gọn, người vẫn ko quay lại nhìn nó…

Bodyguard…thật kì quái…nhưng lại rất quen..dường như nó đã từng gọi ai đó bằng cái tên này...

Sáng hôm sau, nó cùng hai bà bạn lại đến bệnh viện thăm Kim Huyền Ảnh...nhưng một chuyện lạ là cậu ta ko còn ở trong phòng đó nữa…Thế này là sao???

“Chắc cậu ta bị chuyển sang phòng khác ‘rùi’”

“Tụi mình đi hỏi mấy chị y tá thử đi”

“Ưkm..”

Đột nhiên nó cảm thấy hơi lo lo…ko lẽ bệnh tình của hắn chuyển biến tồi tệ hơn sao? Sao tự nhiên lại đổi phòng dzậy???

Vừa ra đến cửa, tụi nó đã gặp Lâm Dĩ Kì và Hứa Gia Lạc, họ đang hớt hãi chạy đến.

“Chuyện gì thế?” Hứa Gia Lạc thở hồng hộc.

“Kim Huyền Ảnh…cậu ta bị chuyển đi đâu mất ‘tiu’ ‘rùi’” Tố Tố khoanh tay trước ngực, lộ vẻ bực bội.

“Sao?”

“Vậy các cậu hỏi y tá chưa?” Lâm Dĩ Kì nhìn tụi nó căng thẳng.

“Chưa…tụi này đang định…” Nó nói lí nhí như tiếng mũi vo ve.

Lâm Dĩ Kì ko đợi nó nói hết câu liền kéo tay nó đi một mạch đến chỗ mấy chị y tá, Tử Ân và Tố Tố, Hứa Gia Lạc chạy theo sau….điều này chẳng giống với Lâm Dĩ Kì trầm tĩnh mọi ngày chút nào. Tại sao nó có cảm giác tay cậu ta hơi run run...???

“Xin lỗi, cô cho tôi hỏi cậu thanh niên tên Kim Huyền Ảnh vừa nhập viện ‘hum’ qua hiện giờ nằm ở phòng nào dzậy?”

“Xin đợi một lát để tôi kiểm tra”

Chị y tá ‘cúi’ đầu, lật cuốn sổ ghi lại những người nhập viện ra xem, nhưng cứ độ vài giây, cô ta lại ngước đầu lên nhìn cậu ấy, miệng cười tủm tỉm.

“woa….Đẹp trai quá đi mất!”

Mấy chị y tá đứng phía sau túm tụm lại với nhau, vừa đưa mắt liếc Lâm Dĩ Kì và tụi nó, vừa thì thầm to nhỏ.

Có nhầm ko dzậy? Bây giờ là lúc nào ‘rùi’ mà còn có tâm trạng ngắm ‘giai đẹp’ chứ! Nó nhìn Lâm Dĩ Kì, ánh mắt cậu ta lộ vẻ khó chịu nhưng vì phép lịch sự nên cậu ấy vẫn giữ bình tĩnh.

“Bây giờ cậu ấy đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt…số 36” Chị y tá cười tươi, giọng ngọt ngào như mật rót vào tai.

“Cảm ơn!”

Lâm Dĩ Kì gật đầu, người quay lại với tụi nó, ra hiệu đi theo.

Cậu ta đi về phía cầu thang, nó thở hồng hộc chạy theo phía sau, nhưng vừa đến trước cửa phòng 36, tụi nó đều dừng lại.

Cánh cửa màu trắng của phòng bệnh đang đóng chặt, bên trong lặng ngắt như tờ. Nhìn tay nắm cửa màu đen, nó ko đủ can đảm chạm vào nó. Ngộ nhỡ cậu ấy bị thương nặng hơn,…ngộ nhỡ cậu ấy phải sống cuộc sống thực vật, thậm chí…

Nó có cảm giác tim mình quặn đau, ko dám nghĩ tiếp nữa. Nó do dự nhìn đám bạn của nó, tụi nó nhìn lại nó.

“Làm gì mọi người sợ dữ dzạ? Vào ‘thui’” Lát sau, Lâm Dĩ Kì nhìn tụi nó ‘rùi’ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào…

-.-.-.-.-.-.-.-.-.--.-.-.-.-.-

“Oái! Nhẹ tay thôi, nhẹ tay chút!”

Vừa đẩy cửa vào, cả phòng bệnh vang lên tiếng kêu oai oái của Kim Huyền Ảnh.

“A! Mọi người đến ‘rùi’”

Nó ngước mắt nhìn Kim Huyền Ảnh đang ngồi chễm chệ trên giường bệnh, cười nhăn nhở với tụi nó…trông hắn khỏe như vâm, ko giống người bị thương tí nào.

Bênh cạnh hắn có đến bốn nữ y tá trẻ măng, xinh tươi đang tíu tít bóc quýt, gọt táo, hậu hạ dạ vâng.

Cái gì thế này? Nó ngẩn người ra nhìn cảnh tượng ‘diễm lệ’ trước mặt, ko thốt nỗi nên lời. Thấy vậy, ngoại trừ nó ra mấy người bạn đi chung với nó đều thở phào nhẹ nhõm, ai cũng tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

Hứa Gia Lạc cười ha hả:

“Ảnh, tôi cứ tưởng cậu yểu mệnh, còn trẻ thế đã đi gặp Diêm vương ‘rùi’ chớ”

“Hơ hơ hơ, gì chứ! Tôi sống dai lắm, làm sao chết sớm thế được? Chẳng qua bị đâm có một phát sau lưng, rỉ có chút xíu máu ‘thui’”

Kim Huyền Ảnh chỉ tay vào băng trắng quanh ngực, mặt thản nhiên như ko.

“Cậu…cậu rõ ràng là được đưa vào phòng cấp cứu, bị thương rất nặng…” Nó vẫn bần thần chưa tỉnh lại.

“Thương nặng? À…đúng là thương nặng lắm! Nhìn nè, vì ai mà bị thương như thế chứ! May mà có mấy chị y tá ở đây mát tay, băng bó, sát trùng…chẳng thấy đau tẹo nào” Giọng nói nịnh đầm của hắn làm mấy y tá kia mắt cứ lúng la lúng liếng.

RẦM!!!

Câu nói đó của hắn như hòn đá bự chảng rớt thẳng xuống đầu nó, sau đó là vỡ tanh bành, nó xây xẩm cả mặt mày. Hắn ám chỉ nó là nguyên nhân làm cho hắn được ‘hưởng thụ’ như thế này đây sao???

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-..-

Năm phút sau, đợi mấy chị y tá ra ngoài hết, nó mới cảm thấy bình tĩnh trở lại, lòng nhẹ hơn…cứ nghĩ đến cảnh lúc nãy là ứa gan àk…hừm!

“Hum qua, cậu làm Mỹ Lan lo quá ‘trùi’ ‘lun’, khóc sưng hết cả mắt ấy…bây giờ thấy cậu khỏe như vậy, nó yên tâm thi đấu ‘rùi’..hehe”

Bà già Tố Tố chết tiệt, bà câm mồm lại ngay cho tôi, đâu ai mượn bà ‘quảng cáo’ dùm đâu.... Và đúng như dự đoán của nó, tên này thừa lúc chọc quê nó đây này… chắc có nước đào hố nhảy xuống quá!!

“Ồ, ngọc nữ Mỹ Lan lo lắng cho tôi sao? May mắn thật đấy!”

“Cậu nằm mơ giữa ban ngày àk, ai điên mới lo cho cậu.”

“Tôi ko cần ai hết chỉ cần ‘bé’ Mỹ Lan ‘thui’”

“Gừh….Cậu chết đi!” Ngoài mặt nó tức cành hông nhưng trong lòng chợt thấy vui vui…tên này quái thật.

“À, Mỹ Lan này, anh chàng ‘hum’ qua ấy, cậu có biết anh ta là ai ko?” Bỗng Lâm Dĩ Kì đổi chủ đề, nó thầm cảm ơn cậu ấy…nhưng cậu ta đang nhắc đến bodygaurd…

“Ko biết…nhưng cậu ta có đưa cho tôi số điện thoại.”

“Tôi nghĩ cậu ta ko phải là dân thường đâu” Tử Ân trông có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

“Ý bà là sao?”

“À…ko có gì, tôi nói xàm ấy mưz`…hô hô”

“Dù sao thì tôi cũng nợ cậu ta một ân huệ”

….

“Oh no no no….người cô nợ là tôi mới đúng chứ!” Tự dưng tên Kim Huyền Ảnh la toáng lên làm nó hết hồn.

“Sao? Tôi nợ cậu cái gì?”

“Nợ…đây này…nhìn đi…tôi cứu cô nên mới thế đấy! Nhém xíu đi buôn muối ‘rùi’!” Hắn chỉ chỉ vào cái ngực băng bó… “ Còn chuyện mắc nợ tên kia là tôi chứ ko phải cô…”

Nó nghe hắn nói ko lọt tai tí nào…phải xét cho đúng thì chỉ vì đi tìm hắn nó mới đi tùm lum cái thành phố, lạc vô con hẻm chết tiệt ‘rùi’ bị bắt cóc ‘lun’ chứ bộ… Việc hắn đến cứu nó là lẽ dĩ nhiên ‘thui’… nguyên do vẫn tại hắn mà…Nghĩ đoạn nó nhìn thấy mặt hắn đỏ ửng lên, xem ra chuyện này làm nó cảm thấy thú vị àk…kha kha…

“À à…ra vậy…cậu nói nghe cũng có lí nhỉ?...”. Nó giả vờ hùa theo hắn.

“Đương nhiên! Vì thế cô ko cần đi tìm tên đó làm gì nữa…cô ko mắc nợ hắn cái gì hết,…hiểu chưa?”

“Được ‘thui’!...Nhưng tôi có một thắc mắc…”

“Gì nữa?”

Nó tiến lại gần giường của Kim Huyền Ảnh…từ từ ‘bò’ lại gần hắn…nó ‘mún’ kiểm tra xác thực câu hỏi mà nó ‘mún’ hỏi…dường như mọi người trong phòng ai ai cũng nhìn tụi nó…tên Kim Huyền Ảnh thì hoảng cả hồn vía trước hành động của nó, hắn la làng lên:

“Này, này… ‘mún’ hỏi gì thì đứng ra xa mà hỏi…cô định làm cái gì dzậy hả?”

“Cậu có cảm thấy nóng trong người ko?”

“Ko” Hắn trả lời nhanh như chớp.

“Dzậy sao mặt cậu đỏ dữ dzạ?”

Mặt hắn ngày càng đỏ lên như gấc…ko hiểu tại sao hắn lại phản ứng như dzậy nhưng…trông ‘bùn’ cười hết sức, hô hô!!!

Ha ha ha ha ha hah haah………

Bây giờ thì ko chỉ một mình nó cười đến đau cả bụng nữa ‘rùi’…ây da, đau bụng quá…a ha ha ha… ai cũng ôm bụng cười lăn lộn ra sàn…ngay cả Lâm Dĩ Kì biệt danh mặt sắc ấy cũng ko chịu nổi nữa là…cả đám bọn nó khiến cho cả phòng dường như sắp bị nổ tung đến nơi…ko ngờ trêu đùa tên Kim Huyền Ảnh lại thú vị đến như thế này đấy!!!

Vậy là ngày ‘hum’ nay kết thúc bằng một trận cuồng phong của tên Kim Huyền Ảnh, tụi nó đã kịp rút lui trước khi bị hắn cho xơi mấy đấm tống ra ngoài.

Và lại nghĩ đến ngày mai, cuộc hành trình thi đấu ở đấu trường ‘magic’ chính thức bắt đầu…nhờ phúc của Kim Huyền Ảnh mà nó đã được lọt vào vòng đấu…khổ nỗi bây giờ hắn ko thể xem hành trình của nó được nhưng “ mi yên tâm, ta sẽ ko để sự hy sinh của mi vô ích đâu”

Yeah!!! Cố lên!!! Ta đây Dương Mỹ Lan, người sẽ càn quét tất cả đấu trường…hô hô hô!!!

