Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

9:

Phiên bản Dịch · 1581 chữ

Xuất phát từ suy nghĩ an toàn, Sở Thiên cũng không để cho Chu Địch trở về nhà mà đem nàng lưu bên cạnh mình, phân phó Maria bảo hộ ở bên cạnh nàng cũng như thông tri cho Trương Sinh đem khối ngọc thạch đến chuộc Trương Bưu, Trương Sinh nếu có ý định bắt Chu Địch thì nhất định cũng sẽ không dễ làm. Vấn đề bây giờ là Trương Sinh có chịu cầm khối ngọc thạch kia đến đổi con hắn về không, có câu "Hổ dữ không ăn thịt con" hẳn hẳn là sẽ không có vấn đề đi. Đang ở thời điểm Sở Thiên suy nghĩ miên man, Vương Tuyết cầm điện thoại tiến đến.

- "Thiên ca Trương Sinh muốn cùng ngươi nói chuyện!" Bởi vì Sở Thiên không cho phép Vương Tuyết gọi hắn lão bản nên Vương Tuyết hiện tại chỉ có thể bắt đắc dĩ gọi hắn là Thiên ca.

- "Này ta là Sở Thiên ..."
- "Con mẹ vương bát đản! Ta con mẹ nó không cần biết ngươi là ai! Con mẹ nó ngươi có biết ta là ai không? Lập tức đem con ta thả ra! Coi như Điền Đại Lôi cũng không dám đối với như ta vậy. Cẩn thận ta đem sòng bạc các ngươi tháo dỡ." Sở Thiên lời còn chưa nói hết lời thanh âm tức giận lôi đình của Trương Sinh đã truyền đến, liền ông một tiếng truyện tới khiến cho Sở Thiên không thể làm gì khác hơn là bỏ điện thoại qua một bên đợi tiếng nhở đi rồi lại áp vào tai.

- "Cút mẹ mày đi ta quản mẹ ngươi là ai! Trong một tuần, không cầm khối ngọc kia đến để đổi con trai ngươi vậy thì chờ nhặt xác hắ́n đi!" Nói xong Sở Thiên "Ba " một tiếng! Điện thoại cái quái gì a. Vương Tuyết ở bên cạnh đối với hội thoại vừa rồi nghe rất rõ ràng, tiếp điện thoại từ tay Sở Thiên thuận tay thả ở bên cạnh trên bàn trà.

- "Thiên ca làm sao bây giờ ?" - "Làm sao bây giờ ? Hừ gọi người chém ngón út Trương Bưu đóng gói gửi qua cho lão cha hắn! Hắn thật đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ mà." - "Ừ biết ..." Vương Tuyết đáp một tiếng rồi ra ngoài, mỗi ngày đi theo bên cạnh Sở Thiên nàng cũng bắt đầu thay đổi, cứng rắn hơn với địch nhân. Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân, đạo lý như vậy nàng vẫn hiểu. "Đinh ..." Điện thoại lại vang Sở Thiên nhìn cũng không nhìn dãy số đã bắt máy.

- "Tiểu tử là ta! Vừa rồi Trương Sinh gọi điện thoại cho ta nói ngươi bắt cóc con hắn cái này có phải đúng vậy hay không! Ngươi tại sao phải làm vậy? Lẽ nào ngươi không biết làm như vậy sẽ ra cái tràng diện gì à? Ngươi..." Bên tai truyền giọng oang oang đặc biệt của Điền Đại Lôi, chuỗi dài vấn đề thông qua điện thoại truyền đến.

- "Khái khái lão nhân kỳ thực cũng không có vấn đề gì lớn, ngươi cũng đừng quản để ta giải quyết được rồi! Nước Mỹ thế nào, nữ nhân rất được phải không?" Sở Thiên chuẩn bị đổi chủ đề .

- "Ngươi tới giải quyết? Tốt lắm! Ta hiện tại nói cho ngươi biết ngươi nghe kỹ cái này, Trương Sinh cũng không phải là một nhân vật đơn giản hắn bây giờ là tại Macao hắc bạch lưỡng đạo đều đủ cả, là nhân vật hiện tại ngay cả chính phủ cũng không dám bắt, ngươi như thế nào lại dám bắt cóc con hắn ? Ngươi cần phải coi lại một chút mình có bao nhiêu phân lượng đừng để đến lúc chết như thế nào còn không biết, đừng để ta thay ngươi đi nhặt xác!" - "Ừ ?" Mấy câu nói của Điền Đại Lôi quả thực làm Sở Thiên có chút ngoài ý muốn, hắn thật không ngờ thế lực Trương Sinh lại lớn như vậy xem ra chính mình đã có chút khinh địch, xem ra cần phải có kế hoạch bổ túc rồi.

- "Lão bản ngươi cứ yên tâm đi ta sẽ chú ý!" Sở Thiên cũng là người tu chân trọng sinh mười đời a, tràng diện to lớn gì mà chưa từng thấy qua.

