Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm giáng sinh

Phiên bản Dịch · 4406 chữ

Ôi trời!!! Tại sao nó lại thường rơi vào những cảnh dở khóc dở cười như thế chứ? Thật là mất mặt, nó ko thể nào nói ‘ko’ với hắn…đó là luật chơi…

“Khăn đâu, khăn giấy đâu hết ‘rùi’ ?” Nó nằm trên giường ‘bệnh’ quơ tay loạn xạ, cái bé mũi thân ‘iu’ của nó cứ ‘hít hà’ ‘hít hà’…khó chịu quá…

“Dạ đây, thưa tiểu thư.” Anh Khanh vừa bước vào phòng với hàng chục hộp khăn giấy để trên bàn.

“Hắt xì…cám..ơn..hắt..xì..hơi..ặc” Nó khốn khổ lấy cái khăn hỉ vài cái…xịt xịt…

“Wake up in the morning feeling like P Diddy

(Hey, what up girl?)

Put my glasses on, Im out the door - Im gonna hit this city (Lets go)

Before I leave, brush my teeth with a bottle of Jack

Cause when I leave for the night, I aint ing back…”

Bỗng tiếng chuông điện thoại của nó kêu inh ỏi, anh Khanh biết ý liền lui ra ngoài. Nó chồm người tới lấy điện thoại nằm trên bàn- cạnh cái laptop.

“Alô..” Nó ráng lấy giọng bình thường tuy vậy vẫn còn nghe rõ tiếng khàn..(người bệnh mà).

“Hey, dạo này vẫn okie chứ hả?” Đầu dây bên kia, một giọng nam trầm cất lên.

“Ai ‘dzậy’?”

“SẶC..Mới có ‘mấy tháng’ mà đã quên ‘rùi’ sao, tên ‘nô tì’ kia?

Cái gì? ‘Nô tì’??? Nó đã nhớ ra được điều gì đó…nó quay lại ngó cái điện thoại…đúng ‘rùi’, cái số điện thoại ‘ma’ này, còn ai khác ngoài tên Kim Huyền Ảnh xấu xa kia nữa chứ…

Nó đang định tìm hắn để tính sổ ai dè hắn lại tự nộp mạng…

“Một tháng còn ko nhớ nỗi lấy gì ‘mấy tháng’?” Nó nói giả nai..

“Ồ, nhưng chắc cô còn nhớ chuyện tụi mình ‘kiss’ nhau ở…”

“STOP”

Cái tên trời đánh này, “mi mà còn nói nữa mi tin ta sẽ ‘cạp’ mi te tua ko hửm”, lòng căm thù của nó đã bốc từ chân lên đến đỉnh đầu cháy ‘xèo xèo’..

“Này, tôi cấm cậu…”

“…nhắc lại chuyện này.” Kim Huyền Ảnh chợt típ lời nó.

“Ừ” Nó nói lạnh băng.

“Hơ hơ…Nếu cô ko nói quên tôi cũng ko nhắc lại làm gì đâu^^”

Chợt nó hồi tưởng lại ba tháng trước…cuộc sống của nó như rơi xuống chín tầng địa ngục…thật là ‘thảm khốc’..

------------------

““Hai em đang làm gì thế?” Tiếng một người phụ nữ văng vẳng.

Trời ơi! Đó là cô Nhã-hiệu trưởng trường Noble…

HU HU HU ….Tiếng khóc ai oán của nó càng to hơn, vang khắp cả sân trường…

Tên Kim Huyền Ảnh buông nó ra…

Tử Ân chạy đến bên nó ‘rùi’ nhỏ đưa cho nó cái khăn giấy…nó xuýt xoa…

“Dạ, thưa cô, ko phải lỗi của Mỹ Lan…” Tố Tố la lên trong khi chạy lại chỗ nó.

“Cô ko hỏi em, cô đang hỏi Dương Mỹ Lan và Kim Huyền Ảnh” Cô Nhã đáp lạnh lùng ‘rùi’ nhìn đứa này đến đứa kia, ko một ai dám nhúc nhích.

