Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất đao trảm thi

Phiên bản Dịch · 1606 chữ

Bị phát hiện!

Đám người Tống Uyên cũng phải ứng lại, kế hoạch vốn định sẵn đã phá sản.

"Này, Trần huynh, lỗ mũi hắn sao giống như chó vậy?" Tương Thiên Bình ở bên cạnh thấp giọng hỏi.

Trần Tương Viễn chậm rãi đứng dậy, cười khổ lắc đầu một cái: "Vốn dĩ chuẩn bị rất đầy đủ, lại không ngờ rằng sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra."

Từ Giang khẽ cười nói: "Không thành vấn đề, dù sao bọn họ cũng đã bị chúng ta bao vây."

"Từ huynh khí phách!" Tống Uyên bên cạnh khen hay.

"A a, một chút, một chút xíu thôi, vẫn kém hơn Tống huynh đệ." Từ Giang cười nhạt.

Tống Uyên vội vàng nói: "Ta đây chỉ có chút bản lĩnh da lông, lấy gì ra so sánh với Từ huynh."

"Ta nói này, muốn làm màu cũng có thể lựa tình hình một chút không." Từ Lỵ xinh đẹp tuyệt trần, tưởng như băng sơn mỹ nhân, nhưng mỗi lần nàng mở miệng đều phá vỡ hình tượng của mình.

Nói xong, nàng trực tiếp đạp Từ Giang từ trên tảng đá xuống, sau đó cũng nhảy xuống theo, lao về đám thổ phỉ.

Trần Tương Viễn và Tương Thiên Bình cảm thấy kinh ngạc, cũng vội đuổi theo, đánh tới thổ phỉ.

Tống Uyên nhìn bóng lưng Từ Lỵ hít hà không thôi, thầm nói quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Hắn đứng trên tảng đá, rút thanh trường đao trong tay ra, thân hình lóe lên, nhảy về lũ thổ phỉ.

Ở bên này, Từ Giang đã giao thủ với thổ phỉ, trường kiếm trong tay hắn tỏa hàn quang chói mắt, bay lên hạ xuống, cả bầu trời đã bị che kín bởi kiếm ảnh của hắn.

Thủ hạ ba tên thổ phỉ đều mang mặt nạ, chỉ hở cặp mắt, bị trường kiếm Từ Giang lướt qua, mặt nạ đã bị cắt nát bấy, để lộ ra khuôn mặt phía dưới.

"Hả!?"

Từ Giang nhìn tên thổ phỉ bị mình đâm hai ba chục nhát còn chưa tắt thở, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

Tên thổ phỉ này sắc mặt tái xanh, răng nanh trong miệng mọc thật dài, ôm túi vải bị chém đứt trước ngực, không hề nhúc nhích.

Không chỉ là Từ Giang, mấy người Trần Tương Viễn liên tiếp giao thủ cùng thổ phỉ, cũng bị dọa phát khiếp.

Tống Uyên bay vọt tới, thấy những tên thổ phỉ này, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng: "Mọi người mau lùi lại phía sau, những thứ này là cương thi, công kích bình thường không có hiệu quả với chúng nó!"

"Cương thi?" Trong mắt Từ Giang hiện vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn nghe theo lời cảnh cáo của Tống Uyên, lui về sau mấy bước.

"Tiểu tử, không ngờ ngươi biết không ít, ha ha, bây giờ có lui về thì hơi trễ rồi!"

Tên cầm đầu phát ra tiếng cười kỳ lạ trong miệng, những cương thi này nghe được tiếng cười, đồng loạt cử động, nhìn về phía đám người Tống Uyên.

Sau đó, tráng hán kia cười lần nữa. khống chế những con cương thi ném cái bọc trong tay xuống đất, rút trường đao sau lưng lao tới phía mọi người.

Lúc trước Từ Giang là tấn công một chiều, cương thi không có đánh trả, lần này bị chúng đánh tới, mới phát hiện khí lực của thứ gọi là cương thi này quá lớn.

"Đinh!"

Đao kiếm đụng nhau, Từ Giang trực tiếp bị lực lượng mạnh mẽ đẩy lùi mấy bước.

"Từ huynh quả nhiên lợi hại, có thể chống lại một kích của cương thi, quả nhiên là danh xứng với người!"

Từ Giang vừa ổn định thân hình, ngay lập tức nghe được lời khen chói tai cách đó không xa.

"Ta xxx em gái ngươi, danh tiếng lão tử tốt như vậy lúc nào! Tiểu tử ngươi đúng là xấu tính!" Từ Giang mắng thầm trong lòng.

Nhưng hắn vẫn xem trọng mặt mũi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mạnh thêm chút nữa, vẫn còn hơi yếu!"

Vừa nói, Từ Giang vừa lùi lại mấy bước, liếc nhìn Tống Uyên, thấy hắn cũng cùng cương thi va chạm, khóe miệng nhếch lên.

Tống Uyên bên này đối mặt trực diện với hai cương thi, chúng vung hai thanh trường đao lao thẳng tới.

Tống Uyên hai tay nắm chặt thanh trường đao, quơ một đường vòng cung lớn, va chạm thẳng với trường đao của hai cương thi.

Những người còn lại chỉ thấy hàn quang lóe lên, sau đó hai thanh trường đao của cương thi bị chặt gãy, còn bản thân cương thi bị đánh bay ra ngoài.

Từ Giang vốn chuẩn bị mở miệng chế giễu Tống Uyên, thấy cảnh như vậy, sắc mặt cứng đờ, hai mắt trợn tròn muốn lòi ra.