4h sáng hôm sau…

“Tiểu thư”

“Tiểu thư, tỉnh dậy…”

“Ư…ưm…chuyện gì? Trời chưa sáng mà?”

“Cô có điện thoại…”

Hừm…bực mình thật, đêm hôm khuya lắc khuya lơ đứa nào to gan dám phá hỏng giấc mơ tuyệt đẹp của nó dzậy?

“Tên nào thế?”

“Dạ là của cô Nhã - hiệu trưởng trường Noble…”

“Cái gì?” Vừa nghe anh Khanh nói nó đã choàng tỉnh mộng, nhảy cẩng lên chụp lấy ngay cái điện thoại…mỗi khi cô Nhã đích thân gọi cho nó là y như rằng có bão đến nơi…

“Dạ em nghe cô ơi…”

“Dương - Mỹ - Lan” Loa bên kia vang lên một giọng nói đằng đằng sát khí…khiến nó sởn cả gai ốc.

“Dạ, có chuyện gì mà…”

“Em còn hỏi cô có chuyện gì nữa àk? Đến trường ngay bây giờ!”

RẦM!!!

Thôi chết! Nó đã nhớ ra chuyện gì ‘rùi…

Đúng nửa đêm ‘hum’ qua cô Nhã đã gọi điện đến, dặn nó 4h sáng phải có mặt ở trường, đoàn xe lên tỉnh thành Kuran tham gia trận đấu ‘magic’ sẽ khởi hành… Sao nó lại quên chuyện quan trọng như thế chứ???

-.-.-.-.--.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

10 phút sau….tại trường học Noble…

“Dương Mỹ Lan”

“Dạ, có em đây ạ” Nó thở hồng hộc chạy vào trong khi tay vẫn còn giơ cao…

“Sao bà đến trễ dzậy?” Tố Tố vừa thấy nó liền mừng quýnh.

“Chắc lại ngủ quên chứ gì?...Moazzzz…” Tử Ân nói trong khi nhỏ kịp ngáp một cái thật dài…

“Tốt lắm, tất cả đều đến đông đủ hết ‘rùi’. Thầy Vinh, bây giờ có thể khởi hành.”

Cả đám học sinh lớp F.M nghe theo hiệu lệnh cô Nhã bước đến chỗ chiếc xe công màu én bạc có in biểu tượng trường Noble… ‘rùi’ mạnh ai nấy ‘bò’ lên xe…Thầy Vinh dạy hóa giờ kiêm luôn tài xế của trường cũng “bước đi xiêu vẹo” đến chỗ dành cho tài xế.

Ko biết có phải nó bị ảo giác hay ko…mà cứ có cảm giác sau lưng thầy cứ hiện lên 4 chữ to đùng đoàng, liên tục lắc la lắc lư…lắc la lắc lư…

Tôi ‘mún’ ngủ nữa…

Tôi ‘mún’ ngủ nữa…

Sặc…

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

Vậy là đúng 4h 15’ sáng, chiếc xe trường Noble đã lặng lẽ chạy ra khỏi cánh cổng phủ đầy tuyết trắng xóa của trường, ‘rùi’ lao đi vun vút trên đường phố yên tĩnh…

Ngồi trên xe, nó ngáp ngắn ngáp dài đến rách cả miệng!

Ưm… mi mắt cụp xuống…cụp xuống…cụp xuống…

Bốp!!!

Oái…Là tiếng gì vậy? Nó giật bắn mình, ban nãy mắt nó còn nặng như đeo chì thế mà giờ đã trợn tròn như áo ộp. Cô Nhã đập mạnh hai tay xuống ghế, chỉ cần một chưởng đủ để dọn gọn bọn ‘sâu ngủ’ này, khiến mọi người mặt ai cũng tỉnh như sáo.

“Chậc, lâu lắm ‘rùi’ mới có trận tuyết lớn như ‘hum’ qua,…xe trên đường chỉ có lác đác vài chiếc…” Nãy giờ chỉ có cô Nhã là tỉnh nhất, cứ lãi nhãi mãi ko thôi.

Làm ơn đi! Cứ như thế này thì làm sao nó có sức để thi đấu đây!

Đang cảm thấy ấm ức trong lòng thì xe tụi nó gặp đèn đỏ,… xuyên qua làn sương mờ mờ bám trên cửa xe, chợt nó thấy một chiếc xe công màu đen sì sì đậu sát bên tay trái.

Mấy đứa học sinh bắt đầu nhốn nháo cả lên, thi nhau bàn tán:

“Ủa, sao chiếc xe đó nhìn giống xe của trường mình quá hen!”

“Nhìn khẩu hiệu trên xe kìa, ngộ ghê chưa?”

“Giống khẩu hiệu trường Kang hoo quá…”

“Là…. ‘tôi hận em’”

Ặc, đột nhiên nó cũng cảm thấy tò mò, nó vội phóng tầm nhìn ra chiếc xe đó…

Trên xe chợt thò ra một cái đầu, một anh chàng điển trai vẫy tay chào tụi nó…đám con gái trên xe đứa nào cũng ‘xịt máu mũi’…

Chợt miệng nó há hốc, bỗng nó nhận ra cái nụ cười ‘hồ ly tinh’ ấy…

Nó cố dí sát cái mặt vào cửa kính, cố nhìn cho rõ hơn…

Đúng ‘rùi’!!! Ko ai khác chính là anh chàng bodygaurd…

Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây??? Sao lại đi trên chiếc xe đó??? Ưkm, đúng rùi, nó nhớ đã gặp cậu ta trong bộ đồng phục trường Kang hoo…

Xe họ đi chung đường với xe tụi nó… Ko lẽ….ko lẽ cậu ta cũng tham gia đấu trường ‘magic’ sao??? …người nó bỗng đơ như cây cơ…

Xem ra nó gặp đối thủ mạnh ‘rùi’ đây…vì là cuộc thi đấu liên quan đến danh dự trường nên nó sẽ ko nhường cho cậu ta đâu…dù cho cậu ta đã từng cứu nó một mạng sống…

-.-.-.-.-.-.-.-.-.--.-

Hai tiếng đồng hồ sau, đúng 6h 30’…khi mặt mày của tụi nó đứa nào cũng tối sầm lại thì cũng là lúc đến được cái nơi gọi là đấu trường ‘magic’…

“Haizzz…đến ‘rùi’ sao? Lạy chúa!”

“Trời ơi!! Mệt quá!!”

“Đói bụng quá!!”

Vừa bước xuống xe, đứa nào đứa nấy rên rỉ thấy thương ‘lun’…Còn nó trông cũng thảm đâu kém, người bơ phờ ‘lết’ đi tìm cái chỗ rửa mặt…ko biết trên xe nó đã nôn mửa mấy lần nữa, nguyên nhân chính là do tay lái ‘lụa’ của thầy Vinh cộng thêm đường đi cứ lượn quanh co khúc ngắn khúc dài, tụi nó ko chết cũng cảm ơn thượng đế lắm ‘rùi’…

“Mỹ Lan, chờ tụi này với!” Tử Ân và Tố Tố chạy xồng xộc theo sau nó.

“Hai bà nhanh lên đi, 30 phút sau khai mạc ‘rùi’…”

“Từ từ, để tụi này kịp thở cái coi, thi đấu y như chạy giặc ấy”

Tùng….tùng…tùng…tùng….

Khi ba đứa tụi nó vừa bước ra khỏi cái toa lét thì tiếng trống ba phía khán đài đã vang lên, báo hiệu ‘giờ lành’ đã đến. Những chiếc xe đoàn của nhiều trường khác nhau trên toàn quốc đều tụ họp tại đây, bây giờ bãi đậu xe đã chật kín…Những học sinh thi nhau ùa vào sân lễ.

Nó để ý thấy đoàn trường Kang hoo cũng vừa bước vào trong, tất cả học sinh xếp hàng ngay ngắn theo hiệu lệnh của người chỉ huy.

“Này Văn, trường mình đứng ở vị trí nào dzậy?”

“Tôi mới vừa bốc thăm xong, là vị trí số 3, sát bên cánh phải sân khấu, mọi người nhìn về hướng này.”

Nó nghe mang máng một giọng học sinh nam trong đám trường Kang hoo hỏi người chỉ huy…và người trả lời ko ai khác, chính là anh chàng bodygaurd… cậu ta đang chỉ tay về phía này, nơi trường tụi nó đang đứng…trường tụi nó đứng ở vị trí số 2…

Hoảng hồn nó bắt gặp ánh mắt cậu ta kèm theo đó là nụ cười thật quyến rũ làm tim nó nhém xíu đập lộn nhịp…

Nó cũng nhìn lại cậu ta cười đáp lễ…nụ cười của nó cũng có sức cuốn hút đâu kém, đám con trai trường Kang hoo mắt đứa nào đứa nấy sáng như sao…hơ hơ hơ!!!

Họ đang tiến lại gần tụi nó, xếp hàng ngay ngắn sát bên cạnh, anh chàng bodygaurd ra hiệu cho cả đám ngồi xuống, xong cậu ta trở về vị trí đầu hàng…ngồi xuống cạnh nó…vì nó cũng là người chỉ huy của đoàn trường Noble…

Nó thẹn thùng nhìn cậu ta, ko hiểu sao nó lại là người bắt chuyện trước:

“Chào, thật trùng hợp nhỉ? Trường cậu lại bốc thăm số kế bên trường tôi mới ghê…ha ha ha ha”

“Tôi ko tin là trùng hợp đâu…tôi chỉ tin vào nhân duyên ‘thui’…”

Hả??? Cậu ta nói chuyện khó hiểu thật…

Năm nay là năm học sinh được chọn tham gia đông nhất, có 20 trường VIP toàn quốc đến tham dự mà mỗi trường có đến 20 học sinh…tính ra năm nay sẽ có 400 học sinh tham gia thi đấu…lại toàn những dân ‘super pro’ nữa mới ghê chứ!!! Trong khi đó những năm về trước chỉ có khoảng 200 học sinh ‘thui’…năm nay quả là con số đáng nể…

Nói đến đấu trường ‘magic’, thực ra nó cũng giống như những cuộc thi đấu bình thường khác...chỉ có một điều khác biệt là nó ko diễn ra trên sân khấu mà lại diễn ra trong một phòng ốc đặc biệt được ban tổ chức chuẩn bị sẵn, được gọi là ‘phòng ma thuật’.

Những ai yếu bóng vía thì đừng hòng có vé vượt qua được mê trận trong đó, một trận đồ hết sức phức tạp, mờ mờ ảo ảo, lúc ẩn lúc hiện, y như bóng ma dzậy…nó đòi hỏi người thi đấu phải hết sức bình tĩnh, tập trung cao độ quan sát những chi tiết dù rất nhỏ nhưng lại là ‘manh mối quan trọng’ để giải được đề bài ẩn trong ‘phòng ma thuật’…và cũng cần tài suy luận cộng thêm trí thông minh siêu phàm mới có thể phá được mê trận…Cuộc thi đấu ko quan niệm về thời gian, miễn sao ai là người lấy được chìa khóa mở ra được cánh cổng thoát ra ngoài trước là người đó thắng…

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

Tại đấu trường…

“… Chào mừng các bạn đến với tỉnh thành Kuran, nơi sẽ diễn ra đấu trường ‘magic’ năm nay…”

Hoan hô!!! Hoan hô!!!….

Rào…rào…

Sau lời phát biểu của MC…cả sân vận động rầm lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt nhất…

“Sau đây, tôi xin trân trọng thông báo buổi lễ khai mạc đấu trường ‘magic’ chính thức bắt đầu…”

ĐÙNG!!!

MC vừa dứt lời, tiếng súng nổ trời giáng đã vang lên…sau đó là hàng ngàn bong bóng từ mọi phía khán đài được thả bay lên tận trời xanh… mọi người lại vỗ tay chào mừng lần nữa…

Hoan hô!!! Hoan hô!!!...

Bis bis!!!