Trong lúc cả sân trường im lặng đến nghẹt tim, có thể nghe rõ cả ‘tiếng lá rơi’…một trong hai đứa nó cuối cùng cũng lên tiếng

“Thưa cô, cho em được giải thích…” Đó là Kim Huyền Ảnh.

“Được rồi, em nói cô nghe thử xem”.

Mọi người đã chuyển hướng nhìn Kim Huyền Ảnh ko chớp mắt, mặt ai cũng hồi hộp tò mò…

Nó đang thầm nghĩ ‘có khi nào tên này lại đem chuyện cá cược của tụi nó ra kể cho bàn dân thiên hạ ko’, nếu như thế thì...

“Thưa cô, vì em thích bạn Dương Mỹ Lan nên em mới hôn bạn ấy”

RẦM

Nó như vừa bị một quả tạ đè lên người, Kim Huyền Ảnh…hắn nói bậy bạ gì thế?

“Cái gì?” Cô Nhã dường như há to hết cỡ, mắt vẫn đăm đăm nhìn Kim Huyền Ảnh nghi hoặc..

“Dạ, em thích Dương Mỹ Lan và bạn ấy cũng thích em…trong trường Noble đâu có quy định cấm học sinh thích nhau, phải ko cô?”

“Ờ… ừk…nhưng mà các em…”

“Em nghĩ chắc cô cũng hiểu và thông cảm cho tụi em vì em thật sự rất thích bạn ấy.”

“Nhưng…”

“Cô yên tâm, tụi em sẽ ko để việc này ảnh hưởng đến chuyện học tập hay danh tiếng nhà trường đâu ạ”

“Nhưng đã có lần đầu thế nào cũng có lần sau…”

“Em hứa sẽ ko để chuyện tương tự xảy ra nữa.”

Kim Huyền Ảnh cứ nói tới tấp ko kịp để cô Nhã lẫn nó hó hé câu gì, nó đang ‘mún’ nhảy vào chặn họng hắn ngay tức khắc để minh bạch thì hắn đã kéo nó đi lên cầu thang dẫn về lớp…để lại đằng sau bao ánh mắt: ngạc nhiên có, khâm phục có, ngưỡng mộ có…ngay cả sự ghen ghét, đố kị tức giận của ‘mí’ fan girl đối với nó…

Còn nó thì chả thấy chuyện này hay ho gì. Tay trong tay cùng với Kim Huyền Ảnh, đang suy nghĩ mông lung về chuyện hồi nãy hắn nói ‘có thật ko?” ‘hắn thích mình hồi nào dzạ?’ thì…

“Cô tin thật sao? Tối nay nhớ có mặt đúng giờ đấy!”

“Cái gì?” Nó như ‘mún’ té ngửa…

Cứ tưởng hắn cho qua chuyện này ai dè nó đã lầm to…nó phải công nhận tài năng diễn xuất của tên này chuyên nghiệp cỡ nào, …đến nó cũng tưởng là thật..’ngu quá’…

*…*

Tối ngày hôm đó, Mỹ Lan phải lết tới cái bữa tiệc của Kim Huyền Ảnh như yêu cầu và phải phục vụ từng học sinh ở đó như bồi bàn…nó ko thể nói ‘ko’ với hắn…

Ngày thứ hai, nó bị hắn tống ột đống danh sách thức ăn, nước uống ưa thích hằng ngày của hắn và bắt nó phải tự đi mua…

Khốn khổ thay…hắn luôn nói đã gắn ra-đa theo dõi nó…nếu làm sai hắn sẽ tăng hình phạt gấp đôi…>” Ngày thứ ba, tư, năm…nó bị lôi về nhà của hắn- theo nó thì cái này mà là nhà cho người ở sao?- nhỏ xíu xìu xiu, trên sàn thì vương * đầy ắp thức ăn vụng vỡ…chưa kể nó đã ‘mún’ xỉu ngay tức thì khi bước vào phòng của hắn…ko có từ nào diễn tả nổi…

Trên bàn, những cuốn táp chí, truyện tranh, đĩa nhạc, phim chất đống lung tung, quần áo phơi đầy cả giường…hôi kinh khủng ..ặc..

