Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự xuất hiện bất ngờ

Phiên bản Dịch · 5985 chữ

Ôi Thượng đế… hỡi ngài !!! Chuyện tình của con đã đủ phức tạp lắm ‘rùi’…sao người lại nở làm nó rối mù thêm như cánh rừng rậm thế này…con biết xử lý thế nào đây???

Con ko tin “những” tên ác ma này biết cải tà quy chính trở thành một thiên thần được đâu…ngoài trừ một người ‘thui’…

“Tiểu thư…”

“Tiểu thư…”

Phụp…

“Hả? Chuyện gì?”

“Sao cô lại dùng nỉa húp nước súp dzậy...phải dùng muỗng chứ>”Sặc…ặc …Trời ơi!!! Hèn gì nó cảm thấy là lạ thế nào?...Nãy giờ hồn nó cứ bay lơ lửng đi đâu ko…Ôi!!! Cứ thế này, nó sẽ nguy to mất…chỉ tại mấy câu vớ vẩn kia…

“Cô có tâm sự àk…?” Anh Khanh lo lắng hỏi trong khi nó sắp bỏ dở bữa ăn sáng…mà cuốn gói đi học.

“Ưkm...”

“Tôi có giúp gì được cho cô ko?”

“Ôi! Chuyện của em phức tạp lắm!” Nó lắc đầu…

“Có phải liên quan đến hai anh chàng ‘hum’ đó???”

Hả?O.O Câu hỏi của anh khiến nó rất ngạc nhiên, sao anh lại biết nhở??? Và dường như đọc được câu hỏi của nó, anh ko buồn trả lời…

“Tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng ‘hum’ đó…kể ra thì….”

Đến nước này nó cũng ko cần dấu diếm làm gì nữa…mặc kệ chuyện làm thế nào mà anh xuất hiện ở đó…nó vươn người hướng tới anh dò xét:

“Vậy…anh thấy hai tên đó…thế nào???”

“Ưkm….ko biết…bởi tôi chưa từng tiếp xúc với họ…nhưng tôi biết được cô thích ai hơn ai…^.^

“Là ai?” Oh my god, ko lẽ tình cảm của nó bị anh nhìn thấy ‘rùi’ sao?

“Là…Kỳ Thiên Văn…”

Rầm!!!!

Trời ơi!!! Câu kết luận của anh làm nó ‘mún’ té ngửa…nó cứ tưởng người đó là…Haizzz….nhưng mà…sao kì dzậy? Sao nó lại ko vui…đó chẳng phải là người ngày nhớ đêm mong của nó sao? Ôi…chỉ là chuyện xa xưa...nó thật ko ngờ…trái đất này nhỏ quá..lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh này…cái hoàn cảnh mà tình cảm của nó đã bị chia làm hai…thật tham lam…

“Thôi…tôi chỉ đoán mò..cô đừng để trong lòng..tình cảm của cô thì cô phải hiểu rõ chứ…”

“…”

------------------------------

10 phút sau…tại trường học Noble…

Một dáng đi kiều diễm lướt qua các lớp học…ko nói cũng biết..đó chính là Mỹ Lan…phong cách vẫn như ngày thường…các fan hâm mộ vẫn vây quanh chật kín, người tặng bông, người chụp hình…tuy tâm trạng có hơi ko thoải mái…nhưng nó vẫn mỉm mỉm cái ‘nụ cười thiên thần’…và vẫn làm cho các bé fan của nó người ngất người hồn bay lâng đâng.

~….Lớp 11T1_FM…

“Ôi!!! Tố Tố…tớ yêu cậu…”

“Ây…đừng có mà làm bậy..ko khéo bị anh Lạc oánh cho phù mỏ…”

“Thế thì đã sao…tớ thật lòng mà…”

“…”

“Tố Tố…thần tượng của anh…”

“…”

Trời đất!!!

Vừa bước vào lớp là nó đã thấy một cảnh tượng động trời đang diễn ra…Kể từ khi bà bạn Tố Tố của nó đoạt được cúp vàng óng ánh tại đấu trường ‘magic’…nhỏ trở nên nổi tiếng dần…mấy đứa con trai con gái trong trường dường như đổ sô về lớp của nó hết…Ây..nhìn mà phát hoảng…

Nó đi ngang nhỏ đang cầm trên tay hàng tá bó hoa mà lắc đầu…chậc…chậc…

“Tố Tố…bà cố gắng lên nữa nhé! Số fan của bà sắp đuổi kịp tui ‘rùi’ đó, hô hô!!!”

“…”

Hừm…=.= quê độ…con này chưa gì đã chảnh..ko thèm nói chuyện với nó…đáng ghét,… ưk mà cũng đúng…nhỏ bận quá mà, xung quanh nhìu fan thế, làm gì có thời gian nhớ đến nó…vậy thì..” tui bỏ bà ‘lun’ “…đi tìm Tử Ân…

“Hey chào Tử Ân…”

“Chào”

Trời! Sao ‘hum’ nay nhìu chuyện lạ thế ko biết…lần đầu tiên thấy nhỏ ta nhắn tin trong lớp học…mà với ai thế nhỉ??? Chỉ biết là nhỏ rất vui…cứ nhận được tin hồi âm là lại cười tủm tỉm…chắc là bạn trai…Haizzz…

Bực mình quá!! Ở nhà đã mệt lắm ‘rùi’..cứ tưởng lên lớp sẽ tốt hơn…ai dè nó càng thê thảm…