Đợi cho những tràng vỗ tay lác đác dần, MC mới tiếp tục:

“Thưa các bạn, bây giờ tôi xin giới thiệu thể lệ thi đấu năm nay như sau…Tất cả những thí sinh sẽ được chọn ngẫu nhiên theo từng nhóm, mỗi nhóm có 10 bạn, vậy là chúng ta sẽ có 40 nhóm được chọn…”

“Sau đó, từng nhóm một sẽ được hướng dẫn vào ‘phòng ma thuật’- nơi sẽ diễn ra bài thi của các bạn, sẽ có 40 phòng tương ứng với số thứ tự của nhóm…Ban tổ chức sẽ chọn ra 1 nhóm tiêu biểu phá được thế trận nhanh nhất…đó là vòng 1”

“Vòng 2, 10 bạn đó sẽ được thi đấu riêng lẽ…đương nhiên vẫn là trong 1 phòng VIP – còn khó hơn cả ‘phòng ma thuật’,…”

“Kết thúc vòng 2, giải thưởng theo cấp bậc sẽ được trao cho 3 người xuất sắc nhất…”

Cả sân vận động cùng nín thở theo từng lời của MC, 1 phút sau đó, tất cả lại nhốn nháo như cái chợ vỡ…

“Sao lại thế? Năm nay thi đấu tập thể sao?”

“Tôi tưởng solo chứ”

“Có thể sẽ cặp với nhiều lớp khác đấy”

“…”

“Thưa các bạn, để ko làm các bạn phải đợi lâu, ban tổ chức sẽ chọn ngẫu nhiên 40 nhóm ngay bây giờ…những bạn có tên sau đây xin mời tiến về phía đấu trường bên phải…nơi bài thi đấu đang chờ các bạn…”

….HỒI HỘP…

Thình thịch….thình thịch…năm nay quả là ác thật, lại có đến 2 vòng thi đấu…mà cũng đúng, ai biểu học sinh tham gia đông như kiến thế này cơ chứ!!!

Ko biết nó sẽ chung nhóm với ai đây???

“Nhóm 1: xin mời bạn Kỳ Thiên Mộc trường Kang hoo, bạn Lăng Bá Chi, Hải Tiểu Mi trường ‘Noble’, bạn La Chí Bảo trường ‘Bá Vương’,.v.v…”

“Nhóm 2: xin mời bạn Đào Trung Vẹn trường ‘Star’, bạn Nhất Ảnh, bạn Huyền Tố Mai trường ‘Moonknight’, bạn Hồng Quốc Vinh trường Noble .v.v….”

….

“Nhóm 39: xin mời bạn Tống Diễn trường Kang hoo, Lâm Bối Bối, La Tăng La trường ‘Sung san’, bạn Hàn Tuyết Nhi trường ‘Star’.v.v…và cuối cùng là hai bạn Ái Tử Ân và La Tố Tố trường Noble…”

Trời ơi!!! Ko ngờ hai bà bạn của nó lại chung nhóm với nhau, sao tụi nó hên quá dzậy??? Nhìn lại hàng ngũ trường của nó, ai nấy đều vào thi đấu hết ‘rùi’, chỉ còn có mình nó là lẻ loi…

“Và 10 bạn còn lại sẽ là nhóm 40, xin mời các bạn vào phòng…”

Nó thở một hơi dài ‘rùi’ lôi cái thân xác uể oải đi vào phòng

“Cố lên nhé!”

Trong khi nó đang tiến thẳng đến ‘phòng ma thuật’ ‘cúi’ cùng thì một bàn tay ấm áp đặt vào vai nó, nó ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, chính là bodygaurd…

“Cậu…chung nhóm…sao???”

“Chính xác...cậu có nghĩ là trùng hợp nữa ko?” Cậu ta bình tĩnh đến lạ lùng, ko một chút gì tỏ ra lo lắng.

“Không…Bây giờ thì tôi tin là chúng ta có duyên ‘rùi’ đấy!” Nó nở nụ cười tươi với cậu ta…

Cả hai cùng bước vào bên trong căn ‘phòng ma thuật’…nó ko thấy sợ chút nào cả…bởi nó nghĩ rằng nó đã có một bodygaurd luôn theo sát bên mình…

RẦM!!!

Oái…Má ơi!!!

Cánh cửa sắt bên ngoài đã được đóng lại…làm nó giật nảy mình…Tim ‘mún’ lọt ra ngoài dzậy…

Nam mô a di đà phật…bình tĩnh…bình tĩnh lại nào, chưa vào bên trong đã hoảng thế này còn ra thể thống gì nữa…Nam mô…phật tổ phù hộ cho con vượt qua một cách suông sẻ, đừng có nhát ma con nhak…

Nhóm của nó từ từ bước vào bên trong…từ từ…từ từ…nó bắt đầu quan sát ‘hiện trường’…

Không gian bên trong yên ắng một cách đáng sợ…Cách bố trí căn phòng cũng thật giống với tên gọi của nó, ‘phòng ma thuật’…

Ngoài ánh sáng đỏ đen nhỏ li ti soi rọi mập mờ xung quanh căn phòng, tụi nó ko thể nào nhìn thấy một vật gì…ko thấy bức tường căn phòng nằm ở đâu…ko biết căn phòng này rộng cỡ nào chỉ biết là con đường phía trước còn dài tần tận…và tụi nó phải tiến thẳng…

Á Á Á Á Á Á Á ………………

Oái…chuyện gì thế? Có ai đó vừa hét lên…

Trong phòng bây giờ ko còn ánh sáng nào cả…dù là rất nhỏ cũng ko có…xung quanh tụi nó toàn là màn đêm đen kịt…ko lẽ lại cúp điện vào lúc này sao trời! Ban tổ chức làm ăn kì cục dzậy???

“Trời ơi!! Có ai ở đó ko?”

…Ko ai trả lời nó…

“Có chuyện gì dzậy? Ai đó lên tiếng đi chứ!” Nó lấy hai tay quờ quạng trong đêm, hy vọng sẽ tìm được người nào đó…

Nhưng ko….ko có ai cả…đáp lại nó vẫn là sự im lặng đáng sợ…

Hu hu hu hu hu….Ko thấy đường…ko thấy gì hết…làm sao đây??? Mọi người đi đâu ‘rùi’…???

Phập…

Chợt một bàn tay ‘ma’ nắm chặt tay nó…trời ơi!!! Nó ‘mún’ đứng tim, nó chuẩn bị hét lên thì một bàn tay khác bụm chặt miệng nó lại, sau đó là một làn hơi nhẹ phả vào tai nó:

“Yên nào, Mỹ Lan…Là tôi đây…”

“Là cậu sao? Bodygaurd…”

“Đúng! Tôi đây…”

Nó vội lấy lại bình tĩnh, tim vẫn còn đập mạnh…cậu ta buông nó ra…

“Có chuyện gì dzậy? Hồi nãy tôi nghe…”

“Hu hu hu hu hu….đó là tiếng của Phan Kim My…cậu ấy biến mất ‘rùi’” . Chợt tiếng khóc một đứa con gái gần đó vang lên nức nở…phá ngang câu hỏi của nó.

Ánh sáng mờ ảo đỏ đen dần dần xuất hiện…

Nó quay lại phía vang lên tiếng khóc…đó là Vũ Thiên Di của trường ‘Star’...

Cả đám phía sau nó, mặt ai cũng tối sầm lại, thực chất là đã xảy ra chuyện gì?

“Cậu ấy bị làm sao thế?”

“Hức…hu hu..Lúc nãy tôi và cậu ấy đi cạnh nhau, ‘rùi’ ko hiểu tại sao tự dưng…hức…tôi ko biết phải nói sao nữa”

“Cậu bình tĩnh lại đi, cậu thấy cái gì?”

“Cậu ấy bị ai đó bắt đi…cậu ấy bị treo ngược lên trên kia kìa…” Nói đoạn, cô gái lấy tay chỉ lên trần nhà. “Tôi cố gắng kéo cậu ấy xuống…nhưng ko được…cậu ấy biến mất trên đó ‘rùi’…”

Trời ơi!!! Ko lẽ trong phòng này có ma thật sao??? Ý mà cũng ko đúng, sao có chuyện ma bắt người thế này??? T.T Ôi, vậy là nhóm tụi nó bây giờ chỉ còn có 9 người, ko biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Trong khi nó vẫn chưa tìm ra được cái gì khả nghi liên quan đến bài toán ẩn trong đây cả và cũng ko biết chìa khóa mở cửa ở đâu…

Phải tập trung cao độ….phải bình tĩnh, …bình tĩnh…đây là yếu tố cần thiết trong lúc này…

“Cậu đã nghĩ ra được đề bài chưa?” Anh chàng bodygaurd nhìn nó cười nhẹ.

“Chưa…còn cậu?”

“Điều đó quá rõ ràng…họ đã ra đề ‘rùi’ đấy!”

“Là gì?” Nó hồi hộp.

“Chính là…Phan Kim My”

“SAO???”

Lần này ko phải có một mình nó hét lên mà là cả đám còn lại…Ai nấy đều lấy tay bịt chặt miệng …

“Ý cậu là…”

“Có phải chúng ta sẽ đi cứu cậu ấy ko???” Một nam sinh đứng bên tay trái của nó lên tiếng, anh chàng này là Mã Quốc Anh...thuộc trường ‘Moonknight’

“Trước mắt là dzậy.” Bodygaurd gật đầu chán nản.

Cậu nhìn lên trần nhà, ánh mắt buồn sâu thẳm ẩn sau cặp kính dày…cậu nói:

“Việc chúng ta cần làm là tiếp tục đi tiếp về phía trước,…và mọi người phải chú ý quan sát xung quanh căn phòng, phải hết sức cẩn thận…vì nếu như tôi dự đoán ko lầm thì…chắc chắn một trong chúng ta sẽ có người biến mất tiếp theo”

….

Phặc…phặc…

Lời phán đoán của cậu ta như hàng ngàn mũi tên bắn thẳng vào người nó, nó cảm thấy toàn thân như tê liệt hoàn toàn,…

O.O Nếu như dự đoán của cậu ta đúng…Nếu như người tiếp theo sẽ là nó….thì sao??? Ôi má ơi!!! Hàng loạt thước phim kinh dị cứ hiện lên trước mắt nó… Nó thật sự ko dám nghĩ đến nữa….

Dzậy là bỏ lại sau lưng một người bạn, 9 đứa tụi nó tiếp tục cuộc hành trình…

Đi sâu vào bên trong, căn phòng vẫn cứ như thế, giống y như lúc tụi nó mới vừa bước vào, chỉ có ánh đèn đỏ đen mập mờ dẫn lối…còn xung quanh ko một vật gì khả nghi…

10 phút trôi qua, nó ngán ngẩm, chân đã rụng rời đến nơi mà vẫn ko phát hiện ra được thứ gì…mà căn phòng này lại cứ như một mê cung ấy, tụi nó cứ luẩn quẩn mãi…ko phân biệt được tụi nó đã đi đến đâu, ko thấy đích đến,…cũng ko biết khi nào thì cái ‘bẫy’ thứ hai xuất hiện…

“Ê, mọi người nhìn này…”. Bỗng giọng một đứa trong đám hét lên …dường như cậu ta đã phát hiện ra thứ gì đó.

“Cái gì thế?”

