Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

11:

Phiên bản Dịch · 1533 chữ

Tình huống khẩn cấp thế nhưng thời khắc này Sở Thiên lại tỉnh táo lạ thường, chăm chú nhìn chằm chằm hỏa cầu đang phi đến. Càng là thời điểm nguy hiểm càng không thể loạn tâm đây là trụ cột cở bản nhất của tu chân. Hỏa cầu bay vọt tới Sở Thiên rõ ràng sắp bắn trúng hắn, dĩ nhiên trong nháy mắt Sở Thiên chợt vặn người một cái trực tiếp nhảy xuống mặt đất, hoả cầu lướt qua thân thể Sở Thiên bay qua. Sở Thiên thở ra một hơi dài nhanh chân chạy đi thế nhưng hỏa cầu là do Lý Dĩnh dùng thần thức khống chế một kích không trúng ngay sau đó liền vòng lại xông đến. Sở Thiên đã vận dụng sức lực đến mức tận cùng hắn hiện tại đã không còn là chạy nếu như đến gần quan sát thì sẽ thấy hai chân của hắn trên cơ bản đã ly khai mặt đất giống một trận gió hướng nơi xa lướt đi. Thế nhưng vô luận ngươi chạy nhanh như thế nào cũng không khả năng nhanh bằng thần thức của Lý Dĩnh đang điều khiển hỏa cầu. Khoảng cách hỏa cầu ngày càng gần, phía sau lưng truyền đến từng đợt cuồn cuộn sóng nhiệt làm cho Sở Thiên cảm thấy từng đợt đau đớn hắn thậm chí có thể ngửi mùi vị da mình đang bị đốt cháy. Nhất định phải mau thoát ly phạm vi Phích Lịch Hỏa công kích bằng Lý Dĩnh tu vi bây giờ tối đa chỉ có thể khống chế hỏa cầu chu vi 1000m quanh mình. Nghĩ vậy Sở Thiên nâng cao tinh thần một cái hướng về tường vây biệt thự mà chạy đi.

- "Chết tiệt Lý Dĩnh! Nếu như ngươi rơi vào tay ta, ta nhất định phải lột hết y phục của ngươi đặt ngươi trên bếp lửa mà nướng! Tựa như nướng gà vậy!" Bất quá đây chỉ là Sở Thiên nghĩ trong lòng mà thôi hiện giờ hỏa cầu đã sắp áp vào sau lưng Sở Thiên nếu không phải vì Sở Thiên đang toàn lực chạy trốn ước đoán hiện tại y phục đã sớm bốc cháy rồi. Phía sau đã truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của rất nhiều người, thậm chí còn có tiếng súng, mấy con chó săn cũng không chịu cô đơn hướng về phía Sở Thiên bên này lớn tiếng sủa lên. Có! Sở Thiên trong lòng mừng thầm. Chợt vặn một cái xoay người chín mươi độ đem hỏa cầu bỏ lại đằng sau đi nhanh hướng về chó sủa. Phích Lịch Hỏa cầu lại trở về theo sát Sở Thiên phía sau lóe lên thôn phệ nhất phiến hắc ám. Ngay khi Sở Thiên gần kiệt sức hỏa cầu cũng muốn bắn trúng hắn, trong nháy mắt Sở Thiên rốt cục chạy đến chuồng chó. Đáng thương cho con chó kia thậm chí còn không nhìn thấy nhân ảnh Sở Thiên đã bị hắn cầm lấy hai chân nhắc lên, tay chợt dùng lực xé thành hai mảnh mang theo tinh khí cẩu huyết chảy ra ngoài bị Phích Lịch Hỏa phía sau bao phủ. Cẩu huyết chính là Phích Lịch Hỏa khắc tinh chỉ thấy Phích Lịch Hỏa cầu 'Xuy xuy ' hai tiếng sau đó liền hóa thành một đoàn khói biến mất. Sở Thiên mệt mỏi thở ra một hơi thật dài, may mà bản thân đủ cơ linh bằng không thực sự có thể chết rồi. Coi như mạng lớn rốt cục thoát khỏi nguy hiểm. Sở Thiên nhẹ nhàng nhảy qua tường rào rồi lớn đường chạy đi. Thoát ly nguy hiểm hơn nữa vừa rồi tiêu hao tất cả tinh lực Sở Thiên bỗng nhiên cảm giác được cả người không có một tia khí lực một trận váng đầu mắt hoa. Chết tiệt Lý Dĩnh một ngày nào đó ta nhất định chết ngươi! Ý niệm chợt lóe lên trong đầu Sở Thiên rồi thân thể lệch một cái ngã vào bên đường.

Không biết hôn mê bao lâu Sở Thiên từ từ tỉnh lại đầu hơi choáng váng. Bốn bức tường trắng xóa trong không khí còn mang theo một tia mùi thuốc sát trùng ngửi vô cùng thoải mái.

- "Sở Thiên ngươi rốt cục tỉnh!" Theo một tiếng thét chói tai là một thân thể mềm mại nhào tới trên người Sở Thiên.