Nó uể oải nằm dài ra bàn…mắt nhắm nghiền ngay lập tức…’rùi’ ngủ lun…chuyện lạ nữa…là ko ai để ý đến nó…ko một ai kêu nó dậy…để mặc cho đến giờ ra chơi…nó vẫn ngủ…Thế giới dường như còn lại mình nó…

Trong mơ…nó thấy mình đang mặc bộ lễ phục Nhật bản, đứng dưới gốc hoa anh đào đang nở rộ…lòng thoải mái, nhẹ nhõm lạ thường…một nơi mà nó đã từng mơ ước được đến bấy lâu nay…

Nhưng khoảnh khắc vui sướng ấy chưa được lâu thì trên những cánh hoa anh đào ấy lại xuất hiện những vệt màu đo đỏ tựa như máu...Nó hoảng hồn ngoái đầu nhìn xung quanh…chả có ai ngoài nó…

“Ko đâu…tìm kỹ lại đi…còn có tôi…” Là giọng của Kim Huyền Ảnh…hắn đang ở đâu???

“Và còn có tôi nữa…” Một người khác…là Kỳ Thiên Văn…Tại sao???

Hình bóng của họ từ từ hiện ra rõ nét…nó đã tìm được ‘rùi’…nhưng mà…họ thật lạ làm sao…Kim Huyền Ảnh đang mặc một bộ lễ phục Nhật Bản giống nó…còn Kỳ Thiên Văn, anh ta lại mặc bộ vét đen sang trọng, quý phái đậm chất phương Tây…Trên tay họ đang cầm một thứ gì đó…Ôi ko được…họ định làm cái gì thế???

Kim Huyền Ảnh rút ra một cây kiếm dài, trông nó sáng bóng loáng y như vừa mới luyện ra từ lò rèn siêu cấp…còn Kỳ Thiên Văn gọn gàng với cây súng nhỏ…dường như đã được nạp đủ đạn thượng hạng…bắn một phát là lìa đời ngay tức khắc…Họ đã chuẩn bị sẵn sàng để làm việc đó…

Trời ơi!!! Như thế này là sao??? Nó phải ngăn cản họ lại…nó ko ‘mún’ mất ai hết…

“Cậu hãy nhìn kỹ đi…chúng tôi đang quyết đấu vì cậu đó!”

“Tôi ko ‘mún’ thế…tôi ko chọn ai hết…”

Nó hối hả nước mắt nước mũi đầm đìa chạy đến chỗ họ..nhưng đã ko kịp nữa ‘rùi’…một tiếng nổ lớn vang lên…làm tim nó như thắt lại…Kim Huyền Ảnh…hắn đã ngã quỵ xuống nền đất đẫm nước…trời đang mưa ư???

Rầm!!!! Rầm!!!!

Tiếng sấm vang dậy làm thủng cả màng nhỉ…nó giật mình hoảng hốt…mồ hôi mồ kê đổ khắp cả người…quá ra là tiếng đập bàn của hai đứa bạn thân…nhìn lại xung quanh lớp giờ này chả còn ai hết…đã tan học từ lúc nào thế nhi???

Nó có thể hiểu được ánh mắt của hai đứa bạn…nhìn là biết…chắc tụi nó đang lo lắng cho nó nhìu lắm…nó cũng cảm thấy ‘hum’ nay nó ko ổn tí nào…nó đang gặp phải ác mộng kinh khủng nhất chưa từng có bao giờ…

------------------------------

Và càng ngạc nhiên hơn tất cả mọi chuyện xảy ra ‘hum’ nay…khi vừa bước ra khỏi cửa lớp với thân người uể oải nặng trịch, nó đã thấy ba dáng người đang đứng lù lù trước đó…

Vừa nhìn thấy nó, Kim Huyền Ảnh liền chạy đến, dìu nó áp sát bên mình…có vẻ như hắn đã đợi nó rất lâu ‘rùi’, tuy có chút lo lắng nhưng với tính cách ngày thường, hắn vẫn buông ra một câu châm chọc…làm nó vẫn ko tài nào mà bớt chút ác cảm với hắn được…

“Này, cô ko sao chứ??? Nhìn mặt cô tôi lại nhớ đến bộ phim ma cà rồng mới xem ‘hum’ trước T.T”

Nó quắc mắt nhìn hắn ta…mới đây ‘thui’ nó đã khóc nước mắt ngắn nước mắt dài vì hắn, nó thật sự ko tin được chuyện chỉ có trong mơ này …biết thế nó chẳng thèm quan tâm hắn làm gì…cứ mặc xác hắn mà đi theo ‘người chiến thắng’… nhưng mà cũng ko đúng…nó đâu thực sự nghĩ như thế…Ôi, mệt chết đi được!!!

“Gì chứ!!! Cậu chán sống ‘rùi’ àk….sao còn chưa về???”