Ở nhà, mẹ nó thường la nó về tính bừa bộn, cẩu thả, ko gọn gàng, ai ngờ ở đây nó lại gặp đối thủ lợi hại hơn…

…và nó còn shock hơn khi biết là nó phải dọn ‘cái bãi rác’ ấy..cả đời nó chưa từng đụng đến một ngón tay vào những chuyện này..nhưng nó ko thể nói ‘ko’ với hắn…hắn sẽ nghĩ gì về nó chứ?...

“Cậu có phải con người ko?”

Đó là câu duy nhất nó nói trong cái căn nhà bẩn thỉu đó.

Hai ngày còn lại cũng chả tốt lành gì, nó bị hắn dẫn đến một cái trang trại xa tít thành phố,…hắn nuôi ngựa sao???

“Cô đem thức ăn cho chúng đi, sau đó thì tắm rửa sạch sẽ cho chúng..nhớ đừng kì cọ mạnh quá chúng ko thích việc này đâu.”

“Sao?”

“Làm nhanh đi, còn nấu bữa tối cho tôi nữa”

Trời ơi!!! Tại sao số con lại gặp một tên sao chổi ‘đẳng cấp’ nhất quả đất này vậy????.....Ko thể được, phải đấu tranh giành lấy quyền sống sót chứ…gừm

“Oái”…Nó đang nhắm mắt nhắm mũi kì lưng cho con ngựa trong niềm sục sôi căm hận bỗng con ngựa chợt rống lên, giẫy giụa liên hoàn, nhém xíu nữa là hất văng nó bay lên trời ‘rùi’ O.O

‘Nào nào, ngoan đi cưng, chị sẽ làm nhẹ nhàng hơn he!!’

Kết thúc ‘hợp đồng kí kết’, nó thở phào nhẹ nhõm khi ko còn phải gặp lại tên này mỗi ngày…nó có thể trở lại cuộc sống tiểu thư của nó ..thật là hạnh phúc,..

HU hu hu hu hu…nó thề sẽ cảnh giác hơn với bất kì lời đề nghị nào của Kim Huyền Ảnh, đối với nó hắn là hiểm họa…chính xác là thế..!

*….*

---------------

“Này, nô tì...sao đột nhiên im lặng thế?” Giọng Kim Huyền Ảnh đầy lo lắng vang lên trong điện thoại..kéo nó về với hiện thực.

“Ờ mà cậu gọi cho tôi có chuyện gì? Chúng ta đâu có gì để nói đâu? ..VÀ CẬU NÊN NHỚ LÀ TÔI KO CÒN LÀ NÔ TÌ CỦA CẬU NỮA…” Nó hét lên trong khi đang ném cái khăn vừa hỉ mũi xong vào thùng rác.

“Ồ tại miệng tôi quen thói, xin lỗi he, hô hô…” Đầu dây bên kia vang lên một giọng cười quái đản, nghe như ‘mún’ ấy đấm vào mặt..hừ.

“ỪM,…mà hôm nay là giáng sinh, bộ cô ko định đi đâu chơi sao?” Kim Huyền Ảnh nói tiếp.

“Tôi có đi hay ko nhất thiết gì phải nói cho cậu biết chứ”

“Chậc, đáng tiếc quá… tôi định mời cô đi đến một nơi rất thú vị …” Giọng của Kim Huyền Ảnh nhỏ dần như tiếng mũi vo ve…

“Tôi ko tin còn chỗ nào thú vị nếu như có cậu ở đó”

“Ồ có chứ, thú vị hơn cô tưởng đấy!” Đột nhiên hắn la lên làm nó giựt cả mình.