Sở Thiên nỗ lực mở mắt mới nhìn rõ tình cảnh bản thân hình như là ở trong bệnh viện, ở đầu giường là bình dịch thể đang ở thông qua ống dẫn dài chậm rãi chảy vào trong cơ thể mình. Nằm úp sấp tại trên người mình chính là khuôn mặt hưng phấn của Maria. Bên giường có Vương Tuyết thần sắc uể oải hai con mắt đỏ hoe dường như vừa khóc mới khóc nhưng nhìn Sở Thiên tỉnh lại thì trên mặt lại hồi phục bình thản.

- "Sở Thiên ngươi biết không ? Ngươi đã hôn mê hai ngày hai đêm! Cảnh sát nói ngươi ngất ngã ở ven đường phía sau lưng bị đốt đến đen kịt còn tưởng rằng ngươi chết đây. Ta và Tiểu Tuyết đều lo lắng rất nhiều a. Nàng còn một mực canh chừng bên giường ngươi. Ngươi thật đáng chết!" Maria kỷ kỷ tra tra nói một quyền đánh vào trên ngực Sở Thiên.

- "Ai nha!" Nắm tay mới vừa rơi xuống Sở Thiên liền thống khổ kêu to một tiếng.

- "Ngươi làm sao ?" Vương Tuyết cũng nhào tới chứng kiến vẻ mặt thống khổ của Sở Thiên sắc mặt lại khẩn trương lên.

- "Ngươi đè em trai ta đau quá!" Rất hiển nhiên Sở Thiên là đang diễn trò nhưng nhìn biểu tình lo lắng của hai người Sở Thiên trong lòng cảm động một hồi.

- "Ngươi ..." Đôi bàn tay trắng như phấn lần thứ hai hung hăng rơi vào ngực Sở Thiên chỉ bất quá lần này lại là bốn.

- "Chu Địch tại sao không có đến ?" Sở Thiên chung quanh nhìn không có phát hiện thân ảnh Chu Địch.

- "Chuyện này. .." Maria cùng Vương Tuyết nhìn nhau thần tình nhạt đi.

- "Rốt cuộc làm sao các ngươi nói nhanh một chút!" Sở Thiên có chút nóng nảy chẳng lẽ bản thân hôn mê hai ngày này đã phát sinh chuyện gì? Cuối cùng vẫn là Vương Tuyết mở miệng.

- "Đêm qua sòng bạc chúng ta bị Trương Sinh dẫn mấy trăm người công kích. Sòng bạc cũng bị đập bởi vì không có tìm được Trương Bưu, bọn họ liền đem Chu Địch bắt đi nếu không có Trương Long Trương Hổ chúng ta cũng bị bọn họ bắt đi. Bọn họ còn buông lời nói ngươi trong vòng ba ngày phải đem Trương Bưu đưa trở về bằng không bọn họ liền giết Chu Địch." - "Chết tiệt!" Sở Thiên hung hăng nắm chặt nắm tay dẫn tới phía sau lưng từng đợt đau đớn.

- "May mà bản thân đem Trương Bưu giấu ở trong mật thất bằng không lần này thực sự toàn bộ mất hết! Nếu đã muốn chơi vậy lão tử liền cùng các ngươi chơi tiếp!" Thân thể đã không có đáng ngại Sở Thiên ngày thứ hai liền rời bệnh viện mang theo Vương Tuyết cùng Maria trở về. Trong Hào môn sòng bạc một mảnh hỗn độn, bàn ghế ngã trái ngã phải trên mặt đất, thỉnh thoảng còn gặp được mấy vết vết máu còn chưa lau kịp. Trương Long đám người đang ở bên trong mang người quét dọn, vừa thấy Sở Thiên trở về liền vội vả đã chạy tới.

- "Các huynh đệ bị thương như thế nào rồi?" Sở Thiên trong lòng rất rõ thuộc hạ bản lĩnh bình thường khi dễ lão bách tính còn tạm được nếu muốn làm thật thì ngoại trừ Trương Long Trương Hổ hai huynh đệ còn người khác căn bản là không được vì vậy thương vong cũng khẳng định thiếu không.

- "Chết một người tổn thương mười ba hiện tại toàn bộ tại y viện tiến hành trị liệu!" Trương Long cúi đầu không dám nhìn Sở Thiên. "Đều là huynh đệ chúng ta không tốt chưa hoàn thành nhiệm vụ lão bản giao phó." - "Các người không quản mọi chuyện, chuyện tình đột nhiên tới coi như ta ở đây cũng không có biện pháp gì tốt! Cho nhà huynh đệ chết đi năm trăm ngàn chuyện khác ngươi xem đó mà làm cho tốt." Sở Thiên nhìn hai người có chút ủ rủ an ủi.

- "Lão bản những chiến hữu của ta kia vừa rồi đã đến đông đủ hiện đang ở phòng khách lầu hai, tổng cộng là ba mươi mấy người, lão bảo nên an bài thế nào đây?" - "Quá tốt rồi! Mang ta đi gặp bọn họ!" Sở Thiên cao hứng vô cùng hiện tại chính là lúc dùng người, ba mươi mấy bộ đội đặc chủng tuy đã xuất ngũ thế nhưng cũng có sức chiến đấu rất mạnh a! Phải lợi dụng thật tốt bọn họ.


Bạn đang đọc Cực Phẩm Lưu Manh của Đêm tối không tịch mịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật GinLucifer
Lượt thích 4
Lượt đọc 309

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.