Hắn trơ cái khuôn mặt hút hồn người khác ra nhìn nó ‘rùi’ nói:

“Thấy nhớ cô nên chưa về, ‘mún’ gặp cô cũng ko được sao???…”

O.O Trời!!! Lại nữa…Mặt nó ngơ ra…Hắn tưởng đang đóng phim chắc, bộ phim “ Miss you “ làm hắn nổi như cồn ấy chắc là cũng có mấy cảnh này, bởi nó thấy hắn diễn cứ như thật ấy,… Nó nghe như trống ngực đập liên hồi…nhưng mà trong tích tắc sau đó..nó nhất quyết ko quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn ấy làm gì…


Vài phút sau, 6 đứa bọn nó đã ra đến bãi đậu xe của trường…nó nhận thấy anh Khanh đang đứng đợi nó…vẻ mặt anh hơi khó chịu khi thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình…

Kim Huyền Ảnh đang bế nó trên hai cánh tay khổng lồ của hắn, mặc kệ nó phản đối quyết liệt cỡ nào hắn vẫn xem lời nói của nó như gió thoảng qua tai…làm nó tức điên lên được…hắn cứ nói mãi cái câu rằng hắn ko chịu nổi cái tướng đi kì hoặc của nó…bởi lúc này trông nó còn đang hồn bay phách lạc sau chuyến ác mộng vừa ‘rùi’ cộng thêm lời nói đầy ma thuật của hắn, mặc dù nói sẽ ko quan tâm nhưng nó cứ đi lạng qua lạng lại, có lúc nhém xíu té nhào xuống cầu thang…đành ra hắn phải làm cái công việc là hộ tống nó lên xe an toàn…nếu như ko ‘mún’ nó u đầu mẻ trán…

Đi sau nó, Tố Tố và Tử Ân cứ che miệng cười khúc khích, có đứa lại đưa ánh mắt ghen tị nhìn nó ‘rùi’ nhìn người đi bên cạnh mình ao ước điều gì đó…nhưng…nó chả thấy chuyện này thú vị chỗ nào cả…cứ thấy sao sao…và có lẽ anh Khanh cũng cảm nhận giống nó…

Sau khi đặt nó lên xe như một con búp bê ngoan ngoãn…nó cũng chả thèm khán cự lại làm gì…nó cứ tưởng mình đang ở trong một nơi tựa như sa mạc Sahara, người vừa nóng nực khó chịu…vừa đổ mồ hôi đầm đìa…có lẽ nguyên nhân chính là do hắn ta…cứ làm cho nó hồi hộp đến phát nghẹt tim…

Qua lớp cửa kính dày, nó thấy Kim Huyền Ảnh quay ra nói gì đó với anh Khanh, và anh rút trong túi áo khoác ra một cái gì đó giống như thiệp mời…đưa cho hắn, àk ko…còn có cả Tử Ân, Tố Tố và hai ‘bùa hộ mệnh’ của nhỏ…nó đang thắc mắc trong đó là gì??? Định toan hỏi thì bác tài đã cho xe chạy ra khỏi trường…chuyện gì mà nó chưa biết chứ??? Mọi người chào tạm biết nó…lộ vẻ vui vui…nhưng chỉ có hắn ta là ‘bùn’ thiu thỉu…cứ như nhận được tin sấm dzậy!!!

Tại biệt thự Dương gia…

“Nhanh lên, nhanh lên…đặt cái này qua bên kia!!!”

“Quét dọn cho sạch vào…mọi người nghe rõ ko???”

“…”

Vừa về đến nhà, nó đã thấy một lực lượng hùng hậu đang đứng trực sẵn ngay trước cánh cổng sắt cao đùng đoàng…và đồng loạt cúi đầu chào nó khi nó đi ngang qua họ…- những nghi lễ này từ trước tới nay rất hiếm khi diễn ra trong nhà, vì nó vừa rườm rà vừa ko cần thiết…trừ khi trong nhà có sự kiện trọng đại nào đó hoặc những buổi yến tiệc lớn…

Và quả nhiên ko ngoài dự đoán của nó, người nào người nấy đều bận rộn chạy qua chạy lại xung quanh căn nhà, mặt ai cũng lộ vẻ căng thẳng thấy rõ…nó đang tự thắc mắc chuyện gì đang diễn ra…

“Có việc gì sao???”

“Dạ thưa tiểu thư, ông chủ về nước ạ…” Một chị giúp việc gần đó trả lời trong khi tay vẫn còn lau chùi cái bình bông.

“Cái gì? Sao em ko nghe nói gì hết dzạ???”

Mặt nó ngơ ra…ba nó đã đi Pháp 6 tháng trời ko tin tức…tính từ lúc nó nhập học đến giờ…nghe nói ba đang bận xây dựng một thị trường riêng ở đó, nó cũng ko dám hỏi nhiều vì ba ko thích lắm, nói đúng hơn là cái gia tộc này chả ai thích cả, họ chỉ luôn ưu ái con trai trong những việc lớn như thế này ‘thui’…nó luôn là đứa lạc loài màk…những người anh họ của nó thì luôn có quyền hạn trong mọi việc ‘triều chính’…bây giờ là thời đại nào nữa chứ..ông trời thật là bất công!!!

“Mẹ em đâu ‘rùi’?”

“Bà chủ đi ra sân bay rùi ạ…”

“Àk…cám ơn chị, chị làm việc tiếp đi…”

Hừm…thật quá đáng!!! Chuyện lớn thế này mà mẹ nó cũng ko thèm nói trước cho nó biết….còn thua cả người giúp việc…sao mẹ thiên vị quá dzạ…TT.TT

………..

5h chiều…………..

“Tiểu thư, phiền cô ký tên vào đây…”

“Cái gì dzạ?”

“Cũng ko có gì, chỉ là những người tham gia buổi tiệc tối nay…”

Ặc, chủ nhà cũng phải ký sao…ở đâu ra cái luật này dzậy trời…đúng là chỉ có cái gia tộc quỷ quái này độc quyền ‘thui’…

“Được ‘rùi’…mà buổi tiệc này có những ai thế?”