- "Ai ta mới vừa rời khỏi mà nhanh như vậy người đã đâm ra một rắc rối to như thế, xem ra người phải chuẩn bị sẵn sàng đối phó với những hành động sắp tới của Trương Sinh a. Thuận tiện nhắc nhở ngươi một cái nếu mà có thắng thì bưng luôn cả hang ổ của hắn, đừng để lại hậu hoạn! Ta đi trước, có việc thì đúng lúc cho ta biết!" Nói xong Điền Đại Lôi liền đem điện thoại cúp. Cúp điện thoại Sở Thiên mày nhăn lại suy nghĩ nhấm nháp lại những lời nói vừa rồi của Điền Đại Lôi. Nếu quả thật như Điền Đại Lôi nói vừa rồi, như vậy vậy bây giờ bản thân khẳng định không phải là đối thủ của Trương Sinh tuy là bằng với chính mình trời sinh có ưu thế đủ để tự bảo vệ mình thế nhưng sòng bạc làm sao bây giờ? Vương Tuyết Chu Địch Maria bọn họ làm sao bây giờ? Trương Sinh nhất định là sẽ không bỏ qua cho các nàng! Hiện tại chủ yếu nhất chính là phải biết bước hành động kế tiếp của Trương Sinh là gì? Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng! Thế nào mới có thể biết đây? Đang ở buồn bực thời điểm Sở Thiên hai mắt tỏa sáng chợt nhớ tới một người, cầm điện thoại lên gọi một dãy số - "Lập tức đến nơi này của ta, chú ý an toàn không nên để người khác biết!" Nói chuyện điện thoại xong Sở Thiên gọi hai thủ hạ đắc lực nhất đến, người tiến đến là song bào thai một người tên là Trương Long một người tên là Trương Hổ xuất thân từ bộ đội đặc chủng vì sai lầm trong nhiệm vụ mà bị ép xuất ngũ, Sở Thiên một lần vô tình đã thu lưu bọn họ. Về sau hai người này vẫn đi theo bên người Sở Thiên, rất trung thành và tận tâm.

- "Trương Long Trương Hổ sắp tới có thể sòng bạc sẽ phát sinh một số việc, sòng bạc tạm nghỉ ngơi một tuần, bảo thủ hạ bảo vệ tốt an toàn cho Vương Tuyết cùng Chu Địch, lúc cần thiết thì dẫn các nàng đi trước! Hiểu chưa?" - "Minh bạch lão bản!" Hai người trả lời rất dứt khoát, nghiêm chỉnh không hổ là xuất thân bộ đội đặc chủng.

- "Ừ tốt các ngươi lui xuống đi!" Sở Thiên khoát khoát tay.

- "Lão bản ta còn có một chút sự tình." Hai người không có lập tức lui ngẩng đầu nhìn Sở Thiên nói. Sở Thiên gật đầu ý bảo nói.

- "Lão bản cũng biết chúng ta làm lính sau khi xuất ngũ rất khó tìm công tác hiện tại ta có một ít chiến hữu về hưu muốn tới đây cùng nhau theo lão bản. Ngươi thấy có được không ?" Trương Long nhìn sắc mặt Sở Thiên thận trọng nói ra.

- "Ừ ?" Mắt Sở Thiên sáng ngời bộ đội xuất ngũ thân thủ đều rất tốt, hiện tại đúng là thời điểm mình cần người nếu như có một nhóm người đã được huấn luyện chuyên nghiệp đến giúp mình chính là không thể tốt hơn! Nghĩ vậy Sở Thiên lập tức gật đầu, "Không thành vấn đề ngươi bảo bọn hắn dù có qua đây bao nhiêu cũng được, để bọn họ sau này đi theo các ngươi đi!" - "Cám ơn lão bản!" Trên mặt hai người tràn ngập cảm kích xoay người lui ra ngoài - "Thiên ca Vương Lực đến!" Có lẽ là hai ngày này sự tình có chút nhiều Sở Thiên bất tri bất giác ngủ quên trên ghê sofa, lúc Vương Tuyết đem hắn gọi tỉnh thì trời đã tối.

- "Ừ biết! Tiểu Tuyết ngươi qua đây!" Sở Thiên lôi kéo Vương Tuyết ngồi tại bên cạnh mình, nhìn trên mặt nàng có chút lo lắng Sở Thiên trêu:

- "Xú nha đầu sầu mi khổ kiểm làm cái gì? Có phải hay không sợ làm quả phụ nhỉ?" Mỗi lần bên cạnh Vương Tuyết, Sở Thiên trong lòng luôn luôn một trận ấm áp nhịn không được muốn vui đùa.

- "Tới địa ngục đi!" Vương Tuyết giùng giằng đứng lên sắc mặt trở nên hồng "Già rồi mà không đứng đắn, Vương Lực dường như có chuyện trọng yếu ngươi nhanh đi gặp hắn một chút đi!"
Vương Lực chính là một trong tứ hộ vệ của Trương Bưu, lần trước bị bản thân đánh bại sau đó liền cho thu mua hiện tại Sở Thiên gọi hắn trở lại bên người Trương Sinh thám thính tin tức. Không dám thờ ơ Sở Thiên lập tức đứng dậy đi vào mật thất. Vừa vào mật thất liền chứng kiến Vương Lực mặt đầy bất an đi tới đi lui, vừa nhìn thấy Sở Thiên lập tức hô lên:

- "Thiên ca việc lớn không tốt!"


Bạn đang đọc Cực Phẩm Lưu Manh của Đêm tối không tịch mịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật GinLucifer
Lượt thích 4
Lượt đọc 343

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.