“Đó là…”

Khi cả đám xoay đầu lại…nhìn theo hướng chỉ của cậu ta – anh chàng Trần Thái Bảo đến từ trường ‘Sung san’….thì dường như tất cả đều cứng họng…ko ai thốt lên được từ nào ngoài việc cứ chăm chăm nhìn vào thứ đó…

Một khung ảnh bay lơ lửng trên không trung,…và điều khiến tụi nó ngạc nhiên hơn cả là người con gái trong bức ảnh đó…với bộ đồng phục của trường ‘Star’…cô ta bị trói chặt cả chân lẫn tay trên một chiếc ghế mây…dù mái tóc xuông dài ấy đã che gần hết khuôn mặt nhưng tụi nó vẫn có thể nhận ra…người con gái đó ko ai khác…chính là Vũ Thiên Di…

“Ưm…”

Nó cố gắng bịt chặt miệng lại, ko thôi nó sẽ hét toáng lên mất…vì nó cũng vừa mới phát hiện ra một điều kinh khủng…trong nhóm của tụi nó chỉ còn lại 8 người…Vũ Thiên Di đã biến mất từ lúc nào cũng ko hề hay biết…

Mặt ai nấy đều tối sầm lại như cái ánh đèn trong phòng…tất cả đều hiện lên hai chữ ‘sợ hãi’…

…ngoại trừ một người…

Bodygaurd thản nhiên đi đến chỗ khung ảnh đang bay lơ lửng…cậu ta với tay chụp lấy nó dễ như chơi…xong cậu ta mỉm cười…nụ cười đó làm cho cả đám còn lại cảm thấy lạnh sống lưng…

“Đây là manh mối đầu tiên…”

Vậy là ‘ lời dự đoán’ của cậu ta ban nãy đã đúng…nhưng dự cảm của nó lại sai…người tiếp theo lại là Vũ Thiên Di…

Một lúc lâu ko thấy ai trả lời…cậu ta lại nói tiếp, ra hiệu cho cả đám tiến lại gần:

“Mọi người ko cần sợ hãi như dzậy…chúng ta cùng nhau quan sát thử xem trong bức ảnh này có gì nào…”

“Có gì là có gì…?”

Cậu bạn Trần Thái Bảo hiện giờ run như cầy sấy…tay hắn cứ bám víu vào người nó…làm người nó cũng run theo…

Sặc..con trai nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất…thế mà lại sợ một bức ảnh cỏn con như dzậy sao???…

Nó hất mạnh tay cậu ta ra ‘rùi’ ‘hiên ngang’ tiến đến chỗ bodygaurd,…

“Đưa đây tôi xem”

“Hay lắm”

Cậu ta đặt ngay khung ảnh nặng trịch lên tay nó,…nhìn từ xa nó đâu ngờ cái thứ này lại nặng đến thế…ko hiểu sao nó lại có thể bay lơ lửng được trên không trung…sốc thật.

“Còn các cậu cũng lại đây đi…hay các cậu đợi tôi dâng lên cho xem hả?” Nó bực mình quay lại nhìn chòng chọc cái đám ‘thỏ đế’ kia.

Cả đám nhìn nhau hồi lâu ‘rùi’ quyết định tham gia vào ‘cuộc hành trình’ điều tra mọi ngỏ ngách của bức ảnh…Yeah! ‘Cúi’ cùng ta đây cũng có dịp trổ tài thảm tử…xem tài suy luận tài ba của ngọc nữ Noble đây!

Tụi nó để khung ảnh chính giữa căn phòng…và ngồi xung quanh quan sát…

Vừa dán mắt vào là tụi nó đụng ngay khuôn mặt của Vũ Thiên Di đang gật gù trên chiếc ghế mây…sao mà thấy ớn kinh khủng dzậy trời?... Giống mấy tấm poster quảng cảo ấy bộ phim ma kinh dị quá!!! Chỉ thiếu một chi tiết là ko có máu xung quanh căn phòng ‘thui’…

Ưkm…đúng ‘rùi’…”căn phòng”…Quan sát ‘’căn phòng’’ này thật lạ làm sao???

Nó giống như mấy cái ‘mật thất’ thường xuất hiện trong những bộ phim kiếm hiệp ấy…Bức tường làm bằng loại đá gì rất điệu nghệ…có màu xanh ngọc bích, cả căn phòng đều phát quang, tạo nên sự nổi bật chính giữa căn phòng là một người con gái đang ngồi dật dựa trên chiếc ghế mây…

-----------------------

10 phút trôi qua….

“Tôi ko thấy có gì đặc biệt hết.” Một nữ sinh của trường ‘Queenteen’, Kỷ Ngọc Quỳnh phát biểu.

“Tôi cũng dzậy…căn phòng này ngoài bức tường ba phía ra, ko có một vật gì đáng để ý hết…”

“Bó tay ‘lun’, đề gì khó thấy ghê!! Chắc nhóm mình bỏ cuộc đi là vừa…”

Binh…binh…binh….

Đang suy nghĩ miên man thì nó nghe như có búa bổ vào đầu…Hai tên Mã Quốc Anh và Trần Thái Bảo vừa nói là ‘sẽ bỏ cuộc’ ư??? Nó có nghe lầm ko dzậy??? Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà tụi bây lại có thể nói ra những lời như thế sao? Chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa….tụi bây ‘mún’ đi thì cứ đi đi…nhưng đừng có liên lụy đến người khác.

Trong lòng nó hừng hực khí thế, ‘mún’ tống cổ cái bọn ‘thỏ đế’ này đi ngay cho khuất mắt…nhưng khổ nỗi nó lại ko thể nói những lời chân thật này…vì nội quy thi đấu ko cho phép hoạt động riêng lẽ…do vậy…nó ráng kiềm chế cơn giận dữ mà trấn áp bọn kia một cách nhẹ nhàng nhất có thể:

“Các cậu bình tĩnh…chúng ta quan sát kỹ một chút đi…nhất định là có cái gì đó mà chúng ta ‘mún’ biết…ví dụ như đường thông vô căn phòng này chẳng hạn…”

Hừm…có lẽ như lời khuyên của nó đã có tác dụng, bọn kia gật gù nghe theo sau đó lại dán mắt vào bức ảnh…hô hô!!! Đúng là lời nói vàng ngọc của công chúa Mỹ Lan…

Mà nói đến cái bức ảnh này cũng kinh dị thật…ko tìm được chi tiết gì hết…chắc nó phải liên tưởng phong phú một chút…và phải đặt ra những câu hỏi vô cùng vô lí…có khi may mắn sẽ mỉm cười với tụi nó.

“A…Có ‘rùi’…tôi thấy ‘rùi’…”

Bỗng tiếng hét thất thanh của anh chàng bodygaurd kéo nó về với hiện thực…nãy giờ nó cứ liên tưởng đến mấy bộ phim ma, kinh dị xen lẫn với kiếm hiệp…=.=…

“Cậu thấy cái gì?”

“Đường hầm bí mật”

“Sao???”

Cả đám đồng loạt kêu lên ngạc nhiên…ngạc nhiên nhất là nó đây, ko ngờ tên này lại tìm ra đáp án nhanh như dzậy…trong khi đó nó nhém xíu cũng ‘bó chân’ ‘lun’ huống hồ chi hai tên kia đòi ‘bó tay’…O.O

“Nó ở đâu dzậy?”

“Trong bức ảnh chứ đâu?”

“Nhưng tụi này có thấy gì đâu?” Trần Thái Bảo chối cãi.

“Quan sát kỹ sẽ thấy ‘thui’…ngay chỗ này đây!!!”

Bodygaurd vừa nói vừa chỉ tay vào chỗ ‘tuyệt kín’ trong bức ảnh…Nhưng mà…cậu ta đang chỉ cái gì dzậy? Tay cứ run giật giật…tụi nó ko xác định được là ở đâu…còn mặt cậu ta sao đỏ thế? Hay là chỉ tại ánh đèn đỏ đen trong phòng…

“Cậu chỉ đàng hoàng coi…làm gì mà ấp a ấp úng dzậy?”

“À…tại vì…’thui’ các cậu tự xem đi”

Ặc, tên này khó hiểu thật…ko chỉ làm sao tụi nó biết ở đâu mà xem…có gì khó nói chăng…???

“Nhưng ở đâu mới được?” Kỷ Ngọc Quỳnh phát hoảng.

“Ở ngay…cổ cậu ấy đấy…xuống xuống phía dưới một chút…có dòng chữ đó”

Thật nghi ngờ…tụi nó ‘cúi’ xuống sát cái bức ảnh…nhìn vào chỗ cậu ta nói…và đúng như dzậy…trên ngực của Vũ Thiên Di có dòng chữ nhỏ li ti…

“Trái – Phải – Bay – Body – E “

Trời ơi!!! Là ở đó sao…??? Nãy giờ tụi nó cứ quan sát mọi ngỏ ngách trong căn phòng, để ý đến từng chi tiết, ‘rùi’ liên tưởng đến đủ thứ phim…ai dè căn phòng chả liên quan gì đến ‘thứ’ mà tụi nó ‘mún’ tìm cả…

Đúng là ‘bí mật’ ‘lun’ cất giấu ở những chỗ ‘tuyệt kín’ thế này đây….Thảo nào trông mặt cậu ta đỏ hừng hực như thanh đồng vừa được đun nóng trong lò ra dzậy… Nó phải công nhận cậu ta để ý kỹ thật…ko bỏ sót chỗ nào…hix…

“Cậu thật là…có dzậy cũng ko dám chỉ…” Trần Thái Bảo và Mã Quốc Anh lắc đầu thông cảm.

Trong khi đó Kỷ Ngọc Quỳnh, Lưu Phi Phi, Hoắc Như Yến, Trương Tiểu Vi, Lạc Tú và cả nó đều thấy ngài ngại…mắt đứa nào đứa nấy đều nhìn hai tên kia bằng ánh mắt 10 viên đạn…làm chúng câm mồm lại ngay tức khắc…

Chưa được nửa giây sau….nó quay lại nhìn bodygaurd… sao mặt cậu ấy đỏ au giống y như tên Kim Huyền Ảnh trong bệnh viện thế nhỉ?, ngố vô cùng ngố…nghĩ đến lại thấy mắc cười…Hô hô hô!!!

Ủa??? Mà sao tự nhiên nó lại nhớ hắn dzậy trời>.Bộp… bộp…bộp…

Từng tiếng bước chân chậm chạp vang lên trong không gian yên ắng của căn phòng…

Nhóm 8 người tụi nó vẫn điềm tĩnh quan sát mọi thứ xung quanh, một là tìm cho ra lối rẽ…như theo lời gợi ý “Trái – Phải“ của bức ảnh…hai là đề phòng bất trắc…bởi tụi nó đã biết quá rõ cái đề bài ẩn trong ‘phòng ma thuật’, đó là theo mô típ ‘mất dần các thành viên’…và…tiếp theo sẽ là ai đây?...Mọi người ai cũng hồi hộp…lo lắng…

“Các cậu nhìn kìa, đằng kia có ánh sáng…đó là gì thế?”

Hả? Đâu? Ánh sáng nào đâu?

Nó chưa kịp nhìn thấy nơi nào đâu thì cả đám kia đã chạy ùa ra phía trước…theo tiếng gọi của Kỷ Ngọc Quỳnh…

“Này, chờ tôi với!”

Ặc, tụi này ăn cái giống gì mà chạy nhanh dữ dzậy? Mới đây, nó đã ko thấy bóng dáng đứa nào…họ đã bị ánh đèn đỏ đen trong phòng che kín hết…

Nó chạy theo sau mệt đứt cả hơi…

Hộc…hộc…

“Sao ‘rùi’, cậu ổn chứ?”

“Hả? ưkm…Ko sao…hì hì…”

Ôi, người bạn ‘lun’ kề vai sát cánh bên nó vẫn chỉ có mình anh chàng này ‘thui’…hix…

Á Á Á Á Á á á á á á á á á …

Bất thần một tiếng hét rầm trời vang lên ở phía trước…

“Thôi chết! Có chuyện ‘rùi’…” Bỗng mặt cậu ta biến sắc.

“Sao?”

“Tụi mình chạy lại đó nhanh lên!”

“Ưkm…”

Ko kịp suy nghĩ gì nhiều, hai đứa tụi nó vội lao về trước với vận tốc nhanh nhất…

Nhưng…Oái chết!!! Phía trước có một cái hố phát quang…

Trời ơi!!! Làm sao đây??? Do tụi nó chạy nhanh quá nên ko kịp thắng phanh…kết quả là…

Á Á Á Á Á Á á á á á á á á….