“Dạ trong đó có ghi rõ cả.”

“Vậy sao???”

Chắc lại là những ông bạn già của ba chứ còn ai…

….???...Ủa…???.....

Đột nhiên mắt nó trợn tròn như mắt ếch…đập vào ngay một hàng danh sách dài ghi rất rõ những cái tên….những cái tên mà nó đã từng sợ chết khiếp khi nghe ai đó gọi phải…còn lần này, huống chi là người bằng xương bằng thịt…oh my god!!! Những người anh họ của nó, sao họ lại xuất hiện ở đây!!! Thân người bỗng lạnh toát….

Nhớ đến kỉ niệm thời thơ ấu, sẽ ko có gì đau khổ bằng cái việc mỗi ngày giáp mặt với bọn họ…cuộc sống của nó như rơi xuống chín tầng địa ngục vậy,…nó luôn bị bọn người này ăn hiếp…đem ra làm trò đùa,…họ luôn bắt nó tham gia những cuộc chơi của họ…mà mỗi cuộc chơi là mỗi cuộc hành trình đấu tranh giành sự sống của nó…bởi họ thích chơi những trò cảm giác mạnh…những trò nguy hiểm đến mạng người…thân lễu yếu đào tơ như nó làm sao mà kháng cự lại bọn su mô này được…về trễ thì bị bà nội la… nó luôn là người tiên phong chịu trận…TT.TT…

Tại sao??? Tại sao trái đất lại có hình cầu – một câu hỏi mà nó đã hỏi đi hỏi lại trong đầu ngay từ khi sống chung dưới một mái nhà với họ…bởi đi đâu vòng vòng hồi cũng gặp nhau…ko khi nào nó đào tẩu thành công cả…số phận thật trớ trêu màk… và ngay tại bây giờ…tại sao??? Tại sao bọn họ lại trở về đây??? Ko phải họ đang du học bên nước ngoài sao…nếu nó nhớ ko lầm thì niên học chưa kết thúc màk @[email protected]ời ơi!! “ Bây giờ trốn chắc vẫn còn kịp, phải cáo bệnh gấp mới được…khà khà…”

Vừa dứt ý nghĩ nó đặt vội cái danh sách dài ngoằn đó xuống bàn ‘rùi’ ba chân bốn cẳng chạy vụt về phía cầu thang…

Hà hà…sẽ ko phải gặp lại bọn họ…

“Mỹ Lannn….”

OÁI!!!

Tiếng ai gọi mà nghe thống thiết thế ko biết…báo hại nó nhém xíu xảy chân trong lúc đang đào tẩu…

Hừm…nó ngoái lại xuống dưới cầu thang…té ra là hai con vịt bầu nhà ta…

“Bà đi đâu trên đó thế…sao ko ngồi ở đây tiếp khách hả?”

“Bà ko định trốn tụi này đấy chứ!!!”

Ặc, ko xong ‘rùi’, nếu để hai con này biết là nó đang nung nấu cái ý nghĩ trốn mấy tên anh họ thì có nước nhảy xuống sông Hoàng Hà quá…ai kêu lúc đó nó châm ngòi nổ quá trời nổ làm chi…bây giờ tự nó nổ banh xác ‘lun’ ‘rùi’…

Nó đành giả vờ chuyển hướng, vừa đi vừa vuốt cái mái tóc quăn xù cho có chuyện làm…

“Đi đâu là đi đâu…hơ hơ…tui đang trong tư thế đi xuống chứ bộ=.=…”

“Ủa??? Mà sao mấy bà biết nhà tui có tiệc mà đến dzậy???”

“Trời!!! Bà bị bệnh mất trí hả? Mới hồi sáng bà kêu anh quản gia của bà đưa thiệp cho tụi này còn gì…” Tử Ân trả lời nó mà mắt nhỏ cứ đảo liên tục khắp căn phòng…

Nó bỗng nhớ ra, hình như là có chuyện đó nhưng mà đâu phải nó kêu đâu…nó còn ko biết nữa là…

“Ê, bà tìm ai dzậy?”

“Tìm…tìm người…” Lấy một quả nho gần đó, nhỏ bỏ tỏm vào mồm nhai nhóp nhép…

“T.T tui biết bà tìm người chứ ko lẽ bà tìm con luna nhà tui…”

“Mệt bả ghê, bả tìm ‘giai đẹp’ đó mà…hô hô…”

“Tố Tố…bà câm mồm lại cho tui…tui bây giờ khác xưa ‘rùi’ nhak…”

“Khác cái quái gì?” Nó và Tố Tố, hai đứa đồng thanh một tập.

“Ưkm…khác…mà thui…mấy bà hỏi làm gì…biết khác là được ‘rùi’…aa..a..aa..a….trông anh kia quen quá, hình như học chung trường với tụi mình thì phải…hô hô!!”

@.@…con nhỏ này…ko biết nó khác chỗ nào chứ cái tật này thì có chết vẫn vậy…

“Đúng là bó tay với nó” Mỹ Lan nói.

