Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

12:

Phiên bản Dịch · 1468 chữ

Phòng họp lầu hai, ba mươi mấy người trung niên hán tử trang phục sạch sẽ quy quy củ củ ngồi ở hai bên ghế, bên trên có mấy người đang ở nhỏ giọng nghị luận gì đó. Chứng kiến Sở Thiên tiến đến bọn họ cùng nhau đứng lên.

- "Lão bản đây là đội trưởng của ta gọi là Vương Cương!" Trương Long chỉ vào một người hướng Sở Thiên giới thiệu.

Lại xem Vương Cương bậc trung niên da thịt ngăm đen cường tráng, vóc người bên trên từng bắp thịt xuyên thấu qua y phục đều có thể nhìn ra, má bên trái có một vết sẹo thật dài từ khóe mắt vạch đến bên tai xem ra có chút điểm giống khủng bố hơn là bộ đội xuất ngũ, đôi mắt lóe tinh quang cũng đang đánh giá Sở Thiên. Không hổ là quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp chính là cùng người thường không giống Sở Thiên trong lòng âm thầm gật đầu.

- "Vương ca đây chính là lão bản chúng ta. Lão bản đối đãi với huynh đệ chúng ta rất tốt. Chúng ta đi theo hắn làm khẳng định không có sai! Trương Long lại giới thiệu một chút Sở Thiên.

- "Hoan nghênh các ngươi đến với Hào Môn sòng bạc. Ta cũng không nhiều lời thừa thải, nghe Trương Long nói các ngươi muốn đi theo ta các ngươi bây giờ nói một chút về yêu cầu đi!"Sở Thiên biết làm lính tính tình chuyện gì đều cương trực không thích quanh co lòng vòng nếu như mình nói chút lời khách sáo liền có vẻ quá dối trá ngược lại sẽ khiến cho bọn hắn phản cảm vì vậy Sở Thiên cũng không khách khí trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Vương Cương nhãn tình cũng sáng lên.

- "Hảo nếu lão bản đã nói như vậy ta cũng sẽ không khách khí. Yêu cầu của chúng ta rất đơn giản thứ nhất sự tình nguy hại xã hội chúng ta không làm, thứ hai chuyện thương thiên hại lý chúng ta không làm còn lại thì cũng chẳng có gì! Nếu như lão bản có thể đáp ứng chúng ta hai cái điều kiện này chúng ta sau này liền toàn tâm toàn ý đi theo!" Vương Cương giống như Trương Long nói vô cũng ngắn gọn. "Thương thiên hại lý? Ha ha một đám ngoan cố không thay đổi vừa nhìn đã biết là tính xấu khi tham gia quân ngũ lưu lại trách không được tìm không được việc!" Sở Thiên trong lòng âm thầm cười thế nhưng trên mặt lại nghiêm nghị nhẹ nhàng phất tay một cái ý bảo mọi người ngồi xuống sau đó bản thân ngồi vào ghế chính giữa.

- "Vương Cương ngươi nói cho ta nghe một chút đi vào nhà cướp của có tính là thương thiên hại lý không ?" Sở Thiên mặt mỉm cười nhìn Vương Cương.

- "Đương nhiên có!" Vương Cương sửng sốt thế nhưng lập tức kiên định trả lời.

- "Nếu như chúng ta đánh cướp là một vị thập ác đại xấu thì sao đây?" Sở Thiên tựa lưng vào ghế rồi hỏi tiếp.

- "Chuyện này...người thập ác đại xấu bất quá tự có quốc gia đến quản lý, có pháp luật đến chế tài chúng ta không có quyền lợi làm như vậy!" Vương Cương có chút do dự.

- "Ha hả...quốc gia tới quản lý? Pháp luật đến chế tài ? Lẽ nào ngươi không biết hiện tại có bao nhiêu người là dựa vào làm trái pháp luật để làm giàu, bao nhiêu người là thông qua mạnh mẽ đoạt lấy mà lên như diều gặp gió? Ngươi gặp qua pháp luật chế tài bọn họ? Lúc ngươi tới cũng chứng kiến chứ? Ta sòng bạc đều cũng sắp bị người ta nổ bay thế nhưng có người để ý tới sao? Cảnh sát đến không phải lại đi a? Ngươi nói chúng ta có thể dựa vào bọn họ sao?" Sở Thiên tạm ngừng chậm rãi đứng lên đi tới nhìn chằm chằm vào mắt Vương Cương, "Có một số việc vốn cũng không có đạo lý gì tựa như các ngươi tân tân khổ khổ huấn luyện nhiều năm như vậy đến bây giờ lúc xuất ngũ không có công tác thì có ai quản đến các ngươi? Có một số việc quốc gia có thể quản vậy bọn họ cũng liền quản có một số việc bọn họ không quản được cũng không quản vậy thì phải dựa vào người như chúng ta để ý tới! Chúng ta từ về phương diện khác mà nói cũng là giữ gìn trật tự xã hội ngươi nói có đúng hay không?" Sở Thiên tựu là cái vô lại giết người phóng hỏa cũng bị hắn nói chặp cũng thành có lý do đường hoàng.