“Nhưng tôi ko ‘mún’ đi và tại sao cậu ko mời ai đó trong đám fangirl của cậu đi chứ…tại sao người đó phải là tôi…tôi chán cái cảnh hành hạ người khác của cậu lắm rồi.” Nó bức xúc nói trả lại trong điện thoại…ko kìm chế được cơn giận khi nghĩ đến chuyện ba tháng trước.

“…” Kim Huyền Ảnh nín thin.

Và gần như một phút sau đó, hắn mới nói tiếp…và như đã biết trước câu trả lời của nó, hắn nói một câu khiến nó ngồi bật cả người dậy:

“Cô biết đùa thật!! Nhưng hai người bạn của cô đã nhận lời dùm cô rồi!=.=”

“Cái gì?”

“Tôi nói là Ái Tử Ân và La Tố Tố, hai người bạn thân nhất của cô đã nhận lời đi với tụi này”

“Cậu định lừa tôi chắc, tôi đâu phải con nít lên ba đâu mà dễ để cậu lừa hả?”

“Ko tin thì cô nhìn ra cửa sổ đi, họ đang chuẩn bị kế hoạch ‘bắt cóc’ cô đem đến đây đó…”

“?????”

Mặc dù chả hiểu đầu cua tai neo gì nhưng Mỹ Lan cũng đánh liều nghe lời hắn,…nó mở cái cửa sổ ở lầu ba ra…đúng là hai bà bạn của nó đang đứng trực sẵn…nó quay lại với cái điện thoại

“Này này, tôi nói cho cậu biết là tôi ko…”

Tút tút tút…

Tên này, hắn đã tắt máy từ hồi nào vậy???

Nó ngó xuống nhìn hai đứa kia…có đúng như lời Kim Huyền Ảnh ko trời?...Tụi nó định làm cái gì thế?

Bính boong bính boong…

Bính boong…

Tiếng cánh cửa mở ra và…

“Này, tôi ko ‘mún’ đi đến đó đâu..mấy bà làm cái gì thế?”

“Tụi này chuẩn bị đồ cho bà lun rồi này, hiệu mô-đen nhất mới ra lò…đảm bảo bà chói sáng nhất trong đêm giáng sinh đó”

“Còn sáng hơn cây thông noel ‘lun’, hô hô…”

“Buông tay ra ngay ko thì bảo…đừng trách tôi tung cước với mấy bà đó…”

“Tố Tố, giữ chặt Mỹ Lan lại coi”

“Yes sir”

“…” ???>”<

Cái quái quỷ gì đây??? Ai trong gương kia, đó là tôi sao???

Mỹ Lan giống như một con búp bê ngoan ngoãn, ngồi yên cho hai đứa bạn thân ‘hành xác’ một tiếng đồng hồ…

Sau đó, một chiếc S-class màu bạc đã đậu sẵn trước cổng nhà nó…và đưa ba đứa đến một nơi khác…

….

.....

“Đến nơi rồi bà bạn, xuống xe đi.” Tử Ân nhẹ nhàng mở cửa xe ra rồi nhỏ cười tươi nói.

“Tui chả hiểu chuyện gì hết? Trừ khi mấy bà nói cho tui biết, nếu ko tui sẽ ko xuống đâu..KHÔNG”

Mỹ Lan nhăn mặt nhíu mày, cố bám bíu hai tay nắm cửa, thà chết chứ nó nhất quyết ko chịu xuống…Tử Ân và Tố Tố trông có vẻ bực mình, tụi nó cố lôi Mỹ Lan ra khỏi chiếc xe nhưng dường như ‘ lực bất tòng tâm’…cảnh tượng mà tụi nó đang diễn trông buồn cười hết sức…

“Bây giờ bà vào trong đi rồi tui sẽ kể cho bà nghe” Tố Tố mệt mỏi nói trong khi tay nhỏ vẫn còn cầm chắc tay Mỹ Lan kéo ra nài nỉ.

“KHÔNG…Mấy bà lôi tui đến đây làm gì? Thật ra đây là chỗ quái quỷ nào vậy..ở đâu mọc ra cái…”

“Đây là nhà bác tôi.” Một giọng nói chen ngang vào mạch suy nghĩ của nó…một giọng nói cứ ám ảnh nó từ đầu năm học đến giờ..

