Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phục kích

Phiên bản Dịch · 1513 chữ

Giờ Thìn, dựa theo thói quen tính giờ của Tống Uyên, cũng chính là hơn bảy giờ sáng, hắn đi tới điểm hẹn - sườn núi Khâu Vân cách Khang Thành mười dặm.

Khi hắn tới, đã thấy có bốn người đợi trên sườn núi.

"Tống huynh đệ, rốt cuộc ngươi đã tới."

Trần Tương Viễn thấy bóng dáng Tống Uyên, vẻ mặt kinh ngạc, vội bước lên trước, nghênh đón đối phương.

Tống Uyên xách thành trường đao cao gần bằng hắn, đi tới trước mặt bốn người.

Sau cuộc trò chuyện ngắn với Trần Tương Viễn, Tống Uyên tập trung vào ba người còn lại.

Ba người này là hai nam một nữ, trong đó có một cặp nam nữ hình như quen nhau, tuổi không lớn lắm, khoảng hơn hai mươi.

Người đàn ông mặc trang phục màu đen, còn nữ mặc đồ trắng, cả hai đều tuấn tú xinh đẹp, đứng chung một chỗ, nhìn như một cặp tình nhân.

Một người đàn ông khác nhìn hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, râu ria xồm xoàm, trong tay cầm một cây thiết bổng màu đen, trông cực kỳ thô kệch.

"Để ta giới thiệu mọi người với nhau một chút." Trần Tương Viễn rất nhiệt tình.

Hắn chỉ đôi trai gái, nói: "Từ Giang huynh đệ cùng Từ Lỵ cô nương, hai người là huynh muội, tu luyện Hắc Bạch Âm Dương kiếm, vô cùng lợi hại, ở trong giới võ lâm Chương Quốc, danh tiếng cũng không nhỏ."

Hai huynh muội khẽ gật đầu với Tống Uyên, Từ Giang khoát tay một cái, cười nhạt nói: "Ha ha, chút danh hão, không đáng nhắc đến."

Trần Tương Viễn lại nói: "Kiếm pháp Từ huynh xuất thần nhập hóa, cho dù là ta cũng rất khó đối phó."

"Đâu có, ta chỉ biết một chút, một chút xíu mà thôi, không có lợi hại như vậy." Từ Giang lại khoát tay, lắc đầu cười nói.

Nhưng Từ Lỵ đứng cạnh Từ Giang lại hơi quay mặt, nhìn kỹ có thể phát hiện khóe miệng nàng hơi co giật.

"Ha ha, Từ huynh khiêm tốn." Trần Tương Viễn cười to nói.

Từ Giang vẫn luôn cười nhạt, hai tay để sau lưng, khẽ nhếch cằm, nhìn chằm chằm Tống Uyên.

Tống Uyên thấy vậy, chẳng quả chỉ cười, không nói gì.

Trần Tương Viễn lại tiếp tục đi tới người còn lại nói: "Tương Thiên Bình, hắc phong sát danh tiếng lừng lẫy trong giới võ lâm, đã từng một thân một mình tấn công sơn trại thổ phỉ có mười tám tên, một thân công phu Hắc Thiết bổng xuất thần nhập hóa, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ."

Tương Thiên Bình nhìn Tống Uyên, đột nhiên cất tiếng nói, giọng như tiếng chuông lớn: "A ha ha ha, Tống huynh đệ, nghe Trần huynh nói, ngươi còn trẻ mà thực lực mạnh như vậy, tương lai thành tựu bất khả hạn lượng, không tệ, không tê."

Tống Uyên khoát tay lia lịa nói: "Không được như lời Trần huynh nói, đều là chút công phu mèo cào không lên được mặt bàn mà thôi, ở trước mặt mấy vị, ta chẳng qua chỉ là tiểu tử mới ra khỏi nhà, lần hành động này còn cần các vị tiền bối chiếu cố."

Tư thái rất khiêm tốn, nhưng Từ Giang đang nhìn Tống Uyên thì híp mắt lại. Thực lực hắn không thấp, ít nhất không thua kém Trần Tương Viễn.

Trần Tương Viễn có thể nhìn ra Tống Uyên bất phàm, hắn cũng có thể nhìn ra được, chẳng qua nghe lời Tống Uyên vừa nói, để cho hắn có cảm giác quen thuộc.

"Ta khinh, tiểu tử này so với ta còn giả bộ tốt hơn."

Nhất thời, Từ Giang cảm giác mình gặp được đối thủ, vì vậy cười nói: "Ha ha, Tống huynh đệ thật sự quá khiêm tốn, rõ ràng công lực đã có thành tựu, cho dù là ta cũng chưa chắc bằng ngươi."

Vẻ mặt Tống Uyên hơi sợ hãi, liên tục nói: "Không dám không dám, tiểu đệ chỉ học được chút da lông, nào có thể so sánh cùng Từ huynh."

"Đâu có đâu có, tại hạ mới chỉ học được một ít công phu thô thiển của gia tộc thôi, mỗi thứ một ít, một chút công phu này, sao có thể so sánh với Tống huynh đệ."