Một tiếng hét nữa cũng dữ dội ko kém lại vang lên trong căn phòng…hai đứa tụi nó tiếp đất nghe một cái “bịch”…

Hu hu hu hu…má ơi!!! Có nhầm ko dzậy??? Trong căn phòng này đào đâu ra một cái hố bự tổ chảng như thế chứ???...Hu hu hu hu…

Nó mở mắt ra…dụi dụi…

Chói mắt quá!!! Ánh sáng trắng phản chiếu từ mọi ngóc ngách trong ‘căn phòng mới’…đẹp hơn…sang trọng hơn…sáng sủa hơn…ko còn u tối như ánh đèn đỏ đen ngoài đó nữa…

Và ‘rùi’ nó ngạc nhiên hết sức với câu hỏi…Đây là nơi quái quỷ nào nữa??? Một căn phòng được xây ở dưới lòng đất sao???… Căn phòng rộng thênh thang nhưng lại ko có một vật dụng gì…

“Trời ơi!!! Cậu ăn cái gì mà nặng dữ dzậy?.....Tôi sắp ko chịu nổi ‘rùi’ đây này!!!”. Trong lúc nó đang ‘chiêm ngưỡng’ cái nơi mới mẽ này thì một giọng nói khó nghe vang lên.

Mà sao??? Nó có nghe lầm ko?...Ai nặng…nó nặng hồi nào? Chỉ có 46kg ‘thui’ chứ mấy!....

Nó ấm ức quay phắc lại nơi phát ra tiếng nói….oh my god! Thật ko thể nào tin nổi…nãy giờ nó đang ngồi đè lên người của cậu ta…hèn gì một cú té trời giáng như thế mà nó lại ko có cảm giác đau tẹo nào…hix…có lỗi với cậu quá!!!

Nghĩ đoạn nó vội đứng dậy ngay…bây giờ đến lượt mặt nó đỏ ửng lên như quả cà chua chín ‘rùi’ đây này…

“Thật là…cậu tuổi con heo phải ko?” Cậu ta càu nhàu.

“Gì chứ!!! Bộ cậu ko phải con heo sao…xì…”

“Thui được ‘rùi’…ko tranh luận với cậu nữa”

“Ai thèm tranh với cậu”

“…”

Bực mình thật, vô duyên vô cớ bị gọi là ‘heo’…trời ơi!!! Mất mặt quá đi….

-----------------------------

1 phút sau trận cãi vã…

“Có ai ở đây ko?”

“…”

“Mọi người đâu hết ‘rùi’???”

“…”

Vẫn ko có ai trả lời tụi nó…đột nhiên nó cảm thấy lành lạnh trong người…ko lẽ ở đây có mở máy lạnh sao?...Hay là tại nó sắp linh cảm điều gì chẳng lành?

“Bọn họ chắc cũng vừa té xuống đây ‘thui’….sao giờ ko thấy ai hết dzậy?” Nó lo lắng hỏi…hai tay cứ nắm chặt vào nhau.

Còn cậu ta thì nhìn dáo dát trong ‘căn phòng mới’, ‘rùi’ phán một câu: “ Thật kì lạ…”

Ha ha ha ha ha ha ha ha…

Chợt một giọng cười quái đản vang lên trong căn phòng mới…

“Là ai thế?”

“Ko biết…”

Là giọng của ai sao nghe ghê quá…ko giống nam cũng ko giống nữ…có lẽ tên này đã thu âm chỉnh sữa lại giọng của hắn…nghe nó cứ ẻo ẻo sao sao ấy…kinh quá đi mất.!!!

Ko hiểu sao nó lại nấp phía sau lưng cậu ấy, hai tay vịn hờ người cậu ấy…chắc nó sợ tên quái nhân đó sẽ xuất hiện bất thần….và ‘rùi’ tim nó đập nhanh dữ dội…thình thịch…thình thịch…

----------------------------------------

“Xin chào hai người bạn nhỏ…hai bạn làm tôi chờ lâu đấy!!!”

Giọng nói đó vẫn vang lên trong căn phòng nhưng người lại ko thấy đâu,…Ôi má ơi!!!

“Các bạn có biết đây là đâu ko?”

…Im lặng… càng lúc dây thần kinh của tụi nó càng căng như sợi dây đàn…

“Nếu tôi nói đây là nơi tử thần đang đợi hai bạn, điều đó có nghĩa là gì nào?”

“…”

“Hai bạn hãy tự mình mở cánh cửa phía sau …tức khắc sẽ rõ…”

“…”

“và tôi sẽ đợi hai bạn trong ‘’death maze’’…hãy cẩn trọng!!”

Ack ack…Death maze là cái quái gì thế??? Hãy cẩn trọng…ặc…

Thật khủng khiếp…Ko hiểu sao người nó cứ run lên bần bật theo từng lời của hắn ta,…sợ quá!!! Nó sợ…

Nhưng …trong chốc lát, sự run sợ đó liền bay đi đâu mất…bởi nó chợt nhận ra rằng khe khẽ bên tai là một giọng nói khác đầy ấm áp ‘iu’ thương…

“Cậu hãy nắm chặt lấy tay tôi…tôi sẽ ko để cậu biến mất “lần nữa”,...lần này hãy để tôi bảo vệ cậu…”

Nói ‘rùi’ hai tay tụi nó nắm chặt lấy nhau…mở ra một cánh cửa và tiến đến một nơi gọi là ‘’death maze’’…

Lần này hãy để tôi bảo vệ em…đừng buông tay tôi ra trước khi tôi buông tay em ra…

Lần này hãy để tôi bảo vệ em…đừng buông tay tôi ra trước khi tôi buông tay em ra…

Đó là câu nói của cậu bé ấy,…

Kể từ giây phút đầu tiên, nó nghĩ mình đã tìm được mảnh ghép mang tên ‘iu’ thương trong trái tim bé nhỏ của nó…nhưng…thực tế…ko phải vậy…

--------------------------

10 năm trước…

Cuộc gặp gỡ tình cờ…tại công viên Bilica…

Tự nhiên có người tìm đến…với nó, đang ngồi thui thủi một mình trong đêm…

“Em đang làm gì thế?...Vào giờ này???...”

“…”

“Đi một mình nguy hiểm lắm đấy!!!”

“…”

Nó ngạc nhiên khi phát hiện có người đang đứng trước mặt mình…một cậu bé chạc bằng tuổi nó với mái tóc đen ngắn óng ánh …đang mặc chiếc áo thun đen và quần jeans có vẻ bùi bụi…nhưng lại rất cuốn hút…

Nó nhìn trân trân cậu ta từ A đến Z khiến cho cậu ta bàng hoàng cả người…

“Sao dzậy?”

“À…không…”

Bỗng nó chợt tỉnh trước vẻ đẹp thiên thần ấy, luống cuống ko biết tránh ánh mắt ấy như thế nào…nó vội xoay cái đầu be bé của nó nhìn dáo dát xung quanh công viên nhưng trong công viên lại vắng hoe….oái…bây giờ là mấy giờ ‘rùi’ nhỉ???

Hu hu hu hu…mẹ nó đã bỏ nó ‘rùi’ sao?...nó cảm thấy hai khóe mắt hơi cay cay…nó sắp khóc ‘rùi’…

Thiên thần thấy nó im lặng hồi lâu, cậu ta liền ngồi xuống đối diện với nó…lần này nó ko thể tránh nhìn vào ánh mắt thiên thần nữa…đôi mắt đẹp quá…

“Có cần tôi đưa em về nhà ko?”

“A…ko cần đâu…mẹ em chắc đang trên đường đến…”

“Dzậy àk…dzậy tôi ngồi đây đợi em về nhé!”

“…” Nó thật sự ko biết nói gì…

……1 tiếng đồng hồ sau, mẹ nó vẫn biệt vô âm tín, nó cảm thấy mệt mỏi, người đã ngủ thiếp đi từ lúc nào ko hay…đầu nó tựa vào vai thiên thần, cảm giác khác biệt quá,………

Sáng hôm sau, nó được thiên thần đưa về nhà an toàn…

Cuộc gặp gỡ giữa nó và thiên thần tuy ngắn ngủi nhưng lại là một hồi ức khó quên…

“Em tên gì?”

“ưm…Mỹ Lan…còn thiên thần tên gì?”

“Ha ha ha…. đừng gọi tôi là thiên thần nữa…tôi thấy ngại lắm…”

“Dzậy cậu tên gì?”

“Tôi…à…cứ gọi là bodygaurd đi”

“Bodygaurd…”

“Đúng…là vệ sĩ đấy…tôi sẽ luôn ở bên em, bảo vệ em…giống như bây giờ dzậy nèk, ko phải em đã an toàn trở về nhà sao…”

“Ưkm…thiên…à ko…bodygaurd…” Trong lúc nói nó vẫn ko rời mắt khỏi cậu ấy…dường như cậu ấy rất vui khi nghe nó gọi như thế…

“Nào…hãy nắm lấy tay tôi…”

Chợt cậu ta mở lòng bàn tay trắng nõn để nó đặt lên…và dường như nó bị thôi miên bởi nụ cười đẹp như ánh nắng ấm ấy, nó nghe thoang thoáng bên tay một lời nói dịu ngọt như mật:

“Đừng buông tay tôi ra trước khi tôi buông tay em ra…”

“…”

Trong giây phút đó tưởng chừng nó quên cả thở…

Nó có cảm giác lời nói ấy như là một lời hứa hẹn của hai đứa tụi nó. Và đương nhiên là nó đã đồng ý.

Nhưng khi tụi nó quen nhau đúng một tháng thì xảy ra chuyện…

Gia đình cậu ấy chuyển sang Mĩ, và cậu ấy cũng phải đi theo họ…và...ko thể ko thất hứa…chính cậu ấy đã buông tay nó ra trước…dù nó có khóc hết cả nước mắt thì cậu ấy cũng rời khỏi nó…sẽ ko còn một vệ sĩ nào bên cạnh nó nữa…nó đã tạm biệt cậu ấy tại nơi tụi nó đã gặp nhau lần đầu…

Nghĩ lại cho đến bây giờ đã 10 năm trôi qua, nó đã học lớp 11 ‘rùi’,…cứ tưởng mọi thứ đã được chôn vùi vào dĩ vãng…ko ngờ nó lại được nghe ‘một lời hứa tương tự như dzậy’…và lời hứa này cũng gợi cho nó nhớ ra mọi chuyện xa xưa…nó đã biết người bên cạnh nó trong lúc này là ai ‘rùi’…chính là cậu bé thiên thần ấy…chính xác là cái tên ‘bodygaurd’…

-------------------------------

“Bodygaurd…”

Trong miên man của một mớ hồi ức xa xưa, nó chợt gọi cái tên đó lần nữa.

“Chuyện gì?”

“A…” Bỗng giọng nói dịu dàng của cậu ấy lại vang bên tai, khiến nó giật mình quay trở về với hiện tại.

“Ko có gì…mà đây là đâu dzậy?”

“Cậu đang mơ àk…tụi mình đi được một đoạn đường trong cái mê cung này ‘rùi’”

“ÁKKKK….là ‘death maze’ sao??? Bước vô hồi nào dzậy???…” Nãy giờ nó chả để ý gì xung quanh, người cứ ngẩn ngơ nhìn cậu ấy.

“Cậu làm sao thế?” Cậu ấy nhìn nó lo lắng.

“A…Có sao đâu…đi tiếp đi…hơ hơ hơ…”

“Đừng cười như thế! Trông ngố lắm!”

“Ặc….biết ‘rùi’!!!” Nó đã quên rằng tên này có lưới phòng vệ ‘nụ cười sát fan’ của nó…dù nó có đẹp như thế nào cũng ko có sức cuốn hút gì với tên này.

-------------------------------------

Dzậy là tụi nó đã lạc vô ‘death maze’, thời gian cứ dài dăng dẳng mà tụi nó vẫn cứ lòng vòng, luẩn quẩn mãi một trong hai con đường ‘trái – phải’…và ‘cúi’ cùng tụi nó đã bắt gặp một cái màn hình cỡ lớn…

Mắt nó mở to hết cỡ đầy kinh ngạc, người đứng chôn chân tại chỗ…có cảm giác hơi lành lạnh sống lưng…

Trên màn hình là một nhóm 6 người đang bị mắc kẹt trong một bể nước…họ đang cố đập bể cái cửa kính ấy nhưng….ko được…nó có thể thấy rõ điều đó qua khuôn mặt từng người…và nhóm 6 người đó ko ai khác chính là họ…bạn đồng hành thi đấu trong nhóm nó ban nãy…

Trời ơi!!!!...Sao lại…

Xẹt…xẹt…

Đang bần thần trước cảnh tượng khiếp đảm đó thì cái màn hình đột nhiên biến mất, 6 người bọn họ cũng biến mất theo…. đây lại là một câu hỏi của cuộc thi sao???