“Kim Huyền Ảnh”

Hắn đang đứng trước mặt nó, với bộ lễ phục bằng nhung trắng, cổ cao…mái tóc bù xù ngày thường của hắn bây giờ được vuốt thẳng nếp..khuôn mặt trắng hồng đầy đặn, từng đường nét hoàn hảo đến ko ngờ…khiến cho Mỹ Lan nhận thấy Kim Huyền Ảnh trông giống như một thiên…

“Ko thể nào” Hắn ko thể là một thiên ...thần được, phải nói là một ác ma đội lốt thiên thần mới đúng.

“Mỹ Lan, bà nói gì thế?” Tử Ân lay tay nó làm nó giựt cả mình..

“Hả?”

Bỗng từ bên trong một ngôi biệt thự ‘cực lớn’, đám đông đang từ từ bước ra- bây giờ nó mới để ý, một villa được trang trí thật lộng lẫy..đầy vẻ nguy nga, tráng lệ…toàn bộ như được dát vàng ấy..hai bên cánh cổng villa là những cây thông noel với những trái châu, hồng ngọc, ánh đèn đỏ xanh trông thật thích mắt…mọi người ai cũng ăn mặc sang trọng, tất cả đều đang chăm chú nhìn nó tò mò.

……

“Này, cô ko định ở luôn trên đó chứ?”

Một bàn tay trắng mịn đặt ngay trước mặt nó…

“Cậu…”

Nó như bị thôi miên bởi nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời kia…mặc dù bây giờ đã hơn 8 giờ tối=.=

Nó để tay lên rồi từ từ bước xuống xe, mắt nó vẫn nhìn đăm đăm vào đôi mắt đẹp mê hồn của Kim Huyền Ảnh, chưa bao giờ nó thấy hắn ‘đẹp giai’ đến như vậy…nó như bị hoa mắt rồi chăng???

Tim nó đập loạn xạ, mặt nó chợt đỏ như trái cà chua chín>.Kim Huyền Ảnh cầm tay nó dẫn vào trong…mọi người cũng từ từ bước vào…

Cánh cửa chính bằng gỗ sồi mở ra…và bên trong tòa villa như một kiểu hang đá tràn đầy ánh sáng thần tiên – nghĩa là hàng trăm ‘nàng tiên’ đang ngồi trong những bụi hoa hồng vừa mới được ‘hóa phép’ hiện ra ở đó. Các nàng tiên chấp chới vỗ cánh bay phía trên những bức tượng của cái gì đó giống như ông nhà noel và cỗ xe hươu của ông.

Và rồi giọng nói của một người phụ nữ vang lên:

“Xin mời mọi người tập trung về đại sảnh đường, vũ hội đêm giáng sinh sắp sửa bắt đầu”

“Cái gì?” Mỹ Lan bỗng la lên đầy bất ngờ… ‘vũ hội’…

Kim Huyền Ảnh quay lại nhìn nó, nụ cười của hắn giản ra hết cỡ đến tận mang tai, trông hắn ‘khoái chí’ thấy rõ…

“Ủa? Tôi tưởng họ đã nói cho cô biết trước rồi chứ!”

“Nói hồi nào đâu” Nó quay tứ phía tìm kiếm hai đứa bạn ‘ thanh toán’, máu trong người sôi lên sùng sục… tụi nó thừa biết là nó có biết nhảy nhót gì đâu… ‘mấy bà hại tui rồi’..

“Sao thế? Đi thôi..”

Kim Huyền Ảnh nắm tay nó kéo thẳng ra đến đại sảnh còn nó thì cố chống chọi từng bước đi của hắn…mắt đảo điên quay 360 độ mà chả thấy tăm hơi của hai đứa nó đâu..trời ơi là trời, rõ là ông ko thương con tí nào!!!