Tụi nó đang đi dọc một hành lang rất dài và hết sức nguy nga tráng lệ với sàn lát bằng gỗ đen huyền được đánh bóng láng coóng. Những bức tường dọc hai bên hành lang được khảm lên những biểu tượng hình lông công bằng vàng lấp lánh rất đẹp. Ở khúc giữa có một đài phun nước, những tia nước lóng lánh bắn xuống tạo nên những âm thanh rì rào róc rách hòa điệu theo những tiếng bước chân của dòng người đang đi qua…Đây là nơi có thể coi là đẹp nhất trong tòa biệt thự này, bởi thế nó ‘lun’ là trung tâm của những buổi tiệc tùng.

Bây giờ đã gần 7 giờ, người đến càng đông, ai nấy đều ăn mặc sang trọng…vừa đi nó vừa cầu nguyện…cầu cho nó ko phải đụng ngay một trong mấy tên anh họ…mong là tối nay ông trời hiển linh…

Binh…binh…

Oái!!!

“Trời!!! Sao đi ko nhìn trước nhìn sau gì hết dzậy…???”

“AAA…em xin lỗi…anh có bị ì…ăm…”

“ăm……………….” Vừa nhìn ‘dung nhan’ của người trước mặt, nó như cứng họng, mắt trố ra nhìn hắn ta đang phủi phủi cái tay áo – nơi lúc nãy nó làm đổ nước vào hắn.

Ông trời ơi!! Giờ này ông đang ngủ sao??? Uổng công con cầu nguyện nãy giờ…hóa ra ông đang ngủ…Xui ma quỷ khiến thế nào ko biết lại gặp ngay hắn – Dương Minh Phương, con chú hai...là trưởng nam của gia tộc….cũng là tên đầu đản ăn hiếp nó nhiều nhất đây…Má ơi…Hy vọng qua nhiều năm xa cách, hắn sẽ ko nhận ra nó…

“Em xin lỗi…em ko cố ý…chắc ko bị sao đâu hen!!! …em xin đi trước ạ…”

Hu hu hu…đi nhanh lên mới được….

“Ê Mỹ Lan…..chờ tụi này với….”

Trời ơi! Hai con quỷ sứ, mấy bà hại tui ‘rùi’….như thế này càng phải đi nhanh hơn nữa…ko được, phải chạy ‘lun’ quá…Hu hu hu…

PHập….một bàn tay tóm chặt lấy nó…ko xong ‘rùi’…đời nó đi buôn muối ‘rùi’…

Hu hu hu…Nó nói như ko nói, người vẫn nhìn về phía trước:

“Hix…em đã xin lỗi ‘rùi’ màk…nếu như anh ‘mún’ em đền cho anh cái áo khác cũng được…”

Mồ hôi mồ kê bắt đầu đẫm trán…nó lấy tay quệt ngang, hơi thở gấp hơn…đời nó thật là xui xẻo, toàn gặp phải mấy tên ác ma…thích những trò bạo lực…như thế có gì hay ho đâu chứ…tại sao lại cứ thích ăn hiếp người khác…

“Cô nói nhảm gì dzậy? Ai cần thay áo???”

Hả??? Nó có nghe lầm ko dzậy…hình như là ko…nghe rất rõ nữa là đằng khác…Nó cố gắng xoay người lại nhìn cái tên đang đứng trước mặt mình…thì ra ko phải là tên anh họ của nó mà là Kim Huyền Ảnh...bàn tay khổng lồ của hắn vẫn còn đặt lên vai nó… hắn cũng xuất hiện ở đây sao???..T.T Lại một lần nữa nó như chết đứng…một lúc gặp nhiều cú sốc như thế này, chắc có ngày nó bị bệnh tim mất…

Nhìn qua vai của Kim Huyền Ảnh…nó nhận thấy một đôi mắt đen tuyền đang nhìn mình chăm chăm…Cuối cùng thì người đó cũng lên tiếng:

“Qúa ra là em họ, sao lúc nãy giả vờ ko quen biết hả? Anh đi tìm em nãy giờ thật vất vả…”

“Ơ…ăm…em…aaaaa….ba đây ‘rùi’…”

Thật may làm sao…trong lúc đi vào ngõ cụt bỗng tìm được ánh sáng…ba của nó xuất hiện thật đúng lúc…ba đang cùng với mẹ đi tiếp khách vòng quanh đây, trông họ thật lộng lẫy dưới ánh đèn nến trong khuôn viên…Nó liền chạy đến bên họ và tránh cái nhìn ‘đáng ghét’ của cả hai tên…Nó quấn lấy tay ba nó đưa qua đưa lại=.=….

“ Chà…cô công chúa nhỏ, sao đột nhiên trở nên nhõng nhẽo thế…”

“Lâu lâu ba mới về, nhõng nhẽo một chút có sao…”

“Thôi nào, bây giờ ba mẹ phải tiếp khách…con ở lại đi cùng mấy bạn đi…”

“Con ko chịu đâu”

Ặc…chết cha!!! Nó thật sự hối tiếc khi vừa nói ra câu đó…hai ánh mắt nãy lửa của hai bà bạn đang nhìn xuyên thấu tận tâm gan của nó…hix …ngàn lần tôi xin lỗi mấy bà …

“E hèm…”

“Chú yên tâm, có cháu ở đây em nó ko sợ ‘bùn’ đâu…^.^”

Hửm…ai vô duyên thế nhở??? Gừmmm….tên Dương Minh Phương kia…

Tung tăng tung tăng…Một, hai, một...la la la...