"Làm sao có thể, ta..."

...

Ba người còn lại đứng tại chỗ đã sớm chết lặng, nhìn khung cảnh ngươi đưa ta đẩy, có cảm xúc muốn xông lên bạt tai bọn họ một cái.

Cuối cùng, Từ Lỵ vỗ gáy Từ Giang, bực tức quát: "Người ta nói không bằng là không bằng, ngươi còn muốn hơn thua tới bao giờ."

Cảm nhận được muội muội đang bực, Từ Giang hậm hực ngậm miệng lại.

Sau đó, Từ Lỵ trừng mắt nhìn Tống Uyên, lúc này hai người mới thôi đưa đẩy.

"E hèm, vậy, thời gian không còn sớm, ta sẽ nói cụ thể kế hoạch hành động lần này của chúng ta." Trần Tương Viễn đứng dậy nói.

Tiếp theo, Trần Tương Viễn đem kết quả điều tra mấy ngày qua nói với mọi người.

Lần này hắn truy kích ba tên thổ phỉ kia hoàn toàn khác so với những lần trước, trong lúc chiến đấu làn da ba người này sẽ biến thành màu xanh, sau khi biến thân, dù là tốc độ hay lực lượng, đều tăng mạnh.

Hơn nữa, Trần Tương Viễn lợi dụng con đường kiếm tin tức đặc thù của mình, điều tra ra ba huynh đệ lại có thêm mười mấy thủ hạ, mấy ngày trước bọn chúng mỗi người mang một số lớn ngọc thạch, đi vào trong rừng phía bắc Khang Thành.

Hôm nay, chính là thời gian mấy tên thổ phỉ đó hành động, kế hoạch của Trần Tương Viễn là chặn bọn chúng giữa đường, sau đó tiêu diệt.

Mấy người Tống Uyên không có ý kiến, mặc dù thực lực Trần Tương Viễn là yếu nhất trong lần hành động này, nhưng vai trò của hắn chủ yếu là người lên kế hoạch và chỉ huy.

Những người tới đây, đều vì tiền tài của đám thổ phỉ, mặc dù bọn họ sẽ không đi cướp tiền của người bình thường, nhưng tiêu diệt những tên cùng hung cực ác kia, lại không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng.

Tiếp theo, mọi người trèo lên những con ngựa Trần Tương Viễn đã chuẩn bị, tiến về phía rừng núi phía Bắc Khang Thành.

Khoảng nửa canh giờ sau, bọn họ cũng tới được địa điểm dự kiến.

Mấy người nấp sau một tảng đá lớn, Trần Tương Viễn nhắc lại lần nữa: "Chúng ta mai phục ở chỗ này, khi bọn chúng vừa xuất hiện, chúng ta sẽ hành động."

Mọi người gật đầu một cái, rối rít trèo lên tảng đá lớn, lộ ra nửa đầu, quan sát phía trước.

Chỗ nấp của bọn họ là một khu đá tảng, nơi này ngoại trừ có một ít cây đại thụ, còn có cỏ dại rậm rạp, và một vài bụi cây.

Dưới sự che chở của những thực vật này, bọn họ có thể che giấu thân hình rất tốt.

Trước mặt bọn họ, là một con đường mòn hẹp dài, xung quanh có đầy cỏ dại, hai bên còn có hàng cây, nếu như đi trên con đường này, rất khó để nhìn được phía xa trong rừng.

Lại qua khoảng nửa canh giờ, Tống Uyên có chút buồn bực chờ đợi, rốt cuộc cũng có một đám người đi từ xa tới.

"Các vị, mục tiêu đã xuất hiện!"

Trần Tương Viễn nằm trên tảng đá lớn, thấp giọng nhắc nhở.

Ba người Từ Giang cũng lấy tinh thần, nắm chặt vũ khí trong tay, cặp mắt dán chặt vào đoàn người xa xa.

Trong tiếng thở gấp, bóng người phía xa lớn dần, cuối cùng cũng hiện rõ trước mặt mọi người.

Đoàn người này có tổng cộng mười người, trong đó ba người cầm đầu mặc áo choàng dài làm từ da thú, trong tay cầm binh khí, dẫn đầu với vẻ mặt hung ác.

Phía sau bọn họ có bảy người, mỗi người đều xách một túi vải, trông túi vải không lớn lắm, có chút giống bao tải ở kiếp trước Tống Uyên.

Bọn họ ôm túi vải trước ngực, xếp thành hàng dài, đi theo ba tên kia.

Khi ba tên cách đám người Tống Uyên chừng trăm bước, tên cầm đầu đột nhiên dừng lại.

Hắn hít mũi một cái, giống như đang đánh hơi gì đó, một khắc sau, hắn ngẩng đầu nhìn về tảng đá đám người Tống Uyên đang ẩn nấp.

"Ha ha, gan chó thật lớn, còn dám mai phục bổn đại gia!"

Nghe lời tên đàn ông nói, sắc mặt Trần Tương Viễn biến sắc.

Bạn đang đọc Cực Bạo Võ Quân (Bản Dịch) của Nhất Oản Tạp Phan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amdaxxxx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.