Đám đông đang rì rào tách ra để cho nó và Kim Huyền Ảnh đi qua. Không một ai nhận ra nó – Dương Mỹ Lan, con gái của ông chủ tập đoàn đá quý E.S và nó cũng tự thừa nhận hình ảnh bây giờ chả giống nó chút nào hết.

Hai đứa Tử Ân và Tố Tố đã làm gì đó với mái tóc quăn xù của nó, khiến nó ko còn quăn mà trở nên mượt mà óng ả và dợn sóng thành những nơ vòng rủ trên trán. Mỹ Lan đang mặc một bộ áo váy may bằng loại hàng gì đó có màu xanh lơ của hoa nhạn lai hồng và trông bồng bềnh như mây trời. Và chẳng hiểu vì sao nó cũng tự làm mình khác lạ đi bằng cách điểm trang những vòng vàng lắc bạc mà nó đeo ở cổ tay.

Không chỉ riêng nó bị chú ý nhất mà còn có cả người tháp tùng nó nữa…Kim Huyền Ảnh coi bộ còn sáng hơn cả nó dưới ánh đèn pha lấp lánh chiếu rọi xuống trung tâm đại sảnh – chỗ mà tụi nó đang đứng. Ở vị trí này, Mỹ Lan có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh...những bức tường của đại sảnh hầu như được bao phủ hết bằng lớp sương giá màu bạc lóng lánh, với hàng trăm vòng hoa và bóng tròn trang trí giăng ngang trần nhà – như một bầu trời đầy sao. Hàng trăm bàn nhỏ, mỗi bàn có thể ngồi khoảng sáu người và bàn nào cũng được thắp lồng đèn.

Đang miên man đánh giá vẻ đẹp lộng lẫy của tòa villa thì…tiếng nhạc du dương vang lên làm gián đoạn tất cả mọi thứ…và nó biết điều mà nó ‘mún’ trốn chạy nhất đã đến…

“Nào”

“Hả?” Đột nhiên Kim Huyền Ảnh chìa tay ra khiến nó ko khỏi giựt mình.

“Tôi mời cô nhảy một bài nhé”

“Tôi…ơ…tôi…”

Nó chưa kịp từ chối thì Kim Huyền Ảnh đã choàng tay qua eo nó và theo phản xạ tự nhiên, nó đặt tay lên vai hắn…hjx=.=

~Đám đông cũng đang chia thành từng cặp và bắt đầu nhảy…

Mỹ Lan tập trung vô chân nó để khỏi bị đi nhanh quá nhịp. Kim Huyền Ảnh thì dường như rất mãn nguyện. Hắn tươi cười với mọi người chung quanh, lèo lái Mỹ Lan một cách sinh động đến nỗi nó cảm thấy chóng mặt cả lên…hắn cứ quay nó như quay dế ấy… ‘cầu trời cho cái bản nhạc này kết thúc nhanh nhanh dùm con’

“Ê, Mỹ Lan”. Đó là giọng của Tử Ân…nhỏ đang nhảy cùng với Lâm Dĩ Kì…nhỏ vẫy tay chào nó khi đang lướt qua đám đông.

Giờ nó mới để ý, tối nay trông Tử Ân xinh phết, nhỏ mặc bộ váy áo màu hồng chói lọi với đôi bím tóc vàng dài…còn anh chàng Lâm Dĩ Kì mặc bộ lễ phục màu tía rực rỡ có đính những ngôi sao vàng to tướng… ‘hai người này đi chung với nhau xứng thật’

Sau đó, Tố Tố đi ngang qua tụi nó, trông nhỏ lộng lẫy tuyệt vời với bộ váy sa tanh màu xám bạc, tháp tùng bên cạnh là Hứa Gia Lạc...Đợi hai người đó đi khuất rồi, Kim Huyền Ảnh mới hơi khuỵu gối xuống, kê vào lỗ tai của nó rồi nói lúng túng: “Cô…trông cũng xinh lắm”.

Đột nhiên mặt Mỹ Lan lại đỏ lên nóng hừng hực…sao hôm nay thái độ tên này thay đổi 360 độ vậy? Hắn ăn nhầm ‘thuốc động rồ’ chắc???

