Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

8:

Phiên bản Dịch · 1454 chữ

Sở Thiên vốn còn muốn mượn cơ hội rút ngắn khoảng cách với Vương Tuyết, nói như thế nào cũng phải hôn được một cái a! Bất đắc dĩ tiểu nha đầu tính tình quật cường chính là không đồng ý! Chọc cho Sở Thiên dục hỏa đốt người .

- "Tiểu Tuyết thực sự không thể được sao? Ngươi sờ một cái xem ta đều đứng lên cả rồi! Lẽ nào ngươi nhẫn tâm để ta chịu dằn vặt như thế? Thẳng thắn ngươi trực tiếp giết ta đi!" Sở Thiên trong lòng có chút bất đắc dĩ mình cũng đã vừa khóc vừa náo treo cổ thế nhưng Vương Tuyết chính là không đồng ý bất đắc dĩ Sở Thiên cuối cùng chỉ làm nũng với nữ nhân này.

- "Chuyện này sau này hãy nói đi. Có thể hay không đừng phá hư điểm ấn tượng tốt về người vừa mới có trong lòng ta." Vương Tuyết mặt không thay đổi nói rằng, "Hiện tại trên giường của ngươi không phải còn có Chu Địch đang nằm sao? Hơn nữa sát vách không phải còn có Maria sao? Ngươi tìm các nàng không được sao? Còn không phải vẫn là cùng một dạng như vậy đấy!"
Kỳ thực Vương Tuyết bây giờ tâm lý đã có điểm tán thành Sở Thiên thế nhưng trong lòng nàng còn có một tia lo lắng nàng không biết Sở thiên khi biết thân phận chân chính của mình sau đó sẽ ra sao, sở dĩ luôn luôn làm việc quả quyết mà nàng bây giờ lại do dự. "..." Sở Thiên triệt để không biết nói gì, ép buộc nữ nhân cũng không phải là tác phong của hắn, tuy ta là lưu manh thế nhưng tối thiểu cũng muốn làm một lưu manh có đạo đức ngươi nói có đúng hay không? Ai hay là trước không cần quan tâm nhiều phải mau nhanh tìm một chỗ giải quyết mới được! Vội vội vàng vàng đưa Vương Tuyết trở về Sở Thiên xoay người đi đến lầu ba, cửa phòng ngủ Maria dĩ nhiên không có khóa, hắn trực tiếp đẩy cửa đi vào. Tình cảnh trước mắt làm cho lòng hắn vui một chút. Maria toàn thân chuyển một chữ đại nằm ở trên giường, bàn tay nàng vẫn còn cầm cái đồ vật xoay xoay kia.

- "Thật là 'dam dang' thế nhưng...Ta thích!" Như vậy ngược lại tiết kiệm không ít sự tình, nghĩ vậy Sở Thiên cũng không có đánh thức Maria mà thẳng giường mà đến. Đã kiềm nén một buổi tối Sở Thiên dùng sức trụy lạc chính mình, nhất thời phiên vân phúc vũ tiếng sấm rền rĩ. Nhìn Maria mỉm cười hài lòng ở bên một loại cảm giác vui vẻ khó tả xông lên. Đối với Sở Thiên mà nói, một người nam nhân thì còn có sự tình gì đáng giá để kiêu ngạo so với việc chinh phục nữ nhân sao? Vào thời khắc ấy mình như một người thống trị cao cao tại thượng, có thể không cố kỵ gì tự cao tự đại tùy tâm sở dục. Sở Thiên xoay người ngắm nhìn Maria bỗng nhiên làm Sở Thiên chú ý bên trên có một hình xăm khoảng chừng một gang tay cao thấp, xem bộ dáng lại là Long-một trong tứ đại thần thú của Trung Quốc! Hình xăm chỉnh thể thanh sắc quanh co khúc khuỷu xoay quanh thành một đoàn chỉ có đầu đưa ra hai cái râu thật dài, đỉnh là hai điểm bắt mắt màu đỏ, toàn bộ Long nhìn qua rất linh hoạt trông rất sống động dường như có sinh mệnh. E rằng đây là nàng tùy tiện xăm đùa a! Hoặc là đây là vật tượng trưng cửa giang hồ bang hội a! Nước Mỹ bên kia bang hội không phải là rất nhiều sao? Sở Thiên âm thầm suy nghĩ ở trong lòng, cũng không có quá để ý trong lòng. Chạy đi tắm một cái sau đó lại trên giường Maria nghỉ một hồi, Sở Thiên cảm thấy thể lực vừa rồi tiêu hao do vận động dữ dội đã hồi lại không sai biệt lắm, nhìn Maria vẫn chưa có tỉnh lại liền mặc quần áo hướng phòng mình đi tới. Không biết Chu Địch đã tỉnh dậy hay chưa, mặc dù bây giờ xem ra nàng tiếp cận mình là có dụng tâm khác có thể là muốn lợi dụng bản thân để thu hồi truyền gia chi bảo nhưng nữ nhân xinh đẹp như vậy cũng không thể dễ dàng buông tha a. Nhất định phải dùng hành động thực tế đả động lòng của nàng.

