Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

trở về

Tiểu thuyết gốc · 1142 chữ

Hai hộ vệ trúc cơ kỳ của Hồ Nguyên Trừng là Thần Công đi trước mở đường, Thần Pháo đi sau hộ tống, còn Hồ Nguyên Trừng bước đi song song với Vạn Kỳ Vũ. Trong lòng Hồ Nguyên Trừng có những phân vân không lý giải được. Việc đi Hoa Lư lần này vốn chỉ là tiếp cận và lấy lòng Vạn Kỳ Vũ để chuẩn bị cho việc chinh phục trái tim nàng, thế cho nên việc có được thỏa thuận hôn sự với nàng lại chính là thành công ngoài mong đợi của hắn, vậy tại sao hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Cảm nhận của hắn không sai, bởi lẽ con người khi toan tính điều gì thì cái khiến họ an tâm không phải kết quả mà là tiến trình. Khi tiến trình phù hợp với tính toán, điều đó chứng tỏ họ đang làm chủ cuộc chơi. Thế nhưng khi thỏa thuận với Vạn Kỳ Vũ, hắn bị nàng áp đảo hoàn toàn. Hắn thậm chí còn chưa kịp nói điều kiện của hắn. Khi sực nhớ ra điều này, hắn níu tay Vạn Kỳ Vũ.

-"tiểu thư, ta vẫn chưa đưa ra điều kiện của ta"

Vạn Kỳ Vũ khựng lại, nàng liếc nhìn Hồ Nguyên Trừng với ánh mắt sắc bén của một con dao .

• "cái gì? Tất cả mọi việc này đều là vì giang sơn của Hồ gia, vì ngai vàng của Hồ gia các người thêm vững chắc. Vậy ngươi lấy tư cách gì mà đòi đặt điều kiện với Vạn gia ta"

Hồ Nguyên Trừng lại một lần nữa giật mình, cái này không phải là hắn bị nàng áp đảo quá rồi sao? Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ bị ai chèn ép như vậy. Hắn muốn phản kháng nhưng lại không có lý do gì để phản kháng, vì lời nói của Vạn Kỳ Vũ không có chỗ nào là không đúng. Kết quả cuối cùng chính là củng cố quyền lực của Hồ gia, đúng là hắn không thể đặt điều kiện với nàng, hắn đành câm nín bước đi.

Chẳng mấy chốc mà họ đã về đến Vạn gia trang. Nhìn Vạn gia trang lúc này đìu hiu cô quạnh, mọi người bên trong đều lo lắng cho vị tiểu thư mất tích mà tâm trạng không an, còn quản gia của Vạn gia trang thì ngày ngày ra cổng ngóng về phương xa, mong chờ tin tức của người mất tích. Từ xa xa, một bóng hình nữ tử tóc đỏ đang bước tới trông rất quen mặt. Tiểu quản gia dụi mắt nhìn thật kỹ hình dáng đó, như không tin vào mắt mình. Nữ tử đó vẫy tay gọi

• "tiên sinh, ta đã về rồi đây"

Tiểu quản gia vẫn chưa tin vào mắt mình, vội vã chạy lại gần nhìn Vạn Kỳ Vũ, đôi mắt rưng rưng.

-"tiểu thư, người trở về rồi, người thực sự trở về rồi, hay đây chỉ là ảo giác của lão nô?"

Vạn Kỳ Vũ nắm lấy bàn tay của tiểu quản gia, vỗ về an ủi,

• "đúng là ta đã trở về rồi. Tiên sinh , thật sự là ta đã trở về"

Tiểu quản gia siết chặt bàn tay của Kỳ Vũ, đôi dòng nước mắt chảy ra trong hạnh phúc.

-"trở về rồi, tốt quá, mọi thứ bình yên rồi"

Tiểu quản gia siết chặt lấy tay của Vạn Kỳ Vũ như sợ nàng biến mất lần nữa vậy, cứ đứng đó mà bùi ngùi. Kỳ Vũ liền vỗ nhẹ tay ông an ủi.

• "được rồi,được rồi, không phải ta đã về rồi sao. Cứ đứng đây không phải là ý hay, phiền tiên sinh vào trong pha cho ta một ấm trà để ta tiếp các vị khách quý đây"

Tiểu quản gia giật mình nhìn sang Hồ Nguyên Trừng và hai hộ vệ. Biết mình vừa thất lễ, liền vội cung kính.

-"các vị, ta hồ đồ rồi, mời các vị vào trong"

Hồ Nguyên Trừng cũng đáp lễ, thế là tất cả cùng nhau vào khách phòng thưởng thức những chén trà của vạn gia. Trong lúc đó tiểu quản gia cho người đi báo tin với Nguyên Cồ tướng quân . Nhữngbinh sĩ phái đi tìm kiếm được trở về, thành Hoa Lư lại trở lại cuộc sống bình yên như bao ngày. Cuộc hỗn loạn kết thúc, nhưng nó cũng chỉ bắt đầu cho những hỗn loạn lớn hơn sẽ xảy ra sau này.

Tại khách phòng, Vạn Kỳ Vũ uống một chén trà sau một đoạn đường mệt nhọc. Nàng liền quay sang hỏi tiểu quản gia.

• "tiên sinh, hầu nữ của ta đâu, sao không thấy em ấy ra đón ta"

Tiểu quản gia có chút trầm ngâm, cảm thán

-"tiểu Cúc vì giúp tiểu thư trốn đi chơi nên mới bị bắt cóc, bị tướng quân bắt nhốt trong kho củi rồi"

Vạn Kỳ Vũ giật mình. Nàng không nghĩ đến chuyện như thế, vội hướng về tiểu quản gia.

• "mau thả người, đưa em ấy đến gặp ta"

Tiểu quản gia hướng về phía một gia nhân ra hiệu, gia nhân chạy đi về phía kho củi, lúc này Vạn Kỳ Vũ lại thắc mắc.

• "tiên sinh, cúc nhi chỉ làm theo lệnh của ta, sao lại phạt muội ấy"

Tiểu quản gia nhìn Kỳ Vũ, thở dài.

-"tiểu thư, người mất tích, tiểu Cúc trực tiếp bên cạnh bảo vệ người, không thể tránh khỏi liên lụy. Mà không chỉ mỗi tiểu cúc bị bắt, cả tứ hộ vệ và tả hữu tài đều bị trách phạt. Nhưng vì bọn họ có tu vi nên được cho đi tìm kiếm tiểu thư lập công chuộc tội, "

Nói đến đây thì vái lạy Kỳ Vũ một cái.

-"tiểu thư, xin người đừng gây họa nữa, nếu không tất cả chúng ta đều bị liên lụy"

Vạn Kỳ Vũ lúc này có chút hiểu ra, thân phận của nàng thế nào? Trách nhiệm với hầu cận ra sao? Nàng dần dần thấu hiểu những đạo lý mà nàng chưa từng nghĩ tới. Lúc này Cúc nhi được dẫn tới, vừa nhìn thấy Kỳ Vũ đã òa khóc, chạy tới.

-"Tiểu thư, người trở về rồi, em sợ quá"

Vạn Kỳ Vũ đứng lên, lại gần ôm lấy tiểu Cúc mà vỗ về an ủi.

• "xin lỗi em, là tại ta mà em phải chịu cực rồi. Đừng sợ nữa, ta trở về rồi đây"

Hồ Nguyên Trừng đứng bên cạnh chứng kiến mọi chuyện, hắn có chút thưởng thức."là một tiểu thư quyền quý mà lại gần gũi với hạ nhân, được hạ nhân yêu quý như vậy, quả là thú vị" .

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.