“Cám….ơn..” Mỹ Lan cắn chặt răng, khó khăn lắm nó mới thốt lên được hai từ.

Hừ…Mi định đưa ta lên mây xong rồi cho ta xuống chín tầng địa ngục chứ gì…tên này đúng mưu mô nham hiểm thật..phải cận thận…tối nay xem mi định giở trò gì nào???

Mỹ Lan nghe điệu nhạc láy cuối của những cây kèn túi vang lên mà thở phào nhẹ nhõm.. Ban nhạc đã ngừng chơi, tiếng vỗ tay vang dội khắp đại sảnh đường và Mỹ Lan buông Kim Huyền Ảnh ra ngay.

“Tôi muốn ngồi nghỉ một chút.”

“Ờ…nhưng…bản nhạc này hay lắm!”

Kim Huyền Ảnh nói trong khi ban nhạc lại cầm nhạc cụ lên biểu diễn một bài hát mới, nhịp điệu nhanh hơn một tí.

“Ko, tôi ko thích bài này”

Mỹ Lan nói dối và ra khỏi sàn nhảy, đi ngang qua Tố Tố và Hứa Gia Lạc, hai người đang nhảy tưng bừng say sưa đên nỗi người chung quanh đều lùi lại vì sợ hai đứa nó quơ trúng mà bị thương..Mỹ Lan đi thẳng đến chỗ Tử Ân và Lâm Dĩ Kì ngồi.

Nó ngồi xuống, Tử Ân chợt quay qua hỏi nó:

“Làm ăn sao rồi?”

Nó ko trả lời. Nó đang trừng trừng nhìn Tố Tố và Hứa Gia Lạc đang nhảy gần đó.

Bỗng từ đâu, một cô gái cực xinh trong bộ váy màu đỏ chói đến và mời Lâm Dĩ Kì ra nhảy.

Lâm Dĩ Kì nói:

“Cô ko phiền lòng chứ, Tử Ân?”

“Ôi, ko có chi!!!”

Và cô nàng đó ngoe nguẩy vui mừng cùng đi với anh chàng. Khi bản nhạc kết thúc, Tố Tố đến ngồi xuống cái ghế bỏ trống của Lâm Dĩ Kì. Gương mặt nhỏ hơi hồng lên do khiêu vũ. Nhỏ phe phẩy tay để tự quạt ình, nhỏ nói:

“Nóng quá há? Anh Gia Lạc vừa đi lấy thức uống.”

Mỹ Lan nhìn nhỏ ngạc nhiên: “Anh Gia Lạc sao? Bà với hắn thân mật với nhau từ hồi nào vậy?”

“Ờ…kể cũng lâu rồi…từ lúc mà bà với Kim Huyền Ảnh kí kết ‘hợp đồng ô-sin’ một tuần đấyO.o~”

“Tố Tố, cái gì…?” Nó trố mắt nhìn Tố Tố rồi nhìn sang Tử Ân, nhưng nhỏ chỉ nhún vai ra vẻ ko biết gì cả.

“Thôi nào, Mỹ Lan…anh ấy cũng ko đến nỗi xấu đâu…bà đừng đánh giá bề ngoài như thế..và tên Kim Huyền Ảnh cũng tốt đấy chứ!!”

“Ôi trời!! Đừng có ngốc dữ vậy, bộ bà quên tui với hắn là kẻ thù sao? Hôm nay nếu ko phải tại mấy bà, tui sẽ ko đến cái nơi này đâu..”

Chợt Tử Ân đổi đề tài, nhỏ hỏi Tố Tố:

“ Vậy Gia Lạc chính là người mà bà kể đó hả? Hai người quen nhau trong thư viện trường sao?”

“Đúng vậy đó”

Tố Tố nói típ:.. “ Anh ấy đến thư viện trường mỗi ngày là để tìm cách trò chuyện với tui nhưng anh ấy ko thể nào kiếm ra đủ can đảm và cũng vì tụi fangirl kia cứ đeo bám anh ấy…”

“Chà, vậy ra…đó là hắn nói đó hả?” Mỹ Lan chợt chen vào.