- " Ừ...Có chút đạo lý!" Nghe Sở Thiên, Vương Cương đã có chút do dự, ở trong bộ đội luyện ra được trực lai trực khứ tính cách đương nhiên sẽ không là Sở Thiên cái người xảo quyệt này đối thủ tam hạ lưỡng hạ đã bị hắn tròng đi vào.

- "Ta đáp ứng ngươi chuyện thương thiên hại lý chúng ta không làm là được, coi như muốn giết người phóng hỏa người ta giết cũng nhất định là một kẻ đáng chết, đốt cũng là đốt những địa phương như vậy. Được chứ? Các ngươi đi theo ta khẳng định không sai chỉ cần Sở Thiên ta có một miếng ăn khẳng định đói cũng không đến phiên các ngươi!" Sở Thiên vẻ mặt chân thành nhìn Vương Cương. Lời mới vừa nói cũng không phải thuần túy lừa dối Vương Cương bọn họ mà là đối phó người như vậy phải áp dụng thủ đoạn nhất định chờ bọn hắn tiếp xúc xã hội tiếp xúc nhiều tự nhiên sẽ minh bạch đạo lý trong đó.

Vương Cương quay đầu nhìn huynh đệ sau lưng thấy mọi người không có ý phản đối, xoay người rơi vào trầm tư trong đầu hiện lên bản thân xuất ngũ sau đó trong tao ngộ nửa năm này trong lòng một trận chua xót. Lúc đầu nghĩ mình có thể bằng vào thân bản lĩnh mà ở trong xã hội đại triển thân thủ thế nhưng không nghĩ tới nhưng khắp nơi đều vấp phải trắc trở nhận hết người khác lăng nhục cùng xỉa xói, cũng bởi vì đánh một cái lưu manh thu phí bảo hộ phí mà bị tạm giam một tháng. Lẽ nào xã hội này thực sự là như hắn nói? Suy nghĩ một chút Vương Cương vành mắt có chút hồng. Sở Thiên không nói gì chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, quan niệm chuyển biến là cần một quá trình mà biến chuyển này quá trình chỉ có thể từ chính hắn hoàn thành người khác là không thể. Các loại nửa ngày Vương Cương rốt cục nâng nâng lên tinh thần nhìn chằm chằm Sở Thiên trọng trọng gật đầu một cái.

- "Ta biết lão bản từ nay về sau mệnh huynh đệ chúng ta liền giao cho ngươi! Có chuyện gì xin cứ việc phân phó! Dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ!" Rốt cuộc trên mặt Sở Thiên cũng nở nụ cười, biết Vương Cương rốt cục qua cái lằn ranh kia e rằng là lời nói của mình đả động hắn cũng có lẽ là bởi vì chính việc từng trải qua xúc động hắn. Những thứ này đều đã không trọng yếu quan trọng là những cương nghị hán tử này sẽ là người một nhà, lực lượng của chính mình đâu chỉ tăng vài lần nghĩ vậy Sở Thiên trong lòng một trận hưng phấn cũng có một hồi cảm động. Hung hăng bắt tay Vương Cương cũng trọng trọng gật đầu một cái.

- "Ừ tốt chúng ta sau này sẽ là huynh đệ có phúc cùng hưởng! Tối hôm nay gọi Trương Long huynh đệ mang bọn ngươi đi ra ngoài buông lỏng một chút ngày mai chính thức đến sòng bạc công tác! Nói không chừng lập tức có chuyện rất trọng yếu chờ các ngươi đi làm đây!" Vương Cương lãnh đạo thủ hạ hơn nữa thêm Trương Long Trương Hổ vừa đúng là bốn mươi người, Sở Thiên đem bọn họ cấu thành một cái tiểu tổ đồng thời đặt một cái tên rất dễ nghe---- Long Tổ! Tại Sở Thiên thủ hạ sau này chính là chi Long Tổ mà làm tất cả đối thủ trong lòng đều run sợ, là sau này triển khai kế hoạch của Sở Thiên đưa đến tác dụng rất trọng yếu!


Bạn đang đọc Cực Phẩm Lưu Manh của Đêm tối không tịch mịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật GinLucifer
Lượt thích 3
Lượt đọc 273

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.