Nó bủn rủn cả chân tay…ngồi bịch xuống đất chiêm nghiệm cái vấn đề nan giải này…Trong khi cậu ấy vẫn rất bình tĩnh, mắt cứ láo liếc xung quanh nơi mà cái màn hình ấy vừa biến mất…sau đó là một nụ cười tươi nở trên môi, xem ra cậu ấy rất hài lòng…

“Đi thôi!”

Cậu ta ra lệnh, tay ngoắc nó đi về phía ấy…nó mệt mỏi ‘bò’ đi…trông thảm thương chưa từng thấy, nếu hai bà bạn nó mà biết chắc có nước đào hố nhảy xuống quá…chậc…

Cứ đi theo sau cậu ta trong im lặng, nó cũng tự tò mò:

“Cậu biết gì àk?”

“Chỉ đoán ‘thui’, hy vọng đúng…”

Trời ơi…có gì nói huỵch toẹt ra ‘lun’ đi, nó sắp điên lên ‘rùi’ đây này…Bực bội, nó lấy tay gãi gãi cái đầu…làm tóc tai rối lên như cái ổ rơm…ui da…

“ wow…tìm ra ‘rùi’…”

Đang đi tự nhiên cậu ta dừng lại làm nó nhém xíu đâm đầu vào người cậu ta…’hum’ nay là ngày gì dzậy trời…

Trước mặt nó bây giờ là một cái hang động cực lớn…ý ko phải, bước vào bên trong thì ra là một căn phòng khác nữa…Sao đấu trường này lớn dữ dzậy nèk, ko biết tụi nó đã vào bao nhiu là phòng…nhưng so với căn phòng này thì thật là lạ…làm sao??? Mà cũng quen quen làm sao???...

Bức tường làm bằng loại đá gì rất điệu nghệ…có màu xanh ngọc bích, cả căn phòng đều phát quang…và lại là một căn phòng trống ko…

AA…hok phải, có một cái bàn và hai chiếc ghế mây đặt đối diện…

Trời ơi…’ghế mây’…ko lẽ đây là…

“Là căn phòng trong bức ảnh đó…”

Nó đang băn khoăn trong một tá câu hỏi…thì cậu ta đã cho nó ngay đáp án...đúng là mọi thứ đã được bố trí khác.

“Sao cậu biết đường đến…trong khi cái mê cung này đâu có nhỏ…”

“Hừm…chuyện dễ như ăn cháo…”

“Thật ra thì…đã có bản đồ sẵn,…cậu ko nhìn thấy sao?”

ẶC…nghe cậu ta trả lời mà ‘mún’ phát điên…’ý mi là sao? Ta là đồ ngốc mới ko nghĩ ra sao?’ Khói từ từ bốc lên từ chân nó lên đến đỉnh đầu…phát hỏa đến nơi ‘rùi’…

“Ko…Nói thử nghe xem…”

Cậu ta nhìn nó cười nhẹ xong cậu ta nói:

“Được, nghe cho kỹ nhé, trên bức tường lúc nãy có khắc:

Vuông vuông sáu mặt sáu màu, đi theo một màu, hướng chỉ nằm ở phần cuối cùng của màu đó nhưng lại lẫn trong các màu khác.”

???????

Nghe xong mặt nó bỗng hiện rõ lên hàng loạt dấu chấm hỏi to đùng…là cái gì ấy nhỉ?

Ặc…chết thật, ko lẽ nó phải lép dế tên này sao…chỉ số IQ nó thấp lè tè cỡ đó sao? Giỡn chơi…

Nhìn nó im lặng hồi lâu, cậu ta thở ra một hơi dài ‘rùi’ bắt đầu bài thuyết giảng:

“Hà hà…vừa nhìn vào là thấy đáp án…Để tôi giải thích cho cậu nghe ‘lun’ hen…”

“Đầu tiên, vuông vuông sáu mặt sáu màu chúng ta sẽ liên tưởng ngay đến cục rubic…”

AAAA,,…mắt nó đột nhiên sáng lên…cắt đứt bài thuyết giảng của cậu ta

“Câu còn lại ám chỉ cách ghép thành một mặt hoàn chỉnh, phải ko???…”

Thì ra là dzậy àk…sao mà nó ko nghĩ ra sớm hơn ta…chuyện dễ dàng như thế mà lại…

Nó cuối xuống, hai tay giơ ra tưởng tượng xoay xoay cục rubic…và nó đã phát hiện ra con đường dẫn đến đây một cách dễ dàng…theo mô típ: xoay trái, xoay lên, xoay phải…có thể đưa viên ‘cúi’ cùng lắp vào chỗ trống còn lại ngay…ây da…

Thật sự thì đây vẫn chưa là câu đố khó lắm…hô hô hô!!! Cậu ta biết đáp án ngay cũng đâu có gì lạ…xời…chuyện nhỏ…

Bộp… bộp… bộp…

Bỗng từ đâu vang lên hàng loạt tiếng vỗ tay...sau đó là một giọng nói eo ẻo của tên ẩn hình đó:

“Thông minh lắm!!! Cuối cùng hai bạn cũng tìm được đến đây…”

Rất bình tĩnh, anh chàng bên cạnh nó nói:

“Bây giờ chúng tôi phải làm gì nữa mới kết thúc cuộc thi…/???”

Một sự im lặng trải dài căn phòng, tiếp đó là một bàn cờ vua đột nhiên xuất hiện trên chiếc bàn ấy…

“Một trong hai sẽ ngồi trên chiếc ghế mây…chúng ta sẽ đánh cờ ‘giải trí’ nhék…”

Đánh cờ sao??? Có nhầm ko dzậy…tâm trạng như thế này còn bảo là ‘giải trí’…

Nó đang định nói trả lại hắn ta thì cậu ấy liền ra hiệu im lặng, xong cậu ta bước đến chỗ chiếc ghế ấy và bắt đầu trận cờ…

“Nếu thắng chúng tôi sẽ được gì?”. Cậu ta hỏi, người vẫn bình tĩnh lạ lùng.

“Nếu thắng, 6 người bạn của các cậu sẽ được thả ra…”

Sau lời nói đó, cái màn hình cỡ lớn lúc nãy lại hiện lên…bên trong chứa 6 người bạn của tụi nó…

“Thời gian sẽ được tính khi giọt nước đầu tiên nhiễu xuống trong màn hình…”

“Được…bắt đầu đi!”

Một tiếng đồng hồ trôi qua, nó đứng im nhìn trận cờ của họ…nhưng thực tế nhìn như thế nào cũng ko giống là có hai người đang đấu với nhau bởi chiếc ghế đối diện cậu ta vẫn trống ko…mặc dù con cờ vẫn di chuyển…

…15 phút nữa…trận cờ bắt đầu gây cấn…rõ ràng tên này đâu phải tay vừa…cao thủ gặp cao thủ ‘rùi’…hix…

Tuy nó ko phải là người giỏi môn này nhưng lâu lâu nó lại thọt thọt chỉ vô bàn cờ…và cũng vô tình cứu vớt cậu ta khỏi thế bí, chuyển sang nước tấn công…Nó cũng tự khâm phục tài năng của nó gớm>.<

“Ê, cậu điên àk? Đi nước đó mất toi con hậu…” Đang tự cười thầm bỗng nó phát hiện một nước sai trầm trọng…

“…”

Cậu ta ko đáp lời nó mà cứ nhìn chăm chăm vô bàn cờ…có vẻ như đang chờ đợi điều gì đó…

Yeah!!! Và ‘rùi’ nó thoáng thấy nét vui mừng của cậu ta…Ngộ thật, mất con cờ mạnh nhất mà cậu ta lại mừng như thế…chạm dây chăng??? Hay tại trình độ nó còn thấp quá ko tưởng tượng ra những ‘tuyệt chiêu’ tiếp theo???

“Chiếu…”

O.O Ôi trời!!! Nó vừa nghe đâu đó cái câu ăn mừng…thật ko??? Cậu ta đã xoay sở ra làm sao để dụ được tên kia vô bẫy…hi sinh con hậu nhưng lại được con vua…kể cũng đáng lắm chứ!!! Wow, cậu đúng là thiên tài!!

Bàn cờ biến mất…vậy là tụi nó thắng…dễ dzậy sao???

“Okie…màn 1 kết thúc…”

Bất thần nó nhìn lên cái màn hình cỡ lớn ấy…nãy giờ nó ko để ý rằng từng giọt nước đang nhễu xuống trong đó…và họ gần như sắp chết chìm…nếu như trận cờ ko kết thúc…nó ngạc nhiên trước cái thắc mắc thật điên rồ…thực ra nó có phải là màn hình…hay là một bể nước???

Và ‘rùi’ nước ngừng chảy…họ đã thoát ra…bình an vô sự…ko một tý nước nào dính trên quần áo…nó thầm nghĩ một câu hỏi nữa “ Đó có phải là ảo ảnh???”

-------------------------------

Xoẹt xoẹt…

Oái, đột nhiên cúp điện…căn phòng chợt tối thui…chưa được vài giây sau ánh sáng đã trở lại một màu xanh thẳm… Xung quanh căn phòng đã được bố trí khác…

“Chuyện gì thế?”

“Ko biết…chắc thay đổi tí ko gian ấy mà” Lại là câu nói đùa cợt của Mã Quốc Anh.

Trước mắt tụi nó bây giờ là hàng chục chai lọ nhỏ…với đủ màu sắc…ko biết sắp có trò gì nữa đây?...

“Các bạn thân mến…Còn hai người bạn nữa chưa được giải cứu…” Tiếng nói eo ẻo lại vang lên.

“…”

“Trong những lọ phía trước đa số đều là những lọ thuốc ngủ…tuy nhiên nếu các bạn tìm được hai lọ ko chất…coi như thắng…”

“Sao??? Bao nhiêu là lọ…bảo tìm thế nào đây?”

“Đúng đó…lỡ ko tìm đúng, chúng ta sẽ thua mất…”

“Hai đứa kia sao đây???”

Chưa gì cả đám lại nhốn nháo cả lên, ko biết suy nghĩ, gặp chuyện gì cũng chỉ biết la lối, phản đối…càu nhàu…đúng là đầu heo…

Nó bực mình xô đẩy tụi kia ra…mở đường đi đến chỗ những cái lọ đấy…Lần này đến lượt ta ra tay đây, mấy chuyện cỏn con này cũng bày đặt làm khó được ta sao…xời…thất vọng…thất vọng…

Nhanh như chớp nó tóm lấy hai lọ màu vàng cam và màu xanh dương…tụi kia ko dám hó hé lời nào mà chỉ đứng nhìn nó đầy lo lắng…bởi nó đã lấy đi ‘rùi’ miễn trả lại…ko cần biết đúng hay sai…

“Trời ơi!! Sao ko bàn bạc lại đã…?”

“Cậu có chắc là nó ko?”

“Đúng đó, cậu phải hỏi ý kiến tụi này chứ!”

“…”

Sặc…đợi hỏi ý kiến tụi bây chắc hết thời gian thi đấu…với lại ta đây biết chắc là hai lọ này ‘rùi’…he he he

Nó đưa hai tay cầm hai lọ dơ thẳng lên cao, hô vang:

“Xong, tụi này đã đưa ra đáp án…”

Im lặng

Ặc, quê độ…sau câu đáp án của nó ko một chút hồi âm nào dzậy? Có nhầm lẫn gì ko? Nó ngơ ngác nhìn lại hai lọ…có cần mở ra nếm thử ko ta?