Tố Tố hí hửng bên Hứa Gia Lạc làm ‘tiên phong’. Tiếp theo đó là hai tên đáng ghét Dương Minh Phương và Kim Huyền Ảnh, nó và Tử Ân, Lâm Dĩ Kì theo sau. Bọn nó vừa đi vừa ‘tâm sự’ những chuyện ‘trời ơi đất hỡi’ ko đâu vào đâu. Có lúc nó lén nhìn trộm vẻ mặt hai tên đang đi phía trước mình, bọn họ coi bộ hợp gơ ghê, nói chuyện mãi ko ngớt, ác ma gặp ác ma thật là đúng chất.

“Này, dừng lại, dừng lại...” Đột nhiên phía sau lưng bọn nó vang lên một giọng nói gấp gáp.

Hả??? Có nhầm ko dzậy...nguyên một bầy ác ma xuất hiện...mồm nó há to hết cỡ đầy kinh ngạc.

“Các anh...sao lại...cũng...” Nó cà lăm.

“Hì...đuổi theo mấy người mệt chết đi được” Tên anh họ thứ hai.

“Đi đâu sao ko rủ bọn này đi chung cho dzui” Tên anh họ thứ ba

“Lâu lâu mới về nước, hay lát nữa mình kéo đi chơi đêm đi” Tên anh họ thứ tư.

“Ý kiến hay đó, mọi người thấy sao?” Tên anh họ thứ năm.

“Được, được...dzậy ai đi mướn xe đây?” Tên anh họ thứ sáu.

“Mướn cái gì mà mướn, ko phải nhà của Mỹ Lan có cả tá xe riêng sao?” Và giờ thì đến tên đầu đản nãy giờ vẫn câm như hến.

Nó nhìn lần lượt từng người một nói và cả đám bọn họ cùng giương mắt nhìn lại nó như đợi chờ sự đồng ý, nó tiếp tục nhìn sang đám bạn của mình, mặt họ tràn đầy vẻ háo hức thấy rõ. Nó như cứng họng ko biết nói cái gì, nhưng thật sự là nó rất ‘mún’ nói: “ Dạ, ba em ko cho phép” bởi nó biết quá rõ những trò đi chơi đêm của mấy tên này, một phút sau khi lái xe ko vào bệnh viện mới là lạ.

Có điều do nó im lặng hơi lâu nên tên anh họ đầu đản Dương Minh Phương lấy cớ cho rằng “ Im lặng có nghĩ là đồng ý rồi nhé! Nào, đi thôi tụi bây”

Sặc...giờ thì hồn nó đã trở về nhưng tình thế đã quá muộn. Nhanh như chớp, họ đến nói với anh Khanh lấy chìa khóa xe Autobild của nó, và rồi cả đám leo lên xe.

“Tất cả đã ngồi yên vào vị trí, có thể bắt đầu được rồi...” Bộ ba của lớp R.M sốt sắng, đặc biệt là tên Hứa Gia Lạc.

“Ê, khoan đã...hình như còn thiếu một người...”

Nó ngồi ở ghế giữa của dãy ghế sau lưng tài xế, mệt mỏi, lo sợ điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra...Binh...binh...binh...

“AAAA...là Kì Thiên Văn...”

What??? Who???

Nó có nghe lầm ko ta? Hình như là ko...bởi ngay phút sau đó, một dáng người quen thuộc đã ngồi cạnh ngay chỗ của nó, thế là nó bị kẹp giữa cả hai tên ‘ko đội trời chung’ Kim Huyền Ảnh và Kì Thiên Văn, nó ko ‘mún’ là lá chắn cho hai tia lửa điện của họ đâu...thế giới này sao lại có chuyện trùng hợp dữ dzậy nèk...

“Yes, lâu quá ko gặp em” Tên tài xế ‘cùi mía’ Dương Minh Phương quay xuống chào.

“Dạ, anh khỏe chứ, cám ơn anh đã mời em đến” Kì Thiên Văn mỉm cười đáp.

“Có gì đâu, ha ha...có em thì Mỹ Lan nhà ta mới dzui được chứ”

“Hả? Cái gì?” Tự nhiên nó la toáng lên phản bác.

Nhưng trong lúc đó tên tài xế đã cho xe nổ máy xuất phát, nó đành im lặng trong nỗi phẩn uất tột độ, vẻ mặt hơi hơi ngường ngượng. Ai mượn hắn làm mấy chuyện này chứ? Rõ ràng là hắn đang âm mưu chuyện động trời nào đây...con người hắn có tốt lành gì so với vẻ bề ngoài thân thiện là bao...


Brừm...brừm....

Chiếc xe hơi lăn bánh ra tận ngoại thành, nơi gì mà tối đen như mực thế này, ko một bóng dáng chiếc xe nào khác...

“Thế nào? Có cảm giác mạnh chưa?”

“Cảnh vật có chút nổi gai ốc rồi đó”

“Chậc...chậc...như thế mới có tí cảm giác phiêu lưu mạo hiểm chứ...” Cả đám tên anh họ của nó bàn tán hí hửng.

Ặc...gì mà phiêu lưu với chả mạo hiểm...nó chẳng thích tẹo nào, biết tỏng ngay là họ chả đi đến nơi nào tốt lành gì, nó đã có hàng tá kinh nghiệm với những chuyến đi vô bổ này và đã để lại nỗi ám ảnh vô cùng ‘khủng khiếp’.

“Này, anh định đưa bọn này đi đâu dzậy?” Tử Ân run rẩy ngồi sau nó ôm cứng cả băng ghế ngồi.