- "Ha hả tỉnh!" Mới vừa vào phòng Sở Thiên liền thấy Chu Địch đã tỉnh lại, cuộn mình chăn khủng hoảng nhìn chung quanh, chứng kiến Sở Thiên cười tủm tỉm đi tới mới thở ra thật dài một hơi.

- "Không cần sợ hãi cái này là địa bàn của ta không có người có thể lại xúc phạm tới ngươi!" Nói rồi Sở Thiên ngồi lên giường ôm Chu Địch vào trong ngực.

- "Ừ!" Chu Địch nhỏ giọng đáp một tiếng, thuận theo tựa vào trên người Sở Thiên, không biết vì sao chỉ cần bên người Sở Thiên nàng liền có một loại cảm giác an toàn vô cùng mãnh liệt, dường như bất luận kẻ nào đều không tổn thương được nàng.

- "Nói với ta một chút về chuyện truyền gia chi bảo của các ngươi đi!" Sở Thiên muốn mau sớm biết rõ ràng sự tình này nên há mồm ra liền nói.

- "A ngươi làm sao biết!" Chu Địch hiển nhiên phi thường giật mình thế nhưng chợt hiểu ra được nhất định là từ trong miệng Trương Bưu hỏi lên.

- "Ngươi đã biết thì ta đây sẽ nói cho ngươi biết! Khối ngọc kia đích thật là truyền gia chi bảo của Chu gia chúng ta, mang dáng dấp Thanh Long, nghe ba ba ta nói khối ngọc này là do tổ tiên của chúng ta là Hoàng Đế Chu Nguyên Chương lưu lại, đã có hơn 700 năm lịch sử. Truyền thuyết nói rằng khối ngọc kia có ma lực phi thường thần kỳ, Chu Nguyên Chương cũng là bởi vì có nó mà được thiên hạ!" Chu Địch nhìn nhìn Sở thiên cũng không có phản ứng gì lại nói tiếp.

- "Đó là tại lúc sinh nhật mười tám tuổi của ta, ngày đó ba ba đã đưa cho ta. Ngoại trừ ta và ba ba người khác cũng không biết chúng ta có một khối ngọc thạch như vậy, cũng chưa từng để lộ trước ngoại nhân thế nhưng tại xế chiều hai năm trước, trong lúc ta đặt khối ngọc lên giường để vào tắm, Trương Bưu đã len lén vào phòng ta lấy đi!" - "Ba ba ta nói không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn lấy lại khối ngọc kia thế nhưng vô luận chúng ta làm sao Trương Bưu vẫn không chịu trả lại cho ta. Ba ba muốn đem toàn bộ gia sản đến cùng hắn trao đổi hắn cũng không chịu, hơn nữa bây giờ còn muốn ta mỗi ngày đều phải bồi ở bên cạnh hắn." - "Tên súc sinh này!" Sở Thiên thầm mắng một tiếng, nhãn quang bắt đầu lạnh xuống. Chu Địch không có chú ý tới sắc mặt Sở Thiên biến hóa còn đang nói tiếp:

- "Trong hai năm qua nhà chúng ta chuyện gì đều thuận theo Trương gia bọn hắn, ta mỗi ngày đều phải bồi tại bên người của hắn, tiếp thu hắn lăng nhục." Nói đến đây Chu Địch đã chậm rãi nghẹn ngào.

Nghe Chu Địch nói xong thần tình Sở Thiên dần dần bình nhạt lại, trong lòng cũng đã có dự định. Vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt Chu Địch.

- "Yên tâm đi Tiểu Địch ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào cũng giúp ngươi cầm lại khối ngọc kia đấy! Nhất định!"
- "Thực sự ?" Chu Địch ngẩng đầu nhìn Sở Thiên thần tình tràn ngập kinh hỉ thế nhưng trong nháy mắt lại chùng xuống, Trương gia một nhà nàng có chút quen thuộc cũng rõ được thế lực của bọn họ.

- "Ngươi có thể có biện pháp gì đây? Bọn họ thế lực rất lớn nói không chừng sẽ giết ngươi đấy!" - "Ha hả ngươi đây liền không cần lo lắng nếu quả như thật nói vậy...Hừ hừ ta chỉ có..." Sở Thiên cười lạnh một tiếng cứng rắn từ trong miệng phun ra vài từ, "Lấy sát trị sát!"


Bạn đang đọc Cực Phẩm Lưu Manh của Đêm tối không tịch mịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật GinLucifer
Lượt thích 5
Lượt đọc 419

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.