Trong lúc nó đang mở nắp lọ thứ nhất ra trong sự lo lắng của mọi người nhưng nó ko cảm thấy sợ…nó mở và sắp cho vào miệng…chợt cậu ta giựt ngay lọ trên tay nó khiến nó mở to con mắt ngạc nhiên.

“Cậu làm gì dzậy?”

“Cậu đừng uống…lỡ cậu ngủ thật ‘rùi’ sao?”

Nói xong cậu ta ực ột hơi vào miệng…và làm tiếp lọ tiếp theo…người nó toàn thân bất động, tim đập mạnh từng hồi…mặc dù nó biết đây chắc chắn ko có chất độc hại gì nhưng vẫn cảm thấy lo lo…

Một hồi sau…trông cậu ta vẫn bình thường, liệu thuốc ngấm chưa ta?

“Nèk…ko sao chứ?”

Cậu ta nhe răng cười trước câu hỏi của nó…chứng tỏ cậu ta vẫn còn sống nhăn.

Nó thở phù một hơi dài…trước khi cánh cổng sau đấu trường mở ra…và hai người bạn nó xuất hiện…Phan Kim My và Vũ Thiên Di…họ vừa gặp lại tụi nó đã nhào đến ôm hôn tới tấp, nhất là nó, ko hiểu sao nhưng nó biết là nó đã chọn đúng lọ…

“Cậu tài thật…sao cậu biết thế…?”

“Thật ra có gì đâu…mình nhớ đến cái dòng chữ khắc trên người cậu ‘thui’…Bay- body - E”

Nó đáp lời Thiên Di một cách ngại ngùng…ai dè cô ả làm nó mất hứng…

“Hả? Trên người mình á…có khắc chữ hồi nào đâu…”

Uả chứ nãy giờ hai người ở đâu…

Dường như phát hiện ra câu hỏi hiện lên trên mặt của nó, Thiên Di nhìn Kim My ‘rùi’ nhìn nó cười he he…gian đểu…

“Ngồi uống café tâm sự…”

“Dzậy là giống tụi này ‘rùi’…tụi này cũng được cho vô một phòng máy lạnh ngồi uống café, ăn bánh kem…”

Sặc…hụa hụa…nó ‘mún’ hộc máu…trong lúc tụi nó vượt qua khổ ải để đi giải cứu họ thì họ lại…biết thế nó tình nguyện làm mồi cho họ bắt đi trước có phải sướng hơn ko…và tụi kia sẽ phải đi cứu nó…nó chỉ có việc chờ đợi…trong niềm hưởng thụ sung sướng…trong căn phòng máy lạnh..chứ ko phải trong đây….hu hu hu…

Tụi nó bước đến cái cánh cổng sau đấu trường, kèm theo đó là gặp một cái mật mã…ko ngần ngại một đứa trong nhóm tụi nó liền bấm ngay chữ “E”…xem ra tên đó cũng thông minh đấy…

“Xin chúc mừng các bạn…đã kết thúc vòng thi đấu…”

Đó là lời tạm biệt của tên mang giọng eo ẻo…hy vọng đây là lần ‘cúi’ cùng nó nghe lại cái giọng đó…thật khủng khiếp…

Vừa bước ra khỏi ‘phòng ma thuật’ với tâm trạng háo hức khi là nhóm đầu tiên giải xong bài thi…thì hóa ra nó đã bị hố to…

Trước mặt nó lúc này đã có một nhóm ngồi đợi sẵn…nó như té từ trên độ cao cực đại của đấu trường…đáp đau ko thương tiếc…là cái nhóm quái quỷ nào còn nhanh hơn tụi nó dzậy??? Lòng tự ái dâng lên cao…nó hồng hộc khí thế đi về phía dãy ghế đó…và chôn chân lại ngay khi bắt gặp Tử Ân và Tố Tố…là nhóm của họ sao???

Vừa nhìn thấy nó, hai bà bạn đã nhào đến ôm hôn lấy hôn để…sao ‘hum’ nay nhiều người hôn nó thế ko biết?...Bị triệu chứng àk…

“Ôi Mỹ Lan, nhóm tụi này thắng ‘rùi’…vui hok???”

Ặc, vui cái con khỉ…thế mà cũng hỏi được…mặt nó giờ tối sầm như cái ánh đèn trong ‘phòng ma thuật’…

“Sao…sao…sao mà…nhóm bà….” Đột nhiên nó bị cà lăm ‘lun’…T_T

“Sao nhóm tui có thể giải nhanh hơn nhóm bà chứ gì?”

“O.O ưk`” Nó tròn mắt nghi ngờ…đến nó cũng ko tin…

“He he he…lại đây tụi này cho bà lác mắt chơi…”

Nói xong Tử Ân và Tố Tố chụp lấy tay nó còn đang sượng đơ chạy ù ra chỗ kín nhất trong đấu trường…

“Ê…từ từ…hai bà có gì àk?”

Oái….binh binh binh….

Một chòm sao bay xung quanh đầu nó…trời ơi!!! Nó vừa tông phải cây cột…hai bà bạn…đồ quỷ sứ…>,<

“Chậc, ko sao chứ?”

“Gì? Sao lại ko? Sưng một cục ‘rùi’ nèk…”

Nó tức tối ôm sờ cái cục u trên trán thì chợt nhận ra giọng hồi nãy ko phải của hai bà bạn nó…mà là một giọng con trai…

Nó chưa kịp ngẩng đầu lên xem rõ chuyện gì thì anh chàng đã ‘cúi’ người xuống lấy tay chạm vào tay nó cùng xoa xoa cái trán…và nó nhận ra ngay, anh chàng đó chính là Kim Huyền Ảnh…thật ko thể ngờ…sao hắn lại xuất hiện ở đây? Ko phải hắn còn ở trong bệnh viện sao?....

Trong khi nó vẫn còn đang ngơ ngơ nhìn hắn ta đầy khó hiểu thì hắn chỉ cười, tay vẫn cứ đều đều xoa trán nó…thật ấm làm sao???...Nó cũng quên mất rằng xung quanh nó vẫn còn có người…nhưng ko phải chỉ có hai bà bạn nó mà còn có cả cậu ấy…anh chàng với cặp kính dày...

O.O Oh my god!!! Một chuyện thật điên rồ…làm sao hắn có thể xuất hiện ở đây chứ??? Hắn đâu có thẻ dự thi…Hắn là thần sao??? Có thể qua mặt được bảo vệ…ack…ack…

“Làm gì mà nhìn dữ dzậy….bộ lạ lắm sao???”

“Ưk`…lạ thật…sao cậu vào đây đượcO.O???” Nó vẫn ngồi lì đó nhìn hắn bằng cặp mắt áo ộp.

“Tôi có cách của tôi…hơ hơ hơ!!!”

Ặc,…hắn vẫn cứ như ngày nào, cái cách nói chuyện đi kèm với cái giọng cười quái đảng chả giống ai…có chết cũng dzậy, nó cũng ko thèm để ý làm gì…Nó quay phắc sang hai bà bạn, nãy giờ hai đứa cứ đứng nhìn nhau cười khúc khích như hai con khùng…

Tức khắc Tử Ân và Tố Tố nhận được tín hiệu từ Mỹ Lan, hai nhỏ bèn chạy đến đỡ nó dậy cùng Kim Huyền Ảnh, sau đó là ánh mắt lúng la lúng liếng nhìn nó ‘rùi’ đến Kim Huyền Ảnh..chả biết hai đứa đang toan tính chuyện gì…???

“Sao? Mấy bà vẫn chưa nói cái ‘bí kíp’ thi đấu của mấy bà cho tui biết mờ?”

“Thì…bà thấy ‘rùi’ đó….chính cậu ấy đây nèk…” Hai đứa cùng đồng thanh trả lời.

“Cái gì?...Liên quan gì đến hắn?” Nó liếc xéo Kim Huyền Ảnh, mặt hắn tươi như hoa.

Tức thì Tử Ân chìa cái iphone của nhỏ ra, trong đó chứa hàng loạt tin nhắn của Kim Huyền Ảnh….nào là đến đâu ‘rùi’?...gửi bức ảnh đó cho tui…hãy theo hướng này mà đi…để tui đấu cờ với hắn…chọn hai lọ này đảm bảo thắng ngay…okie…yeah..v.v.v….

Mắt nó ‘mún’ nổ ra…cái gì thế này…

“Mấy bà…với hắn…cái bọn này…CHƠI ĂN…ưkmmmm…”

Chưa kịp hét lên thì nó liền bị Tử Ân bụm chặt miệng…oái…nghẹt thở…

“Trùi ui Mỹ Lan , bà biết ‘rùi’ thì đừng la toáng lên thế chứ…’mún’ hại chết tụi này ákkk”

“Ai biểu mấy bà làm thế…còn nhờ cái tên này tư vấn giúp nữa…”

ÔI…tức chết…tức chết…Trong lúc nó đang chuẩn bị tung chưởng đánh bẹp dí hai đứa phản bạn này thì tên Kim Huyển Ảnh liền lên tiếng:

“Ây ấy…tại tui mở lời trước…he he…đừng trách họ…”

“Có điều…kết quả thật ko như mong muốn…chậc…” Nói đoạn hắn liền giựt lại cái iphone trên tay nó…lắc qua lắc lại…làm vẻ tiên tiếc…

Sao??? ‘mún’ đấu với ta àk…gì mà gián tiếp với trực tiếp chứ…đáng ghét…nhưng dù thế nào thì nó cũng thua đứt đuôi hắn ‘rùi’…Trời ơi!!!…Người nó bỗng nóng như lửa đốt…thôi ‘rùi’…hạ hỏa…hạ hỏa…

“Hi hi Mỹ Lan…hi hi…bà thắng hay tụi này thắng hay Kim Huyền Ảnh thắng thì cũng là trường mình thắng…lấy đại cuộc làm trọng nhé…bà bạn ‘iu’ dấu!!!”

Hai đứa hồ hởi chạy đến, đứa mát xa, xoa bóp vai nó…’rùi’ cười toe toét…ack…ack…nghe cũng có lí…nhưng….vẫn cảm thấy sao sao…

Cứ nhớ đến lúc nó với hắn thi cạnh tranh nhau giành vé vào đấu trường ‘magic’…và hắn đã nhường nó…lúc đó nó ko hiểu lí do tại sao nhưng…bây giờ nó đã hiểu ….hắn cũng chả tốt lành gì…tên ác ma…

---------------------------

Bộp…bộp…bộp…

Bỗng phía sau tụi nó vang lên vài tiếng vỗ tay…là của ai thế???...Điều đó khiến bốn cái đầu tò mò đều quay lại…

Và…thật ngạc nhiên thay…tụi nó phải trố mắt ra nhìn…cậu ấy đã đi theo sau nó từ lúc nào ko biết…Trong im lặng, ko một ai hó hé câu chào đón vị khách này...thì cậu ấy lên tiếng:

“Chơi như thế ko được đâu nhé!!!”

“Cậu là ai?…” Kim Huyền Ảnh nheo mắt nghĩ ngợi điều gì đó.

Ko hiểu sao nó lại có cảm giác ko hay…ôi…chuyện gì sắp diễn ra…có khi nào họ oánh nhau…oh no no no….tại sao họ phải làm thế chứ…nó hoang tưởng chuyện gì thế nhỉ>.“Tôi là Kỳ Thiên Văn…bạn cùng nhóm với Mỹ Lan…” Cậu ấy vui vẻ giới thiệu, bây giờ nó mới biết tên thật của cậu ấy….tay họ bắt lấy nhau làm quen.

“Àk…tôi nhìn cậu quen lắm…”

“Kim Huyền Ảnh…cậu ấy là ân nhân mà cậu giành với tôi đó”

“Cái gì???O.O” Tự dưng hắn la toáng lên làm cả bọn ‘mún’ lọt tim…

“…”

“Àk…ko…tôi ngạc nhiên quá đấy mà..hơ hơ…chào ân nhân…”

O.O Gì thế này?..Thái độ thay đổi của hắn làm nó ơn ớn quá…nổi hết cả da gà….Nó nhìn hai người họ tay bắt mặt mừng…Sau đó là im lặng….

