Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

10:

Phiên bản Dịch · 1600 chữ

- "Trấn định một chút, có chuyện gì thì từ từ nói!" Chứng kiến Trương Lực có chút hoảng loạn Sở Thiên ném qua một điếu thiếu rồi ngồi thẳng xuống sofa.

- "Thiên ca Trương Sinh đối với sự tình ngươi bắt cóc Trương Bưu hắn vô cùng tức giận, hai ngày nay luôn triệu tập nhân thủ chắc cũng sắp động thủ cướp người rồi. Thiên ca người phải chuẩn bị sẵn sàng a!" Trương Lực nhận lấy điếu thuốc vội vả nói rằng.

- "Ồ? Lẽ nào bọn họ không sợ ta giết Trương Bưu ?" Tin tức có chút ngoài Sở Thiên dự liệu lẽ nào lão gia hỏa này đến con trai cũng không cần?

- "Lúc đầu Trương Sinh có ý tứ là muốn cầm vật nào đó để đem Trương Bưu đổi về thế nhưng lão bà Trương Sinh lại không đồng ý nói rằng vật kia có tác dụng rất lớn, kiên quyết không đồng ý nên Trương Sinh cũng không có biện pháp gì!" Trương Lực nói tiếp. Sở Thiên biết hắn nói vật kia chính là truyền gia chi bảo của Chu gia, Vương Lực chỉ là một bảo tiêu đương nhiên sẽ không biết rõ ràng.

- "Lão bà Trương Sinh?" Sở Thiên cảm thấy có chút kỳ quái một khối ngọc thạch có thể tác dụng bao lớn.

- "Ừ lão bà hắn tên gọi Lý Dĩnh hơn 40 tuổi bất quá nhìn qua chỉ có chừng ba mươi tuổi nghe bọn hắn nói bà ta hình như là biết pháp thuật có người tận mắt thấy bà ta có thể cách không thủ vật!" - "Ừ?" Nghe nói như thế Sở Thiên nhất thời hứng thú, có thể cách không thủ vật vậy khẳng định là người tu chân, chỉ không biết là đạo hạnh như thế nào, quả thật như thế gì cũng có chút vướng tay chân, người thường như thế nào đi nữa cũng không có khả năng cùng người tu chân đối kháng.

- "Hảo ngươi đi về trước đi có chuyện gì đúng lúc cho ta biết!"
Vương lực đáp một tiếng lui ra ngoài. Lí Dĩnh vì sao không đồng ý cầm khối ngọc kia đến đổi con trai mình đây, lẽ nào so với con trai mình nó càng trọng yếu hơn sao. Sở Thiên nghĩ tới nghĩ lui cũng không có một tia manh mối, xem ra mình phải tự ra tay để thăm dò Trương gia rồi. Sở Thiên trời sinh đã có dị năng chạy nhanh tựa như cơn gió, người nào mắt kém có khi còn chẳng nhìn được thân ảnh của hắn. Đêm đen thế này, nhìn còn không thấy nổi ngon tay, quả là một đêm tuyệt hảo để giết người cướp của a.

- "Kháo, nhiều gian phòng thế này rốt cuộc cái nào mới là phòng của Trương Sinh đây!" Sở Thiên toàn thân một bộ đồ đen bó sát ngây ngẩn nhìn vào mấy trăm lộ ánh đèn cửa sổ của biệt thự Trương Sinh. Thật có tiền, dĩ nhiên ở khu vực tấc đất tấc vàng như vậy mà còn có thể biệt thự lớn như vậy, ít nhất cũng mấy mươi ức a. Xem ngày nào đó lão tử đem nhà ngươi đốt trụi. Sở Thiên thầm mắng trong lòng. Ngay khi Sở Thiên đang đau khổ tìm kiếm thì một lực lượng vô hình từ một gian phòng nào đó tràn đến, dĩ nhiên cộng hưởng với khí tức của hắn làm cho khí huyết trong thân thể một trận cuồn cuộn. Chẳng lẽ có cái gì trong căn phòng kia có liên quan gì đến mình? Sở Thiên có chút kỳ quá, muốn qua điều tra cho rõ ràng. Không do dự, hắn liên tục né qua thủ vệ leo đến sát vách căn phòng vểnh tai lắng nghe âm thanh bên trong. Bên trong có hai người một nam một nữ đang khắc khẩu, thanh âm đàn ông kia chính là người đã cũng Sở Thiên nói chuyện qua điện thoại Trương Sinh.

- "Ngươi nói ngươi rốt cuộc muốn khối phá ngọc này hay là muốn con trai!" Thanh âm Trương Sinh có vẻ rất phẫn nộ.

- "Ha hả, nó là con trai ngươi chứ không phải của ta!" Một cái kiều diễm âm thanh vang lên, chắc là của Lý Dĩnh lão bà Trương Sinh. Nói lại Lý Dĩnh cũng không phải vợ đầu của Trương Sinh, chỉ là vợ hai mà thôi.

- " Bất kể thế nào hiện giờ nó cũng là con trai ngươi! Người vì sao không đồng kí cầm khối ngọc kia đi đổi, lẽ nào khối ngọc đó so với con còn trọng yếu hơn sao!" Giọng Trương Sinh lại đề cao vào phần.