"Tiểu tử này là quái vật gì!"

Bản thân hắn đã giao thủ với cương thi, nhưng con hàng này lực lượng quá lớn. Hắn không ngờ rằng, một tiểu tử mười sau tuổi, lại có khí lực lớn như vậy.

Lúc Từ Giang đang ngẩn người, con cương thi lại cầm trường đao bổ tới.

Trong lúc vội vàng, Từ Giang chỉ kịp nâng kiếm đón đỡ, bị cương thi chém một đao ngã nhào xuống đất.

Công kích của cương thi vừa nhanh vừa mạnh, một đao chém thêm một đao, đánh lên mặt đất, còn Từ Giang đã kịp lộn vòng trên mặt đất, chật vật né tránh công kích của cương thi.

Từ Giang đang rơi vào thế hạ phong, né tránh chật vật, nhưng lại lộn một vòng đụng vào thân cây, mà trường đao của cương thi cũng đã kịp chém tới.

"A, chết chắc rồi!" Trong lòng Từ Giang hoảng hốt, cảm thấy mình sắp bỏ mạng nơi này.

"Đinh!"

Một thanh đao chắn trước mặt hắn, đón nhận một đao này.

"Từ huynh, không sao chứ?"

Tống Uyên lật thanh đao, chém cương thi văng ra, đưa lưng về phía Từ Giang nói.

Từ Giang dựa vào đại thụ đứng dậy, lau qua loa cỏ dại trên mặt, buồn bực nói: "Đa tạ, không ngờ Tống huynh đệ lợi hại như vậy."

Nghe lời Từ Giang nói, Tống Uyên quay đầu nhìn qua, mặt kinh ngạc nói: "Hả? Vì sao Từ huynh kinh ngạc với thực lực của ta? Chẳng lẽ từ trước tới giờ lời Từ huynh khen ta đều là giả?"

"Ách..." Từ Giang há hốc miệng, mặt đỏ bừng, khóe miệng co quắp vì lời nói của Tống Uyên.

Tống Uyên cười xấu xa, vung thanh đao, lao tới một cương thi gần đó.

"Quả nhiên, tiểu tử này đúng xấu xa!" Từ Giang thầm mắng trong lòng lần nữa.

Hắn cũng nâng kiếm, lao về cương thi.

Bên cạnh, sau khi đánh lui cương thi, Tống Uyên nhìn qua chiến trường.

Ngoại trừ một mình hắn chống lại ba con cương thi, còn bốn người Từ Giang chia nhau bốn con còn lại, nhưng lực lượng cương thi chênh lệch bọn họ quá lớn, dưới sự công kích của cương thi, dần dần bị đẩy lui,

Dù bọn họ đều là cao thủ nội gia, lấy kỹ xảo chiến đấu bù lại thiếu sót lực lượng, nhưng vẫn chưa đủ để chiến thắng cương thi.

Từ Giang mặc dù vừa bị cương thi ép tới tuyệt cảnh, nhưng là do hắn quá thích thể hiện, vừa ngạc nhiên vì thực lực cương thi, vừa mất tập trung khi đang chiến đấu, hơn nữa lý do mất tập trung lại là vì muốn nhìn Tống Uyên bẽ mặt.

"Trong thời gian ngắn, bọn họ còn chịu đựng được, chẳng qua không biết khi nào ba huynh đệ kia xuất thủ, ta nhất định phải giải quyết hết đám cương thi trước khi bọn chúng ra tay."

Tống Uyên đưa ra quyết định, sau đó, hai tay hắn nắm chặt trường đao, vận chuyển lực lượng đặc thù trong kinh mạch kia.

Ngay lập tức, da Tống Uyên chuyển sang màu đỏ, lực lượng tuôn trào theo hai cánh tay, theo sự dẫn dắt của hắn, truyền lên thanh đao.

Đây chính là thành quả tu luyện của Tống Uyên mấy ngày trước. Hắn phát hiện lực lượng mình không chỉ truyền vào bàn tay, mà còn có thể truyền vào những vật thể tiếp xúc với thân thể.

Vật thể phổ thông sẽ không chịu nổi lực lượng của hắn, sẽ bị ăn mòn trong nháy mắt.

Nhưng trường đao trong tay Tống Uyên lại là vật bất phàm, có thể chịu đựng lực lượng ăn mòn.

Cho nên, Tống Uyên trực tiếp truyền lực lượng kia lên trên lưỡi đao, bởi vì lực lượng đặc thù trong cơ thể hắn không có nhiều, chỉ đủ để bao trùm lưỡi đao.

"Tiếp theo, hãy xem xem lực lượng của ta có tác dụng với cương thi hay không nào."

Hai tay Tống Uyên nắm chặt trường đao, xong tới ba con cương thi, hét lớn: "Hổ Khiếu Sơn Lâm!"

Trong lúc hét vang, hai cánh tay Tống Uyên nổi đầy cơ bắp, huy động trường đao, vẽ một vòng tròn lớn.

Đao qua, ba con cương thi trực tiếp bị chặt đứt ngang người, chỗ vết cắt trơn nhẵn vô cùng.

"Hống!"

Cương thi ngã ngay xuống đất, ở nơi bị Tống Uyên chém đứt, bốc lên một ngọn lửa màu xanh da trời.

Bạn đang đọc Cực Bạo Võ Quân (Bản Dịch) của Nhất Oản Tạp Phan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amdaxxxx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.