“Lát nữa em sẽ biết, bây giờ mọi người ngồi chắc vào, chuẩn bị tăng tốc đây...hô hô”

Trời!!! Có nhầm ko dzậy...tên này hắn điên ‘rùi’ chắc, ‘mún’ tự đào mồ chôn cả lũ sao???

“Ôi koo...oo...o.......”

Brừm...bừm...

Nó mắt nhắm mắt mở, mặc dù trên xe có mở máy lạnh nhưng nó vẫn sợ toát mồ hôi. Cả ba đứa con gái trên xe đứa nào đứa nấy mặt mày tái mét, gào thét như điên, còn đám con trai kia thì lại hí ha hí hửng cười khoái trá. Nếu sớm biết thế này nó đã ko đi theo bọn họ để bây giờ nó đâu có khổ sở thế này...

Tên Dương Minh Phương kia đúng là ‘tay lái lụa’ có đẳng cấp quốc gia, ko biết hắn nghĩ sao mà ko mở đèn pha lên trong khi vẫn ‘hiên ngang’ lao đi vun vút trong đêm tối dày đặc, đến cả đôi mắt sáng như mắt mèo của nó cũng ko thể nào nhìn thấy rõ nữa là. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho tim nó thấp tha thấp thỏm, nó vẫn còn trẻ và vẫn chưa ‘mún’ lìa đời sớm thế này đâu???...Đúng là gặp phải cái đám anh họ này là y như rằng ngày tử thần sắp đến với nó dzậy, rõ xui xẻo..

Và tiếp theo đây ko biết chuyện gì sẽ xảy ra đây, ko biết nó còn sống nỗi để quay về ko...Á...Á..á....á.á...


“Này heo, tới nơi ‘rùi’...”.

Hả? Sao? Nó đã đến thiên đàng ‘rùi’ sao? Ủa mà sao thiên đàng hôm nay tối thui dzậy???@.@

“Ê...cô ko định thừa cơ hội ‘làm bậy’ với tôi đó chứ?”

Ặc...cái gì???

Nó như bị dội cả thau nước lạnh, mặt tỉnh ngay tức khắc...

“Kim Huyền Ảnh...cậu nói ai ‘làm bậy làm bạ’ hả?”

“Tôi nói cô chứ nói ai...tay tôi bị cô ghì chặt nãy giờ ko nhúc nhích nỗi nữa đây này”

“Cái gì?...” Mặt nó bỗng đỏ như gấc, nhìn lại đúng là nó đã có làm ‘chuyện đó’.

“Hơ hơ...coi này, tay cậu coi bộ bị bấu đau lắm hả? In rõ cả mười ngón tay đây này...hô hô...” Tên Dương Minh Phương vừa quay lại săm soi cái bằng chứng hùng hồn về tội trạng của nó vừa cười lăn ra đất.

Hừm...Ko cần ai phải nói nó cũng tự biết mình phải làm gì? Nhưng đáng tiếc là ở đây ko có cái hố nẻ nào để nhảy xuống...thật là mất mặt...

Nhưng rất may là một phút sau đó, nó đã được gỡ khỏi thế ‘nhục’ nhờ bà bạn Tố Tố ngốc giải quyết bằng một câu hỏi rất ư ‘chí lí’: “Đây là đâu? O.O”

“Ưk đúng ‘rùi’, đây là đâu dzậy?” Tử Ân cũng tỏ ra thắc mắc.

“Nơi đây...được xem là...thánh địa của quỷ...” Từng lời từng chữ phát ra từ miệng tên Dương Minh Phương làm cho ba đứa tụi nó gợn sống lưng.

Ba đứa đều đứng chết chân, tay run lập cập...Mặc dù nó là người rất thông minh, rất mạnh mẽ nhưng ko có nghĩa là nó ko biết sợ một thứ gì trên đời...đó là ma...

“Haha…bình tĩnh lại nào các ‘bé’, anh chỉ tính nghỉ lại đây một đêm ‘thui’ màk..”

“Cái gì? Anh bị chạm dây hả?”

“Mau đưa tụi này về nhà mau!”

Vừa nghe tên anh họ của nó ‘giải thích’ cái lí do vớ vẩn, tụi nó đã nhảy cẩng lên, có đứa còn làm vài động tác như ‘mún’ nhào vô oánh cho tên này bầm mặt và ‘cướp’ lại cái chìa khóa xe.

“Ấy ấy...từ từ đã, tôi thấy nơi này cũng hay đấy chứ!”

Đang trong lúc ‘dầu sôi lửa bỏng’ thế này, tên Kim Huyền Ảnh lại còn ‘đổ thêm dầu vào lửa’, nhìn tướng hắn là nó biết chắc hắn ta chưa từng bị đấm bao giờ...

“Cậu ‘mún’ ở thì ở một mình đi!” Nó hầm mặt.

“Hơ...cũng ‘mún’ lắm nhưng nếu ko có Mỹ Lan thì đêm nay cũng chẳng có ‘ý nghĩa’ gì...” Giọng nói gian đểu.

“Ặc...Kim Huyền Ảnh...ý cậu là gì đây?”

Bỗng khuôn mặt nó chuyển biến một cách đột ngột từ màu trắng bạch sang xanh lét

‘rùi’ đến đỏ au...Cả đám con trai cùng phát ra cười hô hố....