Nó và hai bà bạn cùng đứng nhìn quan sát…họ cứ y như hai pho tượng khổng lồ…tay vẫn còn nắm chặt…miệng vẫn cười nhưng có hơi ko tự nhiên…bốn mắt nhìn nhau nói chuyện…ặc…nói chuyện bằng mắt ư??? Ưk` mà cũng đúng….họ đã đứng nhìn nhau cả mấy phút ‘rùi’…trong khi ko có một âm thanh nào phát ra từ miệng…=.=…

Ây da…có khi nào nó phải xen vào giữa hai người họ ko…chứ như thế này coi bộ ko ổn…

“Kim Huyền Ảnh…hi hi…cậu bình tĩnh…”

O.O Mặt hắn vẫn ko biểu lộ cảm xúc gì…Có lẽ nó phải chuyển hướng khác…

“Hey..thiên..thần…hey…cậu…”

“TRÁNH RA!!!”

Oái…>.< chưa kịp nói gì thì nó đã bị hai tên quát ột trận ‘rùi’ đẩy ra ngoài…sau đó cả hai lại nhìn nhau ‘đắm đuối’…ặc…có lộn ko dzậy trời!!!…

1 phút sau………….

“Tụi mình coi bộ hợp nhau đấy…đi uống nước hen ông bạn…”

“Okie…đi thì đi…”

Bỏ mặc lại ba bộ mặt thộn ra một đống của tụi nó…hai người họ khoác tay nhau thênh thang ra cửa chính…cười vui vẻ như bạn thân lâu ngày ko gặp…quái lạ..mới quen nhau cơ mà…tên Kim Huyền Ảnh đáng ghét…có mới nới cũ hả???

“Ây….có nhầm lẫn gì ko?...Tui tưởng họ sắp oánh nhau giành bà chứ?”

“……TT_TT……”

Lời nói của Tố Tố làm nó đau lòng…mà ko…mắc mớ gì phải đau lòng…

Giành cái gì mà giành chứ….bộ ta là món hàng của họ sao…ưk…đi đi....cả hai tên đừng hòng quay lại nói chuyện với ta… xx…eo ơi..nhưng sao ‘bùn’ thế???

……………………………

“Alô aloo….kết thúc vòng 1…tôi xin tuyên bố…nhóm thắng cuộc là nhóm số 39…”

“Chúng ta sẽ có 30 phút chuẩn bị ……..”

………………………….

Tiếng loa oang oang vang lên trong đại sảnh kéo tụi nó về thực tại…nhất là nó…nãy giờ nó cứ mơ mơ tưởng tưởng về điều gì đó xa xăm…

“Chúc hai bà may mắn nha!!!”

“Hô hô…yên tâm…bởi tụi này đã có bùa hộ mệnh hết ‘rùi’…”

Cả hai đáp lời nó tỉnh queo…sao hai đứa nó ko lo lắng chút nào ấy nhỉ?...Mà bùa hộ mệnh àk…có vụ này nữa sao???...đi vẽ bùa hồi nào dzậy???

“AAAAA….ở đây này…”

“…”

Đang ngồi ăn kem…đột nhiên cả hai nhảy cẩng lên, tay hươ hươ…chỉ chỉ…hình như tụi nó có hẹn ai đó…Thì ra là hai ông cạ cứng của Kim Huyền Ảnh…

“Tố Tố…sao em giỏi dữ dzậy…vượt qua cả con vịt bầu này sao…he he”

Vừa đến nơi…tên Hứa Gia Lạc đã tạt cho nó cả thau nước lạnh…bộ hắn chán sống ‘rùi’ chắc…

“Ak….hok phải…tại có cao nhân giúp sức mới thắng cuội…chứ làm seo địch nổi Mỹ Lan…hi hi” Tố Tố ra vẻ ngượng ngịu…nhỏ cứ cắm cúi ăn phần kem của mình….

“Em yên tâm…có bùa hộ mệnh này bên cạnh đảm bảo vòng 2 em đoạt cúp ‘lun’…”

Oẹ…ai là bùa hộ mệnh của ai chứ?...tên này ák…hắn là sao chổi thì có…Tố Tố…bà mà còn bám bíu tên này sẽ ko yên nổi đâu…>’’<

Trong khi đó…dãy ghế bên cạnh…

“Vòng 2, Tử Ân thi nữa phải hem?...Có cần hỏi gì trước khi thi hem?...”

“Hok cần gì hết…có bùa hộ mệnh là cậu…mình cảm thấy tự tin vào bài thi lắm…^.^”

“Dzậy sao?...”

----------------

T.T Trời ơi!!! Tự nhiên lòng cảm thấy tui tủi thế nào ấy….Cảm giác này là sao??? Sao ko một ai hỏi han đến nó dzậy?...Đáng ghét! Đáng ghét!....Nó cố dét hết mớ kem sô cô la còn lại trong sự khó chịu khó tả…tả thế nào được…chỉ biết trong khi hai đứa bạn nó đang tỏn tè với hai ‘bùa hộ mệnh’ mà nó lại chả có ai bên cạnh…thiên thần cũng ko có huống chi ác ma…

Sau thời gian ‘giải lao’…..hai bà bạn của nó lại vào đấu trường thi vòng thi thứ 2…bên ngoài chỉ còn lại nó và ‘hai bùa hộ mệnh’ của họ…

“Này, đoán đi…Tử Ân hay Tố Tố thắng nào” Tên Hứa Gia Lạc xoay xoay cái ống hút…mắt sáng rỡ với cái câu hỏi trong đầu.

“Ko biết…dù là ai thắng thì cũng là trường mình thắng ‘thui’…”

Hửm….đang uống ly trân châu bạc hà thì nó khựng lại…sao câu nói nghe quen quen dzậy cà…

Nó ngẩng đầu lên…quá ra là tên Kim Huyền Ảnh…ủa..ko phải hắn đi chung với ‘bạn mới’ sao???

“Kỳ Thiên Văn đâu?”

Nó trố mắt nhìn xung quanh nhưng chả thấy liền hỏi. Nhưng đáp lời nó chỉ là một nụ cười nửa miệng…tên này đang bày trò gì thế nhỉ?

“Ủa? Kỳ Thiên Văn là tên nào?” Hứa Gia Lạc bộp chộp.

Nó định ko trả lời hắn ta nhưng…đã bị Lâm Dĩ Kì phát hiện…

“Có phải là anh chàng gặp ở bệnh viện ko?”

“Sao cậu biết?” Lại là một dấu chấm hỏi lớn.

Nhưng lần này cũng ko khó để biết…bởi Lâm Dĩ Kì đã chỉ tay ra ngay bãi đậu xe…nó chợt thấy chiếc xe công màu đen sì đậu sát bên xe trường nó…cả đoàn học sinh trường Kang Hoo đang nhốn nháo chuẩn bị lên đường ra về…và dẫn đầu đoàn là một ông thầy cao to, râu ria lỏm chỏm…còn kế bên ông là Kỳ Thiên Văn…dường như cậu ấy đã nhìn thấy tụi nó…cậu dơ tay chào tạm biệt…ko quên một nụ cười tuyệt đẹp…

“Gì kì dzậy?” Đột nhiên tay nó đập mạnh xuống bàn cái ‘rầm’…

“Kì gì mà kì?” Kim Huyền Ảnh thì trợn mắt nhìn nó….

“Vòng thi thứ 2 vẫn còn một học sinh trường đó mà…sao họ lại về được???”

Trước thái độ của nó, hắn chỉ lắc đầu giải thích…

“Sao mà ko nắm bắt thông tin gì hết…bộ cô ko biết bây giờ trong đó chỉ còn lại 9 người ‘thui’ sao…???”

“…”

“Anh bạn Tống Diễn cáo bệnh đột xuất…ko thi nữa…thế đó…hiểu ‘rùi’ thì…Này..cô đi đâu dzậy?”

Trong lúc hắn đang nhắm mắt nhắm mũi giảng thuyết cái thông tin mới ấy thì nó đã lao xuống phía dưới cầu thang…chạy một mạch theo chiếc xe ấy…

Hộc…hộc…

Trời ơi!!! Đừng có đi như dzậy? Ôi..thiên thần trong tim…

Thiên…bum…bum…bum…

Má ơi!!! Đang chạy thì nó va phải cục đá ven đường…quái ác thiệt…thế là một cú ngã đầy ngoạn mục…Hu hu hu…

Bỗng một bóng người vội lao đến đỡ nó dậy…ôi…thiên thần đã quay lại…

“Sao lại đuổi theo tôi?”

“…Ko biết…”

“Ngốc quá…”

“Đúng!!! Bởi ngốc nên cậu lại ‘mún’ bỏ đi ‘lần nữa’…”

“…”

“Ko phải đâu…”

“…”

“Sẽ gặp lại nhau sớm ‘thui’…có điều…”

“Sao???” Nó cảm thấy đầu gối đau ê ẩm, có khi đã rỉ ít máu nhưng vẫn cố hỏi.

“Chỉ là…ko biết đến lúc đó, lựa chọn của cậu sẽ như thế nào?”

Lựa chọn??? Nó ko hiểu…nó ‘mún’ hỏi tiếp nhưng cậu ấy đã đỡ nó dậy và…dìu nó đến một ghế đá gần đó…sát trùng…và dán băng cá nhân…nó la lên một tiếng đau thấu xương…làm sao một người như cậu ấy đôi lúc lại chu đáo đến dzậy?....đem theo cả những thứ nhỏ nhặt như thế cơ đấy…

“Xong ‘rùi’…để tôi đưa cậu vào.”

“Này, tôi đưa cô vào.”

Hửm???...Tự nhiên có hai lời đề nghị vang lên cùng một lúc…khiến nó ko khỏi tò mò ngẩng đầu lên xem…cả hai bàn tay cùng chìa ra trước mặt nó…ặc…gì đây??? Cả Kim Huyền Ảnh và Kỳ Thiên Văn…Kim Huyền Ảnh…hắn xuống đây khi nào dzậy…

“…”

Trời ơi!!! Nắm lấy bàn tay ai bây giờ…tay này…hay tay này…bàn tay nào cũng đepO.O…ý ko phải, bây giờ đâu phải lúc ngắm bàn tay nào đẹp…mà là lựa chọn ai đây??? Ai…

Trong lúc nó đang loay hoay chọn lựa…thì đã có một bàn tay rút trở lại…người đó lại là Kỳ Thiên Văn…

“Kim Huyền Ảnh…nhờ cậu…”

“...”

Cậu ấy đặt tay nó quàng qua vai Kim Huyền Ảnh, cậu ấy dìu nó đứng lên…thế này là sao? Nó chưa chọn lựa màO.O

Xong cậu ấy nói nhẹ bên tai nó…

“Cậu nhớ đấy…Điều tôi ‘mún’ biết là lựa chọn của cậu lúc đó sẽ như thế nào?”

……Sao???........Nhưng chẳng phải hành động của cậu đã quá rõ sao? Ko phải cậu đã bỏ cuộc đấy sao???...Sao bây giờ lại ‘mún’ nó chọn lựa???....Lúc đó là lúc nào???....

Tên Kim Huyền Ảnh dường như hiểu ra gì đó, hắn cười hì ‘rùi’ hỏi Văn…

“Này, cậu đi về sao? Bao giờ gặp lại?”

Văn quay đi và buông ra một câu lạnh băng với Kim Huyền Ảnh…

“Đừng hỏi tôi bao giờ gặp lại…bởi khi đó chúng ta ko còn là bạn nữa đâu…”

Ôi!!!!T_T Sao nghe mơ hồ quá…nó ko hiểu…nhưng tên bên cạnh nó lại hiểu bởi nó thấy hắn cười đáp lại…rất vui…Đúng là…ko hiểu tại nó ngốc hay tại lời lẽ bọn con trai phức tạp…hay là tại nó chưa hiểu thực sự cảm giác ấy là gì???

Bạn đang đọc Cuộc So Tài Học Đường của tomoyoloving
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.