- Đương nhiên là trọng yếu. Ngươi làm sao biết được khối ngọc này có bao nhiêu giá trị! Ta từng nghe sư phụ nhắc đến khối ngọc này, nó nguyên bản gọi là Thanh Long chi ngọc." Thanh âm vẫn đều đều nói tiếp nhưng bốn chữ Thanh Long chi ngọc trùng kích Sở Thiên bên ngoài cửa sổ không khác gì địa chấn. Thanh Long chi ngọc, không lẽ chính là khối ngọc đã phong ấn công lực của mình hay sao. Nghe được âm thanh nữ nhân vẫn còn nói, Sở Thiên lại vội vàng vểnh tai nghe tiếp.

- "Sư phụ ta nói Thanh Long chi ngọc năm đó là dùng vẫn thanh điêu khắc tinh xảo mà thành. Ban đầu nó cũng đã là bảo vật vô cùng quý giá thế nhưng sau đó một vị tiên nhân đã dùng nó phong ấn công lực tu hành của một vị tiên nhân lại, vì thế nó trở thành bảo vật truyền kỳ trong giới tu chân. Là bảo vật mà tất cả người trong tu chân giới đều tha thiết muốn có, nếu như có thể mở ra phong ấn hấp thụ công lực bên trong thì có thể ít nhất bỏ qua được ba trăm năm khổ tu.

- "Công lực! Công lực! Là công lực lẽ nào ngươi ngay cả con trai cũng không muốn sao? Đây chính là con trai duy nhất của ta, nếu như nó có mệnh hệ gì thì ngươi có thành tiên thì được ích lợi gì. Hơn nữa ngươi đã nghiên cứu hai năm nhưng mà phong ấn có mở ra sao? Trong mắt ta nó cùng khối ngọc thông thường chẳng khác gì nhau!" Trương Sinh có chút bực tức hét lên.

- "Chỉ cần khối ngọc này ở trong tay ta ta sớm muộn gì cũng có thể mở phong ấn. Còn con trai ngươi thì chúng ta chỉ cần phái người đến Hào môn sòng bạc cướp người là được. Nếu còn không được thì người kiếm cách khác đi!" - "Ngươi ngươi...." Trương Sinh tức giận đến nổi nói đều run rẩy.

- "Người nào..."
"Không tốt" Sở Thiên nói thầm một tiếng. Đều tự trách mình có chút kích động không nghĩ đế Lý Dĩnh là người tu chân, thính lực so với người thường muốn nhạy bén hơn nhiều, đáng tiếc bị nàng phát hiện nếu không có thể nghe ra được nàng để khối ngọc ở địa phương nào rồi len lén lấy đi thì đỡ không ít khí lực rồi. Ngay lúc Sở Thiên còn đang ảo não thì một hỏa cầu cuồn cuồn tiến thẳng đến chỗ Sở Thiên đang ẩn thân.

- "A Ngũ Hành Phích Lịch Hỏa! Lý Dĩnh quả nhiên là người tu chân!" Tu chân tổng cộng có thể chia làm năm giai đoạn, căn cứ vào đạo hành sâu cạn mà phân chia thứ tự là: Nhập môn kỳ, Cố bản kỳ, Bồi nguyên kì, Hợp đạo kỳ cùng với Phi thăng kỳ. Mỗi cái cái giai đoạn đều chia ra làm ba đẳng cấp như sơ kì, trung kì, hậu kì. Tới được cảnh giới hậu kì thì mới có thể thăng lên giai đoạn tiếp theo, nếu đến được Phi thăng kỳ hậu thì thì sau khi chịu khảo nghiệm cửu lôi thiên kiếp thì có thể phi thăng thành tiên. trường sinh bất tử. Từng cái tu chân giả khi đến Cố bản kỳ thì đều có thể tuyển chọn ngũ hành nguyên tố Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ để luyện công pháp căn bản để tiến hành tu luyện đến Bồi nguyên kỳ, sau đó mới tu hành công pháp ngũ hành. Giống như Sở Thiên lúc đầu cũng đã đạt được Phi Thăng hậu kì đã đột phá ngũ hành hạn chế, dễ dàng điều khiển ngũ hành, thao túng bất cứ vật gì kể cả ý thức con người. Lý DĨnh hiển nhiên là tu luyện công pháp trung cấp hệ hỏa-Phích Lịch Hỏa. Mà công pháp này cùng bới cảnh giới tu luyện tương xứng đã nói lên cảnh giớ Lý Dĩnh bây giờ là Cố bản trung kỳ. Nếu như lúc trước, thì hỏa cầu này ngay cả chân khí hộ thể cũng chẳng phá được căn bản là khinh thường né tránh thế nhưng tình cảnh lúc này lại khác xa nhau. Sở Thiên bây giờ chỉ là người bình thường trời sinh dị năng mà thôi, đừng nói là trung cấp Phích Lịch Hỏa ngay cả sơ cấp Tiểu Hỏa Cầu hắn cũng chống không nổi, nếu bị đánh trúng thì cũng chỉ có thể hồn phí phách tán mà thôi. Sở Thiên trơ mắt nhìn hỏa cầu đang tiến gần trước mặt, sức nóng tỏa ra làm mặt đỏ hồng đau rát cả lên.


Bạn đang đọc Cực Phẩm Lưu Manh của Đêm tối không tịch mịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật GinLucifer
Lượt thích 3
Lượt đọc 366

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.