“Được ‘rùi’, bây giờ mọi người đi theo tôi...” Tên đầu đản có vẻ thấy hài lòng liền phẩy tay ra hiệu.

Nhanh như chớp, hai cánh tay lực lưỡng của hai con người khác nhau cùng chụp lấy hai tay nó, nó như một tội phạm bị người ta lôi đi đến ‘pháp trường’ hành quyết, nhìn lại té ra hai thân chủ của hai cánh tay đó chính là Kim Huyền Ảnh và Kì Thiên Văn, một chiều cao ở mức ‘khủng’, chẳng trách nó có cảm giác như chân nó đang lơ lửng ở ko trung,...dzậy là tụi nó bắt buộc phải tham gia cái trò ‘rùng rợn’ của mấy tên anh họ.


Bộp bộp...

Tiếng bước chân vang lên rõ lớn trong ko gian yên ắng của khu rừng rậm. Nhìn theo ánh sáng le lói phát ra từ chiếc đèn pin của tên anh họ, hóa ra hắn đã chuẩn bị từ trước ‘rùi’...ko biết rằng con đường nhỏ hẹp đầy cây với cây này sẽ dẫn tụi nó đến nơi ‘khỉ ho cò gáy’ nào đây...dù gì nó cũng đã đặt chân theo bọn họ, nếu lỡ bị heo rừng hay con thú hoang nào ‘tóm’ được thì đó chắc cũng là ý trời và ngày mai nó có thể được lên trang nhất với chủ đề ‘hồng nhan bạc mệnh’...T.T

“Chết cha! Sao năm nay cây cối mọc quá xá dzậy trời?” Đột nhiên tên đầu đản dừng lại, nhìn một lượt xung quanh ‘rùi’ phán một câu lãng xẹt.

Ôi thôi thôi! Chưa gì linh cảm của nó lại càng tăng cao rõ rệt, tên Dương Minh Phương này ko biết hắn có biết đường đi ko mà cứ dẫn cả bọn lòng vòng luẩn quẩn ở một chỗ miết nửa tiếng đồng hồ.

“Rốt cuộc là anh định dẫn bọn này đi đâu dzậy?” Lâm Dĩ Kì nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.

“Ờ...đã bảo là ‘thánh địa của quỷ’ tức là một nơi rất huyền bí, mấy đứa đừng hồi hộp quá, từ từ sẽ đến thui...” Tên anh họ sượng đứng cười hơ hơ.

“=.=....Bà nội nó, giờ mà anh còn nói đùa được hả?” Tên khỉ Hứa Gia Lạc múa máy tay chân bực dọc...khiến cho tên anh họ đang cười phải bụm miệng lại ngay tức khắc.

“...” Cả đám nhìn nhau lắc đầu, thật là mệt với cha nội này.

Ực...ực...

“Thấy chưa, giờ bị lạc đường ‘rùi’...nếu anh ko đưa bọn này ra ngoài thì...”

Rầm!!!

Chưa kịp nói hết câu, phía sau lưng tụi nó vang lên một tiếng động lớn...chuyện quái quỷ gì đây...tất cả mọi ánh nhìn đều tập trung về một địa điểm, đó là một cái hố đen ngòm giữa đám rừng cây chằng chịt. Âm thanh vừa phát ra có lẽ là một khối vật thể nặng nề được quăng xuống dưới, nhưng dấu chấm hỏi ở đây đó là gì và ai đã làm chuyện đó trong khi ở đây ko có một bóng người nào khác ngoài tụi nó???

Tất cả chỉ là suy luận của riêng nó, nếu mún bít chính xác sự việc ra sao, có lẽ tụi nó nên trực tiếp xem xét thực chất đó là gì?

Một hồi lâu, tụi nó nhìn nhau dò ý qua ánh mắt, ko một ai dám lên tiếng trong ko gian bỗng chốc trở nên đáng sợ này, cúi cùng với một sự can đảm ‘miễn cưỡng’, tụi nó quyết định sẽ tiến thẳng về phía cái hố đen ngòm đó...

Ko run rẩy như vừa hồi mới đặt chân đến đây, đột nhiên nó trở nên mạnh mẽ một cách lạ thường, chính nó là người tiên phong đầu tiên trong đám bởi cái thói tò mò trong nó đang trỗi dậy...

Bằng ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại của anh họ, nó rọi xuống phía dưới đó và cả đám cùng quan sát,...Cái hố thật sâu nhưng tầm nhìn ko mấy bị che khuất, qua con mắt tinh tế của nó, nó dám chắc đó là một chiếc bao bố...còn trong đó là gì thì vẫn còn là một ẩn số...

“Suy nghĩ làm gì cho nó sâu xa, nhìn là biết đó là một bao đầy rác...người ta vứt rác ở đây là chuyện thường thui...” Tên anh họ thứ hai nhận xét.

“Nhỡ đó là bao đựng đầy vàng thì sao?” Đến tên anh họ thứ ba.

“...” Nghĩ đến đây, đám anh họ lại lố nhố bàn tán háo hức.

Nhưng nó ko hề quan tâm đến những phán xét vớ vẩn của họ bởi điều nó đang thắc mắc là AI đã làm nên ‘âm thanh’ đó...và cho đến khi tên đứng bên cạnh nó đưa lên ý kiến của mình thì nó như chết lặng:

“Có thể đó là một cái xác....” Một suy đoán vô cùng trùng khớp với nó.

Bạn đang đọc Cuộc So Tài Học Đường của tomoyoloving
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.