“Qúa rõ đi chứ lại? Và mấy bà cho điều đó có nghĩa là gì? Anh ấy đã thích tui..hô hô”

“…” Mỹ Lan và Tố Tố đều im lặng.

Cho đến khi một giọng nói chợt vang lên:

“Tố Tố…”

Hứa Gia Lạc vừa đi đến bàn của tụi nó, tay cầm hai ly rượu nho.

Tố Tố ngước lên nhìn, vẻ mặt rạng rỡ…nhỏ cùng hắn bước đi ra đại sảnh…để lại hai bộ mặt khó chịu của nó và Tử Ân..

Khi bài hát tiếp theo chấm dứt, mọi người lại nồng nhiệt vỗ tay một lần nữa, Kim Huyền Ảnh hôn bàn tay một đứa con gái gần đó và mở đường đi xuyên qua đám đông. Đúng lúc đó hắn gặp Lâm Dĩ Kì, cả hai đi tới bàn của Mỹ Lan và Tử Ân..

“Này, có muốn đi dạo quanh đây ko…tôi ko ngại làm hướng dẫn viên đâu…” Kim Huyền Ảnh nói kèm theo là một nụ cười đẹp mê hồn…

Mỹ Lan và Tử Ân trong lúc rãnh rỗi ko có việc gì làm nên tụi nó bèn đồng ý ngay…Tụi nó đi vòng quanh sàn nhảy và ra ngoài tiền sảnh.

Cửa trước vẫn còn mở và ánh sáng thần tiên chấp chới trong khu vườn hồng vẫn nhấp nháy, lấp lánh. Bốn người đi xuống những bậc thềm của tòa villa và nhận thấy tụi nó vừa lọt vào giữa những bụi cây, những lối đi quanh co được trang hoàng lộng lẫy và những tượng đá to lớn uy nghi. Mỹ Lan nghe cả tiếng nước phun như thể có một hồ phun nước trong vườn. Rải rác đó đây, vài ba người ngồi trên những băng ghế chạm trổ. Bốn người tụi nó bắt đầu đi dọc theo một trong những con đường nhỏ quanh co xuyên qua những bụi hồng, và giọng ‘hướng dẫn viên’ của tụi nó thì cứ nói oang oang…

Bây giờ tụi nó đã đi tới một con tuần lộc đá bự chần vần, nước phun bắn lên tung tóe trên đầu tượng đá thành một vòi phun nước cao ngất. Tụi nó lại thấy có hai bóng người ngồi trên băng ghế đá ngắm nước phun dười ánh trăng. Và rồi Mỹ Lan nghe tiếng Tố Tố lẫn giọng nói ồ ồ của tên Hứa Gia Lạc…

“Giây phút mà anh nhìn thấy em, anh đã biết…”

Mỹ Lan và Tố Tố sượng trân,,Không biết tại sao nhưng tụi nó cảm thấy đây ko thuộc vào loại truyện mà tụi nó nên xía vô…nhìn ra đằng sau tụi nó, Kim Huyền Ảnh và Lâm Dĩ Kì đang đứng lấp ló gần bụi hồng. Nó vỗ nhẹ lên vai hai người còn đang ngơ ngác thích thú…ngụ ý là tụi nó nên lẻn đi chỗ khác…Nhưng khổ thay…

…trong lúc ‘ thạch sùng đang vượt rào’ thì một cú ngã trời giáng xảy ra…vạt áo của nó vướn vào đám gai trong bụi hồng…

RẦM… “Oái má ơi!!!”

Toàn bộ cơ thể của nó đè lên người Kim Huyền Ảnh, mặt hắn ta méo mó khủng hoảng…

Cái váy gì mà dài thế…nó hận tên nào đã thiết kế ra cái váy quỷ này…>”<

Bạn đang đọc Cuộc So Tài Học Đường của